ĐAM MỸ TÌNH SINH Ý ĐỘNG

“Em sẽ không làm loạn, hôm nay em đến không phải để gây chuyện… Em là, là muốn tới gặp anh một lát… Em không tìm thấy anh, tìm rất lâu cũng không thấy. Anh, anh… em rất nhớ anh. Em yêu anh… Sao anh lại không chịu gặp em, tại sao lại không chịu gặp em…”

Trần Ngộ cúi đầu, hai tay che mặt, lời nói đứt quãng.

Triệu Ý đứng ở cửa nhìn hắn, mặt không gợn sóng.

Cậu cảm thấy mấy người ở thành phố A vô cùng quái đản, không thể hiểu nổi.

Tại sao lại có những người như thế này?

Vu oan giá họa cho cậu xong lại đứng trước mặt cậu khóc lóc nói yêu cậu.

Thật hiếm có mà!

Triệu Ý thấy rất vất vả, tiếp xúc khiến tinh thần cùng những người này vô cùng mỏi mệt.

Chẳng muốn ở lại đây chút nào.

Nhìn đã thấy phiền.

Cậu quay người mở cửa phòng ra.

Trần Ngộ nghe tiếng hoảng hốt đứng dậy đuổi theo.

Triệu Ý cũng chưa đi được ngay, cậu bị Thái Bằng cản lại ngoài cửa phòng.

Hắn nói: “Thiếu gia, cậu ở lại thêm một lát đi, đừng làm khó Tổng giám đốc Triệu”

Họa do Triệu Tinh Vân gây ra những hết lần này tới lần khác lại muốn cậu cản.

Đạo lý gì vậy?

Triệu Ý không thèm để ý đến hắn, muốn xuống cầu thang thì Trần Ngộ đã đuổi tới nơi.

Tổng cộng cũng chỉ là thời gian một câu nói.

Hắn giữ chặt cánh tay Triệu Ý, nhìn cậu bằng đôi mắt đỏ bừng.

Triệu Ý vung tay, nhíu chặt mày.

“Cậu chưa xong à?”

Trần Ngộ đứng không vững, bị cái vung tay của Triệu Ý làm cho ngã ngồi trên mặt đất.

Vừa chật vật vừa đáng thương.

Triệu Ý ngoảnh đầu nhìn hắn, gương mặt đầy vẻ không kiên nhẫn, thậm chí trong mắt còn lóe lệ khí.

“Đmm, mày ở đây cùng tao đóng kịch khổ tình cái đéo gì? Mày thấy mày oan ức lắm à? Bố mày nợ gì mày? Khóc lóc cái con khỉ, mày còn là thằng đàn ông à? Trần Ngộ, mày tự nhìn mày đi, khác đéo gì một oán phụ? Tao hỏi lại mày là tao đã làm gì mày? Lúc mày đi theo tao, tao đã từng bạc đãi mày à? Tiền, nhà, danh tiếng, có cái nào tao chưa cho mày không? Còn mày, quay đầu liền hãm hại tao. Mày đổ oan thì đổ đi, coi như tao xui xẻo. Tao chưa tìm người xử lý mày, cũng chưa chặn đường lui của mày. Tao không rõ là Triệu Ý tao làm gì có nỗi với mày để mày cứ bám riết không tha cho tao?”

“Không phải, không phải như vậy! Anh, em yêu anh… Em rất thích anh… Em cũng không muốn mọi chuyện thành như thế này, nhưng em không khống chế được mình…”

“Mày đừng ở đây nói yêu hay không yêu, thật hay không thật, tao nghe đau cả đầu! Có kiểu yêu như mày yêu à? Đừng làm tao ghê tởm!” Triệu Ý ngắt lời hắn, sắc mặt khó coi: “Nếu yêu tao thì sau này đừng để tao trông thấy mày. Nếu mày còn dám xuất hiện trước mặt tao một lần nữa… Trần Ngộ, mày cũng biết rõ mà, tao chẳng phải người tốt đâu!”

——

Triệu Ý đi, không ở lại đây nổi nữa.

Triệu Tông Hiền cũng chẳng ngăn nổi cậu.

Dù sao cậu cũng tới rồi, cũng đã cho Triệu Tông Hiền mặt mũi, chuyện gì cũng có giới hạn của nó.

——

Cậu thấy rất khó chịu, toàn thân từ trên xuống dưới đâu cũng khó chịu.

Những lời Trần Ngộ nói làm cậu toàn thân không thoải mái.

Cậu nhớ lại những lời không thành tiếng Kỷ Sơn Thanh nói lúc ở nhà ga.

Lúc ấy mọi âm thanh ồn ào náo động đều biến mất, cậu có thể nghe thấy cả tiếng tim đập trong lồng ngực.

Thình thịch! Thình thịch!

Dồn dập, mạnh mẽ.

Như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Khiến cảm giác khó chịu vì Trần Ngộ hòa tan đi rất nhiều.

Chỉ có Kỷ Sơn Thanh mới xứng nói với cậu những từ kia.

Chỉ có anh mới xứng.

——

Khi Triệu Ý gọi tới, Kỷ Sơn Thanh mới từ nhà Lưu Diễm Cúc đi ra.

Sau khi Triệu Ý đi, Kỷ Sơn Thanh liền bắt đầu xử lý một số chuyện.

Lưu Diễm Cúc là người vợ đã chết của Thạch Bàn Tam.

Kỷ Sơn Thanh muốn lật lại bản án của Lưu Diễm Cúc. Chỉ là người đã chết năm năm, vụ án này không hề dễ lật lại, sợ là có chứng cứ cũng đã bị thời gian vùi lấp.

Ban đầu Kỷ Sơn Thanh muốn tới nhà Lưu Diễm Cúc điều tra một chút, anh đã quyết định dùng cái chết của Lưu Diễm Cúc xử tội Thạch Bàn Tam. Chuyện này bắt đầu từ người nhà Lưu Diễm Cúc là lý tưởng nhất, nếu người nhà Lưu Diễm Cúc đồng ý kiện Thạch Bàn Tam thì mọi thứ sẽ trở nên dễ dàng hơn nhiều.

Nhưng Kỷ Sơn Thanh cũng không hy vọng nhiều, dù sao người đã mất, đa số người thân sẽ không muốn quầy rầy người đã mất yên nghỉ. Nếu người nhà Lưu Diễm Cúc không muốn phối hợp vậy anh sẽ chọn cách khác, đầu tiên tìm ra chứng cứ giết người của Thạch Bàn Tam, sau đó thì kháng cáo, như vậy quá trình sẽ phức tạp hơn, hiệu quả cũng kém hơn nhiều.

Anh đã chuẩn bị sẵn phương án khác, chỉ là không ngờ người nhà Lưu Diễm Cúc lại rất kích động, quả là vượt ngoài dự kiến.

Đặc biệt là em trai Lưu Diễm Cúc, vừa nhắc tới chuyện này liền tức đến đỏ mặt.

“Tôi biết, chính là thằng lưu manh Thạch Bàn Tam kia đánh chết chị tôi! Chị tôi tính tình hiền lành, lão già khốn nạn kia uống rượu vào là đánh chị ấy, lần nào chị về nhà cũng thương tích đầy mình. Sau này tên súc sinh Thạch Bàn Tam kia lại còn không cho chị tôi về nhà. Chị ấy mới gả cho gã mấy năm đã chết, chết bệnh cmn. Chị ấy khỏe mạnh như vậy sao bảo chết là chết được? Tôi đi báo án thì cảnh sát lại bảo chị tôi chết bệnh, chó nó mới tin. Thạch Bàn Tam có thẳng cháu làm ở cục cảnh sát, chắc chắn là gã đi cửa sau. Tôi đến cục cảnh sát náo loạn gã liền bắt giam tôi, còn tới nhà đánh mẹ tôi. Tôi cũng không còn cách nào khác mới…”

Kỷ Sơn Thanh an ủi em trai Lưu Diễm Cúc, bàn giao vài chuyện rồi đi.

Anh chậm rãi đi trên đường, nghĩ xem nên làm gì tiếp theo.

Người nhà Lưu Diễm Cúc chịu phối hợp là chuyện tốt.

Bây giờ còn cần luật sư, một luật sư giỏi.

Vụ án năm năm trước, không cần biết Lưu Diễm Cúc có phải bị Thạch Bàn Tam giết hay không thì giờ cũng không dễ tra, người bình thường không nhận nổi vụ này.

Kỷ Sơn Thanh chậm rãi thở ra một hơi, hơi thở hóa thành sương mù che mất mặt hắn.

Luật sư giỏi sao.

Vốn tưởng cả đời này sẽ không cần dính dáng đến những người kia.

Điện thoại trong túi vang lên.

Kỷ Sơn Thanh lấy điện thoại ra, có thể thấy rõ vết nứt trên màn hình lấp lóe.

Không phải rơi vỡ mà là do hắn bóp nứt vào đêm mưa đó.

Màn hình hiện lên, mặt trăng.

Vầng trăng của hắn.

Gương mặt âm trầm nghiêm nghị chợt nở nụ cười.

Đã mấy ngày Triệu Ý không gọi cho anh. Anh cũng bận rộn chuyện của Thạch Bàn Tam, thường khi nhớ tới Triệu Ý thì đêm cũng đã khuya, anh sợ làm phiền Triệu Ý nghỉ ngơi nên không gọi.

Triệu Ý ấy à, ghét nhất người khác phá mộng đẹp của cậu.

Kỷ Sơn Thanh bắt máy, đầu dây bên kia không nói chuyện ngay, chỉ có tiếng hít thở khiến người nhung nhớ.

“Anh Sơn.”

Thanh âm người ấy từ loa điện thoại vang lên, thân thuộc lại dường như đã xa cách mấy đời.

Tim Kỷ Sơn Thanh khẽ run, trầm thấp đáp: “Ừ.”

“Anh đang làm gì vậy?”

Anh nhớ em lắm.

“Đi đường.”

“Đi đâu thế? Trời lạnh lắm, cuối tuần trường học cũng đâu có dạy.”

“Nhàn rỗi nên đi lung tung thôi.”



Ngừng lại, không biết nói gì, cũng không biết nên nói gì.

Thật ra Triệu Ý có một đống chuyện muốn nói, nhưng đến cuối lại chỉ thốt ra một câu ‘Anh đang làm gì vậy.’

Biết nói gì đây?

Cậu không ở đó. Mấy hôm nay chỗ Kỷ Sơn Thanh có chuyện gì, đã làm gì cậu đều không biết, nên cũng chẳng biết nói gì.

Cậu không biết nói gì, cũng không muốn tắt điện thoại.

Nói nhảm mấy chuyện không đâu, nghe âm thanh của anh vậy, nghe tiếng anh hít thở cũng đủ rồi.

Có lẽ cậu im lặng lâu quá, Kỷ Sơn Thanh ngừng một lát lại nói.

“Chỗ em như nào rồi? Xong chuyện chưa?”

Có thể về chưa?

Triệu Ý ngồi trên xe, phía trước là tài xế đang yên lặng lái xe. Trong xe rất yên tĩnh, cảnh vật ngoài cửa sổ nhanh chóng lùi về phía sau. Cậu nhìn ra ngoài, giật mình cảm thấy thế giới này thật lạ lẫm, thứ gì cũng chẳng thể ngừng lại trên cửa sổ quá một giây, ngoại trừ Kỷ Sơn Thanh.

Rất nhớ anh, biết rõ anh muốn hỏi gì, nhưng bây giờ vẫn chưa được.

Cậu nói: “Chưa.”

Còn rất nhiều chuyện chưa giải quyết, vẫn chưa xử lý mình tốt, vẫn chưa sẵn sàng trở về.

Cậu muốn quét sach sẽ những chuyện linh tinh, bực mình bám trên người, không có vướng mắc, để một Triệu Ý chỉ có Kỷ Sơn Thanh về.

Trở về cứu anh.

Kỷ Sơn Thanh hỏi: “Còn lâu không?”

Triệu Ý nói: “Em không rõ.”

Kỷ Sơn Thanh liền hỏi: “Cũng tháng mười hai rồi, Triệu Ý, Tết Nguyên đán về ăn sủi cảo đi.”

Triệu Ý nói: “Được.”

Được.

Tết Nguyên đán sẽ về.

Về gặp anh.

Cùng anh bước sang năm tiếp theo.

——

Kỷ Sơn Thanh cúp máy, nhét di động vào túi, vội vã trở về.

Đi một đoạn xa mới đột nhiên bật cười, càng cười càng tươi, lộ ra hàm răng chỉnh tề, gương mặt ác liệt phút chốc hòa tan.

—— Tết Nguyên đán trở về ăn sủi cảo đi.

—— Được.

Phải nhanh hơn nữa, phải giải quyết hết những chuyện không sạch sẽ trước khi Triệu Ý về.

Sau đó an tĩnh chờ cậu về.

Anh về trường, vào phòng, ngồi xuống ghế.

Điện thoại lăn lộn trên tay vài vòng, lông mày nhíu lại, không biết đang nghĩ gì.

Mười phút sau, bàn tay đang cầm điện thoại dừng lại.

Anh bấm vào một dãy số.

——

“Xin chào, ai ở đầu dây vậy?”

Đầu bên kia truyền đến âm thanh vô cùng lễ phép trầm ổn.

Kỷ Sơn Thanh im lặng hồi lâu.

Người bên kia lần nữa lên tiếng.

“Alo.”

Hắn hít sâu một hơi, thở ra.

“Là tôi.”

Đầu bên kia điện thoại truyền đến một tiếng vang giòn, giống như là có thứ gì đó rơi trên mặt đất, vỡ nát.

Kỷ Sơn Thanh nghĩ nghĩ, chắc là chai rượu, hoặc ly thủy tinh.

Thời gian im lặng khá lâu, Kỷ Sơn Thanh không nói gì, chờ bên kia ổn định cảm xúc.

Mãi sau, trong điện thoại lần nữa truyền đến tiếng nói, âm thanh dường như đang cố hết sức để giữ tỉnh táo.

“Anh gọi nhầm số sao?”

Kỷ Sơn Thanh cười khẽ, nói: “Không nhầm.”

“Kỷ Sơn Thanh?”

“Ừ.”

“Tôi đang mơ à?”

“Không có.”

“Anh chứng minh mình là Kỷ Sơn Thanh như thế nào?”

Câu hỏi thế kỷ.

Sao chứng minh được mình là chính mình?

Kỷ Sơn Thanh muốn tắt máy ghê.

Chắc là cũng biết câu hỏi của mình ngu quá, người kia nói: “Xin lỗi, tôi kích động quá.”

Kích động à, Kỷ Sơn Thanh gõ nhẹ ngón tay lên bàn mấy cái.

Kỷ Sơn Thanh không nói chuyện, người bên kia liền tiếp tục giải thích: “Dù sao bốn năm qua anh cũng như đã chết, bặt vô âm tín, nay xác chết vùng dậy, hơi giống ác quỷ nửa đêm gõ cửa.”

Kỷ Sơn Thanh không muốn nói nhảm, cũng không muốn ôn chuyện cũ, gọn gàng dứt khoát nói: “Tôi tìm anh có chuyện.”

Người bên kia im lặng ba giây, nói: “Hẹn gặp lại!”

Bình luận

Truyện đang đọc