ĐAM MỸ TÌNH SINH Ý ĐỘNG

Thừa nhận đi, anh đang quyến rũ tôi

Chạy mười ba vòng xong, Kỷ Sơn Thanh dừng lại bên cạnh cậu.

Gió thổi qua tai, mang theo hơi thở dốc nóng bỏng của Kỷ Sơn Thanh làm tai Triệu Ý hơi ngưa ngứa.

Cậu nhìn Kỷ Sơn Thanh chằm chằm.

Ánh mắt hắn bất động, mặt không cảm xúc, con ngươi sáng lạnh, dáng dấp khá là doạ người

Kỷ Sơn Thanh khẽ nhếch lông mày, hơi nghiêng đầu tránh ánh mắt kia: "Sao vậy?"

Triệu Ý giật giật mí mắt, thu hồi ánh nhìn, thản nhiên đáp: "Không có gì?"

Lông mi đen dày của cậu che khuất ánh mắt: "Anh Sơn chạy siêu thật!"

"Cũng tàm tạm." Kỷ Sơn Thanh hạ mi, ánh mắt rơi vào hàng mi nhẹ nhàng lay động của Triệu Ý rồi vội rời mắt sáng chỗ khác.

"Đi thôi!" Triệu Ý quay người, đi về.

Kỷ Sơn Thanh chững lại, sửng sốt nhìn bóng dáng cao gầy mảnh khảnh trước mắt sau đó bước nhanh theo.

Lúc hắn chạy tới gần Triệu Ý, đột nhiên nghe cậu nói: "Cả người anh toàn mồ hôi, tránh xa tôi một chút!"

Kỷ Sơn Thanh nhìn sườn mặt của cậu, lông mày hơi nhíu lên như ngọn núi nhỏ, khoé miệng hạ xuống một chút, từ góc độ này nhìn sang hàng mi khẽ nhếch như sắp bay.

Ánh nắng từ sườn mặt kia chiếu rọi, lướt qua con ngươi nhạt màu, nhuộm tròng mắt không quá đen thành màu trà sáng long lanh, vừa lạnh lùng mà khiêu khích.

Kỷ Sơn Thanh không nghe lời lùi lại mà còn tiến lên một bước, thu hẹp khoảng cách, hai vai gần như chạm vào nhau theo mỗi bước chân.

Triệu Ý lùi lại một bước, không nhịn được nhắc lại: "Anh tránh xa tôi một chút đi!"

"Cậu lại nổi điên gì vậy?"

Kỷ Sơn Thanh cười, ngữ điệu không chút trách cứ chứ đừng nói là nổi giận hay có tâm tình gì khác.

Nghe kỹ còn thấy cả một chút bất đắc dĩ nhạt đến gần như không thể phát hiện.

Thái độ đó khiến bước chân của Triệu Ý dừng lại, cậu nhìn hắn.

Kỷ Sơn Thanh cũng đứng lại, bất động.

Gương mặt không biểu cảm, đôi mắt lặng yên như vũng nước đọng không chút gợn sóng.

Trong nháy mắt ngọn lửa trong lòng Triệu Ý liền tắt ngóm.

Lông mày nhíu chặt giãn ra, ánh mắt thêm phần thờ ơ.

Cậu nhìn Kỷ Sơn Thanh bằng gương mặt không cảm xúc, nhìn rất lâu.

Cậu không nói lời nào, Kỷ Sơn Thanh cũng yên lặng để cậu nhìn, lặng yên nhìn lại cậu.

"Ha." Đột nhiên Triệu Ý bật cười.

Đều là lão yêu ngàn năm tu thành vô pháp vô thiên, dựa vào đâu Kỷ Sơn Thanh lại có thể thành Phật?

Cậu nghiêng đầu, hoang mang hỏi: "Anh Sơn, tại sao anh lại không tức giận?"

Lông mày Kỷ Sơn Thanh cũng không hề nhíu lấy một cái.

Cậu lại hỏi: "Có phải anh sẽ không bao giờ tức giận không Kỷ Sơn Thanh?"

Triệu Ý tiến lên một bước, thẳng lưng: "Bất kể tôi chọc giận, gây sự vô cớ, vui giận thất thường như thế nào anh cũng chưa từng khó chịu."

Cậu kéo lấy lưng áo ẩm ướt của Kỷ Sơn Thanh, ma sát một chút, hạ mắt nhìn vải đen trên tay, nhẹ nhàng nói: "Anh không giận sao?"

Chớp mắt bầu không khí bỗng trầm mặc, gió nhẹ lướt qua gần như thổi khô chút mồ hôi còn sót lại trên người Kỷ Sơn Thanh.

Hắn kéo lại vạt áo của mình từ tay Triệu Ý.

"Về đi!" Kỷ Sơn Thanh vuốt lại nếp nhăn trên vạt áo, cất bước đi về: "Hôm nay tôi nấu cơm, không thể về muộn được."

Một đấm đánh vào bịch bông, chút xíu tác dụng cũng không có.

"Đm!" Triệu Ý mắng nhỏ một tiếng, lông mày nhíu chặt lại.

Triệu Ý vừa về liền chui vào trong phòng không ra.

Đúng bảy giờ, cửa phòng cậu bị gõ vang.

Cậu ngồi bên bàn đọc sách, đầu cũng không ngẩng cao giọng hộ: "Vào đi!"

"Đang bận gì à?"

Triệu Ý cúi đầu, tay bận rộn không nghỉ: "Có chuyện gì vậy?"

Kỷ Sơn Thanh không đi vào phòng: "Ăn cơm."

Triệu Ý phác hoạ xong nét bút cuối cùng, người đang ngửa ra sau, ba chân ghế đều lơ lửng trên không, chân ghế còn lại chống đỡ toàn bộ trọng lượng.

Chân trái cậu di chuyển, cái ghế xoay nửa vòng tròn rồi đối diện với Kỷ Sơn Thanh.

Cậu một tay duỗi ra ngoắc ngoắc Kỷ Sơn Thanh, một tay để trên bàn vẽ vòng lên tờ giấy vẽ, nhấc một góc giấy lên.

Kỷ Sơn Thanh khẽ nhấc đuôi lông mày, khoé miệng nhếch lên ý cười, giống như là bị động tác này của Triệu ý chọc cười.

Hắn bước đến gần cậu.

Triệu Ý cầm bức hoạ mới vẽ xong trên bàn lên, đập vào trong ngực Kỷ Sơn Thanh vừa đứng vững: "Xem xem, thấy thế nào?"

Tranh phác thảo bằng bút chì, thậm chí chưa tô màu, chỉ có hai màu đen trắng mà thôi, nhưng chỉ cần hai loại màu sắc cũng đủ khiến bức hoạ trở nên vô cùng sắc tình.

Triệu Ý vẽ lại cảnh hắn đang chạy bộ buổi sáng hôm nay, quần áo, phong cảnh, nhân vật đều không đổi, chuẩn xác bộ dáng của hắn sáng nay.

Nhưng gần như mỗi đường cong đều phảng phất nét quyến rũ, hắn trong bức tranh này đang mặc quần áo đầy đủ, nhưng còn bại lộ hơn so với không mặc quần áo."

"Giống không?" Triệu Ý ngửa đầu nhìn hắn.

Kỷ Sơn Thanh đặt tranh xuống: "Trông tôi như thế này sao?"

"Trong mắt tôi chính là như vậy." Triệu ý nheo mắt: "Kỷ Sơn Thanh, anh có thừa nhận mình đang quyến rũ tôi không?"

Kỷ Sơn Thanh nhìn cậu, bật cười, hắn cầm giấy vẽ nhìn Triệu Ý nói: "Tôi nói này, mặc dù tôi không hiểu về hội hoạ nhưng với trình độ này một bức hoạ của cậu thực sự có giá một căn hộ nhỏ?"

"Có thể." Triệu Ý nhướng nhướng mày.

"Tất cả?" Kỷ Sơn Thanh vẩy vẩy bức hoạ trên tay, nhẹ tặc lưỡi một tiếng.

"Trình độ của tôi không cần anh đánh giá." Triệu Ý hừ cười: "Anh chỉ cần trả lời, có phải anh quyến rũ tôi hay không?"

"Triệu Ý, là tôi quyến rũ cậu hay cậu quyến rũ tôi?" Kỷ Sơn Thanh nhìn cậu, cong môi như đang cười nhưng cảm giác lại không phải cười.

"Như nhau thôi." Triệu Ý bỗng nhiên đứng lên: "Tranh này cho anh." Nói xong cậu liền bước qua Kỷ Sơn Thanh: "Ăn cơm thôi.".

Bình luận

Truyện đang đọc