ĐAM MỸ TÌNH SINH Ý ĐỘNG

Tám giờ tối, Kỷ Sơn Thanh đẩy cửa phòng bệnh vào.

Triệu Ý đang ngồi trên ghế cạnh giường nghịch di động, ông hiệu trưởng đã ngủ.

Trong phòng yên tĩnh không tiếng động, tiếng mở cửa vô cùng rõ ràng.

Triệu Ý nghe thấy tiếng ngẩng đầu lên, vừa hay lọt vào mắt Kỷ Sơn Thanh.

Kỷ Sơn Thanh đứng ở cửa ngạc nhiên, nhẹ chân đi tới, anh đến gần giường dém lại chăn cho ông hiệu trưởng, tay đè lên vai Triệu Ý ra hiệu cho cậu ra ngoài.

Triệu Ý đi theo Kỷ Sơn Thanh ra ngoài, đến cầu thang cuối hành lang anh mới dừng lại, nghiêng đầu hỏi cậu: “Ăn cơm tối chưa?”

“Ông hiệu trưởng ăn rồi.”

Từ xế chiều đến giờ cậu vẫn ở phòng bệnh, hơn năm giờ cậu xuống tầng mua cơm, chăm sóc ông ăn xong thì đi ngủ, cậu không có chuyện gì làm.

Kỷ Sơn Thanh hỏi: “Còn em?”

“Lúc ấy em chưa đói.”

“Bây giờ đói chưa?”

Triệu Ý gật đầu, giờ hơi đói rồi.

Kỷ Sơn Thanh nhìn cậu, đi xuống cầu thang.

“Đi nào, anh đưa em đi ăn.”

Triệu Ý đi theo sau anh, nhìn Kỷ Sơn Thanh, anh xuống cầu thang, cậu cũng xuống cầu thang.

Phòng bệnh ở tầng ba, Triệu Ý vừa đi vừa hỏi: “Anh luôn đến bệnh viện giờ này sao?”

“Không xác định, có lúc sớm hơn có lúc muộn hơn.”

“Không mệt à?”

“Tàm tạm.”

Hai người xuống tới nơi, đi qua sảnh, ra khỏi khu nội trú, không khí bên ngoài dễ chịu hơn nhiều.

Triệu Ý đi nhanh hơn, đuổi kịp bước chân Kỷ Sơn Thanh, cùng anh sóng vai đi: “Bình thường anh không ở bệnh viện thì ai chăm sóc ông hiệu trưởng?”

Kỷ Sơn Thanh nói: “Anh mời hộ sĩ, ban ngày họ đến, ban đêm anh chăm.”

“Anh Sơn, hôm nay em ở đây cả trưa cũng không thấy bóng dáng hộ sĩ đâu. Ông hiệu trưởng đi vệ sinh cũng là em đỡ đi.”

Kỷ Sơn Thanh ngạc nhiên, miệng há to rồi khép lại, anh nhăn mày, nhếch môi không nói lời nào.

Nhìn dáng vẻ của anh Triệu Ý hiểu ngay.

“Ông hiệu trưởng không nói gì với anh à?” Triệu Ý nói: “Đổi người khác đi.”

“Ừ.”

Kỷ Sơn Thanh vốn không phải người không tỉ mỉ tận tâm. Trước kia với trực giác, cảnh giác của anh thì sẽ không có chuyện mãi không phát hiện ra hộ sĩ lười biếng. Xem ra mấy tháng vừa rồi trạng thái tinh thần của Kỷ Sơn Thanh không được tốt.

Tệ đến mức ngay cả chuyện chỉ cần để ý một chút liền phát hiện ra anh cũng không biết.

Triệu Ý đi bên trái Kỷ Sơn Thanh, hơi rũ mắt liền thấy bàn tay của anh.

Trên ngón tay áp út là một chiếc nhẫn bạch kim.

Rất đẹp.

Lúc Triệu Ý mua đã nghĩ Kỷ Sơn Thanh đeo lên chắc nhìn rất đẹp.

Quả nhiên không sai.

“Một chiếc nữa đâu?”

Kỷ Sơn Thanh nghiêng đầu nhìn qua, nghi ngờ nói: “Cái gì?”

Triệu Ý nắm tay trái của anh lên, hỏi lại: “Một chiếc nữa đâu? Không định đưa em à?”

Kỷ Sơn Thanh trở tay nắm lại tay Triệu Ý, kéo tay cậu xuống nhưng không buông ra.

“Anh không mang theo.”

“Là không mang hay không muốn đưa em?”

“Nghĩ xem lát nữa ăn gì đi.”

“Anh Sơn, nhẫn này là em mua, em không đòi cả hai, trả em một chiếc được rồi.”

“Ăn hoành thánh đi, anh biết một tiệm mỳ hoành thánh ở đây ăn rất ngon.”

“Kỷ Sơn Thanh.”

“Ở ngay trước mặt thôi, mình đi nhanh chút, em không đói sao?”

Nói xong Kỷ Sơn Thanh liền kéo tay cậu chạy, Triệu Ý bị chọc tức đến bật cười.

Đồ chó này!

——

Hai người từ quan ăn đi ra, không tiếp tục nói về chủ đề chiếc nhẫn.

Kỷ Sơn Thanh đưa Triệu Ý đi tìm nhà nghỉ gần đây, thuê một phòng.

Hoàn cảnh không quá tốt nhưng có thể ở tạm. Kỷ Sơn Thanh mở cửa phòng, xem xét một lượt, nói với Triệu Ý: “Em ở tạm chỗ này một đêm, mai anh tới tìm em.”

Triệu Ý ngồi trên giường nhìn anh: “Anh không ở cùng em sao?”

Kỷ Sơn Thanh đứng ở cửa không lại gần: “Anh phải tới bệnh viện, không có người trông ông hiệu trưởng không được.”

“Em đi với anh.” Nói rồi cậu đứng lên muốn đi ra.

“Đừng, mình anh được rồi, ở bệnh viện không có giường, ngồi cả đêm em không chịu được mất.”

“Anh chịu được thì em cũng được.”

Kỷ Sơn Thành nhìn cậu đi tới, liếm liếm răng, dỗ dành: “Em nghe lời anh đi, đừng cố, ở bệnh viện cả đêm sao thoải mái bằng ngủ ở đây?”

Triệu Ý đứng trước mặt anh.

“Vậy anh ở đây ngủ, em đi bệnh viện.”

Kỷ Sơn Thanh nhíu mày: “Triệu Ý…”

“Anh không muốn đúng không?” Triệu Ý nở nụ cười: “Anh nói em cũng không muốn. Anh Sơn, suy bụng ta ra bụng người bao giờ anh mới học được?”

Yêu tinh này!

“Em thực sự không muốn ở đây?” Kỷ Sơn Thanh mặt không biến sắc sờ tay ra sau lưng, tay chạm vào chốt cửa, ấn một cái, khóa cửa lại.

Triệu Ý lắc đầu.

“Được.” Kỷ Sơn Thanh bước lên một bước, hai người gần như dính vào nhau, anh gẩy gẩy lọn tóc bên tai cậu: “Phòng cũng thuê rồi, giờ trả phòng ông chủ chắc chắn không chịu, tiền liền mất không.”

Bên tai ngưa ngứa, ngứa ngáy như cào vào tim phổi, từ vành tai non mềm lan ra, da thịt xung quanh nhồn nhột, muốn đưa tay lên gãi một cái.

Kỷ Sơn Thanh áp sát, có thể ngửi thấy mùi thuốc lá hòa cùng hương dầu gội cuốn hút người ta một cách mơ hồ.

Triệu Ý liếm liếm môi, đôi mắt trong trẻo nổi lên gợn sóng.

Đầu ngón tay thô ráp của Kỷ Sơn Thanh lần xuống dưới, men theo vành tai mơn trớn cần cổ mảnh khảnh, nhẹ nhàng vuốt ve sau gáy, anh cười khẽ, âm thanh trầm khàn quyến rũ: “Cũng không thể phí tiền được.”

Nói rồi bàn tay đang vuốt ve gáy Triệu Ý dùng sức, đè ép, hôn lên.

Quần áo trên người Triệu Ý từng cái từng cái bị Kỷ Sơn Thanh lột ra ném trên mặt đất, người cũng bị đẩy về phía sau từng bước, từng bước.

Lùi đến giường, trên người cậu chỉ còn cái quần đã cởi một nửa.

Kỷ Sơn Thanh đè lên, dùng mắt, dùng tay, dùng môi lưỡi… khiến Triệu Ý thở khẽ, thở mạnh, thở dốc.

Dưới ánh đèn chói mắt, trên chiếc giường đơn trắng noãn, hai thân thể trần trụi đắm chìm trong dục vọng triền miên.

Bọn họ ôm, hôn, rung động.

Triệu Ý ngửa cổ, mái tóc đen dài xõa tung, giọt mồ hôi vương trên tóc, vài sợi bám lấy gò má ửng hồng, vướng trên khóe môi thở gấp gáp.

Hỗn độn, điên cuồng, mê say.

Kỷ Sơn Thanh đưa tay nâng mặt cậu, vén những sợi tóc bướng bỉnh lên, để gương mặt ửng đỏ ngập tràn ý xuân cùng dục vọng trần trụi lộ ra.

Anh say mê ngắm nghía, càng thêm dùng sức ôm chặt, chiếm đoạt.

Thân thể trần truồng nóng bỏng quấn lấy nhau, trao đổi nhiệt độ nồng cháy, nhiệt tình cùng điên cuồng không thể kìm nén.

Kỷ Sơn Thanh thích như vậy. Anh thích ôm Triệu Ý, trút bỏ áo quần, trần trụi ôm cậu vào lòng, dùng da thịt cảm nhận thân thể Triệu Ý.

Anh thích dõi theo từng biểu cảm của Triệu Ý. Nhìn cậu khó chịu, bứt rứt, lại dùng sức khiến cậu hưởng thụ, thất thần, cuối cùng hoàn toàn chìm đắm vào bể dục do anh tạo ra, chỉ có thể bám lấy mình anh.

Anh thích tiến sâu, lại ra nông, thích những âm thanh vụn vỡ mà Triệu Ý thở ra khi bị xâm nhập, thích nhìn đôi mắt như ánh trăng lạnh lẽo kia phiếm lệ quang, nhiễm lên sắc đỏ, say mê đắm đuối, tràn đầy dục vọng.

Thích Triệu Ý… trở thành ánh trăng rơi xuống lồng ngực anh.

Thích cậu vì Kỷ Sơn Thanh xa rời hào quang, nhiễm lên bụi trần thế tục.

——

Ba lần.

Chết đi sống lại.

Kỷ Sơn Thanh con mẹ nó đúng là đồ chó dại, lên giường liền đứt xích.

Sướng thì sướng nhưng mệt bỏ mẹ ra.

Triệu Ý nằm ngửa trên giường, khó chịu. Cậu cảm nhận được thứ Kỷ Sơn Thanh để lại trong cơ thể mình đang chảy ra ngoài, thấm ướt mảng lớn ga giường.

Kỷ Sơn Thanh không dùng bao, cậu cũng chẳng cho dùng.

Trong tủ đầu giường có, nhưng lúc trả phòng sẽ phải trả tiền, hai thằng đàn ông thuê phòng, lúc trả phòng trả cả tiền bao cao su, đây chả phải nói cho chủ nhà nghỉ hai người đã làm gì sao?

Triệu Ý không đeo nổi cái mo cau này.

Kỷ Sơn Thanh xuống giường, cởi trần, quay lưng về phía giường đeo thắt lưng. Xong xuôi anh khom người nhặt quần áo rơi tán loạn trên đất lên mặc. Anh lướt qua mặt đất, thấy áo khoác của mình rơi gần cửa nên không ra lấy vội. Anh xoay người nhìn xem Triệu Ý không biết đang nghĩ gì trên giường, khóe môi nhếch lên, lại nhanh chóng ép xuống, điều chỉnh thành bộ dáng chững chạc đàng hoàng hỏi: “Đứng dậy được không?”

Triệu Ý ung dung liếc anh, thứ kia vẫn từ phía sau chảy ra ngoài.

“Anh đợi tẹo nữa.”

Kỷ Sơn Thanh không nhịn được toét miệng cười, lộ ra răng nanh nho nhỏ, vô cùng quan tâm chăm sóc nói: “Không dậy được thì thôi, đừng cố quá.”

Nói xong anh nhìn đồng hồ đeo tay: “Ui da, đã mười một giờ rồi, anh phải đến viện nhanh mới được, ông hiệu trưởng khéo sắp dậy đi tiểu đêm rồi, xem ra không đợi được em, anh đi trước vậy.”

Triệu Ý: “…”

Kỷ Sơn Thanh đi tới cửa, nhặt áo khoác của mình lên rũ rũ, mở cửa nhưng không ra ngoài luôn, quay đầu nói với người đang ngồi phịch trên giường: “Lát nữa em nhớ đi tắm, lấy hết thứ bên trong ra, nếu không mai lại tiêu chảy… anh đi đây.”

Cửa đóng lại một lúc Triệu Ý mới hết sững sờ, cậu nghiến răng nghiến lợi giật cái gối bên người – cái gối trước đó Kỷ Sơn Thanh dùng đệm dưới lưng cậu lúc làm chuyện kia, ném ra ngoài.

Đậu má, đồ chó này!

Đúng là túng dục hỏng việc!

Triệu Ý nắm chặt nắm đấm mới phát hiện trong tay mình đang cầm gì đó. Giơ tay lên nhìn thì thấy ngón tay đang kẹp một sợi dây da đen mịn, một chiếc nhẫn bạch kim lồng vào dây lắc lư trước mắt cậu.

Thứ này là Triệu Ý giật từ trên cổ Kỷ Sơn Thanh xuống sau khi anh cởi đồ.

Điêu như chó!

Không đem con khỉ ý! Rõ ràng là không muốn đưa cho cậu.

Nói ngon nói ngọt đòi mà anh không cho, vậy thì giật thôi.

Triệu Ý cong môi nhìn chiếc nhẫn trên tay, cậu lấy nhẫn ra khỏi dây, để trong lòng bàn tay, nghĩ nghĩ lại đeo lên ngón áp út.

Một ngày nào đó cậu sẽ tháo chiếc nhẫn này ra, để Kỷ Sơn Thanh thành tâm đeo lại lên tay cậu.

***

Lời tác giả:

Triệu Tiểu Tao: Đờ mờ! Dám lừa ông đây! Ông cáu!

Bình luận

Truyện đang đọc