ĐAM MỸ TÌNH SINH Ý ĐỘNG

Biệt thự của Triệu Tông Hiền rất lớn.

Nhưng đó là của Triệu Tông Hiền.

Năm mười tám tuổi Triệu Ý đã chuyển ra khỏi nhà Triệu Tông Hiền. Cậu có rất nhiều nhà ở thành phố A, đa phần là An Thịnh mua giúp.

Cạnh phòng triển lãm có một, cạnh câu lạc bộ nào đó có một, cạnh quán bar đường phố có một… gần trường đại học cũng có một.

Ở trấn Thạch Đầu, Triệu Ý không phàn nàn một câu về điều kiện sống, nhìn cũng không có vẻ không hợp, nhưng thực tế, trước đó Triệu Ý là một đại thiếu gia vô cùng kén chọn.

Kén chọn môi trường sống, kén chọn hoàn cảnh sống, địa điểm sống cũng kén chọn.

Thích chơi đến đêm khuya nhưng lại không chịu ở khách sạn.

Tính tình chó má đến phát phiền.

Thỉnh thoảng An Thịnh lười không muốn đưa cậu về nhà, thuê phòng khách sạn cho cậu thì cậu sẽ sưng sỉa mặt mày cả tuần. An Thịnh dứt khoát mua luôn nhà ở gần mấy chỗ cậu hay tới chơi để Triệu Ý ngày nào cũng có thể thoải mái về nhà ở.

Mỗi phòng bình quân một tuần Triệu Ý sẽ ở mấy hôm, chỗ cậu thường trú là nhà cạnh phòng triển lãm và trường đại học.

Sau này nhà gần trường đại học cho Trần Ngộ.

Trần Ngộ gặp cậu, nói cậu ta thích vì nó gần trường, đi lại thuận tiện.

Triệu Ý nghĩ cũng chẳng nghĩ đã cho luôn.

Nếu vẫn còn căn nhà đó thì bây giờ Triệu Ý sẽ đưa Thạch Đầu tới đó, thuận tiện còn có thể đăng ký cho Thạch Đầu đi học, dù sao kiến thức học càng nhiều càng tốt.

Nhưng không có nếu, cho là cho, Triệu Ý không hề hối hận.

Đồ đã cho sẽ không tiếc nuối.

Cùng lắm thì mua cái khác.

——

Mấy tháng không về nhà mà vẫn rất sạch sẽ, ngày nào cũng có nhân viên vệ sinh theo giờ tới quét dọn. Nhà không bẩn, chỉ thiếu hơi người.

Lúc mở cửa khí tức trong phòng lại khiến cậu thấy hơi lạ lẫm, hình bóng Kỷ Sơn Thanh thoáng qua trong đầu, Triệu Ý thoáng hoảng hốt.

Cậu về, trở lại nơi không có Kỷ Sơn Thanh.

Rõ ràng mới ở trấn Thạch Đầu có bốn tháng mà lại cảm tưởng như đã bốn năm, những thứ ban đầu quen thuộc bỗng trở nên xa lạ, Kỷ Sơn Thanh lại trở thành thân quen.

Cậu để Thạch Đầu ở trong phòng ngủ phụ.

Thạch Đầu câu nệ cẩn thận nhìn qua nhìn lại, hiếu kì nhưng lại không dám chạy loạn.

Triệu Ý bật cười, xoa đầu nó: “Muốn xem thì cứ xem tự nhiên, ở đây chỉ có hai người chúng ta, không có ai khác, không cần sốt sắng như vậy.”

Thạch Đầu tròn mắt nhìn cậu, sáng lấp lánh, nó nói: “Anh Triệu, nhà to quá, thật đẹp, còn thơm nữa!”

Triệu Ý khá vui: “Được rồi, em thả đồ xuống đi, trong phòng có phòng tắm, em tắm trước. Chậc, ngồi tàu hỏa lâu quá người thối hoắc.”

Thạch Đầu gật đầu: “Vâng”

Triệu Ý quay người: “Anh cũng đi tắm, xong em nhớ ra phòng khách.”

Thạch Đầu đứng im nhìn cậu không động đậy, Triệu Ý đi đến cửa thì dừng bước, nghĩ nghĩ xoay lại nhìn Thạch Đầu hỏi: “Em có biết mở nước nóng không?”

Thạch Đầu điên cuồng lắc đầu.

Triệu Ý: …

OK, Triệu mama online.

——

Lúc hai người tắm xong vác mái tóc ướt ngồi trên sa lon phòng khách đã là mười một rưỡi khuya.

Triệu Ý mở ti vi, cầm điện thoại gọi đồ ăn.

Cậu thuận miệng hỏi: “Em muốn ăn gì?”

Thạch Đầu mắt không rời ti vi, xem vô cùng chăm chú, hô vang: “Mì trứng gà.”

Triệu Ý: …

Triệu Ý cười nói: “Có tiền đồ hơn nào, hôm nay không ăn mì trứng gà, chúng ta ăn món ngon hơn.”

Triệu Ý tràn đầy khí phách chốt đơn, cậu thả điện thoại lên bàn trà, lúc di động chạm vào bàn lại dừng lại.

Cậu đứng hình ba giây, sau đó lại cầm điện thoại lên.

Tay phải nhẹ nhàng ma sát mặt sau điện thoại, không yên lòng nhìn ti vi.

Kim phút trên đồng hồ treo tường đi được ba nấc, cậu bỗng nhiên đứng dậy. Tiếng động hơi lớn, Thạch Đầu cũng phải nghiêng đầu nhìn.

Triệu Ý cười, giơ điện thoại lên: “Anh ra ngoài gọi điện.”

Thạch Đầu sửng sốt chốc lát, gật nhẹ đầu, sau đó hơi ỉu ỉu nói: “Anh Triệu giúp em nói với anh Sơn em ở đây rất tốt, chỉ là hơi nhớ mọi người.”

Nụ cười trên mặt Triệu Ý cứng đờ, lúc sau mới trầm thấp đáp: “Ừ.”

Cậu chưa hề nói sẽ gọi cho Kỷ Sơn Thanh.

Thì ra ngay cả Thạch Đầu cũng đoán được.

Nói với anh, cậu hơi nhớ anh sao?

——

Chuông điện thoại vừa vàng, bên kia đã bắt máy.

Hai bên đều im lặng.

Có thể nghe được cả hơi thở của đôi bên.

Sau ba hơi thở Triệu Ý phát ra âm thanh trước, cậu cười một tiếng.

Tiếng cười trầm thấp thông qua ống nghe truyền tới, câu lấy lỗ tai, ngứa ở trong lòng.

Kỷ Sơn Thanh cong môi, ánh đèn phủ lên mặt anh, dịu dàng, ấm áp.

Triệu Ý nói: “Anh đang đợi em gọi phải không?”

Canh điện thoại, chuông vừa vang liền nhấc máy.

Thanh âm trầm khàn từ tính của Kỷ Sơn Thanh truyền tới, lời nói ra như trêu chọc: “Ừ, đang chờ em, chờ suốt bảy giờ, anh tính thời gian thì em hẳn phải tới nơi từ sớm rồi….”

Từ lâu đã nên gọi điện, lại chờ tới tận lúc này.

“Sao anh không gọi cho em?”

Nhất định phải đợi.

Kỷ Sơn Thanh rũ mắt, ngón tay miết nhẹ mặt bàn: “Anh muốn đợi em gọi.” Để cho anh biết em đang nhớ anh.

“Nếu hôm nay em không gọi cho anh…”

“Triệu Ý, anh nhớ em.” Giọng Kỷ Sơn Thanh rất bình thản, như đang nói một chuyện bình thường, Kỷ Sơn Thanh nhớ Triệu Ý, tựa như trái đất quay quanh mặt trời, bình thường đến hiển nhiên: “Từ lúc em bắt đầu đi, vừa đi đã nhớ.”

Cho nên nếu hôm nay em không gọi anh cũng không nhịn được lâu.

Mười hai giờ, mười hai giờ anh sẽ gọi cho em, hôm nay hãy để anh nói cho em biết anh đang nhớ em đi.

Kỷ Sơn Thanh bây giờ có lẽ đang ở trong phòng, có thể là đứng dựa vào mép bàn, cái ghế, hoặc tựa vào đầu giường. Mi mắt rũ xuống, ánh đèn dịu dàng phủ lên hắn, làm dịu đi đường nét gương mặt sắc bén, biến chúng thành hình dáng Triệu Ý thường xuyên thấy, trầm tĩnh ấm áp, nhưng cũng không giống ngày thường, vì đêm đen ngoài kia có lẽ sẽ mang đến cho anh một tia cô độc, chút ít tịch liêu.

“Thạch Đầu nhờ em chuyển lời tới anh, nó ở chỗ này rất tốt, chỉ là hơi nhớ mọi người.”

“Ừ.”

Kỷ Sơn Thanh đáp.

Vậy nên anh nói, Triệu Ý anh nhớ em, từ lúc em đi đã nhớ.

Triệu Ý nuốt nước bọt, có lời muốn nói nhưng đến bên miệng lại không thốt được ra.

Âm thanh của Kỷ Sơn Thanh xuyên qua điện thoại tới tai cậu: “Còn em?”

Triệu Ý nhìn xuống, gương mặt dần nhiễm ý cười: “Em cũng nhớ anh.”

—— từ lúc ngồi lên xe lửa liền bắt đầu nhớ.

——

Tin tức Triệu Ý trở về không giấu được, điện thoại im lặng đã lâu của cậu như được mở chốt, tin nhắn cuộc gọi nhận được mỗi ngày có thể làm nổ tung cả điện thoại.

Nhưng cậu không quan tâm, cậu ở nhà ngủ một ngày một đêm. Sáng sớm ngày thứ ba cậu mặc âu phục sạch sẽ thẳng thớm, đeo cà vạt, tóc vuốt keo lộ ra vẻ đẹp tinh xảo. Gương mặt tinh xảo xinh đẹp – khóe mắt hơi xếch tỏa ra hơi thở lạnh lùng hờ hững, mặt mày sắc bén phóng khoáng, sống mũi cao thẳng, đôi môi khẽ mím như không kiên nhẫn.

Gương mặt này phối hợp với âu phục phẳng phiu, toàn thân tỏa ra khí chất lạnh lùng phách lối, không dễ tiếp cận, khí diễm đại thịnh, không hề để người khác vào mắt.

Thạch Đầu ngơ ra nhìn, chậm chạp không dám nói chuyện với cậu.

Triệu Ý một tay đeo đồng hồ, nghiêng đầu nhìn xem Thạch Đầu đang đứng sững sờ bên cạnh, cười với nó: “Đứng ngây ra đó làm gì vậy?”

Thạch Đầu nuốt nước miếng, nụ cười vừa rồi của Triệu Ý làm giảm đi không ít khí tức lạnh lùng xa cách của cậu, cũng lộ ra cảm giác quen thộc: “Anh Triệu, anh…”

Triệu Ý đeo xong đồng hồ, chỉnh lại cổ áo, đứng trước mặt Thạch Đầu hỏi: “Thế nào, anh Triệu đẹp trai không?”

Thạch Đầu gật đầu: “Đẹp trai!”

Cực kỳ đẹp trai!

Triệu Ý vui vẻ cười với nó: “Anh Triệu hôm nay có một trận đánh lớn, cần phải ra ngoài, em ngoan ngoãn chờ ở nhà, chán thì xem ti vi. Cơm trưa cơm tối sẽ có người đến nấu, tối anh sẽ về, nếu anh không về hoặc về muộn thì em cứ ngủ trước đi, không cần đợi anh.”

Thạch Đầu nói: “Anh Triệu muốn đi đâu đánh trận vậy?”

Triệu Ý thu lại nụ cười, bước về phía cửa: “Đi bệnh viện.”

Thạch Đầu:???

——

Hôm nay đến lượt Kỷ Sơn Thanh nấu cơm.

Anh nấu xong cơm, rửa tay, ra khỏi bếp. Anh đi dọc hành lang mười năm bước, vừa vặn đến trước cửa phòng Triệu Ý.

Bây giờ là bảy giờ năm phút, anh cần gọi Triệu Ý dậy, giống mỗi sáng vẫn làm.

Anh gõ cửa, bình thường gõ bốn, năm lần thì trong phòng sẽ truyền đến tiếng sột soạt, nếu may mắn còn có thể nghe được âm thanh lẩm bẩm bất mãn, phàn nàn nho nhỏ của người vừa rời giường bên trong.

Khàn khàn, mềm mại.

Sau đó mười mấy giây cửa sẽ mở, người bên trong sẽ dựa vào cửa, mái tóc rối loạn, mắt còn chưa mở hết, quần áo cũng không mặc đàng hoàng, nhập nhèm hỏi, anh Sơn, mấy giờ rồi?

Nhưng hôm nay Kỷ Sơn Thanh đã gõ bảy lần vẫn không nghe thấy chút động tĩnh nào.

Có tiếng bước chân vọng lại, Kỷ Sơn Thanh nghiêng đầu nhìn thoáng qua.

Từ Hứa cách đó không xa tiến lại gần, nghi hoặc hỏi: “Không phải Triệu Ý đi rồi sao?”

Sao anh còn ở đây gõ cửa?

Kỷ Sơn Thanh sững sờ, bàn tay đang giơ lên hơi cương lại, sau đó giống như không có chuyện gì buông xuống.

Đúng vậy, đi rồi.

Khó trách lại yên tĩnh như vậy.

Anh nói: “Anh quên mất.”

Từ Hứa nhìn anh, không biết nên nói gì.

Kỷ Sơn Thanh xoay người quay lại bếp: “Cơm nấu xong rồi, chuẩn bị ăn thôi.”

——

Triệu Tông Hiền nằm ở một bệnh viên tư ở ngoại ô phía tây.

Từ lúc hắn đột ngột ngất xỉu ở công ty hồi đầu tháng mười rồi được thư ký đưa đi, ông vẫn luôn ở đó.

Triệu Tinh Vân ngày nào cũng tới thăm hắn, còn mẹ của Triệu Tinh Vân thì dứt khoát ở lại bệnh viện, chăm sóc ăn uống sinh hoạt cho Triệu Tông Hiền.

Lúc Triệu Ý đến cửa phòng bệnh, cậu nhìn qua cửa sổ kính thấy Triệu Tông Hiền đang bưng bát, cầm thìa đưa lên miệng. Tay ông rất run, thìa cũng run theo, cháo trong thìa đổ hơn nửa, dính vào miệng, đổ lên đồng phục bệnh nhân lẫn cái chăn đang đắp trên người ông.

Gương mặt Triệu Tông Hiền lộ vẻ giận dữ, mẹ Triệu Tinh Vân muốn cầm bát trong tay hắn đút ông ăn thì bị ngăn lại. Ông từng thìa từng thìa ăn cháo, dù đổ ra cả người cũng kiên trì tự mình làm.

Đây chính là Triệu Tông Hiền, ông có thể chật vật nhất thời chứ quyết không thể chật vật một đời.

***

Lời tác giả:

Triệu Tiểu Tao: Ha ha ha, Hồ Hán Tam ta đã trở lại! Sơn thần dã quỷ, yêu ma quỷ quái mau mau nhường đường, không thì ta sẽ giải quyết từng tên một.

Vui lòng xem tiết mục “Triệu Tiểu Tao, sóng gió thành phố A”.

Bình luận

Truyện đang đọc