ĐAM MỸ TÌNH SINH Ý ĐỘNG

Dư Cảnh kể hết mọi sự tình cùng tâm trạng buồn bực tủi thân cho An Thịnh nghe.

An Thịnh nghe xong không hề nói gì, móc thuốc lá trong túi ra đưa tới, hỏi: “Hút không?”

Dư Cảnh nói không, là thật sự không. Sang năm y mới mười bảy, ở trường học mặc dù cũng thuộc dạng nổi loạn nhưng chỉ uống rượu chứ không động vào thuốc lá. Y cảm thấy việc hút thuốc là chuyện lớn. Đám bạn xấu bên cạnh y cũng nhiều người hút thuốc, hít một hơi lại phun ra mới cảm thấy mình là người. Nhưng Dư Cảnh cảm thấy, y sống mười bảy năm, trừ việc cha mẹ không thường ở bên cạnh thì khổ đắng gì cũng chưa ăn qua, ăn ngon uống sướng, không có áp lực gì nên không có lý do hút thuốc.

Mặc dù Dư Cảnh thích khoe khoang, nhưng y không thích mấy trò giả vờ nhàm chán.

Dư Cảnh lắc đầu, nhìn thuốc lá trên tay An Thịnh cũng không nhận. An Thịnh thấy y không nhận cũng không lấy về, vẫn giơ như thế, nói tiếp:

“Thử một chút thôi, sớm muộn gì cũng phải hút thôi.”

Lần này Dư Cảnh hơi chần chờ nhưng vẫn lắc đầu.

An Thịnh thu tay lại, từ trong hộp thuốc lá lấy ra một điếu thuốc, cầm trong tay.

“Bây giờ em còn nhỏ, chờ đến khi lớn lên là sẽ thấy thật ra thích cũng giống như thế. Em thích người ta không sai, em không sai, cô ấy cũng không sai. Nhưng nếu hợp lại với nhau thì lại sai. Thật ra chuyện đúng sai không phải do em, không phải do anh, cũng không phải do anh của em và Bí thư tỉnh ủy. Không ai đúng cũng không ai sai. Bây giờ em không hiểu là điều vô cùng bình thường, hơn hai mươi năm anh cũng chưa hiểu. Trên thế giới này rất nhiều chuyện không có cách nào để lý giải. Em không hiểu người khác, người khác cũng không hiểu em, em sẽ nói với ai? Cho nên em phải tự mình suy ngẫm, tự mình hiểu, tự nói rồi em sẽ thông suốt.”

Những lời này quá mơ hồ, súp gà cho tâm hồn nghe qua thì cũng có lý nhưng tóm lạị là y nghe không hiểu.

An Thịnh không nói trắng ra, nói không rõ nên Dư Cảnh cũng nghe không hiểu. Đó cũng là một vấn đề.

Trầm mặc một hồi, An Thịnh lại đưa thuốc lá trong tay tới: “Ầy, thử học đi, đây cũng không phải là thứ gì tốt, thử một chút mùi vị thôi. Nếm thử mùi vị của cái này, nếu bị sặc về sau đừng đụng tới.”

Nói thế xong Dư Cảnh cũng đồng ý, mà cũng thật sự bị sặc.

Cho nên lúc Triệu Ý đến, An Thịnh cùng Dư Cảnh đang xuống xe, trong miệng ngậm điếu thuốc.

Triệu Ý nhìn thấy thì liền đau đầu, cảm thấy mình giao Dư Cảnh cho An Thịnh chính là giao trứng cho ác, một chút thói quen tốt cũng không học được, chỉ toàn đi theo học mấy tật xấu bết bát.

Thật ra suy nghĩ kỹ một chút, tên An Thịnh này cũng chả có chỗ nào tử tế. Muốn học chỗ tốt từ hắn thì thật sự là không có.

Triệu Ý từ bên trong xe nhảy ra, đi qua đưa tay lấy điếu thuốc trong miệng Dư Cảnh, chỉ thiếu điều cầm đầu điếu thuốc dí vào mặt An Thịnh.

“Mày được lắm An Thịnh. Mẹ nó mới có bảy tám giờ sáng. Mày không dạy nó chơi gái thì dạy nó hút thuốc. Đến ngày mai có phải hai đứa mày định tổ chức đoàn du lịch đến Macao chơi bài đúng không?”

An Thịnh còn chưa kịp nói chuyện, Dư Cảnh đã cắt ngang Triệu Ý.

Thằng nhóc trừng mắt với Triệu Ý, nghẹn ngào nói: “Anh ta còn tốt hơn anh nhiều.”

Triệu Ý hơi nghẹn lại một chút, dùng đầu lưỡi chọc quai hàm, tức giận cười: “So với anh tốt hơn sao? Em học những thứ này còn thấy rất vinh dự sao?”

“Nếu không phải anh ép em đi Kỷ… Ưm…”

Lời còn chưa nói xong, Triệu Ý liền nhanh chóng đi lên che miệng y, nhìn sang Kỷ Sơn Thanh vẫn còn ngồi trên xe ba gác kia, hạ giọng nói bên tai Dư Cảnh: “Ngày đó là anh không đúng, anh không nên lừa gạt em đi xin lỗi, là lỗi của anh, xin lỗi em. Hai ngày này em ngẫm lại có cái gì muốn không, anh cho em. Chuyện này coi như xong rồi đi, đừng có lật lại được không?”

Dư Cảnh lấy tay cậu ra: “Ưm ưm” hừ mấy tiếng. Triệu Ý không dám buông tay, còn nói: “Nếu em đồng ý thì gật đầu, còn nếu không chịu thì chúng ta cứ vậy đi.”

Dư Cảnh: Đệt.

Ở bên này Triệu Ý cùng Dư Cảnh đang nháo nhào, bên kia An Thịnh cũng không nhàn rỗi. Hắn đi đến bên cạnh Kỷ Sơn Thanh, lấy ra hộp thuốc lá đưa cho anh điếu thuốc.

Kỷ Sơn Thanh cũng không từ chối, đưa tay nhận lấy.

Chờ Kỷ Sơn Thanh đốt điếu thuốc, An Thịnh mới nói.

“Tôi là An Thịnh, là bạn của Triệu Ý.”

Kỷ Sơn Thanh cũng đáp lại, khói thuốc liền từ trong miệng anh tràn ra ngoài. Kỳ thật nói cũng không nhiều, chỉ có ba chữ: “ Kỷ Sơn Thanh.”

“Tôi biết.” An Thịnh lấy thuốc lá từ trong miệng xuống, nhìn Kỷ Sơn Thanh. Hắn không nói biết cái gì, cũng không nói là biết đến anh như thế nào.

Kỷ Sơn Thanh cũng không vội hỏi, chỉ cười cười, xem ra không có lòng hiếu kỳ.

Hừm, cũng có chút ý tứ.

Chủ đề đến đây liền kết thúc, Kỷ Sơn Thanh nhìn chiếc xe dừng ở giữa đường kia của bọn hắn, giơ cằm lên hỏi: “Xe làm sao rồi?”

“Chắc là động cơ hỏng, không đi được.”

Kỷ Sơn Thanh híp híp mắt, nhìn chiếc xe nói: “Xe thuê sao?”

An Thịnh gật đầu: “Gần cửa nhà ga có chỗ cho thuê xe.”

“Vậy cái này không sửa được rồi, tìm người kéo về đi.” Kỷ Sơn Thanh dừng một chút: “Tiền thế chấp giao bao nhiêu?”

“Một vạn năm, tính một tháng.”

Kỷ Sơn Thanh trầm ngâm một chút, không nói gì.

An Thịnh liền lại đem chủ đề quay lại: “Lần trước trở về, Triệu Ý có nói nó tìm được người bạn trai ở trong núi.”

Lúc lời này được nói ra, trên gương mặt xanh xao của Kỷ Sơn Thanh rốt cục lộ ra một chút xíu biểu cảm.

An Thịnh nói tiếp lời không nói hết vừa nãy.

“Khi còn bé tôi từng đi học tại thủ đô, lúc đó gặp được anh.”

Kỷ Sơn Thanh liếm liếm đầu răng, đột nhiên cười, ánh mắt tại đảo qua trên người An Thịnh. Anh mang theo một chút ý vị thâm trường, nói: “Đương nhiên là phải biết tôi chứ.”

Không biết là đang trả lời câu nào

Đang nói, bỗng bên kia Triệu Ý dẫn Dư Cảnh đi tới.

Thằng nhóc kia xem ra đã hết giận, trên mặt còn có chút uất ức, không biết Triệu Ý nói gì với y.

Nhìn thấy tròng mắt Kỷ Sơn Thanh và Dư Cảnh đều muốn dính hết lên người, y giật giật miệng, muốn nói lại thôi.

Triệu Ý giới thiệu cũng đơn giản, chỉ vào Dư Cảnh nói: “Dư Cảnh.”

Rồi ngón tay chuyển sang chỉ vào Kỷ Sơn Thanh nói: “Kỷ Sơn Thanh.”

Hai người khách sáo hai câu, Kỷ Sơn Thanh cầm điện thoại lắc lắc, nói: “Anh đi gọi điện thoại.”

Nói xong cũng đi qua một bên gọi điện thoại.

Gọi cũng không lâu lắm, khi ba người Triệu Ý vừa ngồi vào trong xe ba gác, Kỷ Sơn Thanh liền đi tới.

Lúc Kỷ Sơn Thanh khởi động xe ba gác, Dư Cảnh chỉ vào chiếc xe dừng ở trên đường kia hỏi: “Chiếc xe này làm sao bây giờ?”

Kỷ Sơn Thanh nói: “Tôi đã gọi người đến kéo, chúng ta đi trước, tí nữa sẽ có người tới.”

Lúc bốn người đến Khai Hóa đã là giữa trưa.

Hai ngày trước Từ Hữu Vi và Nghiêm Thắng đi cho nên gian phòng chính trống không, đổi vỏ chăn ga giường là có thể ở luôn. Kỷ Sơn Thanh đã dọn dẹp hai căn cho Dư Cảnh và An Thịnh vào ở.

Thật ra An Thịnh cho rằng điều kiện trên núi sẽ không tốt lắm nhưng cũng không nghĩ tới lại kém như vậy. Gian phòng nhỏ không nói, còn không có phòng tắm riêng, đây đều là thứ cơ bản. Quan trọng là còn không có lò sưởi, không có điều hòa, ngay cả sàn nhà đều là xi măng. Một căn phòng nhỏ trừ tủ quần áo, cái bàn cùng giường, còn lại đều không có những thứ khác.

An Thịnh là không phải kiểu người hay kén chọn nhưng nhìn nơi ở này cũng không dễ chịu. Thế mà kiểu người hay bắt bẻ đến làm người giận sôi như Triệu Ý thật sự ở bốn tháng, thời gian trở về nhà cũng không quá hai ngày dễ chịu, vậy mà lại vui vẻ chạy về.

Không tầm thường, An Thịnh cảm thấy thế thì thầm than. Hắn nhìn một cái, hiểu ngay cái gì gọi là sức mạnh của tình yêu. Cái này cmn không phải thay đổi một người nữa, mà là cải tạo hẳn một người luôn rồi.

Cuộc sống như này mà Triệu Ý có thể chịu nổi? An Thịnh với Dư Cảnh cho dù không thích ứng được cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài, chứ đừng nói là phàn nàn. Nói cho cùng, Triệu Ý cũng không có mời hai người bọn họ đến, là hai bọn hắn tự tìm đường chết, tiền trảm hậu tấu* tự chạy tới, còn nói cái rắm. Nếu bọn hắn mà dám nói ra nửa lời không như ý, cái tính tình chó chết kia của Triệu Ý nhất định sẽ chửi bọn họ cút trở về.

*hành động trước báo cáo sau

——

Sắp xếp cho bọn An Thịnh chưa đến hai ngày, Kỷ Sơn Thanh lại phải vội vàng tổ chức Tết.

Những năm qua việc tổ chức đều là Trần Diệu và Từ Hữu Vi làm cùng nhau.

Năm nay là anh với Triệu Ý cùng làm.

An Thịnh và Dư Cảnh không chịu ngồi yên nên cũng đi theo.

Trên thị trấn đặc biệt náo nhiệt, cũng rất đông đúc, xe ba gác đi trong đám người với tốc độ rùa bò.

Mãi đến một giờ chiều, bọn họ mới lái đến tiệm sửa xe Nguyễn Lâm.

Nguyễn Lâm đang ngồi ở trước cửa tiệm phơi nắng, ngồi ở trên ghế nhỏ cùng nhân viên vừa nói chuyện phiếm vừa gặm hạt dưa.

Từ xa cô đã thấy chiếc xe màu xanh của Kỷ Sơn Thanh, từ trên ghế đứng lên tiến lên đón.

“Cậu đưa nhiều người đến quá, chị còn chưa gặp bao giờ.”

Kỷ Sơn Thanh giới thiệu: “Triệu Ý cô từng gặp rồi, đây là An Thịnh, người kia là Dư Cảnh.”

Nguyễn Lâm chào hỏi mọi người rồi nói: “Hai ngày trước lão Dương đến tiệm, cầm theo một con dê đến. Chị ăn Tết một mình cũng không ăn được nhiều như vậy, tí nữa lúc cậu về để chị cho người chặt đầu với đùi dê mang đi.”

Kỷ Sơn Thanh nói: “Không cần phiền phức, chốc nữa tôi sẽ đi mua thịt…”

Nguyễn Lâm cắt ngang lời anh: “Phiền phức cái gì, cậu còn khách khí với chị? Mấy cậu nhiều người thế này, cứ coi như là ăn giúp chị đi.”

Kỷ Sơn Thanh không nói gì nữa, cười nói: “Được.”

Khách sáo vài câu xong, anh liền đưa bọn họ ra ngoài.

Triệu Ý đi bên cạnh anh, có chút yên tĩnh quá, Kỷ Sơn Thanh nhìn qua một bên, thấy cậu đang ghé đầu nói chuyện cùng An Thịnh.

Kỷ Sơn Thanh đi qua bên cậu một bước, như vô tình mà hỏi: “Nói cái gì đó?”

Triệu Ý giương mắt, cực nhanh nhìn anh một cái: “An Thịnh nói nó nhìn thấy chiếc xe thuê kia ở trong tiệm chị Lâm. Hôm đó anh tìm chị Lâm đến kéo xe à?”

Kỷ Sơn Thanh gật đầu: “Ừm, cô ấy có công nhân, kéo đi rồi sửa luôn, vậy sẽ dễ hơn.”

Triệu Ý nắm tay lại, nhẹ nhàng dùng móng tay ấn vào lòng bàn tay, không mặn không nhạt lên tiếng: “À.”

Thấy bầu không khí giữa hai người bọn họ có gì đó không đúng, Dư Cảnh dò xét nhìn qua bọn họ. An Thịnh đi qua, đưa tay ôm lấy cổ Dư Cảnh, xoay y qua bên cạnh, hỏi: “Nhìn cái gì đấy?”

“Dm, anh thả tôi ra.”

Dư Cảnh bị hắn siết suýt không thở nổi, kéo cánh tay của hắn ra, di chuyển lực chú ý sang chỗ khác.

Bên này Kỷ Sơn Thanh đụng đụng vào bên người Triệu Ý, ngữ khí vô cùng bình thường nói: “Tết có muốn ăn gì không? Anh mua về làm cho em.”

Làm cái gì? Đùi dê sao?

Triệu Ý mệt mỏi nói: “Không có.”

“Gà Hoàng Lộ?”

“Không ăn.”

“Xôi ngọt thập cẩm?”

“Không ăn.”

“Bún thịt?”

“Không ăn.”

“Vậy em muốn ăn cái gì?”

“Cái gì cũng không muốn ăn.”

Kỷ Sơn Thanh đột nhiên dừng bước, Triệu Ý quay đầu kỳ quái nhìn cậu. Kỷ Sơn Thanh lấy từ trong túi ra một viên sô cô la đưa tới: “Muốn ăn sô cô la sao?”

Triệu Ý im lặng, lấy viên kẹo trong tay anh, cầm trong tay.

Kỷ Sơn Thanh đi tới, vò đầu của cậu, mang theo ý cười: “Cho em, nhóc hẹp hòi.”

***

Lời của tác giả:  Triệu tiểu tao: Em ăn giấm!

Kỷ lão cẩu: Đừng ăn dấm, ăn kẹo đi.

Bình luận

Truyện đang đọc