ĐAM MỸ TÌNH SINH Ý ĐỘNG

Cho đến khi Kỷ Sơn Thanh cầm hết quần áo của cậu ra đến cửa phòng, trong đầu Triệu Ý vẫn đang ong ong.

Cậu giật mình nhớ tới trước đó nhiều lần Kỷ Sơn Thanh không để cậu làm này làm kia mà quen đảm nhiệm nhiều việc.

Lúc lên thị trấn vận chuyển sách luyện tập, lúc cậu muốn xuống ruộng làm việc, Kỷ Sơn Thanh đều không cho cậu nhúng tay vào.

Trước kia Triệu Ý nghĩ Kỷ Sơn Thanh cái gì cũng không cho cậu đụng vào là bởi vì xem thường cậu, cảm thấy Triệu Ý là một tên công tử bột cái gì cũng không biết làm, bây giờ nhớ lại, có lẽ không phải như cậu nghĩ.

Lúc đầu cậu nói muốn xuống ruộng hái ngô, Kỷ Sơn Thanh liền ngăn cậu lại, lúc ấy cậu liền hỏi Kỷ Sơn Thanh xem thường cậu sao, lúc ấy Kỷ Sơn Thanh trả lời thế nào nhỉ?

Triệu Ý rủ mắt, cẩn thận suy nghĩ, sau đó nhẹ nhàng bật cười.

Kỷ Sơn Thanh nói: "Không phải xem thường cậu, chỉ là không muốn cậu phải chịu khổ."

Khi đó, Triệu Ý không để ý những lời này, chỉ nghĩ rằng Kỷ Sơn Thanh xem thường cậu, cố ý nói vậy để lừa cậu.

Nếu Kỷ Sơn Thanh thật sự xem thường ai đó, anh sẽ phí tâm tư lừa hắn sao?

Triệu Ý nhìn áo sơ mi đã được cài chỉnh chỉnh tề tề một chút, chậm rãi đưa tay ra, cởi ra từng cúc áo.

Cởi ra một chút đi.

——

Đến khi ăn sáng xong, tâm tình của Triệu đại thiếu gia hơi bị khó hiểu chút.

Cậu đi ở phía sau, thỉnh thoảng đi về trước xem một chút, sau đó ánh mắt hững hờ nhìn khắp bốn phía rồi lại nhìn về phía trước lần nữa, biểu cảm không vui lắm.

"Em sao thế?"

Kỷ Sơn Thanh hơi buồn cười hỏi cậu.

Tầm mắt Triệu Ý rơi xuống mặt anh, sau đó lại dời đi chỗ khác mà nhìn một đám người đang đi về phía trước.

Bọn họ cười cười nói nói, bầu không khí cực kỳ hài hòa.

Bầu không khí ấy đã có từ buổi sáng lúc ăn cơm, tràn đầy tình thương mến thương của đồng nghiệp.

Triệu Ý nhớ lại một chút không khí lúc mình mới tới, ánh mắt đầy vẻ u oán thâm trầm.

"Anh nói xem, bọn họ nhằm vào em là vì em là đàn ông sao? Chẳng phải các anh ghét giáo viên lắm sao? Không thích kiểu giáo viên nói nhiều lắm sao?"

Triệu Ý chỉ vào một đống chan chứa đầy tình đồng nghiệp phía trước.

"Anh nhìn bọn họ xem, nhìn giống bộ dáng ghét bỏ giáo viên lắm sao?"

Triệu Ý khó chịu, đều là tới dạy học, tại sao lại chênh lệch lớn như vậy chứ? Cậu nhìn Kỷ Sơn Thanh một cái, hoài nghi nói: "Đừng nói các anh chỉ ghét thầy giáo chứ?"

"Nghĩ gì vậy?"

Kỷ Sơn Thanh không nhịn được đưa vò đầu cậu bị Triệu Ý đẩy cái tay của anh ra.

Kỷ Sơn Thanh rút lại bàn tay bị đánh đỏ của anh, nhìn về đám người phía trước đang vây quanh cô gái trẻ vừa chuyển đến.

Quả nhiên là một đám đàn ông trung niên mà, anh thở dài nói: "Cô gái này không nhiều chuyện, cho đến bây giờ một câu than phiền cũng không có.

Cô ấy không được nhạy bén, lại còn xinh xắn, không tránh khỏi việc hấp dẫn người khác."

"Vậy em có chuyện nhiều không? Em có từng than thở gì chưa? Em không nhạy bén thì sao? Bộ em nhìn không đẹp sao?"

Đúng là em không nhiều chuyện, không thù dai, hiểu chuyện, còn rất đẹp mắt, nhưng mà...!

Kỷ Sơn Thanh nhớ lại một chút.

Hồi Triệu Ý vừa tới, lúc ấy cậu nhìn ai cũng không vừa mắt, cảm thấy không ai có thể để cho cậu phải hạ mình, là kiểu cực kỳ ngứa đòn.

Anh cảm thấy lúc ấy mọi người có ghét cậu thì cũng không thể trách họ được.

Nhưng mà những lời này anh muốn nói cũng không dám nói.

Trẻ con quen được người khác khen ngợi cho nên không chấp nhận được chuyện người khác không thích cậu.

"Em rất tốt, nhưng không cần bọn họ thích em."

—— Chỉ cần anh thích là được.

Triệu Ý sững sốt một lúc, đến khi bình tĩnh lại, Kỷ Sơn Thanh đã đi tới trước mặt cậu.

Thân thể kia trông thật thẳng tắp, bờ vai rắn rỏi mạnh mẽ, khí chất vô cùng trầm ổn.

Người như vậy đột nhiên nói ra lời tình tứ rất dễ khiến người khác trở tay không kịp.

Thật ra, trong lòng Triệu Nghị cũng không quan tâm lắm đến loại phân biệt đối xử này, chỉ là có chút không vui.

Nhưng khi nghe Kỷ Sơn Thanh nói câu kia, chút khó chịu ấy trong nháy mắt tan thành mây khói, khi nhìn thấy Thu Thủy còn chủ động chào hỏi cô.

"Thầy Triệu, bây giờ thầy đi dạy sao?"

"Ừ."

"Tôi có thể đi nghe thầy dạy học được không?"

Triệu Ý hơi ngừng bước.

"Nghe tôi dạy học?"

"Vâng, hôm nay thầy Lý không có lớp nên tôi có thể đến nghe các thầy cô khác giảng dạy, học tập một chút."

"Tôi dạy môn mỹ thuật."

Mà cô là giáo viên dạy ngữ văn.

Dạy mỹ thuật với dạy ngữ văn có gì giống nhau sao? Không có.

Gò má Thu Thủy ửng đỏ, "Tôi có thể làm học sinh nghe thầy dạy học."

Ý là muốn trở thành bạn học với một đám cà rốt nhỏ?

"Có thể không, thầy Triệu?"

Đôi mắt to của cô chớp chớp, mong đợi nhìn cậu.

Nội tâm Triệu Ý không có chút dao động nào, trong đầu tưởng tượng ra cảnh chính mình mặt không cảm xúc, lạnh lùng vô tình cự tuyệt cô gái này.

Nhưng thật ra ——

"Muốn nghe thì cứ nghe đi."

"Cám ơn thầy Triệu."

Quả nhiên phụ nữ gì gì đó thật sự rất đáng ghét.

Nếu như là người đàn ông, người tâm địa sắt đá như thầy Triệu nhất định sẽ không chút do dự mà từ chối luôn!.

Bình luận

Truyện đang đọc