ĐAM MỸ TÌNH SINH Ý ĐỘNG

Triệu Ý cúp điện thoại, nụ cười trên mặt cũng dần nhạt đi. Cậu bỏ điện thoại vào túi, rút điếu thuốc lá, châm lửa.

Chưa hút thuốc xong đã thấy An Thịnh bước vào nhà vệ sinh, rõ ràng là tới tìm cậu.

“Tao chuẩn bị tới vớt mày đây, đi vệ sinh gì lâu thế.”

Triệu Ý nhả khói ra, dụi tắt điếu thuốc rồi ném vào thùng rác: “Chuyện gì?”

“Có cậu nhà họ Thạch hỏi tìm mày kìa, tìm mua tranh đó, ra giá cao lắm.”

Triệu Ý híp mắt lại: “Nhà họ Thạch?” Sao đó từ chối rất dứt khoát: “Không bán.”

An Thịnh trợn mắt, có phần tò mò: “Ra giá còn cao hơn giá bán của mình đó, mắc gì không bán?”

“Cục cưng họ Thạch mà mua tranh của tao à, tại sao?” Không chờ An Thịnh nói, cậu đã tiếp: “Đó là vì lấy lòng ông già Thạch đấy, không lọt nổi vào mắt lão ta mà đem đi bán, tự dưng bị mất mặt.”

“Sao mà không lọt vào mắt ông ta được? Không phải ông Thạch thích tranh mày lắm sao?”

“Trình độ tệ.” Triệu Ý nói một cách hững hờ: “Ông Thạch nể tao thì tao lại càng không thể đem mấy bức tranh thế này đi cho ông ấy.”

“Triệu Ý, dạo gần đây mày làm sao ấy.” An Thịnh nhíu mày lại: “Ngay từ lúc mới bắt đầu mày đã có gì khang khác rồi, sao tao thấy mày khác với trước kia quá?”

“Khác chỗ nào?” Triệu Ý nhướng mày hỏi.

“Mày nhìn đi, trước đó mày chưa từng tham gia mấy cái tiệc như hôm nay, đấu giá cũng chẳng đi. Chỉ cắm đầu vào vẽ, bán tranh còn phải kèm điều kiện. Thích thì bán không thích thì để đó, làm sao mà giống giờ được, vẽ nhiêu là bán hết… Giống như, chỉ biết vẽ để kiếm tiền…” An Thịnh mù mờ hỏi: “Đừng nói mày kiếm tiền nhé.”

Triệu Ý than một câu rồi đáp: “Đúng vậy mà, kiếm tiền để nuôi trường học.”

An Thịnh giật mình, là kiếm tiền thật.

Triệu Ý đưa tay vỗ vỗ vai hắn rồi cười nói rằng: “Đi thôi, ra nào.”

An Thịnh đứng bên cạnh, nhìn Triệu Ý uống rượu hết người này đến người kia, nói cười vui vẻ, đột nhiên hắn cảm thấy thật xa lạ.

Triệu Ý là ai nhỉ? Thật ra bên trong là một nghệ thuật gia thanh cao ngạo nghễ. Cậu thích vẽ tranh, không thích dùng thủ đoạn để bán tranh của mình, cậu không muốn tự xuống giá. Hắn không hứng thú với chuyện vẽ vời lắm, bởi vì hắn luôn cho rằng sẽ không có ai thật sự hiểu Triệu Ý đang vẽ cái gì cả, mua cũng chỉ là vì dang tiếng mà thôi. Cậu không tìm ai đó có thể lý giải được tranh của mình, không bàn tán tranh vẽ cùng với người phàm trần.

Cậu tùy hứng và cố chấp, nghệ thuật gia có phần dở hơi. Sự tồn tại đấy không hề giống những người trong giới.

Thế nhưng nhìn mà xem hiện tại thì sao. Triệu Ý băng qua đám người. Mang theo một chiếc mặt nạ, khoác lên tấm gia dả, miệng nói toàn chuyện ma quỷ, học xã giao với con người, đưa tác phẩm của mình trở thành đề tài bàn luận của người ta. Cậu tự đi giải thích, giải thích về bức tranh, để tác phẩm có thể bán với giá cao hơn nữa. Thật giống như cậu rơi từ trên trời xuống, rồi dần biến mất trong biển người, cuối cùng kiên quyết gãy cánh, thành một người giống như số đông.

An Thịnh có phần khó chịu, hắn cảm thấy Triệu Ý không phải như vậy, cậu không nên biến thành thế này.

Triệu Ý phải là một niềm kiêu hãnh, nên không vướng bụi trần, không nói chuyện cùng tục nhân.

Giống như đã xảy ra một sai sót nào đó. Triệu Ý không nên vì kiếm tiền mà trở thành như vậy, đổi sang một con người khác.

Triệu Ý bị An Thịnh kéo ra khỏi tiệc rượu. Cậu uống quá nhiều nên đầu óc đã không còn thanh tỉnh. An Thịnh đỡ cậu lên xe, thắt dây an toàn. Triệu Ý đổ người vào sau ghế, nhắm hai mắt nhíu chặt lông mày lại, trông như đang rất không thoải mái.

Đến nhà, An Thịnh lấy chìa khóa từ trên người cậu ra, mở cửa, đỡ cậu lên giường, cả người mệt mỏi lấm tấm mồ hôi. Hắn lay Triệu Ý rồi gọi hai tiếng, nhưng không thấy cậu tỉnh. An Thịnh thở dài, quay người xuống bếp tính lấy thuốc giải rượu cho cậu. Vừa đi hai bước thì chuông điện thoại reo lên, hắn bèn quay người lại, lấy điện thoại từ trong túi cậu ra nhìn, trên màn hình hiện lên hai chữ thật to —- Anh Sơn.

An Thịnh cầm điện thoại, nhìn Triệu Ý còn đang bất tỉnh trên giường, bấm nút nghe.

“Alo?”

Không phải là giọng nói quen thuộc, nó khiến Kỷ Sơn Thanh cứng đơ người ngay lập tức, tay cầm điện thoại cũng nổi lên gân xanh, giọng nói mang theo vài phần cảnh giác.

“Cậu không phải Triệu Ý.”

An Thịnh cười thầm: “Đừng căng thẳng, tôi là An Thịnh đây, dù gì chúng ta đã từng gặp nhau, ngay cả giọng tôi mà cũng không nhận ra à?”

Kỷ Sơn Thanh thả lỏng người, mới phát giác ra chỉ có như thế thôi mà cả người anh đã toát một lớp mồ hôi mỏng, giọng nói hòa hoãn lại: “Triệu Ý có đó không?”

An Thịnh liếc mắt nhìn Triệu Ý đang mơ màng trên giường: “Có, nhưng chắc giờ cậu ấy không nghe điện thoại được.”

“Em ấy bị làm sao à? Có chuyện gì phải không?”

“Say rồi.” An Thịnh nói: “Anh có biết dạo gần đây Triệu Ý bị gì không? Liều mạng vẽ tranh, tham gia các loại tiệc tùng doanh nghiệp và buổi đấu giá. Lúc trước tranh của nó người khác còn cầu để mua, mà bây giờ là nó đi cầu xin người khác mua cho mình. Rõ ràng là không thích còn kiên trình giảng giải cho người ta hiểu về tranh mình, chỉ để có thể bán thêm được chút tiền nữa. Nó thiếu tiền đến vậy sao? Trường ở thôn Thạch Đầu đó nếu không thể xử lý được thì đừng làm. Triệu Ý vốn là một họa sĩ, không phải chuyên gia giáo dục hay nhà từ thiện, nó không cần phải làm vậy, cũng không có nghĩa vụ đi kiếm thật nhiều tiền. Cái thằng cố chấp này, tôi không khuyên nổi được nữa, anh là người yêu của nó, nói chuyện sẽ có tác dụng hơn tôi. Nếu anh rảnh thì khuyên nó đhé, đừng để nó tự ôm lấy khó khăn, tôi thấy mà còn đau lòng.”

Kỷ Sơn Thanh im lặng, anh nhìn màn đêm tăm tối bên ngoài cửa sổ, nó giống như cái hố đen trong lòng anh. Triệu Ý thế nào anh hiểu rất rõ. Là vì trường tiểu học Quang Minh sao? Hay là vì thôn Thạch Đầu? Thật lòng là không phải, mà chính là vì anh – Kỷ Sơn Thanh.

—— Anh Sơn, anh không biết làm thế nào, thì để em đến dạy anh.

—— Anh Sơn, tuyết rơi rồi, em muốn làm tên cho trường học.

—— Anh không bao giờ nhìn thấy Triệu Ý sau lưng anh, sắp móc rỗng cả chính mình rồi.

——- Anh Sơn, còn có em đây mà.

Kỷ Sơn Thanh từ từ cúi đầu xuống, dùng hai tay che mặt mình.

Đó là những thứ mà anh nên làm, thế mà Triệu Ý đã làm thay cho anh. Lúc đầu đó là trách nhiệm anh phải gánh, giờ Triệu Ý đã gánh cho anh. Triệu Ý nói không sai, Kỷ Sơn Thanh giống như một tên hèn nhát, sau khi bị quật xuống đất thì không thể đứng dậy được nữa, ẩn sau Triệu Ý, nhìn cái cảm giác áy náy đó và nhìn Triệu Ý xông lên chiến đấu.

Triệu Ý xây trường học, sửa đường đi, làm những chuyện mà cả đời này Kỷ Sơn Thanh chưa từng làm. Từ ngày cậu xuất hiện, mọi cao ngạo của bản thân cậu đã bỏ hết chỉ vì Kỷ Sơn Thanh, cam tâm trở thành một con người hết sức bình thường.

Cậu muốn thay đổi thôn Thạch Đầu này, hoặc chăng là cậu muốn dùng sự thay đổi đó để giúp Kỷ Sơn Thanh tỉnh ra.

Kỷ Sơn Thanh tỉnh chưa? Có lẽ là chưa, nhưng anh đã chắc chắn một chuyện rằng —— anh sẽ không để Triệu Ý một mình nữa, anh không thể để cậu đơn côi một mình lần nào nữa.

Anh có đau lòng không? Mẹ nó anh đau lòng đéo chịu được!

Không muốn khiến cậu phải buồn tủi nữa, không muốn để cậu phải gồng gánh nữa, không muốn Triệu Ý làm những chuyện mà cậu không thích nữa.

Không mong rằng Triệu Ý từ trên trời rơi xuống, không mong muốn Triệu Ý sẽ trở thành một phàm nhân.

Người đó vốn nên treo lên mặt trăng tận chân trời, có thể rơi vào lòng Kỷ Sơn Thanh nhưng lại không thể quẳng xuống đất, dính vào tro bụi.

Kỷ Sơn Thanh nên bảo vệ mặt trăng của mình thật kỹ mới phải.Anh vốn nên ôm thật chặt mới phải, đến cận kề cái chết cũng không được buông tay.

—-

Mừng rỡ là gì?

Đó là tất cả những thứ mong đợi không ngờ rằng sẽ xảy ra.

Khi nó xảy ra rồi, đó chính là mừng rỡ.

Là một ngày khi Triệu Ý mở cánh cửa, ngoài cửa là một người vừa xa lạ vừa quen thuộc mà cậu hằng nhớ nhung – Kỷ Sơn Thanh.

Triệu Ý bắt đầu suy xét, có phải sáng nay đồng hồ báo thức chưa gọi cậu dậy hay không mà sao bây giờ vẫn còn đang trong mộng.

Không phải. Sao cậu có thể nhìn thấy Kỷ Sơn Thanh đang đúng ngoài cửa thế này được?

Cậu kinh ngạc vươn tay ra, chạm lên khuôn mặt Kỷ Sơn Thanh.

Từ đầu ngón tay truyền đến cảm xúc ấm áp, mềm mại, rất thật.

Kỷ Sơn Thanh hơi buồn cười, anh nắm lấy tay Triệu Ý rồi hỏi: “Em làm gì thế?”

Triệu Ý hơi nghiêng đầu: “Em nằm mơ à?”

Trả lời cậu là một cái ôm mang theo mùi sương sớm và mùi thuốc lá quanh quẩn khiến cho người ta an tâm.

“Không mơ đâu.”

Mãi đến khi Kỷ Sơn Thanh vào trong, ngồi trên ghế salon nhà cậu, Triệu Ý vẫn còn đang ngơ ngác, cậu không tiếp đón Kỷ Sơn Thanh mà chạy vội vào trong phòng, cầm đồng hồ báo thức nhìn thoáng qua một cái.

8:47 AM

Cậu cài báo thức lúc 7 giờ.

Vậy rõ ràng bây giờ cậu dậy rồi sao?

Giống như không thể giải thích được, bây giờ đến giấc mơ còn có thể làm giả thời gian.

Triệu Ý buông đồng hồ báo thức xuống, chạy ra khỏi phòng ngủ, đi đến phòng khách, Kỷ Sơn Thanh vẫn ở đó.

Triệu Ý nhắm mắt rồi lại mở mắt ra, bước nhanh tới, nhấc ấm nước lên để rót cho mình một ly, rót đến mức nước tràn hết ra ngoài.

Uống hết nước, để ly xuống, Kỷ Sơn Thanh vẫn ngồi ở chỗ ấy.

Kỷ Sơn Thanh nhịn không được mà nói: “Em làm gì vậy?”

Triệu Ý nhìn chằm chằm anh, nói một cách rất nghiêm túc: “Em thấy anh không phải là Kỷ Sơn Thanh thật.”

Kỷ Sơn Thanh buồn cười, hóa ra đến giờ cậu đầu đất này vẫn chưa phản ứng kịp.

Anh liếm liếm đầu răng, vùi về sau ghế rồi đùa Triệu Ý: “Sao em thấy anh không phải thật?”

Triệu Ý suy nghĩ một chút rồi nói: “Kỷ Sơn Thanh thật không đẹp trai như anh.”

Kỷ Sơn Thanh:???

Triệu Ý vòng qua bàn, ngồi xuống bên cạnh Kỷ Sơn Thanh để đánh giá anh thật cẩn thận, giống như đang phán đoán đây là thật hay giả.

Kỷ Sơn Thanh nghiêng đầu nhìn cậu: “Làm sao anh chứng minh mình là thật đây?”

Triệu Ý lắc đầu, cậu cũng không biết.

Dù sao đến cậu cũng không thể tin được. Kỷ Sơn Thanh, cái tên tính tình chó chết kia, sao có thể đột nhiên xuống thành phố A tìm Triệu Ý mà không ai ép được?

Không thể nào, không thể nào đâu!

“Chậc.”

Hơi khó rồi đây, Kỷ Sơn Thanh nhìn Triệu Ý, đột nhiên nhếch miệng cười một tiếng, anh vươn tay tóm lấy gáy của Triệu Ý rồi nghiêng người hôn cậu.

Xâm lấn, chiếm hữu, triền miên rồi lại dứt ra.

Thậm chí bởi vì thời gian hôn quá dài, một sợi tơ bạc được kéo ra.

Kỷ Sơn Thanh đưa tay, ngón tay thôn kệch cọ lên cánh môi mềm mại của Triệu Ý. Trên đầu ngón tay anh có phần ướt át, trán anh tì vào trán cậu, thì thầm bên môi cậu: “Vậy đã thật chưa?”

Đôi mắt của Triệu Ý như sáng lên, phản chiếu trong ánh mắt của Kỷ Sơn Thanh. Cậu nhìn chằm chằm hồi lâu rồi mới dùng đầu lưỡi đảo nhẹ lên môi mình, liếm ướt ngón tay anh đang đặt ở đầu môi, rồi cậu lắc đầu khe khẽ: “Em cảm thấy, vẫn không thật lắm.”

“À.”

Kỷ Sơn Thanh nhìn cậu, bật cười một tiếng. Trong khoảng cách gần như thế, bao nhiêu tâm tư của Triệu Ý đều như hiện lên trong ánh mắt.

Anh buông bàn tay đang dán lên môi Triệu Ý, một lần nữa thay thế nó bằng môi lưỡi của mình.

Cứ vậy đi, cứ để cho anh thành thật thêm chút nữa.

Tác giả: Hôn ba lần rồi, Kỷ Sơn Thanh thả bé Triệu lẳng lơ raaa

Bé Triệu: Anh Sơn, sao em vẫn thấy không thật, chi bằng mình làm một nháy nhé?

Kỷ Sơn Thanh: …

Bình luận

Truyện đang đọc