ĐAM MỸ TÌNH SINH Ý ĐỘNG

Triệu Ý trở lại thành phố A đã năm ngày. Trong năm ngày này, cậu vẫn luôn ở bên trong phòng trưng bày tranh, không có một chút động tĩnh gì.

An Thịnh tìm người cạy mở cửa, bước nhanh vào. Hắn tìm một vòng bên trong phòng trưng bày tranh, cuối cùng đẩy ra cửa phòng vẽ tranh đang đóng.

Bên trong phòng vẽ tranh rất tối, màn cửa kéo kín, mùi thuốc màu tràn ngập trong căn phòng nho nhỏ. An Thịnh nhìn thấy Triệu Ý dựa vào ánh sáng yếu ớt chiếu xuyên qua màn cửa.  

Cậu ngồi bệt trên mặt đất, hai tay trùng điệp chống trên ghế, đầu đỡ trên cánh tay, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm giá vẽ trước mặt. An Thịnh thuận theo ánh mắt của cậu nhìn sang, bên trên giá vẽ kia kẹp lấy một bức họa được phác bằng màu chì gần như trọn vẹn… Là Kỷ Sơn Thanh.

An Thịnh đá đá chân mới phát hiện trên mặt đất dính đầy màu thuốc, cũng không biết đến cùng Triệu Ý đã làm cái gì trong phòng vẽ. Hắn đưa tay mở đèn phòng, Triệu Ý đang ngồi yên mới có phản ứng. Cậu híp mắt, không thích ứng được với ánh sáng quá đột ngột.

Phòng vẽ tranh rất bừa bộn, Triệu Ý làm đổ không ít thứ. Thuốc màu, giấy vẽ, bút vẽ, linh kiện giá vẽ đều đều tung tóe khắp nơi. Bàn ghế xiêu xiêu vẹo vẹo, còn có mấy cái ngã trên mặt đất, nhìn không giống như quẳng đi thì cũng là không cẩn thận đập vào đụng phải, đánh đổ thuốc màu, đẩy ngã giá vẽ, đá phải ghế.

Rốt cục Triệu Ý cũng phát hiện có người vào phòng, cậu chậm rãi nhìn về phía An Thịnh, vừa tự nhiên lại bình tĩnh nói: “Mày đến rồi.” Nói xong lại quay đầu, ánh mắt lại rơi xuống bức tranh kia, ánh mắt dần dần trở nên si mê, cậu nói: “Tao lại có thể vẽ rồi.”

An Thịnh đi tới, nhìn mấy cái vỏ bánh bích quy với mấy hộp sữa bò xung quanh Triệu Ý, gân xanh trên trán chực nhảy lên.

“Mày ở đây năm ngày, chưa từng đi ra ngoài?”

Triệu Ý không nói gì, cậu chăm chú nhìn bức họa kia giống như mất hồn.

An Thịnh nắm cổ áo cậu, nhấc cậu lên khỏi mặt đất quát: “Triệu Ý, cmn mày muốn chết có phải không?”

Triệu Ý nhìn An Thịnh, ánh mắt dần dần tụ lại, toàn thân cậu đều không còn khí lực, không tránh khỏi An Thịnh được, đành phải nói: “Mày thả tao ra, xốc thế này đầu tao choáng lắm.”

“Choáng đầu, cmn mày có thể không choáng đầu sao? Năm ngày liền co quắp ở chỗ này, chỉ ăn một chút thứ chó má kia. Mẹ nó chứ choáng đầu, chưa chết là may.”

Nói thì nói như thế nhưng An Thịnh vẫn buông lỏng tay ra, chỉ là hắn vừa buông tay, Triệu Ý liền xụi lơ xuống đất. Hắn lại vội vàng đỡ người, giúp cậu đứng vững.

Triệu Ý nhẹ nhàng thở phì phò, nói: “Mày dìu tao ngồi xuống đi, hiện tại tao không có sức.”

An Thịnh liền đỡ cậu ngồi xuống, còn để cậu ngồi lên ghế. Lúc này Triệu Ý rốt cục mới dễ chịu một chút, còn nói: “Mày xem bức họa kia một chút đi.”

Nhìn cái rắm, ông đây muốn xé nát bức tranh kia!

“Không nhìn, xem không hiểu.”

Triệu Ý cũng không cưỡng ép hắn, cậu nói: “An Thịnh, Triệu Ý tao lại có thể vẽ rồi.”

An Thịnh nghe không hiểu những lời này có ý nghĩa gì, cũng xem không hiểu bức họa kia, hắn chỉ biết bây giờ Triệu Ý không bình thường. Mà người bên trên bức họa kia chính là thủ phạm khiến cậu không khỏe.

Hắn ngồi xổm xuống bên người Triệu Ý, nắm tóc của cậu nhìn thoáng qua. Phải, năm ngày không tắm rửa, tóc đã dài vậy rồi.

“Triệu Ý, nếu mày không bỏ được hắn thì đợi ở chỗ đó, không muốn trở về thì đừng trở về, mày trở về tra tấn chính mình có ý nghĩa sao?”

Triệu Ý nói: “Tao không tra tấn chính mình.”

“À.” An Thịnh bỗng nhiên đứng người lên, nhìn chung quanh một chút, rồi đi đến góc tường, một tay cầm theo một cái gương trang điểm trở lại, đặt nó ở trước mặt Triệu Ý.

“Không tra tấn chính mình, vậy mày tự nhìn xem, nhìn xem bây giờ mày có giống chó không.”

Tấm gương ở trước mặt Triệu Ý, phản chiếu cả người cậu. Người trong gương quần áo không chỉnh tề, đầy người toàn thuốc màu, đầu tóc rối bời, khuôn mặt tái nhợt, quầng thâm dưới mắt trở nên càng thêm rõ ràng. Tơ máu trong mắt làm cho cả con mắt đều mang một tầng máu mỏng, bờ môi khô nứt, trên cằm có thể nhìn thấy lún phún mấy cọng râu.

Cực giống… kẻ lang thang trên đường.

Triệu Ý liếm môi một cái, nở một nụ cười khó coi với tấm gương.

Xem ra đúng là rất chật vật.

Có thể không chật vật sao? Người bị vứt bỏ đều như thế này, người bị ném bỏ đều như thế này…

An Thịnh dùng chân đá đá sữa hộp bên chân, nói: “Năm ngày không tắm rửa, không ra khỏi cửa, cũng chỉ qua loa ăn mà yên vị ở chỗ này vẽ tranh. Nếu mày muốn thì đi gặp hắn, nếu ở chỗ này tra tấn mình, ở chỗ này vẽ tranh thì làm được cái gì? Nó có thể từ bức vẽ chui lên sao?”

Triệu Ý khe khẽ lắc đầu, mặt chôn ở trong cánh tay của mình, trầm giọng nói: “Anh ấy không quan tâm tao nữa, anh ấy bảo tao vĩnh viễn đừng trở về.”

Lúc đầu An Thịnh đã nén cơn giận ở trong lòng, nghẹn đến khắp mình không có chỗ phát tiết, đi đi lại lại hai vòng, nói: “Thằng đó không muốn mày? Nó dựa vào cái gì mà không muốn mày? Nó bảo mày đừng trở về thì mày không quay về? Trước kia sao không thấy mày tốt tính như vậy, đuổi mày đi mày liền đi, không bảo mày đi mày liền không đi?”

Hắn rống xong, thấy Triệu Ý vẫn ghé vào chỗ ấy như không nghe thấy.

An Thịnh đưa tay đẩy cậu, ngữ khí hòa hoãn một chút: “Ai, mày không phải là đàn ông sao, sao lại không có tiền đồ như thế? Vì một thằng đàn ông sống trên núi không thể đi đâu, có xứng không? Không quay về thì không quay về, chỗ kia vừa lạnh vừa nghèo, có cái gì tốt sao? Ở thành phố A chẳng phải dễ chịu sao. Nếu mày thích hắn như thế, tao sẽ tìm cho mày một người y hệt.”

Triệu Ý rốt cục động đậy, đầu cậu chôn ở trong cánh tay hung hăng cọ hai lần, sau đó ngẩng đầu lên, không có khí thế nói: “Mày đừng nói nữa, tao nghe mày nói chuyện là đau đầu.”

Hơn nữa, còn làm tổn thương người khác.

An Thịnh dùng chân nhẹ nhàng đá đá chân cậu: “Ai, đừng co quắp ở đây nữa, mày còn sữa không?”

“Trong tủ lạnh, còn hai hộp.” Thanh âm Triệu Ý nói chuyện khò khè, giống như làmột giây sau sẽ chết, “Mày sẽ không đến cướp sữa bò của tao để uống đó chứ?”

An Thịnh vui vẻ: “Thèm vào uống sữa dở hơi của mày? Tao đưa cho mày uống, uống xong thì lăn đi tắm đi rồi tao mang mày ra ngoài ăn cơm.”

Triệu Ý không phản đối, còn có yếu ớt nói một câu: “Tao muốn uống sữa nóng.”

An Thịnh: “…”

Đúng là vẫn soi mói như trước.

Triệu Ý quá bình thường, bảo đi uống sữa tươi là uống sữa tươi, bảo đi tắm rửa là đi tắm rửa, dẫn cậu đi ăn cơm cậu là yên tĩnh ăn cơm.

Nếu như không phải do sắc mặt giống như ma quỷ cùng với đôi mắt ửng đỏ thì so với lúc bình thường cũng không có cái gì khác biệt, chỉ là quá yên tĩnh.

An Thịnh cùng cậu sóng vai bước ra khỏi tiệm cơm. Hắn cầm chìa khoá đi lấy xe, vừa đi vừa hỏi Triệu Ý, “Đi đâu đây?”

Triệu Ý mở cửa xe: “Đi đến phòng trưng bày tranh.”

Nói xong cũng bước vào trong xe.

An Thịnh lên xe, một bên thắt dây an toàn một bên nói: “Đi phòng trưng bày tranh cái rắm, tao đưa mày về nhà.”

Triệu Ý tựa ở ghế ngồi đằng sau xe, mệt mỏi nói: “Vậy còn hỏi tao làm gì?”

An Thịnh bị nghẹn không biết nói gì, hắn lái xe ra khỏi bãi đậu xe, từ trong kính chiếu hậu nhìn Triệu Ý một chút, do dự mãi, vẫn là nói ra: “Mày không có chuyện gì chứ, mày với kỷ Sơn Thanh…”

Triệu ý ngắt lời hắn: “Không có chuyện gì, chia tay.”

Đi đi, ngắn gọn sáng tỏ.

Nhìn bộ dáng cậu không có việc gì, tâm tình An Thịnh thả lỏng, hắn khuyên: “Chia tay thì chia tay, người cũ thì không đi sao người mới tới, người kế tiếp sẽ càng ngoan. Triệu tổng của chúng ta muốn tìm bạn không phải quá dễ dàng sao? Không chừng có thể gặp được người tốt hơn hắn. Chia tay có nghĩa là không thích hợp, đừng quá để tâm vào chuyện vụn vặt. Cuộc sống phải nhìn về phía trước, không có ai sinh ra liền là ai đó. Bây giờ mày thích hắn, ngày mai cố gắng một chút cũng có thể thích người khác, chia tay rồi thì đừng nhớ nhung nữa, há.”

Hắn nói xong muốn chờ xem phản ứng của Triệu Ý, kết quả Triệu Ý tựa ghế ngồi nhắm mắt lại không lên tiếng.

An Thịnh liếm môi một cái, lại chuẩn bị nói: “Nếu bây giờ mày thật sự không quên được…”

“An Thịnh, sao hôm nay mày nói nhảm lắm thế?”

Triệu Ý nhíu mày, chặn đứng lời hắn nói.

An Thịnh: “… Được được, tao nói nhảm nhiều, tao ngậm miệng nè.”

Trong xe liền yên tĩnh, đặc biệt yên tĩnh.

Yên tĩnh dễ khiến người ta suy nghĩ lung tung. Đèn đường chớp tắt hiện lên cửa sổ xe, rọi vào trên mặt Triệu Ý, cậu có thể nhìn thấy bóng ngược gương mặt mình trên cửa sổ xe.

Cậu kinh ngạc nhìn chăm chú trong chốc lát, gương mặt kia liền biến thành Kỷ Sơn Thanh.

Cậu ở trong phòng vẽ năm ngày, ba ngày đầu là vẽ Kỷ Sơn Thanh, hai ngày sau là yên vị trước bức họa nhìn gương mặt kia. Cậu cũng không biết mình đã nhìn tới hai ngày, không nghĩ tới đã nhìn lâu như vậy.

Có lẽ Kỷ Sơn Thanh đã không nhớ rõ, lúc trước Triệu Ý từng nói rằng muốn vẽ Kỷ Sơn Thanh. Nhưng còn chưa kịp vẽ đã bị đuổi đi.

Lúc đầu cậu từng có quãng thời gian rất dài rất dài đi quan sát Kỷ Sơn Thanh, tinh tế ở trong lòng mà miêu tả anh, đem mỗi một chi tiết nhỏ của anh, mỗi một cái biểu cảm, mỗi một đường cong đều ghi tạc trong lòng. Cậu chậm chạp mãi không chịu vẽ là vì luôn có cảm giác mình còn chưa quan sát hết Kỷ Sơn Thanh, luôn cảm giác thời gian của mình còn rất dài rất dài, thậm chí khả năng dài đến cả một đời.

Nhưng lúc đó không nghĩ tới, sẽ có một ngày chưa kịp vẽ thì bị Kỷ Sơn Thanh vứt đi.

Cho nên chuyện đầu tiên cậu làm khi trở về chính là tiến vào phòng trưng bày tranh, vẽ Kỷ Sơn Thanh.

Thừa dịp cậu còn có thể nhớ được mỗi chi tiết nhỏ của anh.

Thừa dịp Kỷ Sơn Thanh ở trong lòng cậu vẫn còn sống động rõ ràng.

Con người sẽ từ từ quên, cho dù thích một người thì mặt mũi của hắn vẫn sẽ theo thời gian dần dần trở nên mơ hồ, cho đến khi không thể nhớ nổi bộ dáng hắn.

Tàn nhẫn của việc tách ra chính là ở đây.

Tên của hắn sẽ vĩnh cửu khắc vào trong lòng, vĩnh viễn máu me đầm đìa, nhưng bộ dáng của hắn lại giống như là vẽ ở trên cát, rồi sẽ bị sóng biển một lần lại một lần cọ rửa bức tranh, đến một ngày nào đó sẽ bị san bằng toàn bộ…

Đến cuối cùng, sẽ chỉ nhớ được tên của người kia, nhưng lại không nhớ được bộ dáng của hắn.

——

Triệu Ý thích Kỷ Sơn Thanh, cậu thậm chí… Yêu Kỷ Sơn Thanh, có khả năng đời này cũng sẽ chỉ yêu một mình Kỷ Sơn Thanh.

Nhưng cậu sẽ không đi tìm Kỷ Sơn Thanh.

Sẽ không trở lại trấn Thạch Đầu, sẽ không trở lại thôn Thạch Đầu, sẽ không quay trở lại Khai Hóa, sẽ không nhìn thấy Kỷ Sơn Thanh nữa.

Cho nên cậu phải vẽ Kỷ Sơn Thanh, cậu sợ mình cho dù còn sống nhưng lại quên.

Thật ra Kỷ Sơn Thanh ở ngay tiểu học Khai Hóa, hắn sẽ luôn ở chỗ ấy. Nếu Triệu Ý sợ quên anh thì tùy lúc đều có thể đi qua liếc anh một cái.

Nhưng Triệu Ý không nguyện ý, cậu tình nguyện nhìn một bức tranh.

Lý do khiến cậu phải rời đi không phải là Kỷ Sơn Thanh không yêu cậu, mà là Kỷ Sơn Thanh yêu cậu, nhưng lại… không cần cậu.

Triệu Ý từ bỏ hết thảy, đưa tay ra cho Kỷ Sơn Thanh, nguyện ý chìm xuống với anh nhưng mà Kỷ Sơn Thanh lại hất đi.

Kỷ Sơn Thanh, anh không muốn, anh không muốn Triệu Ý bồi tiếp mình.

Tiện thế là đủ rồi, Triệu Ý cũng không thể tiện đến mức người khác không muốn cậu mà mình còn nhảy xuống theo.

Lời của tác giả: Cảm ơn đã ủng hộ tôi, moa moa!

Bình luận

Truyện đang đọc