ĐAM MỸ TÌNH SINH Ý ĐỘNG

"Đầm hoa đào rộng sâu ngàn thước, chỉ ước gì được ngủ với Sơn Thanh..."

♦ Cậu quan tâm lắm hả? ♦

Đây là lần thứ hai, vào buổi tối.

Kỷ Sơn Thanh chở cậu trên con đường núi này.

Vẫn là gió đêm như thế, vẫn tiếng chim hót như vậy, thậm chí là ánh trăng khuyết sáng tỏ không đổi.

Một tháng trước, vào buổi tối kia, cậu quen con người này.

Lần đầu tiên nhìn hắn đã muốn lừa hắn lên giường.

Cậu cố gắng một tháng mà vẫn không thành công.

Không phải không thành công mà là bị từ chối.

Không phải Triệu Ý chưa từng bị từ chối, nhưng sau khi bị từ chối cậu lại không cam tâm, còn muốn đùa giỡn thêm chút nữa.

Kỷ Sơn Thanh thì khác.

Trước kia hắn từ chối cậu, nguyên nhân nói đi nói lại cũng mấy cái đó, hoặc là trai thẳng, thật sự không cúi xuống được, hoặc không thích cái kiểu như Triệu Ý.

Tới giờ Triệu Ý còn chưa hết làm phiền.

Lần này không có được thì lần sau phải càng láu lỉnh hơn.

Nhưng trong nguyên nhân này không bao gồm cả Kỷ Sơn Thanh.

Cậu biết Kỷ Sơn Thanh không phải kiểu trai thẳng như thép, cũng không phải là không thích cậu.

Thay vào đó lý do Kỷ Sơn Thanh từ chối Triệu Ý lại khiến cậu cảm thấy rất hay ho.

Chưa từng có ai vì cậu không yêu người ta mà từ chối lên giường với cậu.

Kỷ Sơn Thanh muốn điều đó từ cậu.

Có thể không thật sự muốn nhưng cậu sẽ nói ra.

"Anh Sơn." Triệu Ý cầm túi im im, nghiêng đầu: "Có thuốc lá không?"

Kỷ Sơn Than trầm thấp cười một tiếng, tiện tay đưa ra sau vứt qua nửa bao thuốc.

Hồng Hà.

Triệu Ý móc ra một cây: "Cười cái gì?"

Còn dư lại cũng không trả lại cho Kỷ Sơn Thanh, tiện tay bỏ luôn vào túi mình.

"Đêm hôm đó, cũng trên con đường này." Giọng Kỷ Sơn Thanh không lớn, nhưng trên con đường núi tĩnh lặng, mặc dù có tiếng lạch cạch của xe máy, nhưng cậu vẫn nghe rất rõ giọng của Kỷ Sơn Thanh.

Kỷ Sơn Thanh nói: "Tôi hỏi cậu có hút thuốc được không, cậu nói không."

Triệu Ý nghĩ cũng buồn cười, rõ ràng Kỷ Sơn Thanh đang gây sự, sao mà cậu không khịa lại cho được.

"Xạo phết." Trong giọng Kỷ Sơn Thanh còn pha lẫn ý cười.

Triệu Ý đốt thuốc, lúc nói chuyện khói cứ quẩn quanh: "Tôi không thích hút lắm."

"Cẩn thận chút, đừng làm cháy sách." Cậu thậm chí còn chưa làm rơi xuống.

Không thích hút lắm? Xạo ai vậy?

"Anh đừng có mà không tin." Triệu Ý đưa cánh tay cầm thuốc ra xa khỏi đống sách dưới mông, nói: "Tôi bị đau hong nên không thích hút thuốc."

"Vậy cậu hút vui vẻ." Kỷ Sơn Thanh nhìn đường núi phía trước, người phía sau ngồi sát rạt, thế nên mùi khói thuốc cứ lượn lờ ở mũi hắn, hình như còn mang theo mùi thơm thơm trên người Triệu Ý, làm cơn thèm thuốc của hắn cũng dấy lên.

"Tôi hút cũng có vui vẻ gì đâu." Ngón tay Triệu Ý nhẹ nhàng khảy lên điếu thuốc, từ lần hút đầu tiên ra thì không đưa lên miệng nữa, cậu đưa mắt nhìn tàn quốc chớp tắt, một làn khói lượn lờ: "Anh Sơn, sao anh lại làm giáo viên ở đây vậy?"

Kỷ Sơn Thanh không trả lời ngay.

Hắn im lặng một hồi, đột nhiên nói: "Thuốc của tôi đâu?"

Triệu Ý móc ra nửa bao thuốc lá, rút một điếu, cậu bỏ điếu mới vào miệng, tay kia cầm bật lửa rồi đưa về phía trước.

Kỷ Sơn Thanh duỗi một tay ra, cầm lên điếu đã được châm lửa.

Ngón trỏ cậu khảy chút tàn thuốc, ẩm ướt thế.

Cậu im lặng nở nụ cười, đem điếu thuốc đưa lên miệng không chút do dự.

Thuốc lá này được châm thế nào cậu không nói, hắn cũng làm sao mà biết rõ được.

Hắn không trả lời vấn đề của Triệu Ý mà hỏi ngược lại: "Cậu thì sao, sao lại đến đây?"

Người phía sau không nói không rằng.

Hắn còn cho là cậu sẽ không đáp.

Nhưng người kia lại mở miệng.

"Bồ cũ tôi vạch trần với truyền thông là tôi hãm hiếp nó." Lúc Triệu Ý nói những lời này giọng rất nhạt, không có chút cảm xúc nào, chỉ đơn giản là kể lại sự thật: "Thanh danh của tôi trở nên xấu đi, không thể ở thành phố A được nữa nên muốn tìm một chỗ để tránh nên chọn chỗ này."

Triệu Ý đem dăm ba câu nói ra hết những chuyện này một cách rõ ràng.

Kỷ Sơn thanh một tay vịn tay lái, tay khác cầm điều thuốc cứ run run.

"Vì sợ ư?" Im lặng hồi lâu hắn mới nói một câu như vậy.

"Không phải sợ." Triệu Ý cầm điếu thuốc rít một hơi: "Là buồn nôn." Cậu vươn tay, tàn thuốc rơi xuống đường, rồi lại hỏi: "Còn anh? Tại sao lại đến đây?"

"Tôi thì chẳng tại sao." Kỷ Sơn Thanh nói cứ hơi hoảng hốt: "Muốn tới thì tới thôi."

"Đừng mà anh Sơn, tôi nói hết ra rồi mà sao anh cứ giấu thế." Triệu Ý bật cười một tiếng: "Lúc nào anh cũng thế à."

"Cậu muốn biết như vậy sao?"

"Muốn mà."

"Tại sao?"

"Không hiểu rõ anh thì làm sao tôi biết được là mình có thể thích anh hay không chứ?"

Vân Tình Cung.

Bình luận

Truyện đang đọc