Lão Thánh nhân từ đầu tới giờ cũng chưa lên tiếng, chỉ lo ăn thịt cá sấu. Diệp Phàm có rất nhiều vấn đề muốn thỉnh giáo, nhưng vị lão gia này dường như cảm thấy được im lặng là vàng.
“Rầm!”
Trong Ma Hải Nhãn vọt lên một luồng sóng biển đen như mực, Thánh nhân thái cổ rửa sạch tấm da thần cá sấu kia, như là hắc kim luyện chế thành, mỗi lần triển động đều leng keng rung động, đạo văn đan vào, thần hà bắn ra bốn phía, bốc hơi khí tường hòa.
Nó là một loại Thần liệu, ẩn chứa tinh hoa của vị Yêu Thánh, đao kiếm bất nhập, nước lửa không xâm, trên đời khó cầu. Ngay cả Thánh nhân đều phải động tâm.
Tấm da thần này tràn ra các loại đạo quang có cảm xúc như kim loại màu đen, trời sinh thân cận đại đạo, mặc dù còn chưa có bị luyện hóa, cũng đã xem như một loại báu vật. Nó ló era kim chúc lãnh liệt sáng bóng có thánh uy cường đại, khiến người ta không thể tới gần.
Tồn tại cấp này, một giọt máu là có thể giết chết một vị đại năng, thì càng đứng nói là một tấm da lớn như vậy.
Diệp Phàm nóng mắt, nước miếng đều chảy trào ra. Tộc loại Thần Ngạc này da của nó là trận quý nhất, nếu là làm thành giáp trụ, quả thực là cấp mộng ảo.
Nhất là Ngạc Tổ, đây là một Thần Ngạc thượng cổ được tôn là Yêu Thánh, da của nó sớm đã có thần tính bất diệt.
Đáng tiếc, lão Thánh nhân không hề nhìn hắn, ném tấm da thú trên người sớm đã rách nát, trực tiếp dùng tấm da thần cá sấu quấn quanh ở trên lưng, thúc động tinh khí khủng bố luyện hóa, trong nháy mắt liền biến thành một kiện thú y nguyên thủy, tuy nhiên xem ra đều là dùng để che thân thể.
Thật phung phí của trời!
Diệp Phàm kỳ thật rất muốn đi tới, nhưng lão Thánh nhân thái cổ đã quấn trên người rồi, hắn cũng ngượng ngùng lên tiếng đòi lấy, dù sao đây là người ta săn được.
Sau đó, vị lão gia dã nhân này bắt đầu rút gân bóc xương, thật đúng là nghiêm túc từng chút một, đèu tinh luyện toàn bộ.
Lão dùng nước trong Ma Hải Nhãn rửa sạch, rồi dùng gân của Ngạc Tổ làm thành dây lưng quần thắt nút thòng xuống bên hông, thật xa xỉ làm cho người ta muốn nhổ trọc đầu của lão.
Diệp Phàm đôi mắt trông mong nhìn xương cá sấu thật lớn kia, đây là một khối bào cốt, cả vật thể trắng nõn, lóe ra thánh huy, so với tinh tú trên bầu trời còn sáng lạn hơn.
Phẩm chất của nó không cần nói tỉ mỉ là chư thiên hiếm thấy, tuyệt đối có thể luyện thành một kiện Thánh binh truyền lại đời sau. Thế nhưng lão gia dã nhân căn bản không tính toán thâm luyện, trực tiếp khoát lên trên cái bổng xương trắng kia.
Lập tức phát ra hào quang chói mắt, Diệp Phàm không thẻ không thối lui, cái loại dao động năng lượng này rất kịch liệt, đại đạo nổ vang, dập nát càn khôn, hắn là Thánh thể Nhân tộc đều không chịu nổi.
Từng khối từng khối xương cá sấu kia sáng bóng ảm đạm, thần quang tắt dần, từng cái từng cái nứt toạt ra, rồi hoàn toàn bị hủy diệt, hài cốt của Thần Ngạc thượng cổ khủng bố hóa thành bột mịn, thần tinh biến mất.
Mà trên cây cốt bống của lão Thánh nhân kia thì lại nhiều thêm một đạo phù văn vừa giống như rồng vừa giống cá sấu, có thể nói tinh hoa của thần cốt đều luyện vào trong cốt binh.
Diệp Phàm cẩn thận đánh giá cây cốt bồng sáng loáng kia, mặt trên không hề ít ẩn dị cầm man thú, hắn không khỏi hít một hơi khí lạnh, văn lạc như vậy chẳng lẽ đều là vừa rồi lạc ấn lên?
Nếu đúng như vậy, giá trị của cây cốt bóng này sẽ không có cách nào đánh giá!
Diệp Phàm dõi mắt trông mong nhìn, lão Thánh nhân cũng thật luyện hóa triệt để, ngay cả chút mảnh xương vụn cũng không còn lại.
Lão gia dã nhân cảm ứng được ánh mắt của hắn, lão quay đầu lại nhìn nhìn, rồi sau đó vươn ra một bàn tay to, chém núi thịt kia thành hai phần, lấy một phần chừng mười mấy vạn cân đưa cho hắn.
Diệp Phàm vội vàng thối lui lại, đối với hắn đưa đến cấp này mà nói, Thánh nhân thật là cao cao sừng sững ở trên mây, cường đại như Thần minh trên trời.
Một giọt máu, một khúc xương rơi xuống đều có thể giết chết đại năng. Mà một khối thịt Thần lớn như vậy bên trong ẩn chứa pháp tắc khủng bố khẳng định xem như là một kiện đại sát khí.
Lão Thánh nhân dường như ý thức được, suy nghĩ một chút, rồi lại một lần nữa tế ra đạo hỏa, bắt đầu đốt nướng, đem chia khối thịt này ra làm cả ngàn phần, ở trong ngọn lửa phát ra mùi thơm ngào ngạt.
Vả lại trong quá trình này, lão gia dã nhân dùng đại pháp lực rút ra một con đường tinh huytees của Thần Ngạc, hóa thành một đạo xích luyện, bốc hơi lên từng trận khí trời.
Diệp Phàm kinh sợ, tinh huyết như vậy, mỗi một sợi dều có lực sát thương khủng bố, thật nếu tế ra ngoài Vương trảm đạo đều phải nuốt hận.
Lão Thánh nhân đúng là đang chế thuốc, phi thường nguyên thủy, trực tiếp từ trong tinh huyết của Yêu Thánh tinh luyện tinh hoa, bất kể là trong máu thịt hay là máu loãng trước đó rơi xuống mặt đất, đều giống như từng dòng sông chìm sâu vào trong tay lão.
Hạt cải nạp Tu Di Sơn!
Máu loãng như một cái hồ nhỏ, tất cả đều dừng ở trong lòng bàn tay lão Thánh nhân, qua muôn ngàn rèn luyện, hóa sạch sát khí, tước sách pháp tắc, chỉ để lại quang hoa thần tính.
Cuối cùng, rầm tiếng nổ vang, một tảng lớn máu đen giống như thác nước từ lòng bàn tay lão Thánh nhân rơi xuống, mờ mịt một mảnh giống như một biển máu rơi vào trong Ma Hải Nhãn.
Ở trong lòng bàn tay lão, có từng đạo ráng mây đỏ vọt lên, lượn lờ khí tường hòa, cuối cùng chỉ còn lại có sáu viên xích đan lớn cỡ trái long nhãn, trong suốt ướt át, giống như Hồng Mã Não sáng lóng lánh.
Lão Thánh nhân lấy bốn viên đưa cho Diệp Phàm, một loại hương thơm xông vào mũi, làm cho người ta như muốn bay bổng lên mây, lỗ chân lông thư giãn như tắm trong tiên quang.
Diệp Phàm biết rằng loại bảo đan này trên đời khó cầu, cũng chỉ có lão Thánh nhân mới có thể nghịch thiên luyện ra được, thực không biết có thể có diệu dụng như thế nào, hắn thu vào một cái bình ngọc.
Mà lúc này, mười mấy vạn cân thịt Thần Ngạc đã nướng chín, sát khí pháp tắc ẩn chứa bên trong đều bị luyện hóa sạch sẽ. Lão Thánh nhân đưa cho Diệp Phàm, hắn như ở trong mộng, đây là một Yêu Thánh a, ngày nay trở thành thức ăn cho hắn, loại đại bổ này nếu truyền ra ngoài sẽ hù chết vô số người đây!
Hắn có rất nhiều vấn đền muốn thỉnh giáo, nhưng lão Thánh nhân lại trầm mặc, gần như cũng không có nói gì. Lão đi vòng quanh Ma Hải Nhãn hai vòng, nhìn lên vòm trời suy nghĩ xuất thần.
Diệp Phàm thấy lão như thế, thật đúng là có điểm không tiện quấy rầy, đối phương dường như đang suy nghĩ về một đại sự trọng yếu. Cho tới buổi trưa, lão Thánh nhân rốt cục động, đúng là hướng hắn mượn cái đinh, rồi dùng đạo hỏa hầm tim, gan các thứ còn lại của Thần Ngạc thành một nồi canh, gọi hắn cùng nhau uống.
Diệp Phàm có hơi ngẩn người, đáng thương cho Thần Ngạc một thế hệ thượng cổ, sau khi chét nhưng lại thảm như vậy, thật sự trở thành canh ngon, một chút cũng không lãng phí.
Lão Thánh nhân này thật rất biết hưởng thụ, những thức ăn này nếu truyền ra ngoài, tuyệt đối sẽ khiến người ta kinh sợ, dọa khiếp một đám Giáo chủ cùng đại năng.
Cái đinh của hắn trở thành nồi đun nước đúng với cái tên, còn thật sự có chút khác thường. Vạn Vật Mẫu Khí chảy xuôi, cùng với thần thang thơm lửng, những người khác mà nhìn thấy nhất định sẽ ngẩn người.
Phải nói là cực kỳ xa hoa, hay là quá mức phi phàm đây? Phỏng chừng bất kỳ tu sĩ nào nhìn thấy, đều sẽ nói không ra lời.
Diệp Phàm bám riết không tha, quấn lấy lão Thánh Nhân không ngừng, muốn trao đổi cùng lão, nhưng đối phương vẫn như cũ một chữ là vàng, gần như không một lời, chỉ là thỉnh thoảng lại kinh ngạc nhìn xem sắc trời.
Cuối cùng, Diệp Phàm bất đắc dĩ, nói đến một chuyện hắn quan tâm nhất, vạn nhất đêm tối buông xuống, lão gia này khẳng định sẽ thần hóa thành ma, thiên hạ không người nào có thể chế phục, đó chính là tới một hồi đại họa!
Diệp Phàm chỉ lên hướng mặt trời chói chan trên bầu trời, hắn nghĩ rằng có thể làm cho lão Thánh nhân đi về phía thái dương, trong một khoảng cách thích hợp vĩnh viễn là ban ngày, có lẽ có thể chậm rãi luyện hóa sạch ma tính này.
Lão Thánh nhân lắc đầu, yên lặng trầm tư, lão vẫn không để ý tới Diệp Phàm, hiển nhiên cũng vẫn luông suy tư về vấn đề này, lo lắng sau khi mặt trời lặn sẽ phát cuồng, đại khai sát giới.
Diệp Phàm lập tức sáng tỏ, cái gọi là ban ngày là thần, ban đêm là ma, cũng không phải có liên quan với ánh sáng, mà là vấn đề về thần tính và ma tính. Là thần, là ma, hắn là cũng một cấp, bị người ta cho rằng ngày đem luân phiên gây ra.
- Ta đi đây!
Lão Thánh nhân đứng lên, rốt cục nói một câu.
- Tiền bối ngài định đi đâu?
Diệp Phàm hổi tới. Tự nhiên là dùng thần niệm trao đổi, bỏi vì ngôn ngữ thái cổ cùng hiện tại bất đồng.
- Ở chỗ sâu trong vũ trụ cô quạnh, trong bóng đêm có thể không gặp người…
Lão Thánh nhân khẽ nói.
Diệp Phàm biết rằng đây là lão tự trục xuất vĩnh viễn, sợ lầm đả thương người khác, tự cam nguyện đày đọa vào chỗ sâu trong tinh vực hoang vu, sống cô độc một thân một mình, cho đề khi nào trở thành một khối thi thể lạnh nhưu băng ở chỗ sâu trong vũ trụ.
“Coong coong coong….”
Phát ra tiếng sắt thép va chạm nhau, các mảnh nhỏ sợi xích thần trước kia đứt đoạn, tất cả đều bay lại, lão Thánh nhân với đại pháp lực đúc lại, luyện thành một sợi xích thần mới, kiên cố hơn, phía trên khắc từng đạo phù văn, rồi sau đó tự trấn phong mình.
- Tiền bối! Ngài đây là …..
- Tự mang gông xiềng, khi nguy hiểm cho tánh mạng ta, nó sẽ đứt đoạn, còn nếu vô sự, nó sẽ giam cầm ma tính của ta.
Diệp Phàm than nhẹ một tiếng, từ biệt lần này không biết còn có thể gặp lại hay không, Thánh Nhân thái cổ thật sự quá mức cường đại, vì không để tạo sát kiếp, tình nguyện trục xuất, tuổi già cô đơn tha hương ở dị vực.
- Có lẽ ta sẽ nghĩ ra biện pháp, Thái Âm Thái Dương cùng dung hợp…
Lão Thánh nhân tự nói.
Trong lòng Diệp Phàm vừa động, rất nhanh lấy ra bàn khắc Thái Cực đưa cho lão Thánh nhân, trong đó còn có một chút đạo biến ảo của Thái Cực.
- Mấy đại Bí Cảnh của ngươi, pháp môn tu luyện đều không giống nhay, khó có thể xâu chuỗi liền lại, đây là một đại tai họa ngầm, nếu ta dạy ngươi Thái Âm và Thái Dương, sẽ hại ngươi.
Lão Thánh nhân trước khi rời đi nói lời cảnh báo, rồi sau đó ôm câu đại bổng xương trắng xuyên vào hư không, phá vỡ trói buộc thiên địa tiến vào tinh vực, từ đó biến mất.
Diệp Phàm suy nghĩ xuất thần, nhìn lên vòm trời xa xa, thật lâu sau mới hồ phục tinh thần lại, phát ra một tiếng than nhẹ, không biết sinh thời còn có thể nhìn thấy vị cường giả cái thế này hay không, hy vọng lão sẽ không ngã xuống ở chỗ sâu trong vũ trị.
Hắn lưu lại nửa ngày ở Huỳnh Hoặc Cổ Tinh, cần thận tìm òi, nhưng không còn nhìn thấy có di tích nào khác, tất cả hết thảy đều bị nuốt vào trong Ma Hải Nhãn.
Tuy nhiên, hắn nhưng cũng có một số phát hiện khác, gặp được một ít vệ tinh cùng với hài cốt của người du hành cò xét vũ trụ, có năm gần đây, cũng có năm thật lâu trước kia.
“Người Lữ Hành số bốn mươi tám, Thường Nga số mười chín…”
Diệp Phàm cẩn thận quan sát, nhưng phi tuyển không gian này đều bị tổn hại, chủ yếu là đến từ vài cái đại quốc thăm dò vũ trụ, ngoài ý muốn bị phong ấn tại cổ tinh này, gửi đi bao nhiều tin tức đều bị thất lạc.
Cuối cùng nhìn thoáng qua Huỳnh Hoặc Cổ Tinh, Diệp Phàm quyết định ra đi, nhằm về phía cố hương, bởi vì hắn thật sự không thể trì hoãn.
Lần này vượt qua tinh vực, tuy rằng không có trực tiếp trở lại địa cầu, nhưng Huỷnh Hoặc Cổ Tinh cách mục đích địa cầu cũng không xa lắm. Đương nhiên đây là so với Bắc Đẩu Tinh Vực mà nói, nếu nói về khoảng cách thật sự cũng đủ hù dọa chết người.
Huỳnh Hoặc Cổ Tinh khi ở vào Đêm Giao Thừa thì cách địa cầu gần nhất, có năm ngàn năm trăm vạn cây số (55 triệu), mà khi ở vào Ngày Nhật Thực thì cách địa cầu xa nhất, ước chừng bốn ức cây số. (4 ức đây có lẽ là 400 triệu)
Phải Huỳnh Hoặc Cổ Tinh cùng thuộc vào thái dương hệ, vả lại là một hành tinh lân cận nhất cùng địa cầu, mà còn có một khoảng cách xa xôi như vậy, không thể không khiến ngừoi ta cảm khái nhân loại quá nhỏ bé.
Diệp Phàm ra đi, không ngừng bay lên, rất nhanh lao ra tầng khí quyển loãng của Huỳnh Hoặc, cuối cùng thoát khỏi dẫn lực. Sau đó hắn tế ra Huyền Ngọc thai, bắt đầu lặp đi lặp lại quá trình vượt qua hư không buồn chán.
Nếu trông cậy vào hắn phi hành, phỏng chừng phải hao hết một thân thần lực, mà lại không biết cần phải dùng bao nhiêu tháng, vạn nhất có lệch lạc, thậm chí là vài năm không chừng.
Hắn không ngừng tu chinh tọa độ, vượt qua hư không hướng về cố thổ nơi sinh ra hắn dưỡng nuôi hắn. Cũng không biết phế bỏ bao nhiêu tòa Huyền Ngọc thai, rốt cục hắn nhìn thấy rõ ràng viên tinh tú màu thủy lam kia.
Diệp Phàm thiếu chút nữa chảy ra nước mắt! Rời nhà đã bao nhiêu năm, càng nhích gần quê hương tâm tình hắn càng lo âu, e sợ từ biệt nhiều năm đã xảy ra chuyện không tốt.
Hắn từng trải qua đủ loại sinh tử đại chiến cũng không hề có khẩn trương như vậy, mà lúc này lại hoảng loạn, thân thể đều phát run lên.
- Địa cầu! Ta trở về rồi…
Diệp Phàm lệ nóng doanh tròng, không ngừng tiến gần tới phía trước, nội tâm kích động tới cực điểm, cười chín con rồng kéo quan tài vừa đi đã hai mươi mấy năm, ngày nay dựa vào cố gắng trở về, hắn không kìm nổi đang run rẩy.
“Ta rốt cục đã trở về rồi…” ở vực ngoại, trong lòng Diệp Phàm như kinh đảo hãi lãng, vô cùng kích động.