GIÀ THIÊN

- Giỏi nha! Hạo Nguyệt huynh, không báo một tiếng liền có con nhỏ, cứ như vậy mang về! Huynh này không phải làm cho chúng ta sốt ruột sao? So với huynh chúng ta cũng quá lạc hậu đi!

Lý Hắc Thủy nói.

Cơ Hạo Nguyệt so với quá khứ càng thêm trầm ổn, dung mạo oai hùng như trước, uy áp đặc biệt của Thần Vương càng nồng đậm, trong ánh mắt tỏa ra khí thế thực khiếp người, thật sự giống như Thiên thần giáng xuống trái đất.

Hắn vẫn rất nghiêm túc, nắm tay con nhỏ, chỉ có khi ánh mắt nhìn vào đứa nhỏ mới có thể lộ ra một tia từ ái, khí chất so với ngày thường khác nhau rất lớn, điều này đã là rất hiếm thấy.

- Mẫu thân đứa nhỏ như thế nào không có cùng nhau trở về?

Lý Hắc Thủy hỏi.

Cơ Hạo Nguyệt lắc lắc đầu, không có nhiều lời, chỉ bảo đứa nhỏ gọi hắn là thúc thúc… rồi hành đại lễ với từng người.

Đây là một đứa nhỏ rất biết chuyện, đôi mắt trong sáng, tóc đen phủ xuống vai, diện mạo tuấn tú. Tuy rằng tuổi còn nhỏ nhưng lại bày ra một loại anh khí quá sớm, rất giống Cơ Hạo Nguyệt. Nó còn thật sự thi lễ, không ngừng kêu thúc thúc, bá bá, khuôn mặt nhỏ nhắn kiên nghị, tiếng nói giòn tan, lễ tiết cẩn thận tỉ mỉ, làm cho mọi người đều ưa thích.

- Bá bá tặng cho ngươi một phần đại lễ!

Đông Phương Dã tiến lên, trực tiếp đưa tặng một quyển Cổ Kinh. Đây là bí thuật bất truyền của Man tộc, là sách quý tuyệt thế về rèn luyện gân cốt, chỉ thích hợp cho trẻ nhỏ, không nói tốt nhất thế gian cũng không sai biệt lắm.

Thân thể của Man tộc sao có thể xưng hùng thiên hạ hoàn toàn là dựa vào bí tịch này. Biết bao nhiêu người muốn thu được mà không có khả năng, từ trước đến nay đều là Thái thượng trtrởng lão dùng công pháp này để xây dựng căn cơ cho các đứa nhỏ trong tộc.

Sau khi nhìn thấy Cơ Hạo Nguyệt gật đầu đồng ý, đứa trẻ đón nhận vào tay, nói:

- Cảm ơn bá bá!

- Đây là thân cô cô của con!

Khi giới thiệu đến Cơ Tử Nguyệt, Cơ Hạo Nguyệt nắm tay đứa nhỏ, còn thật sự nói.

- Cô cô!

Khuôn mặt nhỏ nhắn của nó tràn ngập vui mừng, kêu lên thích thú.

Cơ Tử Nguyệt thật sự không nghĩ tới huynh trtrởng của mình lại mang về một đứa con, thân tình là vô giá, máu mủ tình thâm, cách biệt nhiều năm như vậy, lại nhìn thấy ca ca nàng xúc động nước mắt trào ra. Lúc này liền ngồi xổm xuống nắm chặt tay tiểu tử kia, thấy thế nào đều yêu thích.

Nàng lấy ra rất nhiều lễ vật quý báu nhét vào trong tay tiểu tử kia, cưng chiều vuốt đầu của nó, khẽ nói:

- Nói cho cô cô biết, con tên là gì?

- Cơ Thành Đạo!

Tiểu tử kia nói giọng thực giòn tan.

Mọi người nghe được đều ngẩn ngơ, sau đó lộ ra dị sắc: cái tên này thật đúng là khí khái, nhưng cũng quá đặc biệt làm cho mọi người hai mặt nhìn nhau.

- Hy vọng tương lai có một ngày nó có thể có một phen thành tựu!

Cơ Hạo Nguyệt nói, trên vẻ mặt có hơi cô đơn.

Mọi người biết, tình cảm này là ký thác của Cơ Hạo Nguyệt, dường như hắn đặt hết hy vọng trên người đứa con. Nhiều năm qua như vậy ở trên người hắn nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi.

Cơ Tử Nguyệt lộ vẻ lo lắng, nhìn về phía ca ca của mình: không thể mang theo tẩu tẩu của mình về, hơn nữa còn đặt tên cho đứa nhỏ như vậy, nhất định là có chuyện gì rồi.

- Ta ở trong tinh không bị đánh bại! Là một trận chiến công bình bị thảm bại, không có một chút trì hoãn. Thực lực chênh lệch thật lớn!

Cơ Hạo Nguyệt bình tĩnh nói, nhưng mọi người có thể nhìn thấy rõ một loại cô đơn ở sâu trong đôi mắt hắn.

Không cần nói tỉ mỉ, trận chiến ấy kết quả nhất định rất chênh lệch, bằng không hắn sẽ không như vậy. Hơn phân nửa hắn đã gặp phải một chí cường giả không thể tưởng tượng.

- Ta muốn thay phụ thân chinh chiến trên Đế lộ!

Cơ Thành Đạo nắm chặt nắm tay nhỏ nhắn nói.

- Người đó là ai?

Thánh Hoàng tử nói, cũng không nói gì là muốn đi báo thù cho Cơ Hạo Nguyệt, như vậy có thể sẽ làm tổn thương tôn nghiêm của hắn, nhưng hiển nhiên là có điều muốn hành động.

Cơ Hạo Nguyệt lắc đầu, cũng không muốn nói ra.

Đúng lúc này Cơ Tử đi tới, Cơ Hạo Nguyệt chấn động, sau đó tiến lên hành đại lễ, nói:

- Ra mắt tiểu tổ tông!

Theo thời gian trôi qua, bản thân hắn càng ngày càng có một loại uy nghiêm, hơn nữa làm cái gì đều bắt đầu nghiêm túc, không giống như Cơ Tử Nguyệt tuy rằng trong miệng xưng hô tiểu tổ, nhưng trên thực tế chỉ xem thành một huynh trtrởng đối đãi.

Cơ Tử gật đầu, trước sau yên lặng không nói gì, từ trên người lấy ra một tấm ngọc phù đeo trên cổ Cơ Thành Đạo. Tấm ngọc phù này thực phong cách cổ xưa, có một loại khí cơ mọi người nhìn không thấu.

Mọi người đều rúng động trong lòng, biết rõ ngọc phù này không tầm thường. Nếu không đoán sai, hẳn là vật của Hư Không Đại đế lưu lại cho Cơ Tử, ngày nay hắn tặng lại cho con của Hạo Nguyệt.

- Có chuyện gì cứ nói ra! Ta đi tìm công đạo cho ngươi, Cơ gia cho tới bây giờ không sợ người nào!

Cơ Tử nói, nói không nhiều lắm, nhưng cũng rất hữu lực.

Hiển nhiên là hắn muốn ra mặt vì Cơ Hạo Nguyệt!

Bên cạnh, Cơ Thành Đạo đôi mắt ửng đỏ, nói:

- Tiểu tổ! Ta nhớ nương ta!

Cơ Hạo Nguyệt trầm mặc, cũng không có nói gì, mà tiểu tử kia nhìn thấy phụ thân của mình như vậy, cũng không có tiếp tục nói thêm nữa, mím mím cái miệng nhỏ nhắn.

Hiển nhiên, bọn họ ở trong tinh không có một chút chuyện xưa, có lẽ nghĩ lại mà kinh sợ, có lẽ làm cho người ta xé nát tim gan, nên Thần Vương Cơ Hạo Nguyệt không muốn nói ra.

- Tiểu đệ đệ thật đáng yêu, đến đây, tỷ tỷ cũng có lễ vật cho ngươi!

Tiểu Tước nhi tiến lên, cười hì hỉ lên tiếng, đánh vỡ bầu không khí nặng nề này.

- Ta nói đệ đệ này! Cùng đi với ca ca đi, về sau phong ngươi làm Phó giáo chủ, cho ngươi làm Phật vô thượng!

Hoa Hoa đầu trọc bóng ltrởng đi tới gần, trên trán sáng loáng thực rất khác với mọi người.

Đáng tiếc, mọi người giống như phòng lang sói, quả thực quy hắn vào hạng người Hắc Hoàng, Đoạn Đức.

- Thực thương tâm mà!

Hoa Hoa lắc đầu.

- Khụ!

Đại hắc cẩu ho nhẹ bước tới, làm ra một bộ dáng thực nghiêm túc và chính nghĩa, đứng thẳng thân mình, hai chân chắp sau lưng, làm ra một bộ thế ngoại cao nhân, nói:

- Đưa nó làm đệ tử ký danh của ta đi!

- Biến đi!

Mọi người cùng kêu lên phản đối, quả thực giống như phòng trộm phòng lang sói phòng lưu manh, không cho nó đến gần, thật đúng là sợ nó ngậm một cái bắt đứa nhỏ chạy mất.

- Các ngươi có ý gì vậy? Nếu để bổn hoàng dạy dỗ, tương lai kém cõi nhất cũng là giáo tổ một phương. Nhìn thấy Hoa Hoa kia không, là một tay ta nuôi lớn, bản lĩnh không tệ chứ?

Nó chắp hai chân sau lưng ngạo nghễ nói.

- Hoa Hoa năm đó là một đứa nhỏ thật tốt, chính vì ngươi cùng với Đoạn Đức hợp lại dạy dỗ mới hư!

Mọi người cùng nhau quở trách.

Hoa Hoa đầu trọc bóng ltrởng, làm ra một bộ dáng vô tội vạ, thái độ đó, thần thái đó, biếu lộ hết thảy như không có mảy may quan hệ với hắn.

- Từ nhỏ đến lớn, xem ra tiểu đầu trọc bóng ltrởng này căn bản là không cần ta dạy, trời sinh đã là một tên xấu xa, các ngươi nói cũng quá oan uổng cho bổn hoàng!

Hắc Hoàng căm hận nói.

- Cẩu cẩu, không cần dạy hư đứa nhỏ đấy!

Cô bé đi lại đây, đôi mắt to thực linh động, túm cái đuôi của Hắc Hoàng, ngửa đầu nhắc nhở.

Mọi người đều bật cười, Hắc Hoàng cảm thấy không còn chút mặt mũi nào.

Khi giới thiệu đến Diệp Phàm, Cơ Hạo Nguyệt lộ vẻ mặt không tốt lắm, vẫn giống như trước kia làm như hắn trời sinh không vừa mắt. Bởi vì luôn cảm thấy hắn cô phụ muội muội của mình.

Nhưng trước mặt đứa nhỏ, nên cũng không tỏ vẻ gì, theo lệ giới thiệu.

- Ra mắt Diệp Phàm thúc thúc! Ta ở trên tinh không từng nghe uy danh của Diệp thúc thúc, ở trong rất nhiều tộc truyền xướng, rất nhiều cường giả trên cổ lộ đều rất sợ hãi thúc thúc!

Tiểu tử kia thực hồn nhiên, biểu đạt tất cả ý nghĩ trong lòng mình trên mặt, dường như rất bội phục Diệp Phàm, trên khuôn mặt đầy vẻ kích động, nắm chặt nắm tay nhỏ nhắn.

Diệp Phàm cười sờ sờ đầu của nó, rồi trực tiếp đưa ra một bộ chiến giáp Đại Thánh, làm cho mọi người đều giật mình. Dồ vật luyện chế hoàn hảo đều là Thần liệu khó tìm, rất nhiều Đại Thánh suốt cả đời đều khó có thể tìm được một kiện thần binh hoàn toàn phù hợp. Mà Diệp Phàm vừa ra tay, chính là lễ vật quý trọng như vậy, nhất là đối với một đứa trẻ, quả thực khiến mọi người lác mắt. Đây là từ Đằng Xà tộc mang tới, là Tinh hà thần sa qua thiên chuy bách luyện luyện chế mà thành, tỏa ra vầng hào quang như mộng ảo.

Ở đương kim thế giới này, có thể xem như một kiện bảo bối cực phẩm, đưa cho một đứa nhỏ thật sự quá lãng phí. Dù là Cơ gia gia tộc từng xuất ra Đại đế như vậy, vũ khí bực này tất nhiên cũng phải xếp vào trong kho báu, dưới tình hình chung cũng không lấy ra sử dụng hay bày ra trước mắt người khác.

Diệp Phàm dùng căn nguyên lực tự mình luyện hóa, làm cho kiện Đằng Xà Thần Y này có thể hóa nhỏ có thể thành lớn tùy ý, tản ra Ngũ sắc Thần Quang, về phần thần linh bên trong sớm đã bị hắn luyện hóa, sẽ không phản phệ, càng tỏ rõ trân quý của nó.

Thiên Chi Thôn, mọi người đổi chén cụng ly, ăn uống linh đình, các loại trân hào đều bày lên, cuối cùng một món ăn chính là được làm từ thịt lão Đằng Xà gần như trở thành là Chuẩn đế.

Loại máu thịt này trên đời khó cầu! Thịt sáng lóng lánh ẩn chứa vô tận ráng màu rực rỡ, có được năng lực sinh mệnh thật lớn.

Hắc Hoàng tắc đầu lưỡi, căm hận nói:

- Lão Xà chết tiệt! Chết không đáng tội, đó chính là Đại đế căn nguyên nha, hắn chặn ngang làm hỏng mất đại sự của ta, kết quả chính hắn truy đuổi theo mà ngay cả lông hút cũng không thu được!

Duy nhất làm cho mọi người tiếc nuối là đám Long Mã còn không có trở về, không biết chạy đi lịch lãm tận nơi đâu? Ngày nay vạn linh vũ trụ đều hiện, bọn họ hành động ở khắp nơi nhờ vào giao tình.

Cuối cùng, chén mâm một đống hỗn lọan, Thánh Hoàng tử, Cơ Tử, Đông Phương Dã, Lý Hắc Thủy... đều uống thực tận hứng, Hắc Hoàng cũng rất thích ý, hai tên đệ tử ở hai bên rót rượu cho nó.

về phần cô bé thì mang theo Cơ Thành Đạo, cùng đám tiểu tử trong thôn sớm đã chạy đi chơi không thấy bóng dáng đâu, ắt hẳn đùa vui quên hết mọi chuyện.

Duy chỉ có một mình Cơ Hạo Nguyệt giống như một vị Thần mặt đen, trợn mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm không nháy mắt, tràn ngập khí tức uy nghiêm của Thần Vương, giống như đại dương phập phồng.

Bên cạnh, ngay cả Tề La, Lão Đao Bả Tử ngồi bồi tiếp đều không được tự nhiên, thì càng đừng nói là chánh chủ Diệp Phàm này. Hắn chỉ có thể uống rượu, đồ ăn gần như không động đũa.

Hoa Hoa cười thầm, sau khi ăn ng chùi miệng bỏ chạy, mặc kệ sư phụ của mình. Còn Khải Đức vốn tính tình ngay thẳng có lòng tốt nhắc nhở Diệp Phàm, nói uống rượu phải ăn đồ ăn, bằng không không cảm nhận được mùi vị.

Nhưng lời khuyên loại này càng làm cho Diệp Phàm không có hứng thú gì uống trôi, nhức đầu một trận không thôi.

Tiểu Tước nhi rất tinh tế gắp một ít thức ăn cho Diệp Phàm, sau đó cũng rút lui. Đều là nhân vật cấp trtrởng bối ở đây như vậy, cho dù nàng muốn nói gì cũng e ngại.

Khi mọi người đi hết không còn mấy người, chỉ còn lại Cơ Tử, Hắc Hoàng, Thánh Hoàng tử, Lý Hắc Thủy và vài người, Cơ Hạo Nguyệt mới buông chén rượu thật mạnh xuống, nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, nói:

- Ngươi cứ như vậy để cho muội muội ta phải chờ đợi bao nhiêu năm nữa?!

Hắn đứng bật dậy, hầm hầm đi tới phía Diệp Phàm. Thánh Hoàng tử, Lý Hắc Thủy sốt ruột vội đứng lên, ngăn cản, tiến hành khuyên giải, thật đúng là sợ hai người động thủ.

- Ta muốn ngươi có một lời giải thích!

Cơ Hạo Nguyệt quát, là ra mặt vì muội muội của mình, rất có xu thế không tiếc chiến một trận.

- Còn có cái gì giải thích chứ! Vừa lúc ngươi đã trở lại, cứ cho bọn họ nhập động phòng, ngươi va chúng ta cùng tham gia một hồi hôn lễ lớn, thật tốt rồi! Text được lấy tại http://truyenfull.vn

Hắc Hoàng uống xong một ngụm rượu cuối cùng, ném chén rượu, nói như vậy.

- Đính hôn!

Cơ Tử nói, vẫn như cũ là ngắn gọn hữu lực như vậy.

- Không sai! Ta vẫn muốn nhìn thấy cháu lớn xuất thế đây!

Thánh Hoàng tử trầm trồ khen ngợi, cười ha hả nói.

- Không tệ, là ý kiến rất hay!

Tề La vỗ bàn phụ họa, cảm thấy đúng là một ý kiến hay, rất không tệ.

Trong phút chốc, tin tức liền truyền ra ngoài, Lý Hắc Thủy kế thừa đặc tính miệng rộng của Đồ Phi, nói lung tung khắp thôn, kết quả mới chỉ khoảng nửa khắc gần như mọi người đều biết tin Diệp Phàm và Cơ Tử Nguyệt sắp đính hôn ngay ngày hôm nay.

Bình luận

Truyện đang đọc