- Hôm nay thu hoạch thật lớn, ba vạn cân Nguyên đó! Nếu dựa theo tốc độ này, không tới một tháng ngươi đã gom đủ số Nguyên ngươi cần.
Trên đường đi, Diệp Phàm hỏi Lý Hắc Thủy về một Phòng đấu giá có danh tiếng nhất ở Thần Thành.
- Thần Thành tổng cộng có bảy đại Phòng đấu giá, ta cả giác của Thiên Yêu Cung không tồi!
Nói tới đây, Lý Hắc Thủy chỉ lên bầu trời nói:
- Ngay tại trên bầu trời này!
Đó là một mảnh thiên cung to lớn, khí thế bàng đại, sừng sững đứng đó, chính là bảo cung Thiên Yêu Cung.
- Ngươi muốn bán đấu giá cái gì?
Lý Hắc Thủy không kìm được hỏi.
- Ta muốn bán đấu giá một loại quả, nhưng nhất định phải nặc danh, không thể để người khác biết được.
- Loại quả gì vậy, đừng nói với ta là giống như loại quả màu hồng nhạt lúc nãy!
Lý Hắc Thủy có chút tò mò.
Diệp Phàm liền lấy ra một hộp ngọc, mở ra thì bên trong là một nửa trái cây, mùi hương nhàn nhạt truyền ra, cũng nhìn thấy trên đó có một dấu răng.
- Ta sao lại cảm thấy thứ này không khác gì loại quả lúc nãy!?
Lý Hắc Thủy giật mình, lộ ra thần sắc nghi hoặc nói:
- Nhưng sao lại như có dấu răng ở đó?
- Chính là loại quả vừa rồi, bị một con chó cắn mất nửa!
Đây là trái quả từng bị Hắc Hoàng cắn mất, sau đó được Diệp Phàm thu lại, cũng không vứt bỏ mà cảm giác có thể có trọng dụng.
Khi hiểu ra căn nguyên. Lý Hắc Thủy suýt nữa hộc máu mà chết, kêu lên:
- Đó đúng là một con chó phá gia, cắn một phát mất đi hai mươi vạn cân nguyên, thật muốn trực tiếp lột da róc xương nó.
Diệp Phàm cũng rất buồn bực, bị con chó tham lam cắn một phát mất nhiều Nguyên như vậy, ai cũng không biết nói gì cho phải. Dược lực trôi qua, hiện tại nó có hình dạng thế này, nhiều lắm cũng chỉ bán được hai ba vạn cân Nguyên mà thôi.
Hắn suy nghĩ chút rồi nói:
- Giờ không phải là lúc bán đấu giá tốt nhất! Đợi các Thánh địa tấn công Tử Sơn, thương vong thảm trọng rồi mới xuất ra bán. Không, phải chờ có Thánh chủ nào sắp hết thọ nguyên mới mang ra bán!
- Ta *&A%$, ngươi có vấn đề không đó a?! Lấy một trái quả đã bị chó gặm đi bán cho Thánh chủ ăn sao?!
Lý Hắc Thủy trợn mắt há mồm.
- Điều này sao không thể! Ta là đang cứu mạng bọn họ, bọn họ không chỉ cho ta Nguyên mà còn phải cảm kích ta nữa!
Hai mắt Diệp Phàm híp lại, nở một nụ cười.
- Tiểu Diệp Tử, có tiền đồ!
Lý Hắc Thủy vỗ vỗ bờ vai hắn, sau đó cười nói:
- Ta sẽ chờ đợi thời khắc đó, nghĩ tới một màn này thật khiến người ta thống khoái.
Trên con đường cổ Thần Thành, người đi tới đi lui không ngừng, hai bên là một loạt cung điện, lầu các. Giờ phút này, hai người không phải đi tới thạch phường Thánh địa bởi vì nơi đó VUNG tiền như rác, vô cùng kinh người.
Cũng không phải là Nguyên ít thì không thể đi vào nhưng Diệp Phàm cần quá nhiều. Hắn muốn đi Thánh địa, đổ
"trân hi", đổ
"kỳ Nguyên", không muốn vừa bắt đầu tích lũy đã tới những nơi này lưu lại đại danh.
Những ngày tiếp tiêu, Diệp Phàm vẫn thường đi tới đi lui những thạch phường nhỏ, tiến hành cái gọi là
"tích lũy ban đầu".
Tuy nhiên, những Đổ thạch phường nhỏ này cũng thành phiến như cung uyển, còn lớn hơn nhiều lần so với những thạch phường ở các ốc đảo lớn nhất.
Qua tám ngày, Diệp Phàm sớm đi tối về, gần như qua lại rất nhiều tiểu thạch phường ở phía Đông Nam Thần Thành.
Tám ngày sau, hắn không ngừng ra tay, cộng với số nguyên thạch mình mở ra thì cũng thu được hơn vạn cân Nguyên.
Lý Hắc Thủy lúc này cằm như rơi xuống cổ, đối với hắn mà nói thì quá kinh người, hâm mộ Diệp Phàm vô cùng.
Đối với những tu sĩ khác mà nói thì đây là một khoản tài phú khổng lồ, đủ để tiêu xài thoải mái. Cả đời người chỉ sợ cũng không dùng tới nhiều như vậy.
Nhưng đối với Diệp Phàm mà nói thì đây chỉ là số lẻ, xa xa không đủ. Nhiệm vụ của hắn vô cùng nặng nề. Hắn nhíu mày. Dù loại tốc độ này đã rất kinh người nhưng nếu muốn gom đủ thì cũng cần ít nhất là hai năm.
Nhưng trong thời gian này không thể làm gì khác nữa, chỉ phải luôn đi vào đi ra đổ thạch mà thôi.
- Xem ra thật sự cần đi thạch viên hiệu chữ "Thiên" của Thánh địa để đổ các loại trân hi và kỳ Nguyên rồi.
Thạch viện chữ
"Thiên" của Thánh địa rất đặc biệt, không thể mua đi thạch liêu rồi tự mình mở ra mà chỉ có thể mở ở nơi này. Vì người Thánh địa đã quan sát, rút ra được kinh nghiệm.
Đây là một quy định cứng nhắc, cũng không biết bắt đầu từ lúc nào. Có người đoán là do Nguyên Thiên Sư năm đó khiến Thánh địa ăn không ít đau khổ vì thế cho nên mới tổng kết Nguyên thuật.
Trên thực tế, qua chừng ấy năm, Nguyên thuật của các Thánh địa đã gia tăng rất nhiều, gần như không ai có thể sánh bằng các Thánh địa được.
Mấy tháng qua, Diệp Phàm đã mau khắc Nguyệt Tinh Tôn vào trong từng tấc huyết nhục, dù là tiến vào Thánh thành, dù bận bịu đổ thạch mấy ngày ầy nhưng hắn lúc nào cũng đang suy xét.
Có thể nói Nguyên thuật của hắn đã đạt tới một trình độ kinh người, thạch liêu có chứa Thần Nguyên hắn cũng có thể tra xét được.
- Bắt đầu từ hôm nay, ta muốn quét qua các đại Thánh địa!
- Ngươi rốt cục muốn đi?
- Đúng vậy, ta không chờ được nữa!
Diệp Phàm hạ quyết định.
Ngày thứ chín, Diệp Phàm và Lý Hắc Thủy đi vào Đạo Nhất Thánh địa. Bọn họ nghe nói nơi này có tám người điên, gần đây vô cùng náo nhiệt, tuyên bố muốn thắng cả Đạo Nhất Thánh nữ mang đi. Hai người tính tới đây đục nước béo cò.
Hắn một nhìn một chút là thần thánh phương nào, dám không kiêng nể gì như vậy, căn bản không e ngại Thánh địa, nếu có thể liên hợp lại, khiến tám người này trà trộn vào các Thánh địa khác thì quả là một chủ ý không tệ.
Xung quanh Đạo Nhất Thánh địa là cổ mộc che trời, mảng mảng xanh mát, con đường rất yên lặng, trong Thần Thành xa hoa lại có hương vị trở lại nguyên trang.
Trong vạn chốn hồng trần, nơi này dường như là một phiến thiên đường, cổ thụ mọc thành phiến, con đường dưới ánh mặt trời lóe ra màu vàng kim mờ nhạt, có vẻ vô cùng thần thánh.
Con đường này rất rộng, thấp thoáng ở trong cây cối, đi tới gần đó, Diệp Phàm liền nhìn thấy hai người quen, chính là hoàng tử Đại Hạ và tiểu ni cô áo trắng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
chấm cơm.
Bên cạnh hai người còn có một ít tùy tùng, xem ra đều có thân phận lớn, không phải là những người trẻ tuổi bình thường.
- Lần này hoàng tử điện hạ là muốn cùng Kim Xích Tiêu của Hoàng Kim gia tộc đổ thạch hay là muốn cùng thiếu chủ Thiên Yêu Cung Yêu Nguyệt Không đổ?
Có người hỏi.
- Những người này tạm thời không quản. Trước nhìn xem tám tên quái nhân mới đến kia có lai lịch gì. Ta đã sớm nghe thấy mà chưa từng gặp mặt. Hoàng tử Đại Hạ với mái tóc đen nháy, long hành hổ bộ, oai hùng thần uy.
- Ồ, tên kia không ngờ đi tới nơi này?!
Trong đó một người nhìn thấy Diệp Phàm đi tới, khẽ cười nói.
- Ngô huynh ngươi biết thiếu niên kia?
Có người hỏi.
- Ở một tiểu Đổ thạch phường gặp qua, không ngờ ngây ngô mua một đống Tây Qua Thạch!
Ngô Tử Minh chế nhạo nói.
Những người khác nghe vậy lập tức cười vang, gồm cả hoàng tử Đại Hạ và tiểu ni cô kia không kìm được cũng hiện ra ý cười.
- Hắn là đại đệ tử của Chưởng môn Ngũ Hành Cung, tên là Ngô Tử Minh!
Lý Hắc Thủy truyền âm cho Diệp Phàm.
Qua sự giới thiệu của hắn, Diệp Phàm biết nhóm người này đều là con cháu một ít đại giáo, dù thân phận kém hoàng tử Đại Hạ nhưng cũng rất cao quý.
Ngô Tử Minh mang theo ý cười nhạo, hướng về phía Diệp Phàm vẫy vẫy nói:
- Hôm nay lại định tới Đạo Nhất Thánh địa mua Tây Qua Thạch sao?
- Tây Qua Thạch thì sao?
Lý Hắc Thủy hỏi lại.
Mọi người lập tức lại cười ồ lên, Ngô Tử Minh lắc lắc đầu châm chọc:
- Tây Qua Thạch dù cũng cắt ra Nguyên nhưng chỉ là mấy hạt dưa mà thôi, ít tới đáng thương. Các ngươi rốt cục có hiểu nguyên thạch hay không?! Tới đây đúng là làm nhục Đạo Nhất Thánh địa!
- Thiếu niên các ngươi nên sớm quay đầu đi, đây không phải là nơi các ngươi có thể tới.
Có người lắc đầu trêu chọc.
- Đừng đừng, cứ đi theo chúng ta vào, lát nữa ta sẽ kiếm ít Tây Qua Thạch cho các ngươi dự trữ!
Ngô Tử Minh cười vang.
Rất nhiều người đều không kìm nổi cười phá lên, hoàng tử Đại Hạ cũng lắc đầu cười cười.
- Tây Qua Thạch thì sao?! Nếu không ta dùng Tây Qua Thạch đổ với đám người các ngươi!?
Lý Hắc Thủy rất tin tưởng đối với Nguyên thuật của Diệp Phàm, liền hô lớn.
- Ha ha ha... Các ngươi có nghe không?! Có người muốn dùng Tây Qua Thạch đổ với chúng ta đó!
- Đúng là hai tên nhà quê, thật khiến người ta không biết nói gì...
Ngô Tử Minh cười lớn, trào phúng nói:
- Đi, hôm nay chúng ta đi kiếm Tây Qua Thạch!
Hoàng tử Đại Hạ cũng cười cười nói:
- Tử Minh các ngươi quá khi dễ người rồi!
Ngô Tử Minh chế nhạo:
- Không phải chúng ta khi dễ người mà là bọn hắn tới để chúng ta giễu cợt. Không khi dễ hai người bọn họ, chính bọn họ cũng không chịu được!
Diệp Phàm lúc này âm thầm truyền âm cho Lý Hắc Thủy:
- Đúng là ngu ngốc! Lát nữa chuẩn bị mà thu Nguyên thôi!
-o0o-