Gió thật lạnh, thời tiết tạ phương bắc này nhiệt độ không khí rất thấp, đặc biệt là sáng sớm, hơi thở ra đều là màu trắng, cây cối rụng lá trơ trụi.
Ánh bình minh mới lên, Diệp Phàm đi tới thành thị B. Tòa thành thị này rất phồn hoa, các tòa lầu cao chọc trời đứng sừng sững trong ánh nắng ban mai, như là được khảm một lớp viền vàng.
Nhưng mà, Diệp Phàm lại tràn ngập cảm giác xa lạ, rốt cuộc tìm không thấy nét quen thuộc ngày xưa, từng ở nơi này sống qua một đoạn thời gian rất dài, ngày nay tất cả đều thay đổi.
“Đi đâu mà tìm họ?”
Diệp Phàm có chút lo được lo mất, sợ sẽ không còn gặp lại được cha mẹ. Cố gắng vượt qua bao nhiêu cực khổ, ngay cả tánh mạng đều thiếu chút nữa mất đi, cửu tử nhất sinh mới trở về được, nếu tất cả đều không còn, quả thật hắn khó có thể chịu đựng.
Hắn không có đi về nơi ở cũ, cách rất xa đã có thể nhìn thấy, địa phương kia sớm đã bị quy hoạch là một khu mới, hoàn toàn biến dạng.
Diệp Phàm thực khẩn trương và bất an, nội tam thấp thỏm không yên, đi ra hướng ngoại thành. Cha mẹ hắn không thích tiết tấu ồn áo thành thị, lúc trước hắn từng mời họ cùng ở chung nhau ở chung đều bị uyển chuyển từ chối.
“ Nơi này cũng thay đổi….”
Diệp Phàm sợ run, tới chỗ ở của cha mẹ, sự yên lặng ngày xưa bị thay thế. Người đến người đi, tới lui không ngừng, từng tòa nhà cao tầng sừng sững, thành nhỏ nguyên vốn là vệ tinh cùng thành thị B đã trở thành một thể.
Hắn tìm không thấy một chút dấu vết nào của ngày xưa, nếu không phải trực giác cho hắn biết, thực nghĩ rằng đến lầm địa phương, cái gì cũng đều thay đổi.
Mọi người thường nói, rời nhà nhiều năm, rốt cục trở về lại cảnh con người mất, nhưng hôm nay ngay cả vật đều thay đổi, hắn yên lặng đứng rất lâu.
Rồi sau đó, hắn đi vào một tòa lầu lướn lên lầu thượng, nhìn ra hướng xa xa, duy nhất còn lại là cái hồ nước thiên nhiên kia, tuy nhiên lại bị đào rộng ra không ít, dọc theo bờ hồ xây dựng một cái công viên lớn.
Năm đó, phụ thân của Diệp Phàm thích ở nơi này câu cá để giết thời gian, ngày nay là không có khả năng. Một ít người đang tập thể dục buổi sáng, nhưng không thấy được một bóng người quen thuộc nào, muốn hỏi thăm cũng không được.
Diệp Phàm đi vào ven hồ, nhìn thấy một lão nhân đnag đánh Thai Cực Quyền. Hắn dừng chân lại, duỗi thân làm một ít động tác giãn gân cốt, như rồng vờn cây, như vượn ôm trăng.
- Ồ! Tiểu tử giỏi a! Có thể luyện đến nơi đến chốn như vậy! So với lão già ta này luyện bốn mươi năm Thái Cực Quyền còn có hỏa hậu hơn.
Cụ ông đang đánh quyền kinh ngạc.
- Lão bá! Hỏi ngài chuyện này, nơi này quy hoạch lại đã bao nhiêu năm rồi, mọi người ở trước đây đi nơi nào?
Diệp Phàm vừa luyện Thái Cực Quyền vừa hỏi.
- Tiểu tử không phải người địa phương à, nơi này đã quy hoạch mười mấy năm rồi. Nói thật thực không tốt bằng trước kai, thật nhớ sự yên lặng trước kia, người ít cây nhiều, không khí trong lành.
Lão nhân thực hay nói, lão cũng với bạn già vì để dưỡng lão đặc dị chạy đến nơi đây, chỉ tìm sự thanh tĩnh, đến gần tự nhiên. Nhưng sau lại nối tiếp cùng thành nội, một dạng lầu sao san sát, không khác gì nhau.
- Ôi! Không có cách nào! Khu biệt thự trước kia không phải cũng bị hủy rồi sao, mọi người đều không có cách nào, một số lão nhân ta thì càng không có cách, phá liền phá sạch!
Lão nhân nói đầy hờn trách.
- Hai mươi mấy năm trước, có mấy lão nhân đặc biệt ưa thích ở đây câu cá để giết thời gian, ngài còn có ấn tượng gì không?
Diệp Phàm vừa chậm chậm đánh quyền, nói một chút tâm đắc về luyện Thái Cực Quyền, vừa hỏi lão nhân.
- Thật không phải mà! Ta tuy rằng là sau này mới dọn đến, nhưng cái hồ này cũng là địa phương thật tốt, một cái bàn, cái ghế ở bên bồ hồ ngồi xuống chính là nửa ngày, ngày đó cũng thật nhàn nhã. Đâu có giống như ngày nay, ta không kìm nổi ngứa tay, mới vừa thảy lưỡi câu xuống hồ, lập tức chạy tới bốn năm người, nói cho ta biết không có câu, phạt tiền năm trăm. Ta nói ta câu cá lên sau đó còn có thể thả cá xuống, kết quả người kua nói không được. Thật sự không có cách nào, ta mua mấy con cá sống, ném xuống cái ao phun nước phía trước kia, nghĩ tới câu cho đỡ ghiền, kết quả không có cảm giac gì, mà còn lập tức bị phạt một ngàn.
Diệp Phàm có điểm choáng váng, lão gia này thật đúng là hay nói, hỏi lão vài câu, lập tức xả ra nhiều như vậy, xem ra lão nhân này sống rất ung dung tự tại.
- Vậy ngài có thể đi thả câu ưor khu vực cho câu mà! Cũng đừng làm khó dễ công viên người ta, phỏng chừng người ta cũng lo lắng đề phòng.
Diệp Phàm cười nói.
- Ta này tay chân già lão rồi, đâu có chịu nổi chạy vòng vòng như vậy, chạy tới chạy về phải mất hai giờ, ta là chịu thua, khơi khơi đi tìm khổ làm chi!
- Vậy ngài có gặp qua một người như vầy chưa….
Diệp Phàm miêu ta hình dáng của phụ thân.
- Dường như ta gặp một người như vậy, tuy nhiên hắn không đến thường, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy một lần. Nghe nói đó là người từng câu cá, nhưng gia cảnh bọn hắn xảy ra chút chuyện, tinh thần rất sa sút, mười ngày nửa tháng mới khó được lộ mặt một lần!
Diệp Phàm cố nén trong lòng, một trận khổ sở, hết thảy chuyện này đều là vì hắn rời khỏi thế giới này. Lúc tuổi già để tang, người đầu bạc tiễn người đầu xanh, ai có thể qua được đã kích như vậy.
- Ngài biết họ dọn đi nơi nào không?
- Nơi này còn không có quy hoạch xong, hắn đã dọn đi rồi! Nghe nói là muốn đổi môi trường, miễn cho xúc cảnh sinh tình mà thương cảm!
Diệp Phàm thở dài trong lòng, điều này thật là có điểm không dễ tìm, tuy nhiên cũng may mà lão nhân nói cho hắn biết, quy hoạch xong có một số người còn ở lại khu này, hắn là có thể tìm được vài hàng xóm cũ hỏi thăm.
- Ta nói tiểu tử này! Ngươi đây là y phục nhà Tống hay là Hán vậy, mua ở đâu ra, nhìn người mặc nó đánh Thái Cực Quyền còn rất có cảm giác, ngày khác ta cũng mua một bộ đi!
Trước khi Diệp Phàm đi, lão nhân giữ chặt tay hắn, hỏi một thân cổ trang trên người hắn kia, lấy tay sờ sờ, nói tính chất thật đúng là chú ý, là tơ tằm chính cống thật là tốt.
- Bắc Đẩu mặc….
Diệp Phàm trong lòng thực rối loạn, theo bản năng đáp lời.
- Bắc Đẩu thương TSo, nơi này cũng có hơi xa. Lão nhân tat ay chân già yếu rồi, thật là có chút hơi khó đi tới chỗ đó!
- Là có hơi xa,,,
Diệp Phàm thiếu chút nữa nói lộ ra hết, lão nhân này nói cũng thật nhiều, hắn rất nhanh tỉnh thần lại, cáo biệt cùng lão
Đang rời đi, lão nhân hảo tâm nhắc nhở hắn, nói hắn tóc quá dài, cũng nói hiện tại là một niên đại chương hiển cá tính, nhưng lão nhân cao tuổi vẫn là nhìn không quen.
Diệp Phàm không nói gì, sờ sờ mái tóc đen rậm, may mắn là rối tung, không có cài cây trâm gỗ, bằng không chừng bị người chỉ trích đây.
Tuy nhiên, hai mươi mấy năm, tại niên đại chương hiển bản thân này, nếp sống thực rộng thoáng, không ai vây xem hắn, nhiều lắm là kinh ngạc trố mắt nhìn hắn rồi thôi.
Diệp Phàm ra vào rất nhiều tiểu khu, dùng thần thức cường đại nhìn quét qua, tra xét từng người từng người một, nhưng vẫn không nhìn thấy một hàng xóm cũ nào.
Nửa ngày, hắn không có thu hoạch gì, mà làm cho hắn mỏi mệt hơn xa so với một hồi đại chiến sinh tử, đây là mệt trong lòng, lo được lo mất, sợ là một hồi bi kịch.
Hắn ngửa đầu tựa vào ghế đá ven đường, thể xác và tinh thần đều mỏi mệt, đăm đăm nhìn bầu trời, có điểm chờ không nổi nữa, muốn tựa vào thần thông tiến vào bộ môn tương quan điều tra hồ sơ.
- Thúc thúc, thúc thúc, thúc mua cổ trang này ở đâu vậy?
Một đứa bé bốn năm tuổi, chớp chớp đôi mắt đen nhánh, tuyệt không sợ người lạ, chạy tới gần hắn hỏi.
- Tử Tử tinh mua về!
Diệp Phàm nghiêm trang nói mê sảng.
- Gạt người!
Tiểu tử kia rất tức giận, nhăn mặt nhíu mũi, chớp chớp mắt, nhưng vẫn rất mong muốn, nói:
- Thúc nói cho ta biết được không, ta cũng muốn bảo mụ mụ mua!
- Cảnh Hiên! Con đang làm gì vậy?
Cách đó không xa một thiếu phụ đi tới, gọi đứa trẻ đi, dẫn tới trước một chiếc xe.
Tiểu tử kai thực quật cường, không chịu đi theo, nói:
- Mụ mụ, con thích loại quần áo này, trước không cần về nhà được không?
- Xưa cũ rồi! Trang phục Phi Chủ Lưu hai mươi máy năm trước còn dễ xem hơn so với nó đấy!
Thiếu phụ bế đưa trẻ lên xe, rất nhanh đi xa.
Diệp Phàm cười thầm, một thế hệ bọn hộ năm đó bị một chuyên gia gọi là một thế hệ suy sụp, chín năm sau một số người bị gọi tên là Phi Chủ Lưu, ngày nay nghĩ đến, một trăm năm sau, hai trăm năm sau, thậm chí ba trăm năm sau bọn trẻ hắn đều “Quật khởi” rồi chứ.
- Ô! Thiếu phụ vừa rồi có điểm nhìn quen mắt, nàng giống ai nhỉ?
Diệp Phàm đột nhiên cả kinh, cố gắng hồi tưởng, cảm thấy rất giống một người.
Bỗng dưng, hắn rất nhanh đứng dậy, thân hình biến mất. Hắn dùng súc địa thành thốn đuổi theo.
Ngày nay trên địa cầu đạo hạnh bị áp ché, tu vi như là giảm xuống một mảng lớn, xa không bằng trước đây, nhưng Diệp Phàm dù sao cũng sắp trảm đạo, vẫn như cũ rất cường đại.
Rời khỏi phố thương nghiệp, sau đó không lâu hắn đi theo chiếc xe này tiến vào một khu vực nhỏ coi như môi trường không tệ. Thiếu phụ bế đứa trẻ xuống.
- Mụ mụ! Ta không vui, mụ mụ không giúp ta mua cổ trang, ta không chơi với mụ mụ đâu!
Tiểu tử chu miệng nói.
- Ngoan nào! Con mặc loại quần áo đó đâu có ra gì, rất khó xem!
Thiểu phụ ẳm đứa bé lên lầu.
- Xin lỗi cô là Lưu Thiến con gái của Lưu Thúc phải không?
Diệp Phàm tiến lên hỏi.
- Oa! Thúc thúc cũng ở đây sao? Mụ mụ, ta muốn mặc cổ trang này.
Đứa trẻ kêu lên.
- Ngươi…Là ai?
Thiếu phụ rất cảnh giác, một nam nhân xa lạ theo tới, khiến nàng có điểm bất an.
Diệp Phàm lập tức khẳng định, đâu là Lưu Thiến con gái của lão hàng xóm Lưu Thúc năm đó, mang máng còn có chút bộ dáng trước đây. Khi hắn rời đi tiểu nha đầu này chỉ mới sáu bảy tuôi, ngày nay trưởng thành, rất giống Lưu thầm năm đó.
Năm đó, hai người lão lúc tuổi già sinh được con gái bảo bối. Thời điểm hắn rời đi, tiểu nha đầu còn sôi nổi, hoạt bát, ngày nay cũng đã làm người mẹ.
Diệp Phàm không hề có nhiều giằng co, hắn mặc hình dạng này nhìn thế nào đều không giống như một thanh niên “giản dị”, hắn thực tự giác rời đi.
Sau đó không lâu, hắn cắt đi bộ tóc dài, đi vào thương trường thay một thân phục sức hiện đại, rốt cục xem như đã hòa nhập vào thế giới này.
Mặc quen chiến giáp Bắc Đẩu, ngày nay mặc lại trang phục ngày xưa, hắn cảm thấy có điểm không thích ứng, cảm thấy rất bó tay bó chân, không thích hợp chiến đấu.
Trở lại khu vực kia, không ra ngoài ý liệu, sau đó không lâu nhìn thấy một lão nhân đi ra ngoài tản bộ, đúng là Lưu thúc. Lão đã gần tám mươi tuổi, so với trước kia già đi rất nhiều, tuy nhiên thân thể coi như là còn cường tráng.
Diệp Phàm hơi biến đổi một chút dung mạo, bằng không quá mức kinh thế hãi tục, sẽ dọa lão già kinh sợ. Hắn rất tự nhiên đi tới trong tiểu khu gặp nhau, rồi sau đó cùng nói chuyện phiếm.
- Hàng xóm cũ đều tản đi, tuổi tác này không còn lại mấy người…
Lưu thúc cảm khái nói với hắn.
Mười mấy năm trước, cha mẹ Diệp Phàm dọn khỏi nơi này, tuy nhiên cũng không có rời thành thị, chỉ là đang ở một khu khác mà thôi.
- Các ngươi còn có liên hệ không?
- Không có! Mười năm trước đột nhiên mất liên lạc.
Trong lòng Diệp Phàm chìm xuống, thân thể không kìm nổi run rẩy, nhưng rốt cục bình tĩnh lại, hắn có chuẩn bị tâm lý nhất định, vả lại dù sao còn chưa thật sự nhìn thấy kết quả cuối cùng.
- Ôi! Năm đó ạ, không thể không tin, trên đời này có thần tiên!
- Ngài muốn nói gì?
- Đương nhiên là Thái Sơn, tuy rằng người cấp trên giữ bí mật, nhưng dù sao có rất nhiều người tận mắt nhìn thấy, đáng thương cho lão Diệp kia, tiểu tử thật tốt mà cứ như vậy mất đi. Tuy nhiên cũng có thể là thành tiên, chín con rồng kéo bọn họ đi mà!
Lão nhân cao tuổi, nói liên miên, nói rất nhiều chuyện năm đó. Diệp Phàm im lặng ngồi nghê, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Cuối cùng, hắn rời nơi này, đi vào khu P thành thị B tìm được địa chỉ mới sau này cha mẹ hắn dọn tới, đây là vùng ngoại thành môi trường rất tốt, có núi có sông.
Ở quá khứ, địa phương này rất hoang vắng, ngày nay lại có không ít người muốn thoát khỏi cảnh ồn ào chốn đô thị, chọn địa phương như vậy để dưỡng lão.
Phía trước, là một mảnh đất Tứ lão hợp viện ở thế kỷ trước, cũ kỹ nhưng rất có ý nghĩa, chung quanh có mảnh rừng lớn, còn có một cái hồ nhân tạo. Xem ra rất giống như chỗ ở năm đó, nghĩ đến cha mẹ muốn đổi môi trường mới, nhưng cũng còn có chút hoài cựu.
Diệp Phàm tìm được địa chỉ, từ trên trời hạ xuống, rơi vào trong một cái sân, trong miệng kêu to:
- Mẹ, ba, con về rồi!
Nhưng mà, nơi nơi đều yên tĩnh, không có người nào đáp lời hắn, Diệp Phàm run rẩy, nhìn cánh cửa đóng chặt, cả người hắn rét lạnh.
Hắn đi vào trong phòng, xem ra đã lâu rồi không người ở, sản nhà đều phủ một lớp bụi, điều này làm cho trong lòng hắn càng sợ hãi.
Nơi này hoàn toàn thiểu nhân khí, đã rất lâu không có người quét tước và ra vào. Cuối cùng hắn ở trong phòng ngủ tìm được quyền bút ký, tùy ý mở ra, liền nhìn thấy một câu khiến hắn càng xót xa lo âu.
“Ta chỉ trong khoảnh khắc lại thấy được Tiểu Phàm, nhìn thấy hắn, nhưng tỉnh lại thì cũng không có, chỉ là trên mặt có chút nước mắt già lạnh lẽo…”
- Mẹ, ba!
Diệp Phàm kêu to, nước mắt trào ra mi mắt.