Vương Tử Văn thầm buồn bã, tâm cảnh bất đồng...
Diệp Phàm đi trên thiên lộ, nhìn như tiêu sái nhưng thực ra cùng có nỗi lòng khác. Xem một hồi thịnh thế phồn hoa, đón cảnh tượng xương trắng thành núi.
Giang sơn như tranh, huyết nhiễm phong thái. Kết quả không biết ai thịnh thế, ai phồn hoa, cũng không biết ai chịu cảnh thê lương?
Diệp Phàm đi trở lại đường chính, tiến vào từng Thánh thành của Nhân tộc, bắt đầu hành trình mới, đi theo cổ lộ, xem vật đổi sao dời, nhật nguyệt chìm nổi.
Tinh lộ không bờ bến, cường giả nhiều như mây. Dọc đường hắn xem khắp sinh tử, nhìn cảnh thê lương, mưa máu tuôn rơi, rất nhiều anh kiệt ngã xuống, trở thành cảnh xưa người cũ.
Một năm sau đó Diệp Phàm gần như trở thành khách độc hành, khó có thể nhìn thấy thí luyện giả khác. Bởi vì trong thời gian rất dài hắn đều đi trên đường ở Vực ngoại.
Giống như con đường từ cửa ải thứ ba mươi của Nhân tộc có thể thông tới Thiên Binh cổ tinh, ải kế tiếp cùng có đường như vậy, chỉ có điều Sinh Mệnh cổ Tinh như vậy khó tìm, có khi chỉ là một vùng cấm không người.
Diệp Phàm không sợ gian nguy, không ngừng vượt qua, một đường qua ải mà rèn luyện.
Những cổ địa này có nơi bị vứt bỏ cả mười mấy vạn năm, có nơi còn xa xôi hơn, hiện giờ chỉ mở ra cho một số cường giả, tiến hành lựa chọn ra đi.
Mỗi một con đường cổ xưa đều cực kỳ khốn khổ, rất nhiều hiểm trở, nhiều người coi đó là tử lộ.
- Người thanh niên. Con đường hoàng kim mới là sự lựa chọn tốt nhất. Bởi vì đó là đường về của người mạnh nhất, là cổ địa sâu nhất là anh kiệt có thể tìm tới.
Trên đường có một ông lão từng nói như vậy. Diệp Phàm không ngờ là sâu nhất trong vũ trụ lại có thí luyện trường hoàng kim chuẩn bị cho người có thể tranh hùng trên đế lộ, không ít nơi đều chỉ là đường nhánh.
Diệp Phàm kiên định đi tới, xông qua từng cửa một, rèn luyện bản thân.
Chớp mắt đã qua gần hai năm. Diệp Phàm gặp cả trăm trận chiến lớn nhỏ, mang theo Long Mã, Hoàng kim sư tử đi tới cửa thứ năm mươi của Nhân tộc.
Lúc này hắn nghỉ chân. Bởi vì nơi này là một vùng đất kỳ dị, có trăm cửa lớn, rất nhiều đường lớn, là một vùng thánh thổ phi thường trọng yếu.
- Graooo...
Long Mã, Hắc Hùng Thánh nhân đều thét dài. Hai năm nay bọn họ thường đi lại các cấm địa, hành tẩu ở những nơi hoang tàn vắng vẻ, ngay cả lông chim cũng không có, chịu đủ cái loại đơn điệu này rồi...
- Rốt cục cũng đi vào một vùng sinh mệnh cổ địa rồi. Bổn tọa muốn lập tức tới ngay.
Đây là một cự thành to lớn, so với những thành trước đó bọn họ gặp đều hùng vĩ hơn nhiều, lơ lửng trong vũ trụ, đi tới gần cảm thấy thấy bao la hùng vĩ.
Đoàn người Diệp Phàm thuận lợi tiến vào thành.
Sáng sớm, ban mai sáng lạn, cây cối bên đường đều phủ sương, bị nắng sớm chiếu rọi như những viên minh châu trong suốt, lấp lánh ánh sáng, tràn ngập sinh khí.
Cổ thành thực sự yên lặng, đắm chìm trong tia nắng ban mai. Cả tòa thành trì đều có một tầng sáng màu vàng bao phủ, trang nghiêm mà thần thánh.
Nhất là những kiến trúc cổ xưa bị ánh sáng màu vàng chiếu xuống sống động, càng ngày càng lộ vẻ trang nghiêm và nguy nga, khiến người ta muốn thành kính cúng bái, trong lòng an lành.
Thành thứ năm mươi của Nhân tộc có khí thế hùng hồn, phi thường không tầm thường. Diệp Phàm vừa tiến đến liền cảm thấy nơi này đầy đạo ngân, gần như giao hòa với đại đạo.
- Ngao ô...
Long Mã hí dài, phá tan sự yên lặng của buổi ban mai.
Thành thứ năm mươi Nhân tộc, đường phố rất rộng, dùng đá tảng lót đường. Hoàng kim sư tử, Cửu Vĩ Ngạc Long, Thánh giả Hắc Hùng vọt tới, giống như một trận lũ bất ngờ bộc phát, truyền khắp cả cổ đại.
Một số người đứng trên tảng đá, hoặc ngồi xếp bằng trên đạo đài, thổ nạp tinh khí của thiên địa, từng luồng khí trắng phun ra từ mũi miệng bọn họ, phát ra tiếng sấm.
Text được lấy tại http://truyenfull.vnRất nhiều người mở to mắt, đồng thời nhìn về phía bọn họ.
- Táng Đế Tinh... Thánh thể Nhân tộc tới rồi!
Không biết ai nói câu này, lập tức dẫn tới một trận xôn xao. Rất nhiều người ghé mắt nhìn lại, chằm chằm vào bọn họ không ngừng.
Tinh không cổ lộ gián đoạn hơn hai mươi năm, Diệp Phàm không thể ra đi, mãi tới hôm nay mới tới được Thành thứ năm mươi Nhân tộc của Nhân tộc, tất nhiên dẫn phát chấn động không nhỏ.
Một số chiến tích của hắn ở cửa ải thứ mười đã lục tục truyền tới. Thân phận hắn đặc biệt mẫn cảm, tất nhiên bị một số người không chú ý.
Nhưng cổ lộ gián đoạn hai mươi mấy năm, chiến tích truyền tới đều rất mơ hồ, thực giả khó phân, tin vịt là đa số, không thể xác nhận và chứng thực được.
Đương nhiên có một số người có thể xác định Diệp Phàm rất mạnh, từng đánh gục Đại thống lĩnh của Thánh thành Nhân tộc, giết chết con cháu của một vị chấp pháp giả, cướp đi Thánh Y của chấp pháp giả và Thần Lệnh.
Tin tức về cổ lộ vẫn chưa từng gián đoạn, tất nhiên có người hiểu rõ ràng.
- Đây là Thánh thể Táng Đế Tinh, rốt cục cũng tới rồi. Kế tiếp cổ lộ nhất định sẽ không tịch mịch nữa. Chỉ là không biết người ở con đường phía trước có nghĩ ra biện pháp đấu với hắn một trận hay không.
Rất nhiều người đều chờ mong, trên mặt lộ vẻ khác thường.
Thành thứ năm mươi Nhân tộc có rất nhiều người sống. Không ít người thổ nạp vào lúc bình minh, có thí luyện giả, cùng có người dân sống ở đây.
Đây là một tòa cổ thành đặc biệt, ngay cả trẻ con cũng biết luyện khí, cao thủ san sát.
- Hơn trăm cổ thành, chỗ cự thành này rất phi phàm, có nhiều thí luyện giả ở lại như vậy. Bọn họ đang tìm hiểu điều gì?
Hoàng kim sư tử nói.
- Mọi người đều chú ý tới ta. Không có cách nào, bổn tọa dù đi tới đâu cũng đều trở thành tiêu điểm được mọi người chú ý.
Long Mã khoác loác. cảm thấy mình phi thường nổi bật.
Sáng sớm, ánh sáng màu vàng chiếu khắp thành. Một đám Thánh thú vào dị tộc cùng đắm chìm trong ánh nắng, cũng thực thần vố, quả thực khiến ánh mắt rất nhiều người dừng trên người bọn họ.
- Con ngựa này quả thật không tồi.
Một tu sĩ luyện khí đang thổ nạp trên đường nói.
Long Mã nghe vậy liền hất đầu, ra vẻ duy ngã độc tôn, nhìn xuống lục hợp bát hoang, hùng dùng oai vệ, khí phách hiên ngang.
- Hắc, tiểu tử này đúng là rất giỏi, hàng phục nhiền Thánh thú như vậy. Bán con ngựa ngốc này cho ta đi.
Bên đường, một gã đại hán râu quai nón, khôi ngô mười phần, giống như thiết tháp vậy.
Long Mã lập tức thức tỉnh khỏi cảm giác tốt đẹp, xoay đầu, dựng lỗ tai, trừng mắt như chuông đồng, hung tợn nhìn lại.
- Mẹ nó, quán thịt lừa sao?
Long Mã thấy biển chữ vàng sau đại hán, lập tức tức tới bể phổi, dựng người dậy chuẩn bị lao tới.
- Bổn điếm bán thịt lừa thượng đẳng, ngẫu nhiên cũng bán thịt ngựa.
Đại hán xoa tay, giống như đồ tể đánh giá Long Mã từ trên xuống dưới, khen chê gầy béo.
- Lên, hủy cái quán này đi!
Long Mã rống giận, gọi Cửu Vĩ Ngạc Long đồng loạt ra tay.
Diệp Phàm không nói gì. Đại hán này thật đúng là không nói nổi. Trêu chọc Long Mã như vậy, tuy nhiên cùng là một gốc rạ cứng, vừa thấy đã biết là cao thủ.
Long Mã rất có uy tín với mười hai thánh giả, hô một tiếng liền khiến cả mười hai người kia xông lên, thánh uy tràn ngập, lập tức ra tay.
- Ai, đáng thương qua. Gặp phải Tiếp dẫn sứ vô lương như vậy.
Cách đó không xa có người nói nhỏ. Diệp Phàm ngẩn ra, lộ vẻ khác thường. Không ngờ đây lại là Tiếp dẫn sứ của bản thành. Lại có cái dạng này à?
- Gì, ngươi là Tiếp dẫn sứ? Khiêu khích chúng ta trước, bổn tọa đang phòng vệ, trấn áp ngươi Trung Châu!
Long Mã rất khí phách, lập tức chuẩn bị động thủ.
Ánh sáng lóe lên. Bàn tay của Tiếp dẫn sứ to như cái quạt, bao phủ toàn bộ thiên địa, nâng tay lên ép xuống.
- Tiếp dẫn sứ đại nhân làm thế là sao?
Diệp Phàm thay hình đổi vị, đứng trước Long Mã, bàn tay to màu vàng giơ lên đánh về phía trước, thần quang đại thịnh.
Tiếp dẫn sứ thu tay lại, lắc đầu nói:
- Đánh bừa với ngươi đúng là không có lời.
Hắn cũng không chút ngượng ngùng, ung dung rút lui.
- Tiền bối là Tiếp dẫn sứ của thành này, tại sao lại mở quán cơm?
Diệp Phàm hỏi.
- Ai, Tiếp dân sứ cùng là người, cùng cần sống chứ.
Vẻ mặt đại hán tang thương nói, nhìn thế nào cùng có vẻ của một vị quái thúc thúc.
- Ta khinh. Người như vậy mà mỡ một quán thịt lừa?!
Long Mã tức giận trợn tròn ánh mắt, lửa giận bùng lên mãnh liệt, bất cứ lúc nào cũng có thể xông tới, nói.
- Ngươi khinh nhờn uy nghiêm của bổn tọa!
- Thấy các ngươi từ phương xa tới nên đón tiếp mà thôi.
Đại hán có bộ râu quai nón như cương châm cười hắc hắc nói.
Đây là Tiếp dẫn sứ của Thành thứ năm mươi Nhân tộc, thực lực cường đại, trà trộn trong hồng trần, không có chút vẻ uy nghiêm, hoàn toàn khác với những Tiếp dẫn sứ mà hắn thấy trước kia.
Long Mã đánh giá hắn từ cao xuống thấp. Nếu đối phương nói như vậy thì nó cùng không thể gây sự được, nói:
- Lão già kia, lần sau đừng có lấy lý do này nữa.
- Để xin lỗi ta mời các ngươi ăn thịt ngựa.
Tiếp dẫn sứ nói rất nhiệt tình, tiếp đón Diệp Phàm và đám người Thiên Hạt.
- Ta khinh!
Long Mã giận dữ, cất vó đạp tới. Chưa từng gặp phải Tiếp dẫn sứ như vậy bao giờ, khiến nó tức bể phổi.
Xa xa có những tiếng thì thào nói nhỏ.
- Tiếp dẫn sứ năm đó bị một con lừa già gạt thảm, đã bốn ngàn năm rồi vẫn canh cánh trong lòng, cũng không biết ăn bao nhiêu thịt lừa rồi.
- Còn không phải sao. Đám tinh quái liên quan tới lừa đều gặp xúi quẩy cả.
Long Mã nghe vậy tí nữa phun máu. Nó là do linh khí trong thiên địa sinh ra, không phải là thân thể phàm thai. Từ ý nghĩa nào đó mà nói thì nó cùng là một loại Thánh linh, không ngờ lại bị cho là có họ hàng gần với con lừa.
Đương nhiên cuối cùng cùng không xảy ra chiến đấu. Tiếp dẫn sứ tuy rằng bị một con lừa già gạt thảm nhưng cùng không dám làm xằng bậy với thí luyện giả. Hắn chỉ là một kỳ nhân chơi trong hồng trần mà thôi.
- Ai, nếu các ngươi đi tới mà gặp một con lừa già thì nhất định phải chú ý đó.
Trong quán thịt lừa, Tiếp dẫn sứ có vẻ khổ sở, lời nói hơn phân nửa là bởi vì hội ngộ của hắn sâu trong tinh không.
Một đám hung thú giả mù sa mưa mở đường, Long Mã cầm đầu, nghe ngóng bộ dáng Tiếp dẫn sứ, vui vẻ trên nỗi đau của người khác. Đám này đều mang ý xấu trong mắt.
Diệp Phàm, Hắc Hùng Thánh nhân, Hoàng kim sư tử đều ăn cho tận hứng, gió cuốn mây tan. Thực lực đến cỡ bọn họ tất nhiên không cần ăn uống nhưng vẫn hưởng thụ vị ngon của thức ăn.
- Đứa nhỏ, ăn no đi, uống đã đi, muốn khóc thì khóc đi.
Tiếp dẫn sứ nói.
Diệp Phàm ngẩn ra, không biết là hắn muốn ní gì.
- Ngươi đang nói thứ chúng ta ăn là gì?
Long Mã biến sắc quát lớn.
- Thịt ngựa!
Tiếp dẫn sứ nói rất rõ ràng.
- Lão chết tiệt!
Long Mã kêu to, phi về phía xa.
- Chúng ta đi quanh một chuyến, làm quen với cổ thành này.
Hoàng kim sư tử, Hắc Hùng Thánh nhân đều rời đi, cảm thấy ở gần Tiếp dẫn sứ rất nguy hiểm.
Sau khi bọn họ rời đi, vẻ mặt Tiếp dẫn sứ trịnh trọng nói:
- Quan ải thứ năm mươi của Nhân tộc có ý nghĩ phi phàm với ngươi, có một số địa phương ngươi cần tới nhìn một cái.
Diệp Phàm thấy hắn trịnh trọng như vậy cũng không biết ý hắn ra sao.
- Đi thôi, ta dẫn ngươi đi.
Tiếp dẫn sứ thở dài.
Bọn họ lập tức đi vào khu vực trung tâm của cổ thành. Nơi đó có một vùng phủ đệ rất lớn, chiếm cứ vùng đất rộng, có một khu lâm viên lớn, vây quanh mấy ngọn núi.
Ngày thường không có ai có thể vào đây, bị phủ đầy bụi, có đại trận bảo vệ.
- Leng keng... Loảng xoảng.
Tiếp dẫn sứ mở cổ trận, đẩy đại môn cổ xưa ra, mang theo Diệp Phàm đi vào bên trong, vừa tiến vào đã thấy mùi máu tươi.