GIÀ THIÊN

Vận may lớn nhất của Bàng Bác là ở tinh vực Vĩnh Hằng chiếm được thần tàng của Thanh Đế, ngoại trừ mấy bản chép tay, còn có một thứ quý giá nhất chính là một lọ Tiến hóa thần dịch, không biết đẳng cấp.

Mỗi lần hắn dùng gần như đều phải một lần độ kiếp, thần hiệu cường đại khiến hắn cùng phải sợ hãi, nhiều năm qua hắn luôn luôn cố khắc chế, không dám dùng quá nhiều.

Bởi vì, Thanh Đế có di văn, trịnh trọng báo cho hậu nhân biết, không thể ý lại quá phận, nếu muốn dùng mỗi một lần đều phải súc tích đạo cơ mới được, bằng không sẽ có họa lớn.

Cũng chính vì vậy, những năm gần đây Bàng Bác vẫn chưa một bước lên trời. Hắn từng chịu khổ sở so với tu sĩ khác đều gian khổ hơn, quanh năm suốt tháng đều như tự ngược bản thân mình để rèn luyện, gần như đã rèn luyện thành một Thần Ma thể.

Tuy rằng hắn rất cố khắc chế, nhưng cảnh giới so với thường nhân mà nói, vẫn như cũ xem như tăng tiến vùn vụt, cách cảnh giới Vương của Thánh nhân cùng không còn xa lắm, nếu hắn muốn liền có thể đột phá.

Diệp Phàm nghe nói thế liền ngẩn ra, hắn được biết Tiến hóa dịch có chín bậc, nhưng mấy bậc sau không có khả năng xuất thế. Gần năm sáu vạn năm nay xuất hiện đẳng cấp cao nhất cùng chỉ là bảo dịch bậc thứ sáu.

Thanh Đế lưu lại thần dịch thật sự có chút nghịch thiên, khó có thể bình luận phẩm bậc của nó. Tuy nhiên thử nghĩ lại cũng dễ hiểu, đó chính là Yêu đế duy nhất của thời thái cổ chứng đạo!

- Hẳn không có tác dụng phụ chứ?

Diệp Phàm có chút lo lắng hỏi, sợ Bàng Bác vì dựa vào thần dịch xây dựng đạo mà lưu lại tai hoạ ngầm gì đó sẽ ảnh hưởng tới thành tựu sau này.

- Thật ra không đến nỗi!

Bàng Bác lắc đầu.

Những năm gần đây, hắn nghiêm khắc dựa theo một đoạn Thuật luyện thể Thần Ma của Thanh Đế lưu lại để rèn luyện, phi thường hà khắc với chính mình. Đây là một loại bí thuật cấm kỵ, gần như tự ngược, xem chính mình trở thành một khối kim khí rèn trong cái lò lớn qua muôn ngàn thử thách, không ngừng đổi máu huyết, tẩy luyện tạng phủ, xương cốt.

- Mấy chục năm qua, ta lột xác sáu bảy lần, thay bỏ đi không ít lớp da cùng xương cốt!

Bàng Bác chẳng hề để ý nói.

Diệp Phàm lại nghe mà sợ nổi da gà, đây là pháp môn tàn nhẫn đến cỡ nào? Người khác đều là tiến hành tuần tự tiến tới, còn loại cổ pháp này thật quá mức bá đạo cương liệt. Không ngờ lại trực tiếp bóc da, lột xương từ trong cơ thể bài trừ ra, tiến trình bực này quả thực quá mức mãnh liệt, động một cái liền sẽ tổn thương nguyên khí, làm cho một người bị phế bỏ.

Có thể nghĩ mà biết Bàng Bác đỉnh đạc nhiều năm qua như vậy phải chịu đựng khổ sở như thế nào! Từ khi hắn bước chân trên tinh không, thời gian khổ tu chiếm hết toàn bộ, không chỉnh phạt cùng người nhưng lại chiến đấu với chính bản thân mình.

- Qua nhiều năm nếm mùi như vậy, điều gì khác không dám nói, nhưng lọ thần dịch này ở trước cảnh giới Vương của Thánh nhân tuyệt đối là nghịch thiên, ngày sau còn hữu hiệu hay không thì khó nói!

Bàng Bác cho biết, trong khoảng thời gian ngắn có thể dẫn tới thiên kiếp, cùng Diệp Phàm trong ngoài cùng độ kiếp, mạnh mẽ phá vỡ cửa ra vào lăng mộ cổ xưa.

Tuy rằng cách vách phần mộ, nhưng Diệp Phàm xuyên qua vách đá trong suốt chỗ lối vào kia có thể nhìn thấy hình thể Bàng Bác, thân hình hắn thật sự cao lớn khôi vĩ kinh người, không khác gì một Ma Thần chuyển sinh, cánh tay lóe ra ánh màu đồng cổ, có thể so với bắp đùi người khác.

- Không phải ta nói quá, thật sự muốn cùng cấp chiến một trận, thể chất của ta không thể yếu kém hơn so với Bá thể, nói không chừng ta có thể bóp chết tươi hắn!

Bàng Bác đầu đầy tóc đen chảy dài như thác nước, ánh mắt như ngọn đèn vàng, hắn vung lên cánh tay, chỉ đơn thuần là thân thể đã ép cho hư không kêu "ù ù" vang động.

- Được quá đi chứ!

Diệp Phàm gật đầu, lộ ra ý cười.

Còn nhớ hồi nhỏ đi học, hắn thoạt nhìn thanh tú nhã nhặn, nhưng cơ thể cường tráng hữu lực, ở trên sân cỏ được gọi là người dã man. Duy nhất chỉ có Bàng Bác là đủ cường tráng có thể va chạm cùng hắn, không thể tưởng được ngày nay vẫn như vậy, cùng không kém bao nhiêu.

Diệp Phàm nói cho hắn biết, mau chóng điều chỉnh trạng thái thân thể, nếu có thể ở thời khắc mấu chốt độ kiếp Thánh Vương, thì không còn gì tốt hơn.

Bàng Bác gật đầu, nói:

- Bị nhốt ở trong lăng mộ cổ xưa này mấy năm, ta luôn cố khắc chế sợ một khi ở trong phần mộ độ kiếp sẽ gặp phải phiền toái lớn. Hiện tại đạo cơ cùng thân thể cũng đủ kiên cố, vừa lúc có thể phá quan rồi!

Qua một lúc sau, Diệp Phàm rời đi, khối đại lục cổ này khôi phục yên lặng, ngày nay phần đông tu sĩ bị Hoàng tuyền hấp dẫn, ít có người đến đại lục này.

Nhưng nửa ngày sau cũng có mấy đạo thân ảnh bay tới, ở xa xa nhìn lại quan sát lối đi trong núi rừng, đánh giá đại lục lơ lửng trong vũ trụ này.

Nếu có Diệp Phàm ở đây, nhất định sẽ nhận ra, hai người cầm đầu đúng là Kỳ Lân Thánh sứ và Chu Tước Thánh sứ. Bọn họ tính rất kiên trì, muốn phát hiện tung tích của Diệp Phàm.

- Ai muốn đánh chết Thánh thể, tất nhiên đều sẽ đến nơi này một chuyến, có lẽ ôm cây đợi thò là lựa chọn tốt nhất!

- Chủ thượng cũng không có tỏ thái độ phải giết chết Thánh thể của Táng Đế Tinh hay không. Lần này quay trở lại là vì lăng tẩm của Đại đế cổ nứt ra, sắp có tiên tàng xuất thế!

- Không cần cố sức, chờ đến khi hắn xuất hiện giải cứu Bàng Bác, chúng ta chỉ cần thời khắc mấu chốt cho hắn một kích thì có thể sẽ làm cho hắn rơi vào vạn kiếp bất phục!

Sau đó không lâu, bọn họ rời đi.

Nhưng mà, không lâu sau lại có người tới, càng thêm bí ẩn, trong con ngươi lãnh liệt lóe ra hàn quang thăm dò nơi này. Núi rừng yên tĩnh, vạn thú ẩn núp, cả đại lục cổ này lại có chút áp lực.

Kế tiếp trong mấy ngày thỉnh thoảng có cường giả thần bí buông xuống, âm thầm dòm ngó.

Bàng Bác mặc dù ở trong mộ, cũng cảm giác được dị thường, cảm nhận được có người đến nơi này tra xét. Mặc dù Diệp Phàm không có đề cập trước cần cảnh giác, nhưng hắn thông qua những sự kiện này cũng có thể phán đoán được tình huống không lạc quan cho lắm.

"Chẳng lẽ nói, đám Đại Ma Thần, Đế Thiên, Thanh Thi tiên tử, Nữ Thần, Nhân Vương... các chí tôn trẻ tuổi ở chỗ cổ lộ sâu nhất cũng đều đến đây rồi? Khả năng không lớn đi! Ta cảm ứng được một tia khí tức của Thánh linh, cũng có lớp người già Nhân tộc khí huyết suy yếu!"

Trong lòng Bàng Bác trầm xuống, hắn từng nghe Diệp Phàm nói sơ lược việc đã trải qua: từng liều mạng huyết chiến với thạch nhân tạo đại cừu cùng tộc đó, chẳng lẽ từng tên đều sắp tìm tới cửa?

Trong thời gian đó, Diệp Phàm cũng quay lại, từ nơi Bàng Bác biết được tình huống này, khóe miệng hắn toát ra vẻ cười lạnh.

- Không vội! Cứ điều chỉnh tốt trạng thái bản thân, dùng bất biến ứng vạn biến. Ta từ Long Mã nơi đó biết được, bọn họ lập tức sẽ đi phá chính huyệt Đại đế, chỗ bí cảnh đó tác động tâm tư rất nhiều người!

Hai ngày sau, Phế Thành sôi trào, nhân vật cấp Đại Thánh xuất động, sắp từ đó phá vỡ hư không chỗ Hoàng tuyền chảy xuống, tiến quân vào bí cảnh của Đại đế cổ lưu lại, hòng nhìn thấy thi thể Đế.

Không chỉ có Phế Thành, chính là khắp cả cổ lộ đều bị chấn động, không ít cường giả tới đây, rất nhiều Tiếp dẫn sứ của các thành đều lên đường, rất nhiều thánh hiền buông xuống.

Một đội lại một đội nhân mã tiến vào Tinh Phế Thành, chiến xa ù ù, đại kỳ phần phật, man thú rít gào, đạp phá trời cao.

Một dòng sông lớn màu vàng vắt ngang trong tinh không lạnh như băng, phát xuất từ một chỗ hư vô buông xuống, tản ra khí tức tử vong, làm cho mỗi người tới gần đều tim đập nhanh kinh sợ trong lòng.

Một ngày này, đại quân khắp nơi trải ra tới bờ bên kia Hoàng tuyền, trận doanh phân biệt rõ ràng.

Một đám binh mã bao trùm trong giáp trụ màu đen đặc biệt dẫn người chú ý, nếu là vài chục người thì còn không tính là gì, sẽ không khiến người ta nghi ngờ, nhưng trận doanh mấy trăm người này đều tản ra tử khí nồng đậm, làm cho người ta khó hiểu.

Bọn họ bước đều nhịp, thiếu sinh cơ, ở trung tâm có một cỗ quan tài đồng thau rỉ sét loang lổ như là gần cả trăm vạn năm chưa từng mỡ ra, từ bên trong tản ra một cổ dao động khiến người ta sợ run.

- Kế thừa... Địa phủ trong truyền thuyết! Bọn họ rồi lại còn tồn tại ư? Biến mất vô tận năm tháng, nhưng hôm nay lại chính thức xuất hiện!

Cá biệt có lớp nhân vật người già suy đoán ra chân tướng, cả kinh kêu lên.

- Chẳng lẽ, thế gian thật sự tồn tại Địa phủ, là chốn trở về của chư thánh sau khi chết?!

Một lão nhân khác run giọng nói.

Đoàn quái nhân này xuất hiện lập tức dẫn phát lên một hồi sóng to gió lớn. Mấy trăm người cũng không nhiều lắm, nhưng mỗi người đều giống như Tử Thần, không có khí tức sinh mệnh, nếu muốn không khiến cho lòng người kinh sợ cũng không được. Không biết ai đang thống trị bọn họ?

Ở thời đại thần thoại, trước khi cường giả tọa hóa, phần lớn đều sẽ lựa chọn hóa đạo, là một loại tin tưởng lo lắng, tránh rơi vào Địa phủ.

Địa phủ, đây là một tổ chức cực kỳ cổ xưa, từng ở dưới quyền thống trị của Thiên Đình cổ thời đại huy hoàng. Ngày nay thế nhân phần lớn đều không tin nó từng tồn tại.

Còn chưa tiến quân vào lăng tẩm Đại đế cổ, nơi đây đã ồn ào náo nhiệt, Địa phủ xuất thế làm cho mọi người giống như đặt mình trong thời đại thần thoại, cảm giác thật không thể tưởng tượng.

Đột nhiên, tinh hà run lên, vũ trụ vặn vẹo, một thân ảnh xuất hiện, thân hình cao trung bình, tản ra một loại tinh khí thần cường đại, có thần uy kinh người!

Mọi người đều ngây dại, đây là một cường giả tuyệt thế, không cần nhiều lời, mọi người cùng biết nhân vật này khó lường, tất nhiên là đăna phong tạo cực, cảnh giới ở Đại Thánh tuyệt đỉnh, thậm chí còn cao hơn nửa bước. Text được lấy tại http://truyenfull.vn

Hắn cũng không già cả, tóc đen nhánh rậm rạp, mặt mày hồng hào, trán phát sáng, thoạt nhìn chỉ bốn năm mươi tuổi, có một loại tinh khí bàng bạc nội liễm.

Xa xa trên tinh không, Diệp Phàm nhìn thấy dấu hiệu trên cổ tay áo hắn, phi thường nhìn quen mắt, đây là thuộc loại "Thần"!

Ở tinh vực Vĩnh Hằng, hắn từng tiếp xúc với tổ chức đána sợ này. Họ tự xưng là Thần, từng đánh chết cường giả trên tinh không cổ lộ.

- Một vị cường giả tuyệt đại đến từ tổ chức Thần! Từ xưa đến nay tu sĩ kế thừa của họ đều ngăn chặn trên cổ lộ thu hoạch các loại bí thuật, làm lớn mạnh bản thân mình!

- Mấy chục năm trước, Hộ đạo giả khởi xướng một hồi đại thanh trừ, làm cho bọn họ tổn thất không nhỏ, ngày nay như thế nào lại xuất hiện?

Mọi người đều hít một hơi khí lạnh, rất nhiều tu sĩ đều không an tâm.

Đây là một tổ chức dám hoành hành trên cổ lộ tuyệt đối là cường đại, chưa nói tới thiện ác, chỉ trường tồn từ xa xưa vẫn bất diệt, đủ để chứng tỏ sự đáng sợ của họ.

- Người này... là một vị Chủ thần của họ!

Người này cường đại đến khiến mọi người sợ run, tinh khí thần đều đạt tới Đại Thánh tuyệt đỉnh, thậm chí có thể cao hơn nửa bước, là một vị Chủ thần chí cường, làm cho Hộ đạo giả đều lộ thần sắc ngưng trọng.

"Ông!"

Hư không chấn động vặn vẹo, trên đỉnh đầu hắn xuất hiện một cái đỉnh đồng, ba chân hai tai, buông xuống từng đợt từng đợt thần tinh tiên thiên, phong cách cổ xưa mà khí thế hùng tráng.

Trong lòng Diệp Phàm vô cùng kinh ngạc, binh khí của hắn là cùng loại hình, thậm chí mặt trên có đồ án tiên dân thượng cổ, côn bằng, chân long... các thứ, cũng có chút xấp xỉ bằng nhau.

"Ầm!"

Đột nhiên, người này ra tay, đại đỉnh phát ra dao động mờ mịt đánh cho tinh không này nứt rách tả tơi, hiệp cùng ý chí vũ trụ, trấn áp về phía trước, thần uy cái thế!

Mọi người đều run sợ, ngay cả Hộ đạo giả Nhân tộc đều biến sắc!

Nhưng mà, làm cho cảm thấy bất ngờ là đối tượng hắn công kích không phải tu sĩ trên cổ lộ Nhân tộc, mà là cỗ quan tài đồng thau đến từ Địa phủ.

"Keng!"

Cỗ quan tài đồng thau rỉ sét loang lổ rung chuyển, cái nắp quan tài đột nhiên run lên, phóng lên tận trời cao, va chạm kịch liệt cùng cái đỉnh đồng kia, bộc phát ra thần năng diệt thế, dập nát nhật nguyệt tinh hà!

Mặc dù cách xa nhau cùng đủ xa, mà lại còn có Hộ đạo giả Nhân tộc ra tay trấn áp ngăn chặn, nhưng vẫn có rất nhiều người thân mình như hình nộm bị bắn tung đi, bị dư ba chấn cho máu chảy đầm đìa.

Mọi người hoảng sợ, không dám tường tượng, nếu không có Hộ đạo giả ra tay, chư hùng có thể sẽ bị dư ba hủy diệt thân thể rồi.

Cái đỉnh đồng bay trở về, treo trên đỉnh đầu Chủ thần chí cường, ánh mắt hắn sắc bén, cũng không có nói một câu gì.

về phần cái nắp quan tài kia cũng hạ xuống, đậy lên cỗ quan tài đồng thau kín mít, cùng không có gợn sóng, Địa phủ một phương cùng không có phản ứng gì.

Thần đột nhiên công kích Địa phủ, rồi rất nhanh chấm dứt, làm cho mọi người sợ run, có chút không sao hiểu được ý nghĩ của hắn.

Tinh không bình tĩnh lại giống như chưa từng phát sinh chuyện gì! Mọi người đều hai mặt nhìn nhau, rồi sau đó đột nhiên phát hiện, lại bay tới thêm mấy trận doanh, tất cả đều là cường đại tuyệt thế.

Chiếc thạch xa dài hơn một thước, rất nhiều người đã nhìn thấy qua, với thạch long, thạch hổ kéo xe, chờ một Thánh linh thạch nhân cực kỳ cường đại, đứng trên thiên hạ.

Mà bên kia, một đoàn người đầu trâu xuất hiện, toàn thân lông màu đen dày rậm dài đến cả thước, mỗi người bọn họ đều cao tới cả trượng, người cầm đầu là một vị Đại Thánh.

Diệp Phàm sững sốt ngây người, đây là một đám... Ngưu Ma Vương, đến từ Đại Lực Ngưu Ma tộc, nhưng cùng không phải là khách đến từ Bắc Đẩu, mà là cường giả từ tổ tinh của tộc đó.

Càng khiến cho hắn khó hiểu nhất là vị Đại Thánh cầm đầu kia, cầm trong tay một cái vòng sáng loáng, cả vật thể sáng lạn, thần năng kinh thế, đúng là Kim Cương Trác.

Diệp Phàm quả thực vô cùng kinh ngạc, con trâu này có phải là Thanh Ngưu của Lão Tử kia hay không? Ở Tử Vi cổ Tinh Vực hắn từnạ nhìn thấy bức vẽ thân thể Thanh Ngưu lưu lại từ hơn hai ngàn năm trước, thật sự rất giống!

Bình luận

Truyện đang đọc