GIÀ THIÊN

Chiến thuyền khởi động chạy tới phía trước, chung quanh sương mù đỏ càng đậm, sát khí thấu xương. Phía sau kia đôi con ngươi màu xanh ở chỗ cực kỳ xa xôi nhìn chằm chằm, lạnh lùng âm hàn, không có một chút tròng trắng mắt.

"Xoạt!"

Một đạo kim tuyến xé hư không, Diệp Phàm bảo mọi người lên thuyền chuẩn bị sẵn sàng, sau đó hắn đột ngột quay đầu đánh trở về, xé mở không gian, tự nhiên là nhanh tới cực hạn.

Hắn không cần kiêng kị, thế gian này người có thể đả thương thân thể hắn thật sự không nhiều lắm. Hắn vung tay liền trấn sát tới phía trước, hữu chưởng như sấm đánh, đánh về phía con sinh vật này.

"Ngao" một tiếng rít gào, cắt qua tuyệt địa yên tĩnh, tiếng vang rất kịch liệt, như là một mảng thiên lôi hỗn độn đánh xuống địa phương này, chấn cho xương đầu người ta đều đau.

Một đạo lại một đạo gợn sóng màu xanh lan tràn ra, lộ ra con quái vật lớn khủng bố, nó lướt ngang ba ngàn trượng, động tác nhanh như tia chớp, quá nhanh.

- Lôi Sát Thú, đây là sinh vật hiếm thấy do thiên lôi và sát khí giao hòa sinh ra, bắt lấy nó dùng luyện khí rất tốt!

Phía sau, Hắc Hoàng kêu to.

Diệp Phàm di chuyển tiếp, nhanh như ánh sáng phá vỡ không gian đi tới phụ cận Lôi Sát Thú, lại ra tay, thế nhưng con quái thú này quá nhanh, có được tốc độ của sấm sét đúng như tên của nó.

"Rắc rắc!"

Diệp Phàm chi đánh sượt qua thân thể của nó mà thôi, nhưng chưởng chỉ của hắn chắc chắn và cường đại biết bao, liền bóc xuống một khối vảy xanh sáng lớn bằng bàn tay, như thanh điện luyện chế thành, "leng keng" vang động.

"Rống..."

Lôi Sát Thú rống to, cuồng phong gào thét, cát bay đá chạy, sát khí màu đỏ cuồn cuộn, núi rừng sông suối rung chuyển dữ dội, theo lửa giận của nó mà nổ vang.

Diệp Phàm dùng sức, khối vảy trong bàn tay liền biến hình, sau đó "phù" một tiếng hóa thành điện quang và sát khí, bắn tóe lên hào quang sáng lạn.

- Tốc độ thật nhanh! Diệp tử xé rách không gian, khó khăn lắm mới đuổi theo kịp nó, thật sự là nghịch thiên, quả nhiên là khống chế lôi điện mà đi!

Yến Nhất Tịch tán thưởng nói.

Con Lôi Sát Thú này cũng không yếu, đã sớm đạt tới cảnh giới Đại Thánh, mà trọng yếu nhất là tốc độ bao trùm trên chư hùng thế gian. Người bình thường khẳng định không theo kịp nó.

Thế nhưng, hiện tại nó đối mặt chính là Diệp Phàm, một người có được thân thể Chuẩn đế. Tuy rằng bí quyết chữ "Hành" không thể công hoàn chỉnh, nhưng xé rách không gian cũng đủ ngạo thị đương thời rồi.

"Ông" một tiếng, một chân đạp xuống, lần này Lôi Sát Thú cố sức giãy giụa đều vô dụng, bị Diệp Phàm cưỡi ngồi lên trên, toàn thân nó phát ra điện mang cuồn cuộn, nhưng không làm gì được địch nhân.

Diệp Phàm nhẹ nhàng vỗ một cái, nó liền xụi lơ ở trên mặt đất. Thanh điện đan vào, toàn thân nó nổ "đùng đùng" vang động, nhưng trong con ngươi thần mang hừng hực cũng không giảm, mà còn lợi hại hơn, đánh thẳng ra, bay ra hai đạo lệ mang thẳng tới hướng mi tâm của Diệp Phàm, đây là một loại công kích thần thức vượt qua cảnh giới của con thú này!

"Ba!"

Diệp Phàm giơ tay chặn ngang trước cái trán, đánh nát hai đạo thanh quang, hóa thành làn khói tan đi. Hắc Hoàng bay tới, khống chế thức hải của nó trấn áp toàn diện con thú này, phải thu làm của mình dùng.

- Đây là một binh sĩ, vừa rồi cái loại ánh mắt lạnh lùng và hừng hực đó là có người khác gởi lại một lũ thần niệm trong đầu nó điều khiển, có nhân vật còn khủng bố hơn!

Diệp Phàm bọn họ phỏng đoán: có nhân vật con của cấp Đế phát hiện bọn họ, hơn nữa thế lực ở phiến chiến trường cổ này không hề nhỏ, không ngờ thu phục được dị thú thiên địa bực này.

"Ầm ầm ầm!"

Phương xa, truyền đến tiếng vang đinh tai nhức óc, như sóng lớn vỗ bờ. Một cổ khí tức cực kỳ áp lực ập vào mặt.

- Đó là cái gì vậy?

Nơi đó như là một mảnh biển cả mênh mông, cuồn cuộn mãnh liệt, từ xa xa cuộn tới, rất bao la hùng vĩ, đánh tan sát khí cuốn thẳng lại đây!

- Phản ứng nhanh như vậy, mới đó đã ra tay rồi ư?

- Lôi hải, đây là biển thiên kiếp! Không thể tưởng được ở trong này lại gặp phải thứ này! Đại đạo của nhân vật con của cấp Đế kia là hướng tới nắm trong tay lôi điện, chưởng quản thiên phạt sao? Muốn tranh công với ông trời, khẳng định là một nhân vật cường thế!

Ở trong ấn tượng của Diệp Phàm bọn họ cũng không có một người nào như vậy. Bất kể là Hoàng Hư Đạo, Hỏa Kỳ Tử, hay là Hoàng Kim thiên nữ, Long nữ của Vạn Long Sào... đều không phải đại đạo như thế.

Không có thời gian để do dự, đây là một mảng thác nước lôi đình, bao phủ bầu trời che lấp mặt đất, mờ mịt khôn cùng, như là từng viên từng viên thái dương nổ tung, vô cùng khủng bố!

Có thể nhìn thấy, ở trong biển còn có sóng dữ cuồn cuộn hóa hình thành các loại hình người và thú, giương nanh múa vuốt nhảy tới.

Ở quá khứ, Diệp Phàm thường dùng lôi kiếp tập kích đại địch, ngày nay trái ngược, có người vận dụng thiên kiếp to lớn như vậy muốn tiêu diệt toàn bộ bọn họ.

- Diệt một đám Đại Thánh không thành vấn đề!

Hắc Hoàng lộ sắc mặt nghiêm túc lên tiếng, nói ra sự tàn khốc của phiến chiến trường cổ. Ở trong này cần chiến lực cực kỳ siêu phàm mới có thể sống còn.

Diệp Phàm không có ra tay, Hắc Trân Châu Hào phát sáng, nhất là huyết chùy ở đầu thuyền lại "ầm" một tiếng run rẩy, đánh sụp thiên địa. Làm cho phạm vi vạn dặm phía trước hóa thành phế thành thực sự, ngay cả hỗn độn khí cũng không còn lại.

Lực công kích thật khủng bố!

Lôi hải bị đánh xuyên qua, Hắc Trân Châu Hào uy lực kinh người, bọn họ đi vào cực nhanh nhằm về phía mục tiêu.

"Ầm!"

Trong thiên địa bùng lên hào quang, một hư ảnh sáng lấp lánh. Đây không phải chân thân mà chỉ là một đạo hóa hình thể nhập chủ ở trong lôi điện, chân thân hắn không ở khu vực này, còn ở ngoài xa cả trăm vạn dặm.

Hắc Trân Châu Hào lập tức đánh tới. Địa phương này không có pháp tắc đặc biệt gì, con của Đế ước chiến quyết chiến trên con đường vô địch, chiến đấu chính là theo căn bản cường giả vi tôn.

Lần này, chiến thuyền phát uy, cả vật thể tản ra ức vạn lũ sáng mờ thành màn sương mù màu tím bao phủ phía trước, dập nát hết thảy lôi đình, va chạm vào thân ảnh kia.

Đây là pháp khí Chuẩn đế, rất nhanh chóng không kém gì tốc độ lôi điện, thân ảnh kia không tránh kịp, dường như rất kinh ngạc, không nghĩ tới gặp phải một đám cường giả như vậy.

- Lôi Thần ta nhớ kỹ các ngươi!

Trong hư không lưu lại một câu như vậy, rồi thân thể hắn liền tan rã, hóa thành lôi điện từ đó biến mất.

Trong thời gian ngắn, nơi này khôi phục yên lặng, tất cả lôi điện đều tan đi, sương mù đỏ một lần nữa bao phủ, thiên địa lại tiếp tục hôn ầm, không thấy rõ cảnh vật xa xa.

- Lôi Thần là cái gì vậy, không nghe nói qua!

- Vũ trụ rộng lớn vô ngần, có trời mới biết những nhân vật nào đến đây, chúng ta có thể đến, những người khác cũng sẽ nghĩ biện pháp tiến vào.

Bọn họ cảnh giác hơn, địa phương này rất phức tạp, con của chư Hoàng bọn họ không nhất thiết đều biết hết, hơn nữa khẳng định cũng có các nhân vật tuyệt đại khác tới nơi này chiến đấu.

Vừa rồi động tĩnh rất lớn, kinh động một ít sinh linh, truyền bá tin tức đi xa, đến đây một đám người mạnh.

Đồng dạng Diệp Phàm từ trong thức hải của Lôi Sát Thú tìm thấy được một ít tin tức hữu ích. Tuy rằng rất ít về Lôi Thần, nhưng lại có một ít đồ hình bố cục ở khu vực này.

Ngoài mấy chục vạn dặm có một tòa thành, là từ thời cổ đại còn lại tới nay. Thời cổ đại này theo như nó biết cực kỳ xa xôi, tối thiểu cũng phải thời kỳ thái cổ, thậm chí còn lâu dài hơn.

Nơi đây từng phát sinh nhiều lần đại chiến, là chiến trường của Cổ Hoàng, Thánh Linh, Chuẩn đế... người mạnh nhất trong vũ trụ. Từ đó vùng đất cổ thần bí này lưu truyền trong một ít chủng tộc chí cường, đến mỗi thời kỳ nhất định đều sẽ có con cháu của bọn họ tới đây lịch lãm, tu luyện.

Tòa thành loại đó chính là điếm dừng chân để trao đổi vật dụng của những nhân vật này. Chiến trường rộng lớn tuyệt không chỉ một tòa thành di tích cổ đại tàn phá.

Kiếp này, con của chư Hoàng ước hẹn, muốn tiến hành một trường quyết đấu lớn, nơi này tự nhiên trở thành nơi tuyển chọn đầu tiên.

Sương mù màu đỏ tràn ngập, Hắc Trân Châu Hào tiến lên tốc độ rất nhanh, mấy chục vạn dặm đối với Chuẩn đế khí mà nói cũng chỉ trong gang tấc, tuy rằng không có nhảy vượt không gian, nhưng chỉ chốc lát là tới nơi.

Tòa thành này thực đổ nát, thật sự quá cổ xưa rồi. Đã sắp không thể xưng là thành: lầu cửa thành đều sụp đổ phân nửa, tường thành lại ngã xuống một mảng lớn.

Các kiến trúc trong thành đều ở vào trạng thái bị hủy hoại phân nửa, ngay cả đường phố đều sắp hư hỏng không thể đi lại, bị đá tảng lớn các thứ ngáng ngang đường, cùng với nói là cổ thành, còn không bằng nói là một khu phế tích.

Nhưng trong thành thật sự có người, có cường giả tới đây lịch lãm, có người tới đây trao đổi đồ vật này nọ... mặc dù bóng người không nhiều lắm, nhưng lại thể hiện ra sinh cơ. Bạn đang đọc truyện được copy tại

Mới vừa tới gần cửa thành, chân mày Diệp Phàm liền dựng đứng lên: nơi đó dán một bức họa, đúng là Thánh Hoàng tử. Có người treo giải thưởng, chỉ cần cung cấp tung tích, sẽ trả công một quyển Cổ Kinh liên quan tới làm thế nào thăng hoa cực hạn Tiên Thai. Vả lại, còn đặc biệt viết thêm: Trên kinh văn có Cổ Hoàng tự tay viết chú giải.

- Thật hào phóng a! Là ai vậy, là thế lực nào quyết giết Hầu ca như thế?

Lý Hắc Thủy nói.

Diệp Phàm tiến lên, trực tiếp liền bóc bảng treo giải thưởng, nhìn xem, sau đó hóa thành tro tàn.

Cách đó không xa, truyền đến tiếng ngạc nhiên thán phục. Hiển nhiên mọi người rất giật mình kinh sợ với hành động này của hắn, từ đó càng chứng minh người đứng ra treo giải thưởng vô cùng cường thế.

- Đây chính là đám người làm cho hóa thân Lôi Thần chịu thiệt thòi. Có lai lịch gì?

- Lôi Thần chính là xuất thân từ cấm địa Sinh Mệnh, hiện tại đang toàn lực chuẩn bị nghênh đón Chuẩn đế kiếp, nhiều lắm là trong vòng mấy tháng tới đột phá, không rãnh quan tâm tới!

Diệp Phàm bọn họ mới vừa tới đây, liền biết được một sự thực kinh người, Lôi Thần trước đây gặp được lại xuất thân từ cấm địa Sinh Mệnh Thần Khư.

Ở quá khứ, ở bên ngoài có rất nhiều phỏng đoán về nơi đó, có người cho rằng là nơi tụ tập Thánh Linh, cũng có người nói là di chỉ của Thiên Đình cổ, cất giấu hậu duệ của họ.

Lôi Thần chính là xuất thân từ nơi đó!

- Chủ nhân Thần Khư đã chết, không biết bên trong còn có chí tôn hay không, lần này gặp phải thằng nhãi con của hắn, nhất định phải giết sạch sẽ!

Bàng Bác điềm nhiên nói, lần đầu tiên lộ ra loại vẻ mặt nàyế

Hơn ba trăm năm trước trường đại chiến kia quá mức thảm thiết, sinh linh đồ thán, ngay cả Hư Không Đại đế, Hằng Vũ Đại đế đều chết trận, mà Bàng Bác bọn họ lại mất đi mấy vị bạn tri kỉ.

Cơ Tử, Khương Thái Hư, Cái Cửu U tiền bối... khuôn mặt từng người dường như còn đang ở trước mắt, tất cả đều đổ máu trong chiến trường vũ trụ.

Mối cừu này sao có thể không báo?!

Bọn họ không thể bình định cấm địa Sinh Mệnh, nhưng Diệp Phàm lại có thể đi truy giết hậu đại của bọn hắn, cho dù những người đó tấn chức Chuẩn đế, Diệp Phàm cũng có năng lực đi chiến một trận, thậm chí giết chết!

- Là ai công bố treo giải thưởng, muốn giết chết Thánh Hoàng tử?

Tiến vào trong thành, Diệp Phàm thỉnh giáo người khác. Người tới nơi đây cũng không nhất định đều là nhân vật con của cấp Đê tới quyết chiến, có một số con cháu chủng tộc chí cường được trưởng bối dẫn đi tới đây chỉ là để lịch lãm và kiến thức một phen.

Tự nhiên có người nhận ra hắn, vô cùng khiếp sợ, cũng không giấu giếm nói ra chân tướng.

- Bọn họ nói là đến từ Hoàng Sào, cũng không biết thân phận xác thực!

Từng có người nhìn thấy, một cái tổ phượng hoàng thật lớn bay ngang qua không trung, phát ra khí tức mênh mông cuồn cuộn rung chuyển cả phiến chiến trường này, làm cho con của chư Hoàng đều phải khiếp sợ.

Mà khi đó vừa lúc có một ánh đao rực rỡ cắt qua vũ trụ, xuất hiện ở phương xa, tổ phượng hoàng kia đuổi theo không có dừng lại. Chỉ là hạ xuống hai người, tới đây công bố treo giải thưởng muốn giết chết Thánh Hoàng tử.

- Rốt cục xuất hiện rồi sao?

Diệp Phàm chớp mắt lẩm bẩm nói.

Những người khác lại da đầu run lên, ngay cả Hắc Hoàng đều nhức đầu một trận, có cảm giác sắp phiền toái lớn, đó có thể là một trường hạo kiếp, tai nạn khôn cùng có thể sẽ lại buông xuống.

- Thánh Hoàng tử bị ai đánh bại?

- Nghe nói, con của chư Hoàng chiến đấu kịch liệt nhiều năm, Thánh Hoàng tử là người thứ nhất trong huyết chiến giết chết đại địch, hắn tiêu diệt một Cổ Hoàng thân tử đến từ Cổ Quáng Thái Sơ!

- Cái gì? Cổ Quáng Thái Sơ còn có phong ấn Cổ Hoàng tử?

Tin tức này khiến Hắc Hoàng đều khiếp sợ một trận, nó vẫn cho rằng nơi đó chỉ có mấy vị Hoàng giả, không nghĩ tới còn có những người khác.

Diệp Phàm rất nhanh thoải mái lại, hắn từng đi qua vùng cấm Thái Sơ, còn nhớ rõ một đêm hôm đó, cách từ rất xa quan sát, trong Cổ Quáng từng có không ít bóng người chập chờn trong tinh quang, có bị phong trong nguyên, có loã lồ, còn có một số rõ ràng là thi thể, tuyệt đối không phải chỉ có vài người đơn giản như vậy!

Bình luận

Truyện đang đọc