Rốt cuộc thiên kiếp đã ngừng, nhưng những mảng sấm sét vẫn không tan hết, hóa thành dư sóng tản ra, nếu không có Diệp Phàm bày ra Khi Thiên cổ Trận, vùng núi này nhất định hủy diệt.
Rốt cuộc, tia sét cuối cùng biến mất, bầu trời trở lại yên lặng, trên mặt đất có một mảnh tro tàn, một cục than nhỏ cháy xém dưới đất.
- Tiêu Tùng!
Đám người Hữu Vi Ngư không đành lòng nhìn, cảnh tượng này rất tàn khốc, tiểu tử tím bị đành vào đất, trở thành than đen.
Bọn họ cảm thấy Diệp Phàm có chút vô tình, không để ý sống chết của đệ tử, chẳng lẽ tiểu tử tím kia thật sự đã chết rồi sao?
Không có sức sống, không có máu thịt, chi còn lại một mảnh tro tàn cùng một khúc than đen, thân thể bốc khói không còn sức sống, quá thảm thiết.
Mấy người nhớ lại bộ dạng đáng yêu của tiểu tử tím kia, giờ thấy cảnh này đều có cảm giác muốn khóc, trong lòng quặng đau, vì sao lại như vậy?
- Không sao, nó còn chưa chết mà.
Diệp Phàm nói, cũng không phải hắn vô tình, mà là một khi hắn nhúng tay che chở cho tiểu tử kia, lần độ kiếp này sẽ thất bại, sẽ tạo thành hậu quả không thể đánh giá, con đường tu đạo ngày sau sẽ vô cùng khó khăn nhấp nhô.
Thậm chí, đạo cơ sẽ vì thế mà hủy hoại, đạo quả vô thượng, Yêu Đế chí tôn, ngạo nghễ thiên hạ, không cần phải mơ tới nữa.
Tiểu tử kia chít chít một cái, giãy giụa trong tro tàn, cả người truyền ra mùi thịt cháy, rốt cuộc có một ít sức sống, có thể cảm giác được nó vẫn còn sống.
Đám người Ngạn Tiểu Ngư nhanh chân chạy tới, khẩn trương nhìn nó, nhưng không dám đụng tới, sợ làm vết thương nặng hơn. Tiểu tử kia sắp không ra hình, mở mắt đáng thương, thân thể sắp thành than.
Nó không ngừng lầu bầu kêu đau, Diệp Phàm lập tức ra tay, tế ra máu hoàng kim tẩy rửa trị liệu thân thể.
Thánh thể Nhân tộc một khi có thành tựu, máu đã có thể coi như linh dược quý giá, tự nhiên có thần hiệu phi phàm, có thể tẩy tủy cường tráng gân cốt, mùi hương đặc biệt tràn ra.
- Lần đầu tiên độ kiếp đều là như vậy, năm đó vi sư còn thảm hơn ngươi, không được đại đạo chấp nhận, thiếu chút chết toi, đi vào cấm địa Thái cổ mới cướp lại một mạng.
Không lâu sau, ánh mắt tan rã của Tiểu Tùng mới chầm chậm tập trung lại, chít chít mấy tiếng, đáng thương nhìn Diệp Phàm, cả người đau đớn.
- Bây giờ là lúc củng cố đạo quả, ngươi phải gắng gượng tinh thần, trải qua thiên kiếp rửa tội, phải lột xác ra thân thể mạnh hơn.
Diệp Phàm nghiêm khắc đôn đốc.
Ngày thường, hắn có thể cưng nựng, một khi nói tới tu luyện thì tuyệt đối không nuông chiều, nghiêm lệnh buộc nó mau gượng dậy rèn luyện thân thể.
Tuy rằng Tiểu Tùng đơn thuần, nhưng cũng biết Diệp Phàm là vì tốt cho nó, nghe vậy cố gắng chữa trị thân thể, tiến hành đổi máu, bắt đầu rèn luyện thân thể thiếu chút bị hủy hoại.
Cách cách cách!
Tinh hoa thiên kiếp còn ở trong cơ thể, lúc này dòng máu lưu chuyển vang lên tiếng nhỏ, rèn luyện xương cốt, tinh lọc thân thể.
Hao hết mấy canh giờ, Tiểu Tùng thay da đổi thịt, tróc ra một đống cháy đen, thân thể biến hóa rất lớn, màu lông bóng loáng lóe lên màu tím.
Lúc này, thân thể nó biến thành to như bàn tay, hơn nữa đuôi dài ra một thước, mắt to như bảo thạch đen khảm trên thủy tinh tím.
Mấy đệ tử cảm thán, thời đại hôm nay khó có thiên kiếp chân chính, chỉ có mấy cổ giáo dùng bí pháp mượn trời bão tố đưa tới một chút sấm sét rèn luyện thân thể, tuyệt đối không có giống như nó.
- Tiểu Tùng, cuối cùng ngươi tu đạo bao nhiêu năm rồi?
Chiêm Nhất Phàm hỏi.
Những người khác cũng tò mò, cười hì hì chọc ghẹo hỏi nó bao nhiêu tuổi đã có đạo hạnh như thế.
Nó xòe ngón tay bắt đầu đếm, bộ dạng nhỏ bé mơ hồ, dùng cả ngón chân, ngây ngô chọc mấy người cười to.
Diệp Phàm cũng cười, nói:
- Nó là dị số, kỳ thật cũng không tu đạo bao nhiêu năm, bằng không sẽ không có tâm tính này.
Tiểu Tùng vạch ngón chân đếm tới năm, nghe vậy liền lúng túng, nhưng liền nhanh chóng ngô nghê cười, bộ dạng ngây thơ.
Côn Lôn, phía tây cao nguyên Pamir, ngang Tân Cương và giữa Tây Tạng, vươn dài vào trong Thanh Hải, là tổ sơn quan trọng nhất trong thần thoại xưa.
Căn cứ những sách cổ có ghi lại, dân thượng cổ Trung thổ có thể khởi nguyên từ Côn Lôn, là kết quả đi về phía đông. Cách nói này được các nhà ngôn ngữ học, thần thoại học, cùng với phân tích gien hiện đại ủng hộ, được phần lớn học giả đồng ý.
Mọi người cho rằng chính vì như thế, cư dân thượng cổ mới để lại nhiều truyền thuyết, Côn Lôn là tồn tại quan trọng trong thần thoại z quốc.
Côn Lôn nhìn từ xa, to lớn tráng lệ, như một bộ lịch sử dày cộm, lại như vùng đất khởi nguyên sinh mệnh, gánh vác rất nhiều.
Sau đó, bọn họ tiến vào Côn Luân sơn mạch, gặp Tuyết Trần chưởng giáo, được nghênh đón long trọng, gần đây những chuyện Diệp Phàm làm quá kinh khủng.
Côn Lôn vô số thắng cảnh, xưa nay đều được gọi là tiên sơn, là nơi đằng tiên, đáng tiếc bộ phận chủ thể nằm trong pháp trận thượng cổ, người thường không thể thấy được.
- Trong sơn mạch có hy vọng thành tiên, cũng có Bất Tử Thần Dược sinh trưởng, cũng có thể ca ca của Độc Nhân ngã xuống ở đây.
Diệp Phàm khẽ lẩm bẩm.
Nếu đi về phía tây, sẽ nhanh chóng rời biên giới, chính thức lên con đường chinh tây, dẫn theo mấy đệ tử Côn Lôn tìm kiếm.
Nơi này có rất nhiều truyền thuyết, bọn họ cũng muốn tìm cơ duyên, đáng tiếc nấn ná mấy ngày cũng không thu được gì, Diệp Phàm phỏng đoán vị trí tàng tiên địa, cất chứa cơ hội thành tiên, nhưng trong tay không có bản đồ nguyên vẹn, không dám nhúng chân vào.
Ban đêm, lửa trại bập bùng ở sâu trong sơn mạch Côn Lôn, mấy người Trương Thanh Dương săn được một con độc giác thú, mấy người lột da rửa sạch, đặt lên đống lửa nướng.
- Các ngươi là ma quỷ, hu hu...
Ở xa xa, một cô gái tóc vàng tức khóc lên, nàng đến Trung thổ trừ ma, kết quả tìm được tung tích lại mấy đi ngựa cỡi yêu dấu.
Mấy người ở ngay trước mặt nàng lột da độc giác thú, nướng vàng thơm phức, mùi hương lượn lờ trong đêm kích thích khẩu vị.
- Hu hu, ta sẽ không bỏ qua cho các người, đám ma quỷ các người, ăn mất độc giác thú của ta...
Nàng khóc thút thít, cũng không thay đổi được gì.
- Tiểu cô nương, có phải xem quá nhiều chuyện cổ tích dũng sĩ diệt rồng rồi phải không, bằng cô ngây thơ như vậy cũng dám chạy tới Trung thổ trừ ma, đứa nhỏ không biết sự thật mà.
Chiêm Nhất Phàm lắc đầu, cười đả kích.
- Này, ngươi không nói không biết thịt độc giác thú này đúng là ngon, mỹ vị mà, đáng tiếc không thuần chủng, bằng không nhất định là thuốc đại bổ.
Trương Thanh Dương nói.
Trong Côn Luân sơn mạch, buổi tối sương mù rất lớn, mấy người ngồi trước đống lửa trại, ăn thịt độc giác thú nướng có một cảm nhận khác. Còn Hữu Vi Ngư muốn nổi bật, chuyên đi tới chỗ người Tân Cương lấy một ít gia vị, nướng thịt xâu, để mấy người ăn thoải mái.
- Oa a... Ta liều mạng với các ngươi!
Tiểu cô nương tóc vàng mười bốn mười lăm tuổi nhe răng nhếch miệng nhảy tới, kết quả bị Chiêm Nhất Phàm nhét một khối thịt vào miệng, nói:
- Tiểu nha đầu đừng có hung dữ như vậy, ngươi cũng nếm thử xem, con độc giác thú kia nuôi rất tốt, chất lượng thịt không tệ.
Diệp Phàm không cần nghĩ cũng biết, nhất định Giáo đình phương tây đang động viên tất cả lực lượng, nếu không thì tiểu nha đầu như vậy làm sao đi về phía đông?
Hiển nhiên, những con cháu gia tộc xa xưa này đều muốn trở thành anh hùng chém giết ma quỷ trong sử thi, xem ra rất nhiều người đều trốn gia tộc chạy sang phương đông.
Quả nhiên, mấy ngày tiếp theo, đã xảy ra mười mấy chuyện như thế, cuồng vọng muốn thành anh hùng diệt rồng giết ma quỷ, có một số còn là đứa nhỏ, không hiểu chuyện đời.
Mấy người Chiêm Nhất Phàm, Trương Thanh Dương bắt được mấy "anh hùng" và "mỹ nữ" ngây thơ như vậy, đều sẽ cướp sạch xong đánh vào mông một trận, sau đó đuổi đi.
- Nói với người lớn trong nhà các ngươi, ta còn ở Côn Lôn ba ngày, muốn tới thì mau tới, nếu không ta đi phương tây gặp giáo hoàng, tìm hắn uống trà.
Sau khi một đám người trẻ tuổi ôm giấc mộng to lớn, lại gặp đả kích nặng nề trở về, nói những chuyện đã xảy ra, giới tu đạo phương tây dấy lên cơn sóng cực lớn.
- Quá đáng, độc giác thú của gia tộc Mạc Hán bị ăn, á long của gia tộc Hợi cổ cũng bị nướng còn có Hỏa Hoàng Điểu của gia tộc Khâu Ân... đám người kia đúng là ma quỷ, tà ác cực điểm, phải phạt thiêu sống!
Mấy người Diệp Phàm còn chưa tiến vào phương tây, nhưng xấu danh lan xa, ngay cả sáu vị đệ tử cũng trở thành ác ma mọc sừng, càng không nói tới hắn.
Côn Luân Sơn bị phá tan yên tĩnh, sau khi truyền ra tin tức, trong ba ngày có không biết bao nhiêu người đạo thống phương tây phủ xuống, tất cả đều là tán tu nghe tiếng chạy tới, muốn trút cơn giận.
Nhưng kết quả lại tàn khốc, Diệp Phàm một kiếm quét ngang ra, máu chảy thành sông, không ai là đối thủ của hắn.
Ngay cả một người cũng không trốn thoát, máu nhuộm đỏ núi đá Côn Lôn. cuối cùng là Diệp Phàm nói cho đạo giáo, thông qua bọn họ chuyển tin cho Giáo hoàng, phương tây mới biết có một đám đông tán tu sang đông trừ ma ngã xuống.
Đại nhân vật Vatican ném tan ly rượu đỏ, lửa giận sôi trào, thánh quang toàn thân bùng lên.
- Tra Lan Đức, ngươi là một trong những Thánh ky sĩ mạnh nhất sinh tồn từ thời đại hắc ầm. Chủ nhân từ đánh xuống thần quang bao phủ ngươi, ban cho ngươi vinh quang vô tận, ngươi có thể tìm được những người ở thời kỳ xa xưa hay không?
- Một mình ta còn không giết được hắn hay sao?
- Ngươi dũng mãnh khắp thiên hạ đều biết, Thánh ky sĩ sống từ thời đại hắc ầm đến bây giờ đều là con cưng của thần, ta lo sợ ngươi bị thương, đi tìm những đồng bạn đến đây, các ngươi cùng đi phương đông giết tên ma quỷ kia.
- Được rồi, có lẽ ta sẽ tìm được những Thánh ky sĩ từ thời kỳ xa xưa kia, đi tìm giết hắn.
Đạo thống phương tây chấn động mạnh, tự nhiên bắt đầu sách lược đối phó khẩn cấp, Thập Tự Quân chinh đông lại toàn diệt ở Trung thổ là một sự kiện tiêu cực lớn, hơn nữa sau đó còn chết nhiều người, phải nhanh chóng giải quyết.
Trong những ngày này, thậm chí người phàm cũng nghe được tiếng ca của thiên sứ, ngẫu nhiên sẽ thấy cảnh tượng dị thường, có thể thấy được trình độ hoạt động của bọn họ.
Rất nhiều gia tộc xa xưa bị tìm tới, bọn họ sống ngăn cách trong Pháp trận thượng cổ bảo vệ, quanh năm trong lâu đài trung cổ, hôm nay bị mời đi ra.
Trung thổ ra ma!
Bốn chữ này trở thành danh từ mấu chốt truyền khắp giới tu đạo phương tây, làm cho một số người cảm thấy nặng nề, còn một bộ phận khác cho rằng đạo môn Trung thổ muốn khai chiến.
- Ý chí chủ ta phủ xuống nhân gian, dùng thánh hỏa tẩy sạch dơ bẩn trần thế...
Một ngày, có một thiên sứ thần thánh phủ xuống, xuất hiện trong một nhà thờ lớn, khuôn mặt nữ tính, dung mạo tuyệt thế, mái tóc hoàng kim như mặt trời rực rỡ, thân thể thon thả dưới lớp lụa mỏng phát ra ánh sáng thần thánh.
Ngay trong ngày đó, Giáo hoàng Vatican cũng phát lệnh kêu gọi, triệu hồi truyền thừa khắp nơi, xây dựng đại quân thập tự chân chính, tiến hành chinh đông.
Lực ảnh hưởng của Giáo hoàng rất lớn, những lượt Thập Tự Quân chinh đông chân chính đều do Giáo hoàng khởi xướng, bởi vậy lần này vừa phát ra lệnh kêu gọi, giới tu đạo phương tây liền sôi trào.
Trong các tòa thành lâu đài ngăn cách với phàm trần, những người trẻ tuổi cực kỳ vĩ đại và mạnh mẽ, những lão già đã chôn nửa người xuống đất vàng, đều nghe theo tiếng kêu gọi.
- Đi thôi, đã ba ngày, tới lúc đi rồi...
Mấy người Diệp Phàm rời khỏi Côn Luân sơn mạch, chính thức bước qua biên giới, bắt đầu xuất phát đi về phía tây.