GIÀ THIÊN

Con đường thành tiên? Diệp Phàm rúng động trong lòng, mặc dù trong lòng có điều hoài nghi, nơi đây có thể có liên quan với tiên lộ, nhưng vẫn không kiềm nổi giật mình: không ngờ lại gặp được một con đường như vậy!

Lão ẩu muốn khai mở lại con đường cũ, đào xuyên qua hỗn độn, tái hiện cổ địa, trở lại bộ dáng như cũ trước khi chưa tan vỡ của phiến tiểu thế giới này.

Không hề nghi ngờ điều này rất gian nan, hỗn độn đã hủy diệt hết thảy nơi đây, ngày nay là một vùng hoang vu, phiến đất lành này đã hoàn toàn bị cắt đứt.

Con đường thành tiên của mấy trăm vạn năm trước, đó là giai đoạn đầu thời thái cổ, hay là cuối thời kì thời đại thần thoại, đã không thể khảo chứng. Có người ở nơi này muốn đánh vào Tiên vực, làm đứt đoạn phiến tiểu thế giới này, tạo thành cảnh tượng ngày nay.

- Những người đó là ai?

Từng cái tên người hiện lên trong lòng Diệp Phàm: là Thiên Tôn cổ, hay là Đế Tôn Thiên Đình cuối thời kì thời đại thần thoại, hoặc là Bất Tử Thiên Hoàng?

Không thể nghi ngờ, người bước trên con đường thành tiên chắc chắn sẽ vang dội cổ kim.

Chỉ có điều không biết là thất bại hay thành công. Xem theo cảnh tượng nơi đây, trận văn Đại đế đều vỡ nát phai mờ, con đường thành tiên cũng đứt đoạn, lúc ấy khẳng định là kịch liệt dị thường.

- Cuối cùng đều trở thành là quá khứ...

Diệp Phàm than nhẹ một tiếng.

Nếu muốn tiến vào Tiên vực, cần thời gian chính xác, địa điếm chính xác, còn phải có thực lực cường đại đến nghịch thiên, thiếu một thứ cũng không được!

Con đường thành tiên ở kiếp này khi nào mở ra, ở đâu, không có một người nào có thể xác định chắc chắn. Nơi đây cũng chỉ là một chỗ di tích bất hủ, chứng kiến huy hoàng của tiền nhân, cùng với kết thúc thê lương.

Lão ẩu có khả năng làm được cũng chỉ là khai mở hỗn độn, trở lại vùng thế giới đất lành ngày xưa, để tìm lại dấu vết lưu lại của con đường thành tiên mấy trăm vạn năm trước.

Không có khả năng từ nơi này đi vào Tiên vực, thời gian thay đổi, địa điếm tự nhiên cũng sẽ thay đổi. Nhưng địa phương này không thể nghi ngờ là một chỗ bảo tàng, có ẩn chứa tiên quang.

- Người vô địch cái thế năm đó, tất nhiên là đánh xuyên qua Tiên vực, bằng không không có tiên quang rơi vào thế giới này!

Lão ẩu nói.

Tự nhiên có lý do hoài nghi, tiên quang Bắc Cực chính là linh khí của Tiên vực! Năm đó có người đánh vỡ hàng rào bất hủ muôn đời làm cho khí tức mãnh liệt của thế giới kia tràn lại đây.

Những tiên khí hoặc là thụy hà này bị phong ấn trong hỗn độn, qua năm tháng dài lâu tới nay, ngẫu nhiên sẽ tràn ra một lũ, xuất hiện ở thế giới bên ngoài.

- Đây là một nhân vật rất cường đại, đã nhìn thấy Tiên vực!

Diệp Phàm than nhẹ! Tuyết Nguyệt Thanh cũng bước trên con đường thành tiên, đánh vỡ hàng rào, nhưng tuổi già sức yếu, không còn huy hoàng của tuổi tráng niên, cuối cùng ngã xuống trên đường, không thể đi vào được thế giới đó.

Nhưng người này thì thế nào, có thể hay không cũng giống như thế: Xuyên phá Tiên vực, cuối cùng lại đẫm máu trên đường? Điều này rất có thể, vì chỗ này hoàn toàn đứt đoạn, trận văn Đại đế đều gần như bị tan biến sạch sẽ.

Diệp Phàm nhìn Đồ Phi, thở dài một tiếng! Hắn biết lần này tới đây còn không đúng thời điếm, Đồ Phi chưa hết cơ duyên, vẫn như cũ đang trong lột xác, không thích hợp mang đi.

Bỗng truyền đến một dao động thần thức kịch liệt, Đồ Phi bị phong tỏa trong Huyền Băng, không thể nhích động thân mình, miệng không thể nói, nhưng thần thức lại đã sớm thức tỉnh nhiều năm, lúc này tỉnh lại, vô cùng kích động.

- Tiểu Diệp Tử... Thật là ngươi sao?!

- Là ta, đến xem ngươi!

Diệp Phàm khẽ nói.

- Ta hiện tại chỉ là một hoạt tử nhân, không động đậy, thật muốn đi ra ngoài a!

Thân thể Đồ Phi bị tiên quang nhập chủ, chưa từng chân chính luyện hóa, ngày

nay còn không thể nhích động.

- Chậm rãi chờ là được, sớm muộn gì cũng có một ngày ngươi xuất thế!

Diệp Phàm an ủi.

- Con chó chết bầm kia đâu rồi? Ta muốn làm thịt nó! Tên khốn kiếp vô liêm sỉ đó thật không đáng tin...

Đồ Phi tràn ngập oán niệm, bản thân chính là tên miệng rộng, lúc này tự nhiên không quản tới điều gì, phun loạn một trận, mắng chửi Hắc Hoàng đầy đầu máu chó.

- Thịt chim bằng ăn ngon, hay là thịt lư ăn ngon?

Đồ Phi có lối suy nghĩ không thể hiểu theo lẽ thường, mới vừa rồi còn đang mắng chửi Hắc Hoàng, câu tiếp theo chính là ăn.

- Làm sao vậy?

Diệp Phàm hỏi.

- Đói bụng!

Diệp Phàm: "…"

- Những Thánh nữ kia ngươi thu hết mấy người, ngươi cũng đừng gom hết sạch, làm cho huynh đệ không được đáp ứng! Lưu lại cho ta vài người!

Đồ Phi trừ cái miệng rộng huênh hoang, thần kinh cũng thô to, nhanh chóng lại chuyển biến tiếp, làm cho Diệp Phàm ngẩn ngơ một trận không biết nói gì.

Bị nhốt nhiều năm như vậy, người nầy vẫn là đánh chết cái nết không chtra.

- Tiểu Diệp Tử! Ngươi không được rồi, ngay cả Diêu Hi cũng chưa thu phục, Dao Trì Thánh nữ đều hơn một trăm năm không đi gặp, quá lãng phí đáng xấu hổ!

Miệng rộng lại bắt đầu phun loạn ra.

- Mới vừa tỉnh lại, ít nói chuyện tổn đức một chút được không!

Diệp Phàm nhức đầu.

- Ta muốn uống Ngộ Đạo Trà!

- Con bà ngươi! Suy nghĩ bình thường chút được không, đừng nhảy loạn bậy!

- Hắc Hoàng còn mặc quần cộc hoa không? Đổi cho nó mặc da chó đi!

Đồ Phi lại suy nghĩ mơ hồ.

"…"

Luồng suy nghĩ của hắn nhảy hết chuyện này tới chuyện khác không dứt, rốt cục trầm mặc xuống, rất là im lặng. Thật lâu sau hắn mới nức nở, nói:

- Liễu Khấu đã chết rồi...

Hắn lớn tiếng khóc ròng.

Đây mới là biếu lộ chân tình của hắn, mấy tên tiểu cường đạo kết bái, Liễu Khấu là huynh đệ tốt vào sinh ra tử với hắn, kết quả hắn cũng không hề đưa được một đoạn đường, trong lòng bi thương.

Diệp Phàm hiểu rằng, Đồ Thiên và Lão Bất Tử từng tới nơi này, báo cho Đồ Phi biết hết thảy ở bên ngoài, trong lòng hắn tự nhiên có bi thương cũng có thống khổ.

Khóc lớn thời gian rất lâu, Đồ Phi mới bình tĩnh lại, chậm rãi nói chuyện với Diệp Phàm, hỏi rất nhiều chuyện, cuối cùng than thở, hận không thể lập tức đi ra ngoài.

Lão ẩu thu Đồ Phi làm đệ tử, truyền cho hắn Tịch Diệt tiên kinh, là công pháp ghi lại trên một tấm Thần bia đào ra từ trong lòng đất. Tục truyền đây rất có thể là đạo chính thống của một vị Thiên Tôn cổ.

Đồ Phi nhiều năm qua hôn mê bất tỉnh cũng có liên quan với hoàn cảnh này. Trong loại tiên quang này, cộng thêm loại công pháp này, thật sự rất thích hợp với hắn.

Cuối cùng, bọn họ lại nói tới con đường thành tiên, lão ẩu chỉ ra thế giới Tiên Phủ ở Trung Châu cũng tất nhiên từng là một địa điếm chính xác, thậm chí có người từ nơi đó chân chính tiến vào Tiên vực, bởi vì đến nay thế giới đó chưa từng hỏng mất. Nói cách khác cổ lộ lúc ấy không có đứt đoạn.

- Ta muốn đi tới đó một chuyến, nhìn thử xem chỗ sâu nhất rốt cuộc như thế nào?

Diệp Phàm nói. Năm đó thực lực có hạn hắn không có khả năng xâm nhập sâu, ở vòng ngoài đã bị chặn lại.

Ở địa phương đó, Bất Tử Thiên Hoàng, Thái Hoàng đều từng vùi thân, có lưu lại quan tài nhưng không có thi thể. Bọn họ từng ra vào tiểu thế giới đó, có lẽ không thực sự đã chết, mà đi lên con đường thành tiên mới là sự thật.

Diệp Phàm ở trong này dừng lại ba ngày, nói với nhau rất nhiều chuyện cũ, làm cho Đồ Phi cảm xúc dao động kịch liệt. Giết Thiên Hoàng tử, xông vào cổ lộ Nhân tộc... hắn cũng không có tham gia, thật đáng tiếc, hận không thể lập tức đi ra ngoài.

Chỉ có điều là công pháp của hắn rất đặc biệt, ba ngày vừa qua, hắn trực tiếp "tịch diệt", lại rơi vào giấc ngủ say, biến thành hoạt tử nhân. Bắt đầu lịch trình tu luyện đặc biệt.

Tuyết bay tán loạn, Diệp Phàm cáo biệt Đồ Phi và lão ẩu, rời Băng Nguyên, đội gió tuyết một đường đi xuống hướng nam.

Cuối cùng, hắn về tới Đông Hoang, tiến vào tiểu thế giới của Thanh Giao Vương.

Thanh Giao Vương ở thời điếm trước khi thiên địa chưa biến đã mất đi, ngày nay nơi này có Khổng Tước Vương, Xích Long Vương tọa trấn thống lĩnh Yêu tộc, thật cũng không có người nào dám tới trêu chọc.

Ngọn núi yên tĩnh, ở chỗ sâu trong rừng tùng có một phần mộ hiu quạnh, ụ đất không lớn lắm, có dựng một tấm bia đá, khắc tên Tần Dao.

Gió lạnh lùng thổi đến, lá rụng bay bay, Diệp Phàm cảm giác thân thể rất lạnh, lẳng lặng đứng ở trước mộ phần, đặt bó hoa trong tay xuống, địa phương này lập tức có một mảnh lại một mảnh cánh hoa màu trắng bay theo gió, thoạt nhìn thực thê lương.

Diệp Phàm ngồi trên mặt đất lạnh như băng, một mình ngây người thời gian rất

lâu. Nói cái gì đây? Thời gian mất đi! Người đã quay về trong cát bụi, không bao giờ... có thể trở lại nữa.

Tu sĩ khi còn sống, không chỉ phải trải qua rất nhiều trận huyết chiến sinh tử, lại phải đối mặt với rất nhiều sinh ly tử biệt của thân nhân bằng hữu. Càng là tu sĩ cường đại ngày sau sẽ phải đối mặt càng nhiều.

Tiếng thông reo vi vu, nơi đây thực thê lương, hiu quạnh, chỉ có một phần mộ cô độc như vậy làm cho người ta thương cảm.

Cũng không biết trải qua bao lâu, Diệp Phàm mới đứng dậy. Gió lớn, tiếng thông reo từng đợt, giống như tiếng thổn thức, như khóc như kể.

Hắn lẫn trong một luồng gió to, chạy ra khỏi tiểu thế giới của Thanh Giao Vương, cũng không đi gặp Xích Long đạo nhân, Khổng Tước Vương, chỉ âm thầm rời khỏi nơi này, toàn lực đi nhanhỂ

- Hoa của ai bay vãi vậy?

Một nữ nhân xuất hiện, đúng là Kim Yến ngày xưa, ngày nay thành thục hơn rất nhiều, nhìn luồng gió biến mất xa xa kia lẩm bẩm nói:

- Là người kia đến đây sao? Tần Dao tỷ tỷ! Người tỷ từng nhớ mãi không quên đến thăm tỷ kia! Nghe nói hắn sắp vô địch thiên hạ!

- Ca ca Kim Vũ của ta đã chết, Khổ Trúc đại ca cũng vì trảm đạo mà chết. Ba người bọn họ hiện giờ chỉ còn lại có Bạch Phượng đại ca, nếu có thể có lựa chọn, con đường của chúng ta sẽ có khác biệt như thế nào?

Kim Yến rời đỉnh núi này.

Diệp Phàm ngày nay là một người có thể chém Đại Thánh bậc thấp, thực lực cực kỳ cường đại, lại có tu bí quyết chữ "Hành", có được tốc độ nhanh nhất thiên hạ. Mặc dù lãnh thổ địa vực mênh mông, nhưng với tu vi của hắn ngày nay mà nói cũng không tính là gì.

Hắn vẫn chưa sử dụng trận thai, trực tiếp bước hai chân đi, dùng một thân huyết khí tràn đầy nhằm về phía Trung Châu.

Cũng không biết qua bao lâu, hắn mới thả chậm tốc độ, cố làm cho nỗi lòng của mình chậm rãi bình tĩnh lại. Hắn đã tiến vào địa giới Trung Châu.

Từng dãy núi rừng chập chùng như từng con Ly long đang ngủ đông, bao la hùng vĩ mà lại không mất đi vẻ tráng lệ, từng đợt khí tường hòa bốc hơi lên, giống như một vùng đất tiên.

Đây là Tiên sơn chỗ Kỳ Sĩ Phủ, tráng lệ nhiều vẻ.

Diệp Phàm lập tức đi thẳng tới sơn môn. Tới nơi này rồi hắn nhớ lại rất nhiều chuyện cũ, từng anh kiệt bằng vào thực lực đột phá cửa ải, tiến vào Kỳ Sĩ Phủ, chỉ có hắn vẫn ở bên ngoài, chưa từng đi vào. Lại làm thịt tọa kỵ của Tề Họa Thủy, bắn chết Yến Vân Loạn, đánh với Vương Đằng... Nguồn truyện:

- Ồ! Người này là ai, nhìn như thế nào có điếm quen mắt!

Ngày nay tuy rằng Kỳ Sĩ Phủ tiễn bước một số anh kiệt tiến vào tinh không, nhưng vẫn chưa đóng cửa, vẫn như cũ là nơi tụ tập tuấn kiệt của năm địa vực.

Diệp Phàm mới vừa đi tới, liền dẫn phát một số người chú ý, đều ghé mắt về hướng bên này.

- Hắn là... Thánh thể Diệp Phàm!

Có người nhận ra, bật kêu thành tiếng sợ hãi.

Lập tức, trong Kỳ Sĩ Phủ dẫn phát một mảng tiếng bàn tán xôn xao. Rất nhiều người xuất hiện, nhìn về hướng này. Diệp Phàm ngày nay danh tiếng quá lớn, ngay cả Tu Di Sơn đều thiếu chút nữa bị san bằng, các sự kiện khác thì không cần phải nói. Hắn vừa xuất hiện tự nhiên sẽ dẫn phát náo động.

- Đúng thật là hắn! Nghe nói trước mắt hắn đã sắp trở thành Đại Thánh, mà bản thân lại có thể chém kẻ mới bước vào Đại Thánh, đánh khắp cổ lộ Nhân tộc vô địch thủ, trở về Bắc Đẩu!

Trong Kỳ Sĩ Phủ, có người cùng một thế hệ với Diệp Phàm ngày xưa, nhìn thấy hắn không khỏi chua xót! Bọn họ nếu so sánh cảnh giới đã tụt hậu một mảng lớn, như là người của hai thế hệ.

- Diệp tiền bối! Trên cổ lộ Nhân tộc có cái gì vậy?

Một tiểu cô nương rất linh hoạt chạy tới hỏi. Bộ dáng mới chỉ mười hai mười ba tuổi, dung mạo giống một búp bê, tuyệt không sợ hãi uy danh của hắn.

- Tiền bối! Ngài nói cho chúng ta biết một chút chuyện trên cổ lộ đi!

Một người trẻ tuổi khác cũng tới gần hỏi.

Đây đã là thế hệ tiếp theo, so với lứa Diệp Phàm này bọn họ kém một trăm năm trở lên. Giống như bọn họ năm đó, đồng dạng tinh thần phấn chấn bồng bột.

Tuy nhiên, trong đó có búp bê mười hai mười ba tuổi kia, vẫn khiến hắn không kiềm nổi kinh dị, nói vậy tư chất tất nhiên cực kỳ xuất chúng.

Diệp Phàm nhìn kỹ vài lần, phát hiện cô gái như búp bê này không sai biệt lắm so với chú tiểu gặp ở Lan Đà Tự Tây Mạc, căn cốt thật tốt, thiên tư siêu phàm, hiếm thấy ở thế gian.

- Cháu là con nhà ai?

Diệp Phàm vẻ mặt ôn hoà hỏi.

Đứa bé gái như búp bê thực ngây thơ, nói:

- Nương của ta cùng Diệp tiền bối là người quen cũ!

Bình luận

Truyện đang đọc