GIÀ THIÊN

Vũ trụ thật sự rất lớn, nếu không sử dụng các công cụ Ngũ sắc Tế Đàn, Thần quang thai, thì dù là Thánh nhân hơn phân nửa cũng phải bị lạc, tìm không thấy đường về.

Vòm trời lạnh như băng mà rộng lớn đến khiến tu sĩ cảm giác sâu sắc bản thân mình nhỏ bé, dù có tu luyện đến tuyệt đỉnh cũng không thể thăm dò đến tận cuối phiến tinh không này, không thể biết nguồn gốc của thế giới này.

Vũ trụ vô cùng vô tận, có lẽ chỉ có Đại đế mới có thể đi đến chung điếm, thăm dò được bí mặt chất phác cũng đơn giản nhất.

Vũ trụ tối đen, không biết kéo dài tới đâu, không biết thời gian, Diệp Phàm bọn họ cũng không biết đã đi bao nhiêu tháng, cứ thẳng đường đi như vậy nhưng vẫn không sập người ở, không nhìn thấy sinh linh nào.

Ở thời điểm tranh phong trên cổ lộ, quần hùng cũng tồn tại, nhiều anh kiệt cổ vực đột kích, ngày nay một khi rời xa những địa điếm đặc dị đó đi tiếp lên trăm ngàn đời cũng khó mà nhìn thấy sinh khí.

Vũ trụ mênh mông vô ngần, nhiều nhất chí là cô quạnh, loại cảm giác này thật không tốt. một năm hai năm còn được đi, nếu như suốt cả một đời đều như thế sẽ khiến người ta phát điên lên mất.

- Nhân loại rất nhỏ bé, một cái chớp mắt trong vũ trụ, có lẽ đã là luân hồi mấy đời ở nhân gian!

Cơ Tử Nguyệt cảm thán khẽ nói.

- Nếu so với sinh mệnh một đời của con trùng con kiến, có lẽ chúng ta chính là tiên!

Diệp Phàm nói.

Tu luyện đến bây siờ, trường sinh không thể hiểu được, rất nhiều chí tôn thiên kiêu đều mai táng trong lòng đất: Đế Tôn, Bất Tử Thiên Hoàng, Nhân Hoàng, Độc Nhân. Hư Không, Vô Thủy, Thanh Đế... là chí cao vô thượng đến cỡ nào? Cao thâm đến khiến cho người ta hận không thể sinh ra sớm cả trăm vạn năm, chỉ vì để nhìn thấy chân dung họ... thế nhưng. bọn họ cũng đều mất đi trở thành một nhúm bụi đất.

Có lẽ, có một số người trên thế gian ảo tưởng, cho rằng cá biệt trong số họ có người còn sống tới nay, cũng là một chút khích lệ cuối cùng cho người theo đuổi trường sinh.

Diệp Phàm bọn họ về tới cổ lộ Nhân tộc, mục tiêu kế tiếp chỉ có một là đi tới một cửa quan cuối cùng của Nhân tộc, để nhìn thấy đến tột cũng một nguồn gốc như thế nào.

Thánh thành Nhân tộc thứ tầm mươi mốt vô cùng rộng lớn, treo ở trong một vùng tinh không, được bao phủ trong màn ráng màu bạc trắng, thoạt nhìn thần thánh mà tường hòa.

Một ngày này, đoàn người Diệp Phàm tới đây, nhưng nơi này cũng không phải là một cửa quan Nhân tộc cuối cùng, chỉ là bọn họ thuận đường ghé lại nơi này, muốn hiểu biết những năm gần đây đã xảy ra chuyện gì. Vì vậy dừng chân lại.

Khi bọn hắn đi vào thành liền dẫn phát chấn động lớn, một đám người xông lên đầu đường, xa xa vây xem.

Một trận chiến ở Bỉ ngạn, bất kể là Nhân tộc hay chùng tộc nào khác đều từng mất đi một số cao thủ. Hết thảy chuyện phát sinh ở nơi đó đều được truyền trở về, chấn động tinh không một vực này.

Diệp Phàm sang tạo Thiên Đế Quyền, bóp chết rất nhiều thiên kiêu, dập nát giấc mộng của rất nhiều người trên Đế lộ, đánh giết đến một thế hệ trẻ tuổi sợ run. không còn người nào dám xưng tôn, gây chấn động khắp tinh không cổ lộ.

Ngày nay cổ lộ Nhân tộc. Bá vương bị đánh bại, Đế Thiên, Thần nữ, Đại Ma Thần đều tránh né. Ai còn có thể tranh hùng với Diệp Phàm? Như có như không trên con đường này, hắn gần như vô địch!

- Có lẽ, hắn có thể đại biếu Nhân tộc xuất chiến, cạnh tranh vị trí đệ nhất cường giả cuối cùng dưới tinh không, đi lên tuyệt đỉnh, thành đạo là Đế!

Đây là một ít người nhỏ giọng bàn luận.

- Con đường này nhưng không dễ đi! Từ xưa đến nay người thành Đế, thân bằng bạn cũ của hắn phần lớn đều vì hắn mà chết trận, xưa nay đều bao phủ trong bất tường, vô cùng gian khổ! Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL

Diệp Phàm bọn họ vào thành dẫn tới mọi người vây xem, danh tiếng của hắn ngày nay vang vọng gần cả trâm Thánh thành này, mọi người đều từ xa xa nhìn lại, quan sát đoàn người.

Rất nhiều tu sĩ nhìn thấy sau đó than nhẹ một tiếng, cảm giác thật trầm trọng: tuy rằng Diệp Phàm thu liễm huyết khí, nhưng cái loại uy thế đó vẫn áp bức người ta không thờ nổi. Bọn họ tự biết mình vĩnh viễn không thể sánh với người này.

Mặc dù rất nhiều người đi đến một bước này sớm đã buông tha cho Đế lộ, còn chăng chỉ là để tôi luyện chính mình, để tương lai khi trở lại chỗ tinh địa của mình thì cũng đủ cường đại, nhims lúc này trong lòng vẫn khó tránh khỏi cảm giác mất mát.

Có người chua xót nói:

- Cũng không hẳn hắn có thể là người cười cuối cùng! Năm đó mọi người xem trọng Bá vương, Đế Thiên, Đại Ma Thần... tới cuối cùng còn không phải Thánh thể người sau vượt lên trước sao. Chuyện đã phát sinh một lần thì có thể sẽ có lần thứ hai. Thời gian cách ngày phong bế cổ lộ còn xa, ai mà biết được còn sẽ xuất hiện nhân vật kinh diễm cổ kim nào nữa hay không?

- Ngươi có thể tìm được một người nào cường đại hơn so với Bá Vương, Đế Thiên sao?

Có người phản bác, kết quả người lên tiếng vừa rồi không nói nhiều nữa.

- Đây chỉ là cổ lộ Nhân tộc mà thôi! Đừng quên, va chạm mạnh cuối cùng là quyết đấu giữa chí tôn thiên kiêu các tộc cả vạn vực chư thiên, hiện tại nói ai là kẻ manh nhất dưới tinh không. vẫn còn hơi sớm!

- Cũng không phải, huyết mạch của Nhân tộc tại một số tinh vực có thể không mạnh, ở vào nhược thế, nhưng nói tóm lại, trong đại thế tranh phong toàn vũ trụ. chưa bao giờ bị loại ra khỏi hạng mười lãm người đứng đầu!

Diệp Phàm bọn họ đi tới, dẫn phát mọi người vây xem, rất nhiều người bởi vậy mà bàn luận nho nhỏ với nhau, tới cuối cùng thật là quyết liệt sôi nổi.

- Dựa theo cách nói của ngươi, ở trên Đế lộ kiếp này, người tên là Diệp Phàm này đã là xếp trước mười lăm cao thủ trẻ tuổi toàn vũ trụ ư?

- Nếu không có gì bất ngờ thì hẳn là như thế!

- Nhưng ngươi đừng quên, đây là một đại thế hoàng kim không giống bình thường. không phải dĩ văng có thể sánh bằng! Có trời mới biết sẽ nhảy ra cường giả nào. Tỷ như nói từ xưa đến nay những người con nối dòng của Đại đế, Cổ Hoàng cường đại nhất kia được phong ấn tới kiếp này, không phải rất có thể, mà là nhất định sẽ xuất hiện!

- Tu luyện tới từng bước này rồi, đánh lên dấu ấn của con Đế không hẳn là ưu thế, không thấy xưa nay Đại đế đa số là phàm thể sao? Chưa bao giờ nghe nói tới nhất mạch xuất ra hai Đế. Hơn nữa. sau khi tiến vào cảnh giới Đại Thánh, thể chất gì, huyết mạch cái gì cũng không phải trọng yếu nhất, có thể đi tới một bước đó rồi có người nào là phàm tục? Mà đều có chỗ hơn người!

Bàng Bác luyện Thuận phong nhĩ sơ thành, lưu tâm lắng nghe không khỏi nở nụ cười.

Diệp Phàm luyện Thiên nhĩ sớm đã thành tựu. cũng chú ý tới câu chuyện của bọn họ. Thời gian mở ra thần thông này không đồng nhất, có người loại thần thông này xuất hiện rất sớm, người khác thì có khả năng sẽ xuất hiện rất chậm.

- Diệp huynh!

Đúng lúc này, trong đám người truyền đến tiếng kêu gỌ)i, không khỏi làm mọi người chú ý. Trên đường phố liền im lặng đi không ít! Dù sao ngày nay có thể quen biết với Thánh thể một đường hát vang tiến mạnh, trăm trận chiến không chết, coi như là một loại vinh quang.

- Nhuế Vĩ!

Diệp Phàm quay đầu lại, thấy được người quen này! Thiếu niên đơn độc năm đó nhưng lại đi tới Thành thứ tầm mươi mốt Nhân tộc, việc này cũng không dễ.

Hẳn là có tới gần trăm năm chưa gặp lại, Nhuể Vì đã là Thánh nhân, cách Thánh Vương cũng không xa lắm, bằng tư chất của hắn như vậy đã là rất hiếm thấy.

Ngày xưa, hắn cùng với Diệp Phàm cũng tiến vào cửa quan thứ nhất Nhân tộc, từng đi chung một đoạn thời gian. Nhuế Vĩ tu vi yếu kém, nhưng quan hệ với hắn không tệ.

Lúc này gặp lại, Diệp Phàm nghĩ tới rất nhiều! Thời gian như nước chảy trôi qua quá nhanh, thiếu niên không được mọi người ưa thích này cũng tới được nơi đây. Năm đó nhóm người kia với Khổ đầu đã, Vũ Tiên, Âu Dã Ma, Mục Quảng Hàn... là thực lực cao nhất, chỉ là không biết ngày nay những người này ra sao.

Nhuế Vĩ tiến lên, gặp lại Diệp Phàm hắn rất kích động. Người bên cạnh càng thêm khiếp sợ, không nghĩ tới bọn họ quan hệ tâm đầu ý hợp như thế, ai nấy đều có một tia kính sợ.

Ngày nay có thể làm bạn cũng Diệp Phàm người mơ hồ được xem như chí tôn

trẻ tuổi cường đại nhất trên cổ lộ Nhân tộc, điều này làm cho rất nhiều người cực kỳ kiêng kị và hâm mộ.

- Đêm nay phải uống cho thống khoái, không say không về!

Diệp Phàm cười to. Gặp lại Nhuế Vĩ tự nhiên hắn cũng rất cao hứng, lôi kéo hắn cũng nhau đi, ở trên đường giới thiệu hắn với bằng hữu bên cạnh.

Buổi tối đêm nay tự nhiên là một hồi náo nhiệt, mọi người đổi chén cụng ly, nâng cốc uống cạn. nói tới chuyện đã xảy ra những năm gần đây.

Khổ đầu đã bị một người tên là Kim Thiền Tử đánh bại, độ đi. Âu Dã Ma sớm đánh giết tới các cổ lộ khác, biến mất hơn năm mươi năm nay. Mục Quảng Hàn hẳn là ở phía trước. Vũ Tiên bị một tộc huynh mang đi, có thể đi trên một con đường khác.

Đây là tin tức Nhuế Vĩ nói ra.

Ban đêm, ánh sao xẹt qua bầu trời, bóng tối bao phủ cả tòa cổ thành. Diệp Phàm chợt mờ choàng mắt, lặng lẽ đi tới sân viện, nhìn chằm chằm lên phòng Nhuế Vĩ. Hắn lộ thần sắc phức tạp, thật lâu không hề nhích động chút nào.

- Làm sao vậy?

Trong bóng tối, Cơ Tử Nguyệt tniyền âm hỏi, nàng là Nguyên linh thể rất nhạy cảm với các loại dao động căn nguyên. hành động cường đại như Diệp Phàm cũng không tránh thoát cảm nhận của nàng.

- Đến nay mới phát hiện, bàng hữu này có thể là một kẻ đại ác!

Diệp Phàm nhỏ giọng nói

- Muội cũng cảm nhận được trong cơ thể hắn có âm khí, như là có hai cái hồn phách, trong đó một cái gần như sấp diệt vong!

Cơ Tử Nguyệt nói, nàng vẫn luôn muốn nói cho Diệp Phàm biết, người này rất đặc biệt.

- Để ta đi tìm hiểu cho rõ ràng!

Diệp Phàm dứt lời, đi tới gò cửa phòng Nhuế Vĩ.

- Cần chúng ta cũng nhau đi không?

Cơ Tử Nguyệt hỏi.

- Không cần! Ta tự mình đến giải quyết là được rồi!

Diệp Phàm truyền âm nói.

Nhuế Vì mờ cửa phòng, có chút bất ngờ, định mời hắn vào trong phòng, nhưng nhìn sắc mặt hắn không thích hợp, có chút không hiểu rõ vì sao.

- Chúng ta đi ra tinh không đi!

Diệp Phàm đột nhiên ra tay, nắm lấy tay hắn, ngay sau đó đi ra bên ngoài Thành thứ tầm mươi mốt Nhân tộc, xuất hiện trên tinh hà sáng lạn.

- Diệp huynh làm cái gì vậy?

Nhuế Vĩ lộ ra một tia phẫn nộ.

Ánh sao vờn quanh như làn khói nhạt tràn ngập. Diệp Phàm theo dõi hắn một hồi lâu không nói sỉ, cuối cùng phát ra một hơi thở dài, mới nói:

- Năm đó Sát nhân ma chính là ngươi phải không, cắn nuốt rất nhiều máu thịt và hồn cốt của tu sĩ.

- Ta không hiểu huynh đang nói cái gì!

Nhuế Vĩ thối lui lại, trên mặt tràn ngập vẻ kinh sợ.

- Tới giờ này, ngươi còn muốn giấu giếm sao? Ta trở thành Nguyên Thiên Sư, Thiên Mục càng tiến thêm một bước, vượt hơn xa những người khác, lúc này có thể thấy rõ bản thể của ngươi.

Diệp Phàm bình tĩnh nói.

- Ngươi...

Nhuế Vĩ biến sắc.

- Nói chính xác, ngươi không phải Nhuế Vì, hồn phách của hẳn gần như sắp tắt. ngươi là một người khác!

Trong mắt Diệp Phàm bắn ra thần quang, theo dõi gương mặt hẳn. Đồng thời, cùng với một tiếng quát lớn. như là tiếng hoàng chung đại lữ quanh quẩn, tuyên truyền giác ngộ, làm cho nguyên thần hắn thức tỉnh..

Nhuế Vĩ dưới tiếng quát này, hắn dùng sức vò đầu bứt tóc, lộ vẻ mặt thống khổ, trong chốc lát dữ tợn, trong chốc lát bi thương, nước mắt không ngừng rơi xuống, gào lên:

- Ta là Nhuế Vĩ... Vì tộc nhân, ta có thể chết đi, nhưng phải tìm cho được một tinh tú sinh mệnh thích hợp cư trú, ta... không phải ma, ta thật sự không phải ma! Hu hu...

Ở dưới uy áp của Diệp Phàm, một lũ nguyên thần màu đen trong cơ thể hắn bị bức ra, lớn tiếng rít gào, khóc lóc thương tâm, dạng như sắp điên cuồng. Đây là một tiểu nhân chỉ cao bàng nắm tay đầy bi ai mà tràn ngập ma khí.

Diệp Phàm lấy tay chi một cái, lập tức cố định được hắn, dò xem trong tâm hồn này, ngay tức khắc lại đổi sắc, sau đó than nhẹ một tiếng. Hắn nhìn thấy một khúc bi ca, hắn cảm thấy trong lòng trầm trọng đầy áp lực.

Đó là một vùng đất lành thuộc một Đại Thánh cổ đại khai sáng, nhưng ngày nay đã khô cạn, nơi đó mọi người sắp không thể tu luyện. Không ngừng có lão nhân cao niên ra ngoài. đồng thời phái ra đệ tử đi khắp nơi tìm kiếm sinh mệnh tinh tú thích hợp để dời đi.

Một ngày nọ, trong tinh không một mảng mây đen phủ xuống, bao trùm hết nơi này, một con ma vật đột kích. Vì để cắn nuốt một tộc nhân ra ngoài tìm kiếm vùng đất sinh mệnh mà tới nơi này, huyết tẩy cả vùng đất lành, giết chết tất cả nam nữ già trẻ.

Mấy vị lão nhân cao niên quên mình liều mạng chém giết, con ma vật này cũng bị trọng thương. gần như bị mất mạng, chỉ còn lại có một lũ nguyên thần, cuối cùng cắn nuốt một vị thiếu niên, chiếm cứ thân thể hắn. Người thiếu niên này chính là Nhuế Vì.

Kỳ tích của sinh mệnh là thời gian vĩ đại nhất. Nhuế Vĩ ý chí bất khuất không ngừng đấu tranh, tia nguyên thần ma vật kia bị thương càng thêm nghiêm trọng. cuối cùng tuy rằng hủy diệt chủ thức của Nhuế Vì, nhưng chung quy là không thể giết sạch toàn bộ, phải hòa hợp thành một thể với hắn.

Ngày nay, nguyên thần màu đen nửa người nửa ma này, là kết hợp thể của ma vật và Nhuế Vĩ, trên mặt đầy máu và ước mắt, gào thét, nói sẽ tìm cho bằng được một địa phương thích hợp cho tộc nhân.

Diệp Phàm thở dài, người này một nửa đời sống ở trong mộng, một nửa khác ngẫu nhiên sẽ xuất hiện ma niệm, ở trong bóng đêm hiểu sát thành tính.

- Ta là Nhuế Vĩ! Ta muốn tìm khắp thiên hạ, mang về hy vọng cho tộc nhân...

Trên mặt nước mắt tuôn rơi, hắn tràn ngập bi thương, ánh mắt gần như trống rỗng, lớn tiếng gào rống.

Hắn không thừa nhận chính mình đã chết, không chấp nhận tộc nhân đều bị diệt vong. Một lũ nguyên thần ma vật cuối cùng cũng ở vào trạng thái phân nửa bị diệt, cũng dung hợp với hắn trở thành một tồn tại đặc biệt như vậy.

Diệp Phàm là vì hắn cảm thấy thật đáng thương, vươn ra một ngón tay điểm trên nguyên thần hắn, hủy diệt một chút trí nhớ cuối cùng của ma vật kia, nhưng vẫn để cho loại sinh mệnh kỳ lạ này cũng tồn tại.

Nhuế Vĩ chủ thức đã bị diệt, nếu như hoàn toàn tách rời ra, hắn sẽ bị hủy diệt nát tan thành bụi, cũng chỉ có cộng sinh như vậy, chính là với trí nhớ của Nhuế Vĩ làm cơ sờ cho cuộc đời còn lại của hắn.

Làm như vậy, coi như là tiêu diệt ma nhân ngày sau, sau này hắn sẽ không giết người lung tung.

Diệp Phàm đưa nguyên thần trở về cơ thể, xóa bỏ những gì chứng kiến, nghe thấy vừa rồi trong thức hải hắn, làm cho hắn ngất đi, rồi mang hắn quay về Thành thứ tầm mươi mốt Nhân tộc.

Ngày thứ hai, Diệp Phàm bọn họ ra đi, Nhuế Vĩ đến đưa tiễn, vẫn như cũ là một bộ dáng tràn ngập khao khát:

- Ta nhất định sẽ tìm được một chỗ bảo địa thích hợp cho tộc nhân ở lại! Diệp huynh! Chúng ta ngày sau gặp lại, đến lúc đó ta sẽ ở một vùng đất lành hoa thơm cỏ lạ chim chóc kêu hót líu lo, sinh cơ bừng bừng mời huynh uống rượu!

Diệp Phàm gật đầu, không có phá vỡ giấc mộng này của hắn. cứ để hắn tiếp tục truy tìm! Con người dù sao cũng cần phải có mơ mộng, mộng bất diệt, mơ mình sẽ còn tồn tại, với hắn mà nói như vậy càng tốt.

Thành tầm mươi mốt Nhân tộc rất nhiều người đi ra đầu đường, quan sát đám người Diệp Phàm bọn họ rời đi, trong đó có một nữ nhân núp tránh trong đám người. nhìn chằm chằm theo bóng dáng Diệp Phàm, thoáng có chút thất thần, nhẹ giọng lẩm bẩm:

- Hắn như thế nào có thể cường đại như vậy?

Người này đúng là Từ Lỵ, là ấu nữ của Thành chủ Thành thứ tầm mươi mốt Nhân tộc. Năm đó nàng ta từng ngường mộ Bá vương, cũng trường tôn Hộ đạo giả Nhân tộc Thích Thiên đi tới Thành thứ năm mươi Nhân tộc làm khó xử Diệp Phàm, kết quả bị hắn bắt được, bắt làm "Thợ mò" mấy chục ngày đi khắp nơi đào nguyên. tới các khe rành khai thác trận văn.

Sau lại, Diệp Phàm cũng không là khó dễ bọn họ, toàn bộ thả đi.

- Thành tựu và độ cao trong tương lai của hắn không phải ngươi có khả năng thấy rõ!

Thành chủ Thành thứ tầm mươi mốt Nhân tộc xuất hiện ở bên cạnh con gái, vỗ vỗ đầu vai của nàng, khuyên nàng không nên nghĩ nhiều, rồi sau đỏ lẩm bẩm:

- Độ cao của hắn sau này cũng không phải ta có khả năng với tới!

- Bá vương bị đánh bại rồi, thật sự không bàng hắn sao?

Từ Lỵ thấuhần, tràn ngập không cam long, noi:

- Bá vương hào hùng xưa nay hiếm thấy, chính là còn thiếu Thần cấm mà thôi!

- Tương lai ai có thể nói mình biết rõ?

Lão Thành chủ tự nói.

Diệp Phàm bọn họ bước trên Ngũ sắc Tế Đàn, liền nghe được phía sau truyền đến một ít tiếng hô hào.

- Diệp Phàm tiền bối! Nhất định phải chiến bại chư hùng, người là đệ nhất dưới tinh không!

- Diệp tiền bối! Hy vọng ngài có thể thành đạo, vô địch trên thế gian!

Diệp Phàm không khỏi quay đầu lại, thấy được một số sương mặt non nớt, đều là một số thế hệ sau, so với hắn bước chậm trên tinh lộ gần cả trăm năm, rồi lại gợi hắn là tiền bối.

Hắn không khỏi giật mình, năm tháng a, lại một thế hệ người sau quật khởi, không biết dưới hoa sóng sẽ còn lại bao nhiêu anh hùng. Hắn lại nghĩ tới Bắc Đẩu, ngày nay Diệp Đồng, Hoa Hoa... bọn chúng thế nào rồi, cũng sẽ bước trên con đường này sao?

Có lẽ, ở tương lai không lâu, hẳn còn có thể gặp phải hậu nhân khiêu chiến.

Cứ như vậy, đoàn người Diệp Phàm rời đi, mượn đường chỗ này đi tới một cửa quan Nhân tộc cuối cùng!

Đại thể đã đến, chư hùng cũng tồn tại, Diệp Phàm lại chứng kiến một thế hệ quật khởi, chính là dưới bọt sóng cũng không mất vẻ anh hùng hào hùng, cũng có máu và nước mắt cùng với đầu lâu xương trắng.

Tới cuối cùng có thể còn lại mấy người? Không có người nào nói rõ, đây là một con đường ác liệt mà huy hoàng. cũng là một con đường cô độc mà bi thương.

Quần hùng tranh giành huy hoàng thịnh thế, một người đứng trên tuyệt đỉnh dưới chân vô số thây đầy đất lạnh lẽo thê lương.

Chư vương cũng nổi lên, thiên kiêu cũng đứng dậy, lần này nhất định sẽ phát sinh những trận va chạm mạnh sáng lạn nhất, sẽ phát ra hào quang rực rỡ chiếu rọi muôn đời, vĩnh viễn ghi vào sử sách tu sĩ.

Một ngày này không còn xa đã chấn động trong lòng các tu sĩ, lan tràn đi khắp các cổ lộ, rõ ràng đã nghe vang lên tiếng kèn thê lương mà khí thế hùng tráng kia đang triệu hoán cường giả mạnh nhất của các tộc!

Không có tinh không, không có chung điếm, không có thời gian, không có kỷ nguyên, từ xưa đến nay có mấy người có thể kể rõ. Diệp Phàm bọn họ ra đi, nhoáng lên một cái đã là hai mươi năm.

Một đường đi này, bọn họ tiến lên, từng bước đi tới trước, đi tới một cửa quan Nhân tộc cuối cùng.

Cộng tất cả một trăm lẻ tầm cửa quan, nhưng con đường phía trước đã vỡ nát. cần chính mình đi cấu trúc, thậm chí là sáng lập Ngũ sắc Tế Đàn tìm kiếm chỗ tinh vực sinh mệnh tiếp theo.

Hiển nhiên, đây cũng là một khảo nghiệm đối với thí luyện giả.

Tinh lộ tồn tại vô tận năm tháng, rất nhiều đoạn đường sớm đã tan vỡ, trên danh nghĩa có một trăm lẻ tầm cửa quan, nhưng trên thực tế ngoại trừ mấy chục cửa quan lúc đầu, cùng với cửa quan sáu mươi bốn, bảy mươi hai, tầm mươi mốt là cửa quan đặc biệt hùng mạnh như vậy, còn lại ở phía sau hơn phân nửa đều là hoang vấng, vỡ nát.

Diệp Phàm bọn họ vấn tâm cầu đạo, một đường khổ tu đi tới, vẫn chưa nhảy vượt lên phía trước, mà là từng bước một đi tới, bởi vì không biết cửa quan tiếp theo của con đường kể tiếp có phải là cuối CÌ1ng hay không? Hoàn toàn không có cách nào xác định chung điếm.

Cổ lộ rách nát, đi được tới nơi, sau lại không nhìn thấy người ở, không thấy sinh mệnh, tiến vào một tinh vực chết mờ mịt hoang vắng, hoàn toàn không cảm nhận được gì.

Đây là một con đường vấn tâm cua3chinhl minh, để cho người đến sau tiếp tục đi tới con đường đứt đoạn, sửa chừa tế đàn Nhân tộc vốn có, nối thông với cổ lộ để không còn bị cách trở. Nơi đây có phiền toái thật lớn.

Một số địa phương đã bị hủy mất, chỉ còn là biển xương trắng mờ mịt, Ngũ sắc Tế Đàn vốn dựng ở trên đó. về phần thành trì thì hóa thành gạch ngói vụn, sớm đã hoang phế, treo trong vũ trụ lạnh giá.

Mà đây cũng chỉ là một góc, là một góc cảnh tượng thê lương mà bọn họ chứng kiến trên đường.

Năm tháng vô tình đã hủy diệt nhiều lắm. những huy hoàng ngày đó, những ký ức cũ ngày xưa đều tiêu tan theo gió, ngày nay chỉ còn lại hạt bụi trong lịch sử.

Có lẽ một đời luân hồi kế tiếp nào đó, cổ lộ lại mở ra khi hết thảy không còn tồn tại nữa.

Con đường vấn tâm, cầu Tiên đạo. Đám người Diệp Phàm bọn họ dọc theo đường đi này tiến lên cũng không nhanh lắm, vừa tìm kiếm cổ tích, vừa tu bổ con đường đứt đoạn, vừa tìm hiểu pháp và đạo của chính mình.

Đây là một quá trình khổ tu, cũng là một loại thể nghiệm cầu đạo vấn tâm, chân chính chí thẳng vào tâm mình, tự hỏi chính mình làm thế nào đi tiếp, làm thế nào vứt bỏ hết thảy mọi tạp niệm.

Bình luận

Truyện đang đọc