GIÀ THIÊN

Thiên Nguyên Thành từng sinh ra cổ đại Thần minh, là một trong những địa phương đáng sợ nhất tại chủ tinh, hơn nữa còn là trung tâm của lục địa, có địa vị rất đặc biệt.

Tòa thành này có thể tấn công ra chùm đạo quang đáng sợ đó thì cũng không phải là chuyện đáng ngạc nhiên gì, đây là chuyện đương nhiên, thậm chí nghe nói nơi này còn có thể ẩn chứa cả sát quang của cổ đại Thần minh.

Đại chiến càng lúc càng nóng bỏng, càng lúc càng thê lương, Cổ tộc đã ý thức được không ổn, giữa rừng núi, đất đai, cổ thành tại viên cổ tinh này đều có các loại công kích, các thành lũy đều có thể phát ra thánh quang, bọn họ liền bay lên không, lao về phía Vực ngoại.

Người của chủ tinh Vĩnh Hằng cũng đều biến sắc, Vực ngoại Thánh thú rất hung tàn, từng con đều có da dày thịt béo, xương cốt bất hủ, sinh mệnh lực cường đại, có thể cứng rắn chọi với vũ khí dung hợp các loại khoa học kỹ thuật và đại đạo.

Cường giả mặc chiến y màu tím, cầm cự kiếm trong tay, bản thân cũng là một Thánh nhân, lại được mặc vào cơ giáp Vương của Thánh nhân đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, giết chết Tổ Vương ba đầu sáu tay, xương cốt vỡ nát, thân thể bị chặt thành nhiều khúc, ngay cả nguyên thần cũng bị chém chết.

Đương nhiên, phía sau vị cường giả của chù tinh Vĩnh Hằng này cũng có không ít đồng bạn bị tử thương, tiên huyết chảy đầm đìa, vô cũng thê thảm.

Đây là một trận gió tanh mưa máu, hai bên đều rất tự tin, không ngờ khi đại chiến chân chính nổ ra, lại phải trả cái giá lớn tới mức này.

- Tam đệ tử của Loan Phong thánh giả quả nhiên là cường đại, đánh chết Thánh thú ba đầu sáu tay kia, lại chém đứt đôi một con ác điểu có đôi cánh khổng lồ kia, tiên huyết nhuộm đỏ trời cao, thật sự là uy mãnh!

Thiên Nguyên Thành phát ra từng trận kinh hô, đồng thời cũng có một chút khẩn trương, ngoại trà Tam đệ tử của Loan Phong thánh giả, thì các chiến sĩ khác của chủ tinh Vĩnh Hằng đã chết rất nhiều.

- Giết...!

Từ trong Thiên Nguyên Thành, tám, chín bóng người bay lên trời, tất cả đều là Cổ Thánh, hơn nữa còn mặc những bộ chiến giáp muôn màu muôn vẻ, lực công kích thì cực kỳ cường hãn.

Những người này vừa xuất hiện, cán cân chiến đấu nháy mắt đã gần như nghiêng về một phía, Cổ tộc tổn thất thảm trọng, ngay tại chỗ có ba vị cường giả ngã trong vũng máu, thi thể khổng lồ rơi xuống dưới, chết oan chết uổng.

- Đây là thần thổ của toàn bộ viên cổ tinh này, có lực lượng khủng bố nhất của bọn họ, chúng ta rút mau!

Một vị Tổ Vương kêu to, bắt đầu phá vây.

Tại vùng đất này, Cổ tộc của Bắc Đẩu Tinh Vực đã gặp bất lợi, bị người ta vây công, trước sau tổng cộng có tất cả hơn mười vị Cổ Thánh xông lên, đều có chiến giáp hộ thể, siêu cấp khủng bố.

- A… A…

Một vị Tổ Vương của Huyết Điện tộc ngã xuống, bị Tam đệ tử của dùng Loan Phong thánh giả một kiếm chém thành hai nửa, điện quang và nguyên thần đồng thời bay tán loạn.

- Phốc...!

Bốn vị Cổ Thánh của Thiên Nguyên Thành đồng thời tiến lên, bốn cây thánh thương sắc bén đồng loạt xuyên thủng một vị Tổ Vương thái cổ sau đầu có thần bàn, khiến cho tên này rống giận, không cam lòng, nhưng cũng không có biện pháp gì, chỉ có thể ngã xuống.

Tiên huyết chảy đầm đìa, thi thể khổng lồ không ngừng rơi xuống dưới, đây là một trường hạo kiếp, rất nhiều dày núi đã bị đập nát, cũng có không ít mưa máu rơi vào khu dân cư, mười mấy vạn người chết oan chết uổng.

- Ùm... rống...!

Một tiếng rống phần nộ bi thương vang lên, cuối cùng chỉ có một con đại ngưu màu đen hóa thành một ngọn núi cao, sinh sôi xé rách không gian thành một lỗ thủng, toàn thân đều là các vết thương, trốn về phía Vực ngoại.

Một trận chiến tại Thiên Ngụyên Thành đã kết thúc, Cổ tộc thảm bại, tổng cộng có chín vị Tổ Vương tới đâỵ, kết quả là chỉ có lão Thánh nhân của Đại Lực Ngưu Ma tộc tránh được một kiếp, những người khác thì toàn bộ đều chết trận trong vũng máu.

Không thể nghi ngờ gì nữa, đây là một đả kích cực lớn, lão ngưu đã phát cuồng bên ngoài Vực ngoại, không kìm nổi rống giận, hắn cực kỳ nghẹn khuất, ánh mắt đỏ ngầu lên.

Các chiến trường khác thì lại truyền đến tin chiến thắng, trước sau có mấy tòa cự thành bị phá tan, những thành trì này đã tồn tại lâu dài tại chủ tinh Vĩnh Hằng, là những nơi cực kỳ trọng yếu.

Một trận chiến tại Thiên Nguyên Thành này thì Cổ tộc thảm bại, chủ yếu là bởi vì nó là trung tâm của lục địa, lực lượng hùng hậu nhất, lão ngưu phải may mắn lắm mới thoát được một mạng, nơi đó còn có tồn tại đáng sợ hơn chưa ra tay.

- Chu Tước Thành bị công phá, giết sạch sẽ đám người chỉ biết dựa vào ngoại khí kia, nhổ tận gốc, nhưng mà chúng ta cũng tổn thất hai vị Tổ Vương.

Trước một tòa cự thành to lớn, trên một vùng đất mênh mông bát ngát, các Thánh giả của Cổ tộc đang tụ tập, khí thế đinh thiên lập địa, phá hủy rất nhiều công cụ chiến tranh, mỗi một lần hạ xuống thì lại có một mảng đất nổ tung, lộ ra rất nhiều đại đạo vũ khí bị hủy diệt.

Tại những nơi này, máu chảy thành sông, thi thể chất thành núi.

- Lạc Lan cổ địa bị đánh chìm, toàn bộ phi thuyền và cổ bảo tại nơi đó đều bị đập nát, mà chúng ta cũng mất đi hai vị Tổ Vương.

Trong một mảnh thần cốc, Cổ tộc đã gặp phải đối kháng kịch liệt, từng tòa cổ bảo treo trên bầu trời kia đã mãnh liệt đánh trả bọn họ.

- A Đã Thánh địa bị phá hủy, đoạt được một ít Tiến hóa dịch từ thời thượng cổ bị phong ấn tới giờ, còn có không ít Thần liệu, nhưng chúng ta lại tổn thất ước chừng bốn vị Tổ Vương.

- Rất không may, chúng ta đánh vào tổ địa của Nhật Bất Lạc tộc, nhưng lại chỉ có ba vị Tổ Vương trốn ra được, còn lại thì toàn bộ đã chết trận tại đó.

Các tin tức không ngừng được truyền tới Vực ngoại, Cổ tộc có thắng có bại, tuy rằng thắng nhiều bại ít, công phá được một số truyền thừa và thần thổ cường đại, nhưng cũng gặp phải chống cự kịch liệt, thậm chí ở một số trọng địa còn gặp phải thảm bại.

Trong một ngày này, phong hỏa liên tục nổi lên, đại chiến lan đến toàn bộ viên cổ tinh, chung quanh đều có mùi khói thuốc súng, khiến cho lòng người không yên tĩnh được.

Bên trong Thiên Nguyên Thành, vài thi thể thật lớn bị vận chuyển vào, bị mấy đại tộc chém ra thành nhiều khúc, sau đó phân chia cho nhau.

Rất nhiều người hoan hô, đây là "Thánh thú", giá trị quá lớn, thông qua một trận chiến này thì bọn họ đã giải quyết được không ít vấn đề về nguyên liệu thần tính.

Mà tại một vài thành trì khác, tình cảnh lại bi thảm, có thắng có bại, tổn thất cũng không nhỏ, khiến cho chủ tinh Vĩnh Hằng ý thức được rằng một hồi nguy cơ lớn đang đến.

- Bãi săn bắn tại Bắc Đẩu kia thật là đáng sợ, những Thánh thú này đều chạy tới chủ tinh Vĩnh Hằng của chúng ta, cứ tiếp tục đánh như vậy, tất nhiên sẽ bị tổn thất lớn. Cần phải mời các tuyệt thế cao thủ dùng thế lôi đình xuất kích, mau chóng càn quét bọn họ, rồi sau đó đẩy mạnh chiến trường về phía Bắc Đẩu.

- Không sai, không thể đại chiến trước cửa nhà chúng ta được, mời các tuyệt thế cường giả ra, nhanh chóng kết thúc trận chiến này.

Người tại chủ tinh Vĩnh Hằng cũng không còn bình tĩnh được nữa, Thánh thú quá hung mãnh, một ngày đã phá hủy rất nhiều thế lực lớn, làm cho bọn họ sinh ra một loại cảm giác nguy cơ.

Diệp Phàm lạnh lùng chú ý một trận chiến này, theo phán đoán của hắn, thì Thánh giả trên chủ tinh Vĩnh Hằng còn xa mới nhiều bằng Cổ tộc, đây chỉ là một bộ phận Cổ tộc, nhưng mà Vĩnh Hằng thì đã phải cố hết sức rồi. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL

Chỉ trong một ngày, chiến cuộc đã phát sinh nghịch chuyển, chủ tinh Vĩnh Hằng toàn diện thu hồi lại những vùng đất đã mất, Cổ tộc bỏ lại một ít thi thể, lui lại về Vực ngoại.

Loan Phong thánh giả ra tay, liên hợp mấy vị tuyệt thế cường giả, tiến hành tập kích, khiến cho các chủng tộc thái cổ đều run sợ một trận, không ngờ được Vĩnh Hằng lại khó đánh như vậy.

- Những Thánh thú các ngươi, mau mau rời xa tinh vực Vĩnh Hằng, nếu không thì sẽ không tránh được toàn bộ bị săn giết!

Loan Phong dẫn người đuổi giết tới Vực ngoại.

Trong vũ trụ lạnh như băng, hai bên đang giằng co, giương cung bạt kiếm, không khí phi thường khẩn trương.

- Ngươi nói ai là Thánh thú?

Lão ngưu là kẻ đầu tiên nổi giận.

- Được rồi, xin mời cường giả phương xa các ngươi mau mau rút đi, nếu không thì tự gánh lấy hậu quả.

Loan Phong nói, trên thân là một bộ kim chúc chiến y lạnh như băng, cầm trong tay một cây chiến mâu, thoạt nhìn cực kỳ thần võ.

Hắn chỉ kém nửa bước là đã trở thành Đại Thánh, hơn nữa còn có chiến giáp Đại Thánh chân chính, khác với các cơ giáp bình thường, nó càng giống như một bộ Thần Y, dán vào người, cực kỳ cường đại, khiến cho hắn gần như có thể đánh một trận cũng Đại Thánh.

Trong Vực ngoại lạnh như băng, mọi người của Cổ tộc đều chau mày, tuy rằng tới người tới cũng không ít, nhưng lại không có Đại Thánh, cũng không manơ theo Cực Đạo Cổ Hoàng binh.

- Thái cổ vạn tộc có không ít những kẻ cuồng vọng, không thể tưỡng được, chủ tinh Vĩnh Hằng lại còn kiêu ngạo hơn cả số này, ngay cả Đấu Chiến Thánh Hoàng mà ta cũng đều đã gặp, còn sợ các ngươi nữa hay sao, nếu tiếp tục đánh xuống, ta có thể không khách khí mà nói, chủ tinh Vĩnh Hằng tất sẽ bị giết!

Một vị cường giả từ trong Cổ tộc đi ra, mặc một bộ Thần Y màu vàng đậm, toàn thân bốc lên ngọn lửa bừng bừng- hắn đến từ Huyết Hoàng Sơn, được tôn là Cửu Hoàng Vương.

Năm đó, khi Dao Trì cử hành vạn tộc đại hội, hắn từng xuất hiện qua, uy danh của hắn đã kinh hãi cả thái cổ, chỉ kém một đường là đã có thể thành Đại Thánh rôT

Năm đó, Đấu Chiến Thánh Hoàng tửng đánh giá rằng tư chất của hắn không tồi, tuy rằng chỉ là đơn giản nhắc tới, nhưng đây cũng là một vinh quang vô thượng, thiên hạ đều biết, khiến cho người ta đều kính sợ hắn.

- Vĩnh Hằng Quốc Độ của ta muôn đời bất diệt, đã từng viễn chinh các đại tinh vực, mặc dù trong thời khắc gian nan nhất, đốị mặt với cổ đại Thần minh, thì cũng không bị diệt tộc, Bắc Đẩu các ngươi thật sự rất cuồng vọng và lớn lối!

Loan Phong nói.

- Chỉ cần một vị Đại Thánh, chỉ cần một kiện Cực Đạo Cổ Hoàng binh là đủ rồi, một khi hạ xuống nơi đây, có thể quét ngang cả Vĩnh Hằng Quốc Độ này!

Cửu Hoàng Vương nói.

Một trận chiến này không thể tránh né được, hai kẻ đều sắp trở thành Đại Thánh, ở trong vũ trụ lạnh như băng, triển khai một cuộc đại quyết đấu, kết quả là lưỡng bại câu thương.

Trong vũ trụ hắc ầm, các phần thi thể trôi nổi, phi thuyền nát bươm nằm ngang dọc, còn có những cái đầu lâu dính máu, cùng với binh khí vỡ tan tành, tất cả hợp lại thành một đống hỗn độn.

Đây là kết quả sót lại sau một trận chiến, tuyệt thế cường giả của song phương cũng quyết đấu, lưỡng bại câu thương, đều đẫm máu mà lui lại, cũng có một vài Thánh nhân đã vứt bô tánh mạng của minh tại đây.

Loan Phong thánh giả được xưng là Thiên Vương, là cao thủ kinh diễm quật khời trong nghìn năm qua, đại chiến với Cửu Hoàng Vương, không phân ra cao thấp, tạm thời lui về chủ tinh Vĩnh Hằng.

Cổ tộc trở thành một trận im lặng, bọn họ khinh thường phiến tinh vực này, cho rằng nơi này chưa từng có đến một vị Đại Thánh, càng không có Cực Đạo Cổ Hoàng binh, nhưng khi đánh vào thì mới thấy khó giải quyết.

- Cứ như vậy mà rót đi, ta thật sự không cam lòng, tuy rằng đoạt được một ít Tiến hóa dịch, nhưng mà chúng ta cũng chết đi một vài Tổ Vương, mất nhiều hơn được, cái giá phải trả là quá lớn.

Một vị Tổ Vương của Hỗn Thiên tộc lạnh giọng nói.

Cửu Hoàng Vương đang bế quan chừa thương, các Cổ Vương khác thì tụ tập lại một chỗ, ngỉhiêm túc đánh giá, viên cổ tinh này hơn phân nửa là có Đại Thánh, thậm chí còn có cả Thần linh chiến giáp do cổ đại Thần minh để lại, đây cũng là một loại uy hiếp rất lớn.

- Không cần phải giữ lại ý tường quét ngang khắp tinh vực nữa, trước hết cần phải tìm hieu rõ ràng tinh huông đã, sau đó hãy đưa ra quyết định!

Một lão Tổ vương tương đối ổn trọng nói.

Bắt đầu từ ngày này, hai bên lâm vào cục diện bế tắc, Cổ tộc không còn tùy tiện tiến vào viên Sinh Mệnh cổ Tinh thật lớn kia nữa, mà quanh quẩn một chỗ tại Vực ngoại.

Đương nhiên, ngẫu nhiên cũng có một số người giả thân phận để đi vào, dò xét các nơi, tìm kiếm cơ hội.

Bình luận

Truyện đang đọc