GIÀ THIÊN

Tinh không mênh mông đã chôn dấu bao nhiêu bí mật từ xưa tới nay? Năm tháng vô tận, thời gian dài lâu, trong tinh không đã lưu chuyển vô số điều.

Thời đại thần thoại thay đổi, Thiên Tôn thành tro, Thần Đình mai một, chư hoàng cũng mất đi, Đại đế cổ cũng biến thành đất vàng.

Những kỷ nghiên này lần lượt đi xa.

Bao nhiêu anh kiệt, tất cả đều chôn vùi trong năm tháng. Ai cũng không thể ngăn được, dù tài hoa tới mấy cũng tới ngày kết thúc sinh mạng.

Chí tôn kêu đau đớn, núi thần sụp đổ, tứ hải bị chưng khô, nhật nguyệt rơi xuống, tinh hà vỡ tan, chẳng thể làm được gì, chỉ có kết cục cô độc.

Từ xưa tới nay, thiên tài tranh hùng, kinh diễm muôn đời, nhưng cùng chỉ là phí công giãy giụa thôi!

Trong dòng sông thời gian dài dằng dặc, anh hùng vĩ đại cũng chỉ có chút lóe sáng ngắn ngủi, gần như chỉ trong nháy mắt, mãi không đánh phá nổi gông cùm xiềng xích, tồn tại tới đời sau.

Thiên Tôn, cổ Họàng, Đại đế... Ai nấy cũng đều khí nuốt núi sông, uy áp VỊÙ trụ. Bọn họ hái sao lấy trăng trên trời, quân lâm chư vực, chí cường vô địch, cuối cùng cũng để làm gì?

Ai nấy đều có thời kỳ cực thịnh, khiến khắp vũ trụ run sợ nhưng mặc dù đánh khắp thiên hạ, tan biến hoàn vũ cũng không giữ nổi mạng mình.

Những người này đều danh chấn muôn đời, có thể ở bên trong tinh hà mênh mông, cuối cùng lại chỉ như một chớp mắt.

Chư tôn huy hoàng, Cổ Hoàng uy nghiêm, phong thái của chư đế, toàn bộ đều được chôn trong vũ trụ, ngoái đầu lại chỉ như trong nháy mắt.

Vũ trụ yên tĩnh đầy sao.

Diệp Phàm đứng yên lặng trong tinh không, không chút tiếng động, còn nghĩ thử xem cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, nhìn sâu vào trong tinh vực lạnh như băng.

- Chôn là thế thân tiếp theo sao? Đoạt thiên địa tạo hóa, cực kỳ ảo diệu.

Hắn nói khẽ.

Lời nói của Ngô Dịch dẫn dắt hắn rất nhiều, khiến hắn cảm thấy bốn bề dậy sóng. Táng Đế Tinh và con đường thành tiên ẩn chứa bí ẩn từ thái cổ tới nay.

- Tổ sư ra đi thanh thản!

Diệp Phàm hơi ảm đạm. Quan tài kia đã tiến vào vũ trụ tới mấy canh giờ nhưng hắn vẫn cảm thấy hơi chua xót.

Tổ sư đời thứ tư tài ba trác tuyệt mà lại kết thúc như vậy. Hắn trốn vào vùng cấm thái cổ, ẩn thân nơi vật cực tất phản cũng vô dụng, kết quả cùng vẫn thê lương như thế.

- Con đường truy tìm cổ pháp thành tiên. Đã có người từng bước qua con đường này chưa?

Diệp Phàm tự hỏi.

Bất Tử Thiên Hoàng và Cổ Hoàng thập biến của bộ tộc Thần Tàm... Trong lòng Diệp Phàm không kìm được mà hiện lên tên những người này. Bọn họ thành công không?

Đế tôn, Đấu Chiến Thánh Hoàng... Vô Thủy Đại đế, Thanh Đế, những cái tên khiến muôn đời phấn khích đã từng bước trên con đường này chưa?

Còn có rất nhiều Thiên Tôn Cổ Kinh diễm tới đâu, vì theo đuổi trường sinh đã từng làm gì, khai sán ra cổ pháp nghịch thiên.

Từng tên tuổi rực rỡ, cuối cũng biến mất.

Diệp Phàm nhìn về phía một đầu tinh không xa xa. Những chí tôn cổ đại này lại cam tâm sao? Muôn đời vô địch và tịch mịch, cuối cùng lại thua bởi năm tháng. Thực sự có một con đường mà chưa ai đặt chân sao?

Không biết bao lâu sau hắn vẫn còn suy nghĩ xuất thần, mãi tới khi trong đỉnh truyền tới tiếng ồn ảo của tiểu phá hài thì hắn mới giật mình bừng tỉnh.

Hắn thả Dương Hi ra, để hắn đứng bên trong Thánh vực hoàng kim nhìn về phía vũ trụ xa xa.

Diệp Phàm lại tìm kiếm tại nơi này rất lâu. Tòa thành trị địa phủ kia không còn tồn tại nữa. Cả phiến không gian này trở thành một điểm tạm dừng, không thể để âm binh quá cảnh nữa.

Mấy ngày sau đó Diệp Phàm liền tìm khắp đường cong chỗ sao băng cũng không thể thu hoạch được gì đặc biệt, chỉ có một số Pháp trận tổn hại mục nát cả.

Hắn đứng sừng sững trong tinh không, nhìn về phía tinh hà xa xa.

Với một khối tinh không là đồ vật, đùa nghịch tinh tú, hóa thành một thần đồ thái cực rất lớn. Đây là chuyện lớn xưa nay hiếm thấy, tất nhiên là kinh thiên động địa.

Chỉ tiếc là thời gian thấm thoát, người bày trận năm đó đã sớm hóa thành tro tàn. Những dấu vết này cũng sẽ nhanh chóng biến mất.

- Là một truyền tống trận khổng lồ sao. Nó cũng quá mênh mông, có thể dựa vào đó mà di chuyển, vượt qua Ngũ sắc Tế Đàn, có khi xuyên qua cả vĩnh hằng ấy chứ?

Diệp Phàm nhìn khắp nơi này, cân nhắc tất cả mọi khả năng.

Hắn nghĩ tới rất nhiều. Bỏ vốn lớn như vậy, loại trận đồ lớn thế này mà giờ đã trở thành hoang phế cả, chỉ còn lại cổ thành địa phủ trên ngôi sao băng là dùng được. Tất cả mọi thứ khác đều đã thành tro.

- Địa phủ tiếp tục sử dụng được một bộ phận. Vậy thì cả cổ đồ lớn như vậy là dành cho ai?

Diệp Phàm từ địa phủ mà suy đoán, trước tiến nghĩ tới Thiên Đình cổ. Có lẽ chỉ có quái vật lớn như thế mới có khí phách bậc này, bố trí lớn như vậy.

Hắn lấy ra từ cơ thể một bộ sách cổ, giống như do ánh sáng luyện thành, trong suốt nhiều màu, giống như một tấm sa mỏng, nhẹ nhàng linh động, phía trên có đầy những ngôi sao.

Đây là một bức cổ đồ thần bí có liên quan tới Thiên Đình cổ, trước đó đã rơi vào tay của Cổ Hoàng và Đại đế. Ớ thời thái cổ, Đấu Chiến Thánh Hoàng cũng từng nắm giữ nó, đêm khuya thường nhìn vào tinh không.

Năm tháng huy hoàng mất đi, kiếp này Diệp Phàm lấy ra từ chỗ sâu nhất trong Long Sào — Nơi mai táng Độc Nhân. Lúc này hắn quan sát kỹ, so sánh với nơi này.

Thứ kỳ trân này vẫn yên lặng như cũ, không chút nao núng, không nhận ra điều gì. Hắn lật lại, nhìn mặt trái của cổ đồ. Nơi đó ngoài chín mươi chín Long Sơn và Tiên Đỉnh của địa cầu còn có hai bức vẽ khác, không biết là ý gì.

- Không thấy chỗ nào tương tự.

Diệp Phàm chau mày. Kết cục trên Tiên Trân đồ và vùng tinh không này không giống nhau, tra xét cũng không hề có chút manh mối dị thường nào.

Hắn chưa từ bỏ ý định, chuẩn bị bay về phía cổ mộ của Thánh thể, sau đó sẽ tới nơi mai táng Bá thể, tìm kiếm kỹ càng trên hai viên cổ tinh này, rất muốn biết rõ tất cả bí mật.

Tiền nhân rốt cục muốn làm gì? Trong lòng hắn có đủ loại phán đoán.

- Có chút cảm ứng đặc biệt! Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL

Trong lòng Diệp Phàm chấn động. Hắn chỉ muốn thử hú họa mà thôi, không ngờ trên cổ đồ lại lóe lên hoa văn thật.

Rồi sau đó ngôi sao nhỏ sáng lên. Đó là tinh tú chỗ cổ mộ của Thánh thể sao?

Diệp Phàm bay nhanh tới, gần như mỗi tấc đất đều có vết chân của hắn, đáng tiếc là không thay đổi được gì, vẫn chỉ có một ngôi sao nhỏ chớp động.

Sau đó hắn lại không hề dừng lại, chuyển tới nơi mai táng của Bá thể, cầm cổ đồ trong tay, cẩn thận nhìn vạn vật sơn xuyên, đi lại rất nhanh ở nơi này.

Lại có một ngôi sao lóe sáng, nối tiếp với ngôi sao trước. Chỗ nối hiện lên từng luồng văn lạc, trở thành hư ảnh sương mù và khí âm dương.

Tiên Trân đồ có cảm ứng, không phải là vật chết nữa, lại sinh ra biến hóa thế này. Chư thiên ảm đạm đi, trong cổ đồ hình thành một phù văn hình thái cực nhỏ, lấp lánh không ngừng.

Đương nhiên đây cũng chỉ là một phù văn nhỏ mà thôi. Lạc ấn bên trong cổ đồ này giống như thế hiện một cổ trận vậy.

- Đây là...

Diệp Phàm rất xúc động, nắm chặt sách cổ.

Tìm kiếm một phen, hắn than nhẹ một tiếng, dần dần đoán ra tác dụng của nói này. Đây có thể là một truyền tống trận cổ khổng lồ, không biết di chuyển được xa tới bao nhiêu!

Không ngờ lại dùng tinh tú bố trí trận đồ, hóa thành một tinh môn bằng thiên thể khổng lồ.

Diệp Phàm càng nghiên cứu lại càn cảm thấy tinh môn này rất giống thái cực bát quái khí Ngũ sắc Tế Đàn mở ra. Nơi này trực tiếp dùng tinh thể xây dựng đại trận, càng rộng lớn mênh mông hơn.

- Không biết có phải truyền tống trận thông với Tiên vực không?

Hắn còn chưa nói xong thì đã lắc đầu, cảm thấy hơi quá. Nhưng trận pháp này quả là lớn tới kinh người.

Diệp Phàm cũng từng nghĩ tới thử phục hồi toàn bộ trận văn như bằng vào mình hắn thì gần như không có khả năng hoàn thành. Khu vực này mỗi viên tinh tú đều bố trí trận văn, ngay cả Thái Dương Tinh cùng không phải là ngoại lệ.

- Ôi, có lẽ cũng chỉ có kích hoạt hoàn toàn khối Thần Đồ tinh tú này mới có thể biết hết bí mật.

Diệp Phàm than khè, thu hồi cổ đồ. Mặc dù kết cục vùng tinh hà này có liên quan tới sách cổ Tiên Trân nhưng cùng phải kích hoạt toàn bộ thần ận này mới có thể phát hiện ra một ít manh mối.

Hắn yên lặng ghi nhớ. Hiện giờ làm không được, tương lai liên hợp với Hắc Hoàng, Đoạn Đức có lẽ có thể thức tỉnh cổ trận một lần nữa.

Diệp Phàm về tới quan ải thứ năm mươi của Nhân tộc của Nhân tộc, đi gặp Tiếp dẫn sứ, có rất nhiều chuyện muốn hỏi thăm. Hắn thấy đối phương đang ngồi trong quán thịt lừa đối ầm với Dương Vân Đằng.

Trên bàn có một nồi lâu thịt lừa, rượu thơm lâu năm, hương thơm tràn vào mũi, khiến tiểu phá hài cùng muốn thử món này.

- Tiểu tử, ngươi đúng là một họa tinh, đi đến đâu cũng có người chết, hơn nữa lại chết cả một vùng, thật tội lớn.

Tiếp dẫn sứ Triệu Công Nghĩa mặt đầy râu, giọng nói mang theo hơi men.

Diệp Phàm xấu hổ, tự nhiên biết hắn đang nói chuyện Thương tộc. Hắn cũng chỉ lặng yên, tự mình uống rượu

- Ai gặp ngươi đều không may. Đi hết hoặc chết hết, ta nói... Ngươi có phải là từ địa phủ tới hay không?

Triệu Công Nghĩa liếc nhìn hắn.

Trong lòng Diệp Phàm chấn động nói:

- Đang muốn nhờ tiền bối giải thích. Ta cũng chưa biết chuyện của địa phủ.

- Gì, ngươi còn cố ý lừa ta phải không?

Tiếp dẫn sứ tức giận nói.

Diệp Phàm lắc đầu hỏi:

- Tất cả có liên quan tới địa phủ ta đều chứng kiến tận mắt, từ đó đã nói lên tất cả.

- Địa phủ là nơi... Mà âm binh quá cảnh, thông qua phiến tinh vực này?

Triệu Công Nghĩa buông chém rượu, đứng lên.

- Chà, thúc thúc lợi hại thật, xông vào địa phủ thì mấy tên quỷ kia đều không làm gì được chúng.

Dương Hi ngây thơ nói.

Sắc mặt Triệu Công Nghĩa trở nên vô cùng nghiêm trọng:

- Thiên Đình cổ tuy rằng bị hủy diệt, dù có dấu hiệu cho thấy địa phủ còn tồn tại nhưng cũng không nghĩ lại có nhiều âm binh theo quá cảnh như vậy. Cả một vùng tinh vực lớn bị hủy diệt sao?

- Những âm binh kia cũng không cường đại.

Diệp Phàm nói.

- Những âm binh này đều được triệu hoán từ những Sinh Mệnh cổ Tinh khác, chỉ có thể xem như cổ thi, tất nhiên cùng không cường đại lắm. Nhưng một khi tiến vào địa phủ thì lại hoàn toàn bất đồng. Không ít âm binh sẽ nhớ lại chiến lực kiếp trước, lúc đó lại khủng bố ngập trời rồi.

Dáng người Triệu Công Nghĩa khôi ngô, giống như một ngọn tháp sắt, lộ vẻ lo lắng. Địa phủ sẽ đối phó với ai. Đây là chiến tranh kéo dài từ thời đại thần thoại sao? Ngay cả kh cũng chưa hiểu rõ.

Chuyện này cực kỳ nghiêm trọng. Hắn đi ra ngoài rất nhanh. Hắn muốn thông báo chuyện trên tinh không cổ lộ, bẩm báo kỳ càng những người thông qua.

Sau đó không lâu, thần sắc hắn ngưng trọng hẳn nói:

- Đại đệ tử của ta đưa tin. Ta cũng lường trước không lâu trước đây rằng tai tinh sẽ tới, nếu không tất đại biến.

Cổ lộ này là di sản Thiên Đình có từ thời cổ đại. Nhiều năm địa phủ xuất hiện rồi, những năm gần đây luôn chuẩn bị chiến tranh trên đường. Chuyện này cùng không phải điềm tốt.

- Một số ít cường giả bước trên tinh không cổ lộ tương lai sẽ có lẽ có cơ hội tiến vào một số không gian đặc thù, bắt đầu thần chi chiến, rèn luyện bản thân.

Diệp Phàm nghe vậy thì bốn bề dậy sóng. Đó quả là một đại thế. Thời đại thần thoại kéo dài chăng? Ánh mắt hắn kiên định, không hề sợ hãi chút nào.

- À quên không nói với ngươi, trên con đường phía trước có một số tin tức truyền lại, nói là cố nhân của ngươi cũng tới từ Táng Đế Tinh...

- Cái gì!?

Diệp Phàm đứng bật dậy.

Bình luận

Truyện đang đọc