GIÀ THIÊN

Bảo bình đại đạo đen nhánh, tinh oán, nặng nề di động. Nó là vật dẫn của đạo, buông xuống từng đạo ô quang, bao phủ Hoa Vân Phi ở bên dưới, đây là đạo đạo pháp tắc.

Giờ khắc này, hắn vạn pháp bất xâm, cả người hạo hãn như đạo, càng ngày càng sâu không lường được. Bảo bình hộ thể, cung cấp pháp lực vô lượng cho hắn.

Bảo bình này tuy chưa chân chính diễn biến thành hình nhưng đã sớm có thần năng vô song, có pháp lực hùng hậu. Mỗi lần nó phun ra nuốt vào đều là căn nguyên thiên địa và tinh khí.

- Phi Tiên Quyết!

- Vạn Hóa Quyết!

Hoa Vân Phi hét lớn, lần này có bảo bình đại đạo hợp nhất với hắn, khác trước rất lớn. Tay trái hắn thi triển Phi Tiên Quyết để chủ công, tay phải đánh ra Vạn Hóa Quyết để làm tan rã bí thuật đối phương, thiên địa giao thoa, long phượng tề minh hơn xa lúc trước.

Dao động vừa ra, một mảnh dãy núi phía trước liền hóa thành bột mịn, không còn tồn tại nữa. Lực công kích đáng sợ của nó hiện ra rõ ràng, Phi Thiên Lực thật kinh nhân!

Trong lòng Diệp Phàm nghiêm nghị, không dùng được các loại bí thuật khác nếu không sẽ bị Vạn Hóa Quyết phá giải. Hắn lúc này chỉ vận chuyển Cửu Bí, gia trì Viên Thái Cực hoàng kim.

Đây là một hồi đại chiến sinh tử, không thể không nói Hoa Vân Phi hiện tại từ thể chất hay từ chiến lực mà nói thì đều đủ ngạo thị cùng thế hệ, thành tựu tương lai không thể hạn lượng.

Quyết chiến sinh tử, hai người đánh cho thiên băng địa liệt, rất nhiều dãy núi hóa thành đất bằng, rất nhiều thác suối phải đảo chiều, còn có dung nham nóng cháy phun lên bầu trời.

Viên Thái Cực sáng lóa chói mất, mỗi lần chuyển động đều là một lần âm dương sinh tử, thần diệu vô song.

Mà bên kia, bảo bình đại đạo cũng càng ngày càng thần bí, diễn hóa pháp tắc chư thiên, từng tia từng tia buông xuống, bao bọc Hoa Vân Phi bên trong, hiện ra diệu lý của đạo.

Lúc này, bất kể là Phi Tiên Quyết chủ công hay là Vạn Hóa Quyết làm tan rã vạn vật đều hơn xa lúc trước, trở nên đáng sợ tuyệt luân.

Hoa Vân Phi ra tay quyết đoán, lúc này hắn ác nghiệt vô tình, ngay cả dư ba rơi xuống, chỉ nhẹ nhàng lướt qua cũng khiến mặt đất lưu lại một mảnh phế thổ, sườn núi thành bột phấn, không còn một ngọn cỏ.

Diệp Phàm khẽ giật mình, Phi Tiên Quyết và Vạn Hóa Quyết quả nhiên ảo diệu vô song, nếu không phải hắn có bí quyết chữ Đấu, diễn biến ra Viên Thái Cực thì hôm nay chỉ sợ đã phải nuốt hận rồi.

Ầm!

Hai người lại va chạm, quyết đấu sinh tử, đều miệng phun tiên huyết, bay ngược ra sau.

Diệp Phàm tĩnh tâm ngưng thần, diễn biến đạo, cả người trong suốt, nha ngọc lưu ly bảy màu, thái cực thành vòng, là đạo ngân căn bản nhất, là quỹ tích của đại đạo nguyên thủy.

Hắn hít vào thở ra tinh khí thiên địa, cảm nhận nhịp đập của đại thế giới, hợp nhất với phương càn khôn này, trở thành người chấp hành đạo, mỗi một kích đều phá vạn pháp, mỗi động tác đều là ý chí của đạo.

Ầm àm!

Hai đại cường giả liên tục va chạm, cùng thi triển áo nghĩa vô song, đánh cho thiên hôn địa ám, nhật nguyệt vô quang, cả dãy núi nơi này biến thành phế tích, không biết đã hủy diệt biết bao linh địa, núi sông.

Rất nhiều hồ lớn chỉ một kích đã biến thành hố lớn, vì chỉ một kích của hai người cũng đủ khiến cả hồ nước lớn bốc hơi hết, cả phiến thiên địa biến thành sa mạc. Không gì có thể ngăn cản bọn họ, vạn vật hủy diệt.

Tần Lĩnh trăm vạn dặm rộng lớn vô cùng, nhìn không thấy cuối, bằng không náu đánh ra ngoài, tất nhiên đã khiến sinh linh đồ thán, vô số nhân loại chết thảm!

Cho dù như vậy, bọn họ cũng khiến đủ loại chim thú, cá tôm nơi này gặp tai họa, chết vô số kể. Tất cả những loài thú nơi này đều bị kinh động, lập tức chạy trốn khỏi khu vực cuộc chiến.

Trong trận chiến này, có ba hồ nước nghi là Hóa Tiên Tri cũng đã biến mất. không khó tưởng tượng được phạm vi cuộc chiến này rộng như thế nào! Đây đúng là một hồi đại kiếp nạn.

Trong Tần Lĩnh, các loại sinh linh đều nơm nớp lo sợ, nhanh chóng bỏ chạy thục mạng, như ngày tận thế đang buông xuống. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Đại chiến thảm thiết, hai người đều liên tiếp bị thương, máu màu vàng và máu ngũ sắc không ngừng tuôn rơi, nhưng hai mắt bọn hắn lại càng lúc càng lãnh liệt, không ai nhăn mặt hạ mày, không sợ tử vong, không ngừng ẩu đả.

Bảo bình đại đạo, vạn pháp buông xuống, từng tia từng tia hòa hợp nhất thể với Hoa Vân Phi. Ô quang chảy xuôi khiến hắn càng lúc càng nguy hiểm, Phi Tiên

Quyết, Vạn Hóa Quyết ra hết, như nhật nguyệt treo giữa trời, viên mãn mà cường thịnh.

Ầm ầm!

Hai người kịch chiến, khóe miệng còn lưu vết máu, cùng bay ngược ra sau, sau đó lại nhằm vào nhau. Tuy rằng đại chiến kịch liệt trong trong lòng mỗi người đều rất yên lặng, đang nghiền ngẫm đạo của đối phương.

Viên Thái Cực càng ngày càng thần diệu, mỗi lần chuyển động đều phân ra âm dương sinh tử.

Diệp Phàm tắm rửa trong sinh quang, như một thiên thần, tư thế oai hùng vĩ ngạn, chưởng khống sơn hà, mỗi lần đánh ra đều là một mảnh tử quang, tan biến vạn vật!

Ở giờ khắc này, một loại khí tức thái sơ tràn ra, dường như đi về thời kỳ trước khi khai thiên lập địa, hết thảy trở về nguyên thủy, căn nguyên diễn biến, âm dương nhị khí lưu động.

Xích!

Viên Thái Cực khẽ chuyển, bắn tử quang ra ngoài, công sát bảo bỉnh đại đạo. Quyết chiến đã đi tới hồi cuối cùng.

Ầm!

Bảo bình đại đạo ẩn chứa pháp lực vô tận, diễn biến pháp tấc chư thiên, không thể xóa nhòa. Nó là một thần vật hoàn mỹ, chỉ rung chuyển kịch liệt mà thôi, cũng không bị tổn hại gì.

Tuy nhiên Diệp Phàm cường thể công kích cũng thu được đôi chút hiệu quả, bảo bình đại đạo không thể bị hủy lại có thể bị cất đứt. Hắn dùng chiến lực cường đại khiến chiếc bình không thể đổ xuống từng đợt ô quang, chặt đứt liên hệ giữa nó và Hoa Vân Phi.

Ầm!

Bảo bình đại đạo rốt cục bị đánh chếch đi một chút, không còn ở giữa thiên linh cái của Hoa Vân Phi nữa, thiểu chút nữa bị văng đi xa.

Hai người đánh từ giữa trưa cho tới chạng vạng, những nơi hai người đánh qua đều hóa thành đất cằn đá sỏi.

Giờ khắc này, bọn họ rốt cục phân ra thắng bại, Diệp Phàm liên tiếp hạ trọng thủ, sát thức liên miên, chiêu này nối tiếp chiêu kia.

- Ahhh...

Hoa Vân Phi kêu lớn một tiếng, tóc tai bù xù, rốt cục ăn quả thiệt thòi lớn, bị long hình đạo ngân của Diệp Phàm đánh văng đi ra ngoài, thiếu chút nữa đã bị cất làm hai nửa.

Ầm!

Hắn văng vào một ngọn núi xa xa, nó lập tức đổ sụp. Hắn ngã xuống nơi đó, máu tươi tràn ra nhưng nhanh chóng từ trong bụi mù đứng lên.

- Ngươi chết ta sống, chỉ một mình ta đi ra!

Hoa Vân Phi nảy sinh ác độc, há mồm phun ra một viên tinh thần lớn bằng nắm tay, lơ lửng trên đỉnh đầu hắn.

- Không, ngươi chết, ta sống, một mình đi ra!

Diệp Phàm cũng nói, há mồm phun ra, trong lòng tay xuất hiện một chiếc tiểu xa (xe nhỏ) dài một tấc màu đen, ô quang lưu động như một con tiểu long.

Thần binh vương giả!

Bảo binh có thể quét ngang cùng giai, thiên hạ vô địch! Thánh nhân không xuất hiện trên thể gian, nếu nó ở trong tay Thánh chủ thì Ngũ Đại Vực này không ai có thể tranh phong.

Trong khi chiến đấu, cả hai đều sớm cảm nhận được trong người đối phương có Thần binh vương giả, đều phòng bị lẫn nhau. Loại binh khí này vừa ra, tất nhiên sẽ khiến máu chảy thành sông, sinh linh đồ thán.

Trên đỉnh đầu Hoa Vân Phi, khỏa tinh thần kia lóe sáng, quang hoa vạn trượng. Đây chính là chí bảo Thái Huyền Tinh Phong, trước bị phong ấn, hai năm này đã bị hắn cởi bỏ từng tầng một.

Đây là một kiện thần vật, do thủy tổ khai phái của Thái Huyền lưu lại, truyền thuyết là do một tinh thần chân thật hóa thành. Còn có truyền thuyết nói rằng đây kỳ thật là một Thánh binh truyền thế, tuy nhiên đã bị yểm đi tinh hồn căn bản.

Ầm!

Tinh thần vừa chuyển, như sáng lập thể giới, một viên đại tinh vô lượng vô tận, che kín bầu trời, như từ thiên ngoại tinh vực tới, đại tinh duy nhất thống trị chư thiên.

Bên kia, chiếc tiểu xa màu đen dài một tấc trong tay Diệp Phàm dài ra thành mấy trượng, tối đen như mực, trên đó điêu long khắc phượng. Lúc này hắn đã đứng ở trên đó.

Đây là chiến xa hắn đoạt được của tiểu yêu nghiệt chín tuổi, đệ đệ Vương Đằng. Lúc ấy hắn dùng Cửu Thần Binh thu phục, bằng không đúng là rất khó giải quyết.

Hiện giờ, hắn đã đưa Cửu Thần Binh cho Bàng Bác, chiếc Long Xa màu đen này thuộc về hắn, nếu đối mặt với Thần binh vương giả khác thì cũng không cần phải lo lắng.

Thần binh vương giả quyết đấu bẻ gãy nghiền nát, phàm là sinh linh hữu hình thì chỉ cần bị đánh trúng, dù là đại anh hùng cũng khó thoát chết, vô cùng đáng sợ.

Kích thứ nhất của hai người khiến cả một diện tích hai mươi mấy dặm đều nhất tề lún xuống mấy chục trượng, hoàn toàn băng toái, càng không nói những dãy núi trên đó, hoàn toàn hóa thành bụi bặm.

- Hoa Vân Phi ngươi không ổn rồi! Kỳ thật ngươi đã sớm bị đánh bại rồi! Liên tiếp vận dụng Hoàng Kiếp Tái Sinh Thuật, ngươi đã là nỏ mạnh hết đà! Ta tiễn ngươi đi thôi!

Diệp Phàm đứng trên Long Xa màu đen, tay cầm Đả Thầan Tiên, tóc đen dày như thác nước, hai mắt lạnh lẽo, như một Tiên Vương hạ giới, đối mặt với đại tinh độc áp thiên địa kia, vô cùng trấn định.

- Một trận chiến hôm nay ta quả thật đại thương nguyên khí, Hoàng Kiếp Thuật khiến ta hao tổn phân nửa căn nguyên, cần tĩnh dưỡng rất lâu. Thánh thể quả nhiên danh bất hư truyền, đúng là một thần dược hình người, ngày khác ta sẽ ngắt lấy, nhập đỉnh luyện dược. Ngươi nếu muốn lưu ta lại thì rất khó, ta lại có thể khiến ngươi phải trả giá cực lớn!

Khóe miệng Hoa Vân Phi tào ra một lũ máu, nhưng chiến ý xông thiên, thúc dục viên đại tinh ép xuống. Hắn cũng cầm Phượng Sí Lưu Kim Đảng đánh tới.

Đại tinh áp mãn thiên không, buông xuống vạn đạo pháp tắc, mỗi lũ đều đủ đánh gục cường giả cùng giai, chỉ cần bị bắn trúng thì rất khó sinh tồn.

Chiến xa màu đen cũng bắn ra đạo ngân vô ngàn, mỗi đạo như một chân long, sáng lập hư không giới, đánh vỡ vạn vật, phá hủy hết thảy.

Thần binh vương giả đấu Thần binh vương giả.

Đồng thời, Đả Thần Tiên và Phượng Sí Lưu Kim Đảng cũng va chạm kịch liệt.

Trong quá trinh này, Viên Thái Cực, bảo bình đại đạo đều chìm nổi, bí quyết chữ Đấu, chữ Hành, Phi Tiên Quyết, Vạn Hóa Quyết đều cùng hiện.

Đây là một hồi sinh tử chiến chân chính, hai người vận dụng tất cả thủ đoạn, không hề giữ lại.

Diệp Phàm thét dài một tiếng. Hắn hạ quyết tâm không lưu mạng cho Hoa Vân Phi, không muốn hắn còn sinh lộ, há mồm phun ra. Tinh khí như sông biển tiến nhập và trong Viên Thái Cực.

Đang

Hắn huy động Đả Thần Tiên, mỗi tức đánh ra cả ngàn lần, hoàn toàn đủ đánh nát thiên địa, đều nện lên Phượng Sí Lưu Kim Đảng.

Phượng Sí Lưu Kim Đảng là một kiện bí bảo vô cùng chấc chắn, không hề bị hao tổn nhưng không thể thừa nhận nổi lực lượng cường đại vô cùng, không thể hóa thành hư vô, khiến chủ nhân vẫn bị thương.

Phốc

Hoa Vân Phi không ngừng ho ra máu, nửa người trên bị nhiễm đỏ, chớp động ánh sáng ngũ sấc. Hắn dù có Hoàng Kiếp Tái Sinh Thuật cũng không thể chịu đựng nổi, không thể vĩnh viễn hồi sinh. Như vậy sẽ hao hết căn nguyên của hắn.

Đông!

Hoa Vân Phi tế ra một tòa tháp màu đồng, vô cùng hư phá, vốn có chín tầng nhưng nay chỉ còn lại năm tầng, mang theo một cỗ uy áp dọa người.

- Thần binh vương giả tàn phá...

Thần quang lóe lên trong mất Diệp Phàm, hắn nói:

- Trừ khi ngươi có Thánh nhân binh khí, bằng không hiện tại lấy ra cũng vô dụng thôi.

Chiến xa màu đen vọt lên, cứng rắn đối kháng đại tinh. Hắn huy động Đả Thần Tiên, ra tay nhanh như tia chớp, mỗi chiêu đều có thể đánh nát thiên địa.

Phốc!

Hoa Vân Phi bị chấn cho mồm phun máu tươi, đã cho thấy không thể kiên trì thêm được nữa nhưng lại cười cười nói:

- Ngươi không giết được ta đâu! Không lâu nữa đâu! Trên thế gian có rất nhiều Bất Tử Dược để ta luyện hóa, tới lúc đó ngươi không còn là đối thủ của ta nữa!

- Trên đời này, cường đại nhất không phải là thể chất, không phải là cổ kinh, không phải thần dược mà là tâm, đạo! Dám xuất hiện trước mặt ta, ta sẽ giết ngươi, như lúc này đây!

Xa xa, một nữ nhân xinh đẹp bay tới, áo trắng như tuyết, mái tóc như mây trời, như một tiên nhân lăng ba, uyển chuyển mà thướt tha.

- Tiểu Mạn sư muội, giết hắn! Hiện hắn đã sắp kiệt lực rồi!

Hoa Vân Phi nói.

Diệp Phàm đứng trên chiến xa màu đen cổ xưa, cầm Đả Thần Tiên trong tay, ánh mất lạnh lùng, lẳng lặng nhìn Lý Tiểu Mạn. Đều cùng tới từ một nơi tinh không khác, hắn vốn không muốn ra tay nhưng nếu đối phương lộ ra sát ý thì hắn cũng chỉ có thể vô tình.

Bình luận

Truyện đang đọc