Tinh thần ấn ký mỏng manh của nữ Thánh nhân truyền ra khiến Diệp Phàm run rẩy. Đây là loại tỉnh cảm âm yểm tới mức nào chứ?
Dùng cả đời nữ thánh thật lòng truy tìm, lại chỉ thấy được dấu chân, cả đời chỉ ở phía sau, đúng là khiến người ta phải cảm khái.
Có thể trở thành nữ Thánh nhân thì tất phải là một Thần nữ thiên tài trong thế hệ, được bao phủ bởi ánh sáng thần thánh, vạn người chú ý, ngạo thị thiên hạ.
Nhưng nàng lại bỏ qua tất cả, một mình ra đi, đối mặt với vũ trụ lạnh như băng, không ngừng tìm kiếm.
Năm tháng đằng đẵng, một người cô độc, hồng nhan hóa thành xương khô, chết đi trong một góc cô quạnh của vũ trụ.
Cả đời cô đơn như vậy, không ai hiểu được nỗi lòng nàng.
Không có kết quả, không có hi vọng, cuối cùng là một kết cục thể này.
Trên đạo đài to lớn, sương mù hỗn độn tỏa ra. Thân ảnh cao lớn ngồi dưới đất kia vẫn không nhúc nhích, giống như từ thiên cổ tới nay chưa từng di chuyển vậy.
Diệp Phàm cảm thấy bản thân việc Điểu Trụy như trăng rằm kia có thể khiến sát trận của Vô Thủy bỉnh ổn lại đã thuyết minh tất cả rồi.
Trong mắt người đời thì Vô Thủy rất thần kỳ, không gì không làm được, trấn nhiếp vạn tộc, trấn áp bảy đại cấm địa Sinh Mệnh, giết Thần linh Vực ngoại, quét ngang bốn phương tám hướng, trên trời dưới đất đều là vô địch, cổ kim đều phải kinh hãi.
Nhưng dù hắn có bản lĩnh lớn tới mấy, vang dội cổ kim thì cũng không có khả năng nghịch chuyển thời gian, thay đổi vận mệnh của nữ thánh.
Giữa bọn họ có một đoạn chuyên cũ không muốn người biết tới, bằng không thì Điểu Trụy hình trăng rằm kia căn bản không có khả năng khiến đại trận của Vô Thủy yên lặng lại. Phải biết ràng ngay cả Hắc Hoàng cũng không thể đặt chân tới nơi này, không biết sinh tử của Vô Thủy.
- Đáng tiếc, đáng tiếc thật. Đại đế cổ mặc dù vô địch nhưng cũng lại là người bi ai nhất.
Mỗi người đều có bí mật. Đại đế cổ dù cường đại vô song, trấn áp chư thiên, quét ngang thần linh Vực ngoại nhưng cũng có tiếc nuối như vậy.
- Bái kiến Vô Thủy Đại đế.
Lão già mù thành kính lễ bái.
Đoạn Đức và Diệp Phàm cũng không phải ngoại ệ, còn thật sự hành đại lễ, thật tỉnh vái Vô Thủy. Đi trên con đường của Đại đế, không sợ trời không kính đất, không tín ngưỡng người khác nhưng không phải là có thể bất kính với các bậc tiền nhân.
Vô Thủy đối với Nhân tộc có cống hiển lớn, đáng được bọn họ bái tạ. Chuyên này hẳn là vừa kính sợ vừa tôn sùng.
- Đại đế...
Lão mù ngẩng đầu lên một lần nữa, phía trước trống không, chẳng còn thứ gì.
- Sao lại như vậy?
Bọn họ đều sợ hãi. Thân ảnh cao lớn kia đã biến mất, không còn ở trên đạo đài nữa, giống như chưa bao giờ xuất hiện vậy.
- Chúng ta vừa rồi nhìn thấy hắn thật sao?
Bọn họ lúc này lại hơi hoài nghi.
- Có là là một hình ảnh năm xưa ghi lại.
Bọn họ cẩn thận cân nhắc, cho ràng là như thế. Bằng không thì Đại đế cổ cường đại thể nào chứ, dù chỉ là một tia để uy cũng có thể ép nát thiên địa.
Nếu vừa rồi là chân thân thì bọn họ căn bản không thể tới gần, chỉ sợ hơn một nửa sẽ lập tức nổ tung, huyết nhục và nguyên thần không thể tồn tại nữa.
Ai đã từng nhìn thấy để thi chân chính chứ? Trên đời này không ai có thể tới gần.
Năm đó da của Bất Tử Thiên Hoàng phải dùng Đế binh Cực Đạo đối kháng, bằng không thì không thể tới gần, huống chi là chân thân của Đại đế.
Cô đơn một đời, đây là kết cục thê lương của Đại đế lúc tuổi già.
Sống không thấy người, chết không thấy xác. Vô Thủy ở nơi nào?
Lúc này trong lòng ba người rất nghi ngờ, nghĩ ngợi đủ điều. Rốt cục đã xảy ra chuyên gì? Trên đạo đài lúc này đã trống không, không còn ai cả.
Trên đạo đài hoàn toàn yên tĩnh, sương mù hỗn độn lan tỏa. Nỗi lòng bọn họ phức tạp bước về phía trước, quan sát cẩn thận từng tấc đất.
Đạo đài cổ xưa, trên đó khắc loang lổ dấu vết năm tháng, ghi lại cả đời tịch mịch của Đại đế. Một mình ngồi xếp bằng, đúng là đưa lưng về phía chúng sinh. Hắn nhìn từ phía xa sao?
Trung tâm của đạo đài, thân ảnh oai hùng vĩ ngạn ngồi xếp bằng không còn đâu nữa nhưng bóng dáng với mái tóc đen như thác nước lại khó có thể biến mất toong lòng bọn họ.
- Trên mặt đất có thứ gì kìa.
Ở nơi hắn ngồi xếp bằng có một bộ y phục rách nát rơi ở đó, cũng không biết đã bao nhiêu vạn năm nhưng vẫn trường tồn.
- Vũ hóa đạo y.
- Vô Thủy Đại đế không phải hóa đạo rồi chứ?
Trong lòng ba người chấn động, cảm thấy có hơi bi thương. Một vị Đại đế mạnh nhất của Nhân tộc cuối cùng cũng không ngăn nổi năm tháng, ngay cả thi thể cũng không lưu lại được.
Vô Thủy không lưu lại gì. Khi còn sống thần vĩ biết bao, độc tôn chín tầng ữời mười tầng đất, khi qua đời lại bỉnh thường như vậy, biến mất như một cơn gió.
Khi chết đi không kinh thiên động địa, chưa từng chấn động thể gian, cứ như vậy tan theo gió. Đây chính là Vô Thủy Đại đế khiến vạn giới chư thiên không dám thở mạnh đó sao?
- Hắn cứ như vậy mà rời khỏi thể gian này. Thể không giống như Vô Thủy mạnh mẽ vô song đâu. Đến chết cũng phải khiến thiên hạ loạn động mới đúng. Sao lại có thể lựa chọn tự hóa để thân.
Đoạn Đức nói.
Đột nhiên lão mù chấn động, lộ vẻ khó tin nói:
- Không... Không phải là Vũ Hóa Phi Tiên rồi chứ?
Đoạn Đức cả kinh nói:
- Không có khả năng. Từ xưa tới nay ai có thể thành tiên chứ? Truyền thuyết ngày xưa nói đều không thể tin nổi, chứng cớ được tìm thấy đều là giả cả.
- Không chừng Vô Thủy Đại đế thật sự thành công, mạnh mẽ đánh vỡ sự giam cầm của thiên địa, thành tiên mà đi.
Ánh mắt lão mù cháy bỏng.
Trong sách cổ có ghi lại, Vũ Hóa Phi Tiên thật ra là hóa đạo, sinh mệnh đi tới điểm cuối, cũng không phải là thành tiên thật.
Nhưng cũng có người phản bác. Xưa kia vào thời cổ đại xa xôi, có Chân Tiên thượng cổ tồn tại, muôn đời muôn kiếp chỉ có một người có thể Phi Tiên.
- Ta cảm thấy là hóa đạo. Các ngươi xem nơi này còn có tro tàn, rõ ràng là Đại đế khi đốt đi để thân lưu lại.
Đoạn Đức nhìn chằm chằm vào y phục rách nát.
- Vũ Hóa Phi Tiên, chân thân chỉ có thể cầm một kiện binh khí tiến vào Tiên vực. Tro tàn là những vật phẩm tùy thân khác của Đại đế bị hủy đi.
Lão mù phản bác.
- Điều này càng thuyết minh là Vô Thủy Đại đế hóa đạo rồi. Bởi Vô Thủy Chung còn tồn tại, vẫn chưa bị hắn mang đi.
Đoạn Đức nói.
- Có lẽ bởi nguyên nhân đặc thù nên hắn chưa kịp mang Đế binh đi, một mình đi tới Tiên vực. Từ cổ chí kim ai có thể mở ra thông lộ này chứ? Cơ hội chỉ lướt qua mà thôi.
Lão mù vẫn cố cãi.
- Quên đi. Tranh đấu nhưng chuyện vô nghĩa này làm gì. Bất kể là hóa đạo hay Phi Tiên thì tóm lại vẫn là Vũ Hóa Phi Tiên, không còn trên đời nữa. Một Nhân tộc loạn thể lại không có Đại đế thì vẫn cần phải lo lắng đó.
Diệp Phàm ngắt lời bọn họ.
Trên đạo đài không còn thứ gì khác. Mấy người đều thở dài. Đây đúng là chuyện ngoài dự đoán của bọn họ, thực khiến người ta thất vọng.
Cuối cùng Diệp Phàm đặt đầu lâu như tuyết trắng của nữ thánh đặt trên vũ y rách nát, chôn ở nơi này.
- Sinh không thể cùng nơi nhưng chết lại được đồng huyệt đi.
Hắn than khẽ một tiếng.
Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vnỞ khe nứt dưới vách đá của đạo đài có một gốc Dược Vương nở rộ đóa hoa bảy màu, lay động phát ra ánh sáng tươi đẹp, tỏa sáng lấp lánh, mùi hương thơm ngát.
- Vào bảo sơn sao có thể ra về tay không chứ? Mỗi một đóa Dược Vương đều là một cái mạng, ngắt hết đi thôi.
Đoạn Đức nói.
Hắn rất thoải mái lôi kéo Diệp Phàm, đi tới ngắt lấy. Lúc này bọn họ cũng không dám bỏ lại Điểu Trụy hình trăng rằm, bằng không nửa bước khó đi, lập tức bị đánh thành bột phấn.
Trên đạo đài có dày đặc đạo văn. Đây là sát trận không hề sứt mẻ của Vô Thủy, trừ phi là Đại đế tới đây, bằng không không ai có thể tiến vào.
Thác nước hỗn độn trút xuống từ trên đạo đại, ẩn hiện đạo văn nhưng không tổn thương tới ba người chút nào. Bọn họ lao thẳng lên, ngắt một hơi lấy tám cây Dược Vương.
Đoạn Đức và lão mù kích động tới run rẩy. Mỗi một cây đều có thể kéo dài sinh mạng bốn trăm năm. Đây là Thần Tàng kinh người tới mức nào chứ. Ngắt thêm vài cây nữa có thể so với cả Bất Tử Thần Dược đó.
Cuối cùng cả người bọn họ đều là dược hương, được Dược Vương làm cho huyết nhục trở nên gần như trong suốt, hô hấp tinh hoa của cổ dược, lông tóc toàn thân đều thư gian, lơ lửng như ở trên chín tầng mây.
Khi leo xuống khỏi đạo đài, tổng cộng bọn họ thu được mười ba cây Dược Vương. Nếu chuyện này mà truyền ra thì nhất định khiến toàn thiên hạ phải khiếp sợ.
Ngoài trừ ở Tử Sơn ra thì những dãy núi hoang dã khác, cộng tất cả lại chỉ sợ cũng không có nhiều như thế này. Mỗi cây đều phải cần Địa Nhũ tám chín vạn năm mới nuôi lớn nổi.
- Phát tài rồi. Tổng cộng lại có thể so với một gốc Bất Tử Thần Dược!
Đoạn Đức hưng phấn tới sắp co giật.
Lão mù cũng không thể bỉnh tĩnh nổi, ánh mắt nóng bừng, gần như điên cuồng, không ngừng vuốt ve từng gốc cổ Dược Vương, nhìn vẻ sáng bóng trong suốt của nó.
Sau khi ba người bỉnh tĩnh lại, Diệp Phàm phất tay lên, tung Điểu Trụy hình trăng rằm lên đạo đài, rơi lên giữa vũ y, ở phía trước đầu lâu trắng như tuyết.
Thác nước hỗn độn vạn trượng buông xuống. Đạo đài bị bao phủ đi, không ai có thể tiến vào một bước, bằng không nhất định sẽ trở thành tro bụi. Thánh nhân tới đây cũng không thể được.
- Chờ một chút. Các ngươi nói đạo đài này có thể chính là một ngôi mộ lớn hay không? Thi thể của Vô Thủy ở trong đó?
Ngay trước lúc rời đi, đột nhiên Đoạn Đức nói.
- Chuyện này...
Diệp Phàm và lão mù đều kinh ngạc.
- Với kinh nghiệm nhiều năm trộm mộ của ta mà nói, đây rất có thể là một ngôi mộ của Đại đế.
Đoạn Đức vô cùng khẳng định.
Mặc dù vậy bọn họ cũng không thể đi vào nữa bởi nơi nơi trên đạo đài này đều là trận văn dày đặc, nếu không có Điểu Trụy trong tay thì nhất định sẽ bị trận đồ đánh tan thành bụi.
Cuối cùng bọn họ rời khỏi nơi này. Trong Tử Sơn rất lớn, có rất nhiều nơi bọn họ cũng chưa đi tới nhưng Diệp Phàm cũng không hứng thú. Hắn muốn tới nơi đặt Vô Thủy Chung.
Hướng ba người trở về ngang qua một loạt thủy tinh quan khắc Bất Tử Thiên Hoàng. Lúc này tất cả đều ngây dại, sau đó toàn thân lạnh toát, trong lòng như đóng băng.
Tất cả thủy tinh quan đều đã mở ra, toàn bộ trống rỗng. Trên mặt đất còn một số dấu chân đen kịt. Nơi này giống như Sâm La Điện, lạnh lẽo mà đáng sợ.
- Đi mau.
Đoạn Đức kêu to. Không ai quen thuộc hơn hắn về lăng mộ, nhìn thấy cảnh tượng này mặt mũi liền trắng bệch.
Graoooo...
Bốn phương tám hướng đều truyền tới tiếng gào thê lương giống như cửa Địa Ngục được mở ra vậy. Nơi nơi đều là những thân ảnh đen kịt khô héo, tiến về phía này.
- %$@ nhà nó. Tất cả đều là bộ hạ của Bất Tử Thiên Hoàng. Nơi này cũng thật quái quỷ, ai nấy đều là thần tướng trong thần thoại ngày xưa.
Dù những người này đã chết từ lâu, không còn pháp lực nữa, thân thể cũng đã khô héo cực độ nhưng một đám như vậy vọt tới thì chỉ sợ cả Đại Thánh viễn cổ tới đây cũng bị đánh nát.
Không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể tể ra thượng cổ Thôn Thiên Ma Quán. Dù Diệp Phàm cũng không còn cách nào. Những con lệ quỷ này đáng sợ vô cùng.
- Có một sinh linh khủng bố còn sống khống chế đám thi thể khô héo này. Hắn muốn cướp đoạt Dược Vương.
Thôn Thiên Ma Quán thượng cổ rung lên, phun ra một luồng ô quang, giết thành một con đường. Bọn họ chạy về phía trước rất nhanh, không dám dừng lại.
Binh khí của Độc Nhân Đại đế đúng là cường đại, tuyệt đối có thể chém giết một vùng nhưng lại tiêu hao quá lớn. Có thể hút khô bọn họ tại nơi này, không nên tử chiến ở đây.
Ba người chạy rất nhanh. Một đám lệ quỷ hoặc là có đầu rồng, hoặc có thân kỳ lân đuổi sát phía sau. Khắp Tử Sơn đều bạo động, nơi nơi đều là thi ảnh.
- %&$, Thánh nhân đến đây cũng phải nuốt hận. Lão Bất Tử Thiên Hoàng kia để lại một đám bộ hạ chó má thật.
Đoạn Đức mắng to.
Ầm!
Rốt cục bọn họ không thể không thúc dục Thôn Thiên Ma Quán, chấn động ra một luồng ô quang đáng sợ. Bộ hạ của Bất Tử Thiên Hoàng cường đại tới mức nào cũng chỉ có nước vỡ tan.
- Không được. Nhiều quá, lại không tập trung một chỗ thì. Có sinh linh còn sống là chủ đạo trong bóng tối.
Lão mù nhíu mày.
Tuy nhiên cuối cùng bọn họ cũng rời được tới phía sau của đại điện rộng lớn trong Tử Sơn. Một bộ thạch kinh đặt ở nơi này.
- Các ngươi mau đi đi. Ta phải lưu lại.
Diệp Phàm nhét khối để ngọc vào trong thạch kinh.
- Ngươi mà lưu lại lúc này là chắc chắn phải chết. Mau theo chúng ta rời đi.
Lão mù nói.
- Không còn cách nào nữa. Vạn tộc thái cổ sắp xuất hiện rồi. Không có lực lượng chấn nhiếp bọn họ thì náo động hắc ám trước kia sẽ lại tái hiện.
Diệp Phàm nói.
- Ngươi muốn làm gì?
- Tử Sơn này là trạm đầu tiên của ta. Ta muốn khiến Vô Thủy Chung vang rền ba tháng, chấn nhiếp Nhân Thể Gian, khiến bọn chúng hoài nghi chuyên sống chết của Vô Thủy.
Diệp Phàm nói.
- Ngươi điên rồi. Không chỉ nói tới vang vọng ba tháng, dù chỉ là ba tiếng ngươi cũng đã trở thành tro bụi. Dù là Thánh thể cũng thể ngăn cản dao động của Vô Thủy Chung đâu.
- Ta có biện pháp ngăn cản. Các ngươi đi mau đi.
Diệp Phàm thúc giục, đặt khối để ngọc vào, lập tức phát ra một quầng sáng, mở ra hư không.
- Ngươi dám lưu lại, nếu chúng ta không làm chút gì thì thật sự không còn mặt mũi đi ra ngoài.
Lão mù nói, sau đó nhất định để lại Thôn Thiên Ma Quán.
Đoạn Đức phát khóc nhưng cũng không phản đối, mang theo tiếng khóc nức nở nói:
- $#, ngươi đừng có đánh mất của ta đó. Ba tháng sau ta sẽ tới trộm mộ, lấy bảo bối về.
Mười ba Dược Vương hai người mang đi bốn cây, còn lại chín cây đều để cho Diệp Phàm, giúp hắn kéo dài tính mạng.
Vô Thủy Chung vang lên, một hồi lốc tố chưa từng có từ giáng xuống.