GIÀ THIÊN

A Di Đà Phật còn sống. Lời này vừa ra khỏi miệng khiến khí huyết hầu tử sôi trào, nếu chân tướng là như thế, chỉ nghĩ không thôi đã khiến người ta khiếp sợ.

Phía trước phật quang vô lượng, niệm lực do chúng sinh hợp thành, tinh thuần mà thần thánh chiếu khắp đại địa, hào quang vạn trượng.

- Đây chỉ là một ý tưởng của ta mà thôi, đừng coi là thật. Nếu hắn còn sống, người khác còn thành công chứng đạo.

Diệp Phàm nói, tuy nhiên trong lòng vẫn có rất nhiều nghi vấn.

- Đại đế cổ cũng không nhất định cứ phải chứng đạo ở viên cổ tinh này. Có người đến từ Vực ngoại, thậm chí A Di Đà Phật Đại đế cũng từ thiên ngoại mà đến.

Hầu tử tâm tình trầm trọng.

Viên cổ tinh này có vô tận bí tân, từ xưa đến nay cũng không biết có bao nhiêu đại năng tới nơi này, tất cả đều đang truy tìm. Mà các tộc Thái cổ cũng đều từ Vực ngoại tới. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Điều này cũng đúng.

Diệp Phàm gật đầu, như có suy nghĩ, nhưng vẫn lắc đầu. Khi sức người đến tận cùng, một người cường đại tới mức nào thì cũng không sống được mười mấy vạn năm.

- Ngươi nhận thấy không, ta thủy chung cảm thấy Tây Mạc thần bí nhất, giáo lý khác căn bản không thể đứng vững ở nơi này. Mỗi người đều thành kính lễ Phật, khai sáng kỳ tích xưa nay chưa từng có.

Hầu tử trầm giọng nói.

Nhiều người kính phật như vậy, từ xưa đều như thế. Mỗi người đều niệm tên của A Di Đà Phật, không thể không khiến người ta rung động. Đều dồn vào trên người một người, có lẽ thật sự có thể bất hủ.

Phía trước chỉ là một cổ thành mà thôi, đã có vô lượng phật quang xông lên tận trời. Nếu là tất cả niệm lực trên vùng đất này dồn vào một chỗ, đó sẽ là một loại cảnh tượng như thế nào?

Hầu tử chỉ mới nghĩ tới đã cảm thấy da đầu run lên, không kìm nổi nói:

- Khiến người ta run rẩy, sởn tóc gáy.

A Di Đà Phật. Trong miệng Diệp Phàm niệm một câu, lập tức có một loại lực lượng thần bí chảy xuôi, rất là quỷ dị. Vùng thổ địa cổ xưa Tây Mạc này khiến người ta cảm thấy không thể tưởng tượng.

- Hầu ca, có lẽ chỉ có ngươi ta cùng những người như Hoàng Hư Đạo, Hỏa Kỳ Tử mới có thể cảm ứng được. Ngươi niệm thử A Di Đà Phật một lần xem có cảm giác gì?

Hầu tử thử xong lập tức kinh hãi nói:

- Trên mảnh đất này có một loại lực lượng thần tính cộng minh, ta nghĩ nếu là người của Phật môn thường niệm bốn chữ A Di Đà Phật, có thể tăng thêm pháp lực bản thân.

- Không sai, chínhlà như vậy. Tây Mạc sâu không lường được.

Diệp Phàm nói.

- Dựa vào điều này, ta càng cảm giác được A Di Đà Phật còn sống, mà còn cường đại tới mức khó tin. Chúng sinh niệm A Di Đà Phật thành tựu thân bất hủ của hắn, mà hắn thì ban cho mỗi người phật lực, khiến phật đồ càng thêm thành kính, hình thành một loại tuần hoàn đáng sợ.

- Ta không cho rằng A Di Đà Phật còn sống, ta chỉ cảm thấy Phật giáo Tây Mạc thần bí khó lường. Chúng ta không cần tìm tòi nghiên cứu nhiều, bằng không có thể sẽ có đại họa. Dù sao thân ở trên mảnh đất này.

Trong lòng Diệp Phàm có cảm ứng.

- Chẳng lẽ chúng ta nói ở đây còn có thể bị nhân vật nào đó cảm ứng được hay sao?

Hầu tử nhìn phía hư không rồi sau đó nhìn phương hướng Tu Di Sơn xa xa.

Diệp Phàm lẩm bẩm:

- Trước thời hoang cổ, một vị Đại đế cuối cùng là Vô Thủy. Sau thái cổ, một vị Đại đế cuối cùng là Thanh Đế, bọn họ hẳn là đều chứng đạo trên viên cổ tinh này. Cho nên ta nghĩ A Di Đà Phật hẳn không còn trên thế gian.

- Nhưng từ cổ đến nay vô lượng niệm lực này có thể tích tụ thành vô lượng phật quang giống như biển trời, cuối cùng đã bị ai đoạt được, đều đi nơi nào rồi?

Hầu tử nói.

Diệp Phàm nói:

- Chỉ cần là người, đều có một ngày hủ diệt. Đại đế khác, cường đại như Độc Nhân có một không hai cổ kim, khai sáng ra những loại công pháp chấn thế, ngay cả thần thai đều hóa sinh ra, mở ra một loại trường sinh khác vì sao không chọn con đường chúng sinh niệm lực này? Cường đại như Vô Thủy, có thể bước vào vùng cấm, đem đại đạo giẫm ở dưới chân cũng không chọn con đường này, nói rõ rất khó chân chính bất hủ. Ta nghĩ A Di Đà Phật cũng không có khả năng bởi vậy mà sống mấy chục vạn năm. Vô lượng phật quang, vô cùng niệm lực này không phải thành tựu thân bất hủ của hắn, hẳn là có tác dụng khác.

- Vậy ngươi nói xem, khắp Tây Mạc đều tràn ngập loại thần tính lực lượng tinh thuần này, cuối cùng rốt cục thành tựu cho ai?

Hầu tử hỏi như rống lên.

- Phật môn tu chính là kiếp sau, thần bí nhất, chúng ta vẫn không nên suy đoán mò. Tây Mạc thần bí khó lường, không phải chúng ta hôm nay có thể giao thiệp.

Diệp Phàm cảnh cáo.

Hầu tử trầm tư gật đầu, bởi vì có huyết mạch lực của Đấu Chiến Thánh Hoàng, hôm nay thân ở Tây Mạc rõ ràng cảm nhận được một loại lực lượng thần bí. Nếu thật sự muốn theo đuổi, nói không chừng sẽ gây ra họa lớn.

Hắn lộ vẻ sầu lo, nhìn về Tu Di Sơn xa xa. Nơi đó là trung tâm của Tây Mạc, từ xưa đến nay tất cả vô cùng niệm lực đều dồn vào đây, thật sự khiến hắn lo lắng.

- Ngươi không phải lo, ta nghĩ thúc thúc ngươi sớm phát giác, nhìn càng thấu hơn so với chúng ta, có lẽ chính vì vậy mà hấp dẫn hắn.

Diệp Phàm trấn an.

- Chỉ hy vọng là thế. Nếu không có chuyện, về sau ta không nguyện tới Tây Mạc nữa, trừ khi có một ngày kia ta trở thành Thánh nhân.

Mắt lửa ngươi vàng của hầu tử bắn ra từng đợt thần mang.

Hai người bọn họ tiếp tục lên đường, hầu tử muốn đi Đại Lôi Âm Tự mà Diệp Phàm thì thăm hỏi nhiều nơi, tìm kiếm tòa cổ tự An Diệu Y sở tại, hôm nay vẫn còn chung đường.

- Phật môn kiếp sau, tu chính là đạo quả của tương lai. Ngươi nói A Di Đà Phật có thể xuất hiện vào một ngày trong tương lai hay không?

Ở trên đường, hầu tử cân nhắc rất lâu nói.

- Chuyện tương lai ai có thể nói rõ.

Diệp Phàm cười khổ. Những điều này hắn cũng nghĩ tới nhưng lại không muốn nói ở Tây Mạc. Bởi vì mỗi một lần niệm bốn chữ A Di Đà Phật đều có một loại khí tức thần bí tràn ngập, hắn không muốn dính vào nhân quả.

- Vậy Thích Ca Mâu Ni sẽ không thật sự có liên quan cùng phật hả. Có phải vì ma xác của hắn hoặc là có liên quan cùng Thần Chi Niệm?

Hầu tử lẩm bẩm.

- Ngừng ở đây đi, trở về chúng ta nói tiếp, đừng ở Tây Mạc bàn luận.

Diệp Phàm ngắt lời hắn.

Hầu tử ho khan, từ đây đình chỉ phen nghị luận này. Diệp Phàm tìm kiếm An Diệu Y, hy vọng trước khi đi có thể gặp mặt một lần cuối cùng. Nhưng Tây Mạc chùa chiền khắp nơi, giống như biển rộng tìm kim, tìm tòi nhiều ngày đều không có kết quả. Hắn dựa theo phương pháp tu luyện An Diệu Y cần đến, lại nghe ngóng mấy ngày rốt cục có một ít manh mối, đại khái đoán ra hướng đi của nàng.

Phật môn, đối với đạo tình dục trải qua một quá trình niết bàn và chuyển biến, từ cấm dục nguyên thủy nhất hóa thành lợi dụng thất tình lục dục để tu luyện.

Diệp Phàm đoán, nếu An Diệu Y đến Tây Mạc, nhất định sẽ tìm căn cầu nguyên, thăm có quá trình diễn biến của pháp môn này, trong đó hơn phân nửa sẽ bắt đầu từ Thanh Văn Thừa. Đây là thái độ nguyên thủy nhất của Phật giáo đối với "Tình".

Tìm về căn nguyên hẳn là A Hàm Kinh, đây cũng là Cổ kinh cơ bản nhất của Phật giáo, có phương pháp Phật Đà trúc cơ, An Diệu Y muốn đi xa hơn nhất định phải học từ ngọn nguồn.

Mấy ngày sau, hắn thăm hỏi được thế gian có một cổ tự tên là A Hàm Tự, bên trong có chân nghĩa A Hàm Kinh, đáng tiếc bị hủy một vạn năm trước, ngày nay không thể tìm.

Bởi vậy cũng có thể nhìn ra, Phật giáo thần bí khó lường biết bao, tuy rằng cùng tôn A Di Đà Phật nhưng cũng có các loại lưu phái, trong quá trình diễn biến giáo lí cũng có chỗ xung đột.

Bọn họ một đường hướng tây, khoảng cách Tu Di Sơn ngược lại càng ngày càng gần. Những ngày này Diệp Phàm thân ở Tây Mạc, những gì nhìn thấy nghe thấy đều đã bị chấn động.

Đây thật là một thịnh thế, Tây Mạc rộng lớn vô ngần lại chỉ có một Phật giáo, có thể nói lực lượng một giáo đủ để sánh với hợp lực chư giáo của bất kỳ một vực nào khác.

Đương thời Phật giáo được xưng là thiên hạ đệ nhất đại giáo không quá chút nào, Diệp Phàm cùng hầu tử thăm viếng không ít cổ tháp, gặp được một số thần tăng lánh đời, sâu không lường được.

Diệp Phàm mơ hồ cảm thấy cả Tây Mạc đều rất phi phàm, như là không thuộc thế gian này, tương lai có thể sẽ bay đi vậy.

- Tương truyền, Thần triều Vũ Hóa muốn toàn giáo phi thăng, cuối cùng hóa thành tro tàn. Vùng phật thổ này tương lai cũng có tính toán như vậy hay không? Dù sao niệm lực quá khổng lồ, đây là cơ sở của bọn họ.

Diệp Phàm lẩm bẩm.

Hắn càng nghĩ càng phức tạp, mà tư duy cũng càng ngày càng phân tán, nháy mắt chạm đến rất nhiều điểm có tính mấu chốt, bỗng dưng nghĩ tới đây là một đại thế, Phật giáo dường nhưu chuẩn bị càng sung túc.

Rồi sau đó, hắn đột nhiên bừng tình, rất nhanh hỏi:

- Hầu ca, các tộc thái cổ đều thức tỉnh ở kiếp này, là Thái Cổ Hoàng tính toán sao? Hay là các tộc sớm có ước định, trùng hợp làm ra lựa chọn như vậy?

- Là những nơi cổ xưa như Thần Tàm Lĩnh, Huyết Hoàng Sơn, Hỏa Lân Động truyền lại, cũng có thể nói là kết quả suy diễn tính toán của Thái Cổ Hoàng.

Hầu tử nghiêm túc nói.

- Đúng rồi. Sớm tại thời thái cổ, mọi người đã tìm đến nơi này. Về phần tới kiếp này, Cổ tộc lần lượt sống lại, như thế tính ra, điểm mấu chốt nhất đã vạch ra...

Diệp Phàm tự nói, rồi sau đó trong mắt thần quang khiếp người nói tiếp:

- Biến cố nghịch thiên nhất từ xưa đến nay sẽ phát sinh ở kiếp này.

Trong nháy mắt hắn hiểu rõ một số điều mang tính bản chất, nghĩ thấu rấtnhiều chỗ khó hiểu. Viên cổ tinh này tuyệt đối là đặc thù, vì để Đại đế cổ tới đây, vì sao Cổ Hoàng muốn phong ấn con ruột tới kiếp này?

Đối với những người này mà nói, có lẽ chỉ có thành tiên mới có thể hấp dẫn được, ngoài ra còn có thể có gì khác? Tương lai tất có kịch biến kinh thế phát sinh.

- Có lẽ Đại đế cổ đều đến từ thiên ngoại, Cổ Hoàng có lẽ cũng như thế, bởi vậy có thể tính ra số lượng Đại đế từ xưa đến nay, thậm chí đến tột cùng có bao nhiêu sinh mệnh cổ tinh...

Diệp Phàm càng nghĩ càng nhiều, không ngừng suy tính.

- Không dám nói khắp vũ trụ, bởi vì nó thật sự quá lớn, mênh mông vô ngần, nhưng tối thiểu lấy cổ tinh này làm trung tâm, phạm vi có thể vươn tới, số lượng của Đại đế cổ cùng sinh mệnh cổ tinh có thể thôi diễn ra.

- Nhưng tinh không cổ lộ cũng là một điểm mấu chốt, là con đường mà cổ tinh này có thể đi tới hay là có ý nghĩa đặc biệt hơn? Ồ, đây dường như là, Lão Tử cùng Thích Ca Mâu Ni vẫn đuổi theo, chưa từng nghỉ chân...

Nửa tháng sau, Diệp Phàm rốt cục biết được manh mối của A Hàm cổ tự từ miệng một vị phật đồ, sớm đã trùng kiến ở trên cao nguyên A Dục, nối liền với trời.

Mà nơi này cách Tu Di Sơn còn mười mấy vạn dặm, trong lòng Diệp Phàm rung động. Cách xa như vậy hắn đều cảm thấy một loại vô lượng thần năng ở phía trước, khí thế bàng bạc.

Chỉ trong khoảnh khắc hắn nhìn thấy vạn trượng phật quang xông lên tận trời, bao phủ cả vùng thiên địa phía trước, niệm lực tinh thuần từ xưa đến nay đều dồn về địa phương đó, thần thánh mà uy nghiêm.

Cuối cùng, Diệp Phàm cùng hầu tử tách ra, ai đi đường nấy.

Cao nguyên A Dục cao so với mặt biển khiến người ngạc nhiên thán phục, cao lớn hơn núi lớn địa phương khác, một năm có hơn nửa bị tuyết đọng bao phủ, lạnh băng khủng khiếp.

Ngày nay chính là lúc xuân về hoa nở ngắn ngủi nhất trong năm, trên cao nguyên một mảnh sinh cơ bừng bừng, chồi non từ dưới đất trồi lên, hoa nở rực rỡ, khí tức sinh mệnh tràn ngập.

Bỗng nhiên từ rất xa Diệp Phàm cảm nhận được một loại lực lượng không hiểu đang triệu hoán, thần thánh mà tường hòa, dẫn đường hắn đi về phía trước, toàn thân thư thái như tắm rửa trong tiên huy.

- Đây là?

Hắn không kìm chế được tự nói, nhìn về phía trước.

Sau đó không lâu, trong lòng hắn chấn động mãnh liệt, cảm nhận được lực lượng hóa đạo. Có một vị Thánh nhân đang hóa đạo.

- Thí chủ từ phương xa tới, lão nạp chờ ngươi đã lâu.

Phía trước có một đài đá vỡ nát, một lão tăng ngồi xếp bằng trên mặt đất, cũng không biết sống bao nhiêu năm, máu thịt và đạo cốt toàn thân đều đang thiêu đốt, sắp hóa đạo. Đây dĩ nhiên là một vị Thánh tăng viễn cổ, cũng có thể xưng là Phật.

- Thánh tăng, người biết ta là ai?

- Ngươi tới từ một chỗ khác tinh không, lão lạp trước khi tọa hóa có thể nhìn rõ tương lai, vẫn luôn chờ ngươi.

Vị Cổ Phật khô gầy đang thiêu đốt này nói.

- Người...

Diệp Phàm vô cùng kinh ngạc.

- Trước lúc này, bần tăng đã mượn lực lượng của A Di Đà Phật giúp ngươi diệt trừ một sợi niệm lực của một nhân vật vô thương Vực ngoại.

Lão tăng nói.

Lão vừa dứt lời, trong di tích chiến trường của Thánh nhân viễn cổ thiên ngoại, một chiếc thuyền cổ khẽ kêu "Đương" một tiếng, như có cảm ứng, lẩm bẩm nói:

- A Di Đà Phật sao?

Bình luận

Truyện đang đọc