GIÀ THIÊN

Trong Thần Linh Cốc, máu Tổ Vương bắn ra, khắp nơi là tiếng thét, phàm là nơi máu tươi chạm tới liền bị chưng khô.

Thi thể rách nát kia có ma tính đáng sợ, mỗi một giọt máu như có lực lượng bất hủ hủy diệt mọi thứ.

Đây là Thánh nhân, toàn thân ẩn chứa tinh khí khổng lồ, tùy tiện một chút máu thịt liền có thể đè chết nhân vật cấp Thánh Chủ, cực kỳ khủng bố.

Nguyên Thiên đạo thuật của Trương Lâm có một không hai, phân giải thân thể một vị Thánh nhân như cắt đá, quyết đoán lưu loát.

Đây là tràng cảnh dọa người, tất cả sinh linh cổ bị trấn trụ, lúc này ngay cả đầu của Tổ Vương cũng bị một quyền của Thánh thể Nhân tộc đánh nát, rung động bọn họ hoảng sợ không thể tưởng tượng.

Từ xưa đến nay, lần đầu tiên có Nhân tộc dám tới chinh phạt, hơn nữa hùng hổ thể như chẻ tre, ngay cả Tổ Vương cũng bị trấn tan, khiến cho rất nhiều sinh linh cổ kinh hoảng.

Xẹt!

Trong hư không, giữa thân thể rách nát kia có một đạo ánh sáng chói lọi bùng lên, giữa đống thịt nát bắn ra đạo ánh sáng đỏ rực.

- Sớm biết ngươi có chiêu này!

Diệp Phàm âm thầm trào phúng, hắn đại chiến với Tử Thiên Đô, biết rõ bộ tộc này có một loại cổ thuật quỷ dị.

Vì sao nơi tộc này ở đặt tên là Thần Linh Cốc? Không phải không có nguyên nhân, bọn họ chủ tu là Thần linh, thân thể chỉ là một trạm trung chuyển.

Thần Linh Cốc, cuối cùng phải tu nguyên thần, luyện ra Thần linh, đạt tới cảnh giới cao nhất sẽ bỏ qua thân thể.

Thân là một Tổ Vương hùng mạnh, nhất định là hắn tu thành đến độ cao làm người ta hoảng sợ, nguyên thần hùng mạnh quá sức tưởng tượng, hoàn toàn có thể vứt bỏ thân thể.

Diệp Phàm có tính sẵn, sớm biết được mọi thứ, tự nhiên không có chút sợ hãi, lao thẳng tới trước.

- Nhân tộc vô toi, trước mặt Thần linh, dù ngươi có thánh xác chắc chắn nhất thì sao chứ? Đối với ta thì đó chỉ là túi da, chỉ là một cái trạm trung chuyển, nghỉ chân tạm thời, bây giờ để cho ta sử dụng.

Một mảnh ánh sáng nóng rực hiện lên, một Tổ Vương thái cổ hoàn toàn mới đứng giữa hư không, lao ra từ thân thể đánh tới trước, hắn như đúc bằng ánh sáng, không thể nhìn thẳng vào.

Thiên địa nổ ầm ầm, các loại thiên đạo văn lạc hiện lên, bất hủ, vĩnh hằng, vạn cổ, đều như phải tan biển.

Lúc này, ngay cả ánh mắt của Trương Lâm cũng phóng ra tia kỳ dị, khẽ nhướng mày, hơi không chú ý sẽ bị thiệt thòi.

Đây là cấm thuật mạnh nhất của Thần Linh Cốc, giống như Thần linh giáng xuống thể gian, chuyên chém nguyên thần cướp lấy thân thể, là một loại bí thuật đáng sợ phá hoại căn cơ người khác.

Oong!

Diệp Phàm mở rộng tay chủ động nghênh đón, như mở rộng cửa không chút chống cự, mặc kệ cho đạo nguyên thần bất hủ đánh tới. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

- Cái gì, hắn dám làm bừa như thế, không phải tự tìm đường chết hay sao?

- Dù cho có thánh xác thì sao chứ, chỉ là một cái trạm trung chuyển của Tổ Vương ta, hắn dám mở cửa chờ đánh?

Rất nhiều sinh linh cổ đều cười lạnh, vừa rồi bọn họ chịu quá nhiều đau khổ, rốt cuộc nhìn thấy trận chiến sắp xoay chuyển.

Chỉ là Tổ Vương thái cổ cũng không tầm thường, thấy một màn này liền ý thức được không ổn, muốn lui ra sau triệt hồi lực công kích.

Nhưng mà tất cả đã chậm, thân thể Diệp Phàm như không đáy, nhất là Tiên Thai sâu vô cùng, hóa thành vực sâu cắn nuốt hết nguyên thần Tổ Vương.

- A... Không!

Hắn hoảng sợ hét to, như gặp chuyện đáng sợ nhất, cảm giác như đối mặt với Hoàng thái cổ, gan mật như vỡ vụn.

Loại cảm giác này cả đời hắn chỉ gặp được một lần, đó là những năm cuối thái cổ, hắn đi gặp lão Đấu Chiến Thánh Hoàng, cảm nhận được thiên uy vô thượng, không nhịn được trầm luân quỳ bái không dám nhúc nhích.

Hôm nay, hắn rơi vào vực sâu này, có cảm giác giống như thế, hắn hoảng sợ hét to, rốt cuộc đã xảy ra, nhất định lao vào trong binh khí Thái Cổ Hoàng.

Nói cho đúng, là tiến vào Đế binh Cực Đạo của Đại đế Nhân tộc, đó là thiêu thân lao đầu vào lửa, tự tìm đường chết.

Hiển nhiên Thánh thể Nhân tộc đã đào sẵn cái hố lặng lẽ chờ hắn thi triển cổ thuật đoạt thân thể, dẫn hắn vào rọ.

- A...

Cuối cùng một tiếng hét thảm thiết truyền ra, giữa mi tâm của Diệp Phàm chợt lóe tia đen, phục hồi như cũ, ngay cả chút gợn sóng cũng không lộ ra.

Mọi người ngây dại, các dòng người trong Thần Linh Cốc tim gan vỡ vụn, đó là vốn gốc lập giáo của bọn họ, là thần thuật siêu phàm nhưng đã bị phá hủy.

Đó là một vị Tổ Vương thái cổ, không một tiếng động đã bị người ta cắn nuốt, ữở thành mây khói.

Thôn Thiên Ma Quán là binh khí của Đại đế cổ, không cần nói Tổ Vương thái cổ, dù là ữời trăng ngôi sao cũng có thể bị nuốt mất, chủ động lao vào thì tự nhiên chỉ có đường chết.

Rống...

Ở bên kia, Tổ Vương thái cổ hùng mạnh hơn rít gào, ma khí cuồn cuộn vọt lên lập tức che phủ cả trăng sao.

Hắn từng bước đạp trong hư không đánh tới, toàn thân là ánh sáng, ma khí ngập trời, trong mắt núi sông sụp đổ, trời trăng chìm xuống, cực kỳ đáng sợ.

Đó là dấu vết đại đạo, hắn dùng pháp lực tuyệt thể chém nguyên thần Diệp Phàm, muốn xé ra Tiên Thai.

Đinh!

Trương Lâm ra tay, nhẹ nhàng búng tay, bốn phương tám hướng hiện ra không biết bao nhiêu Nguyên Thiên Văn Lạc, toàn bộ Thần Linh Cốc trở thành một tòa tế đàn, thần quang như lửa.

Hắn muốn tể sống toàn bộ sinh linh trong sơn cốc.

Đồng thời, Trương Lâm dùng nguyên trận cấm kỵ vô thượng chặn Vương cổ kia, tiếp đó từ từ mà giết.

Vương cổ ánh mắt lưu chuyển, tràn ngập tang thương vạn cổ, đánh ra lực lượng Luân Hồi quát:

- Kiếp Đạo Luân Hồi!

Đề cập tới "kiếp" và "đạo",hai thứ luân phiên hóa thành một đạo luân hồi, xé rách không gian trói buộc, cắt đứt nhân quả, có thần năng vô thượng.

Đối mặt với đạo thần tắc này, Nguyên Thiên Sư đời thứ năm biểu hiện ra tu vi ngạo thị nhân gian, nguyên văn toàn thân dung nhập thiên địa, chân đạp đất bằng, tay nâng trời xanh vạn cổ.

Toàn thân hắn sáng lên như một vị thần linh vĩnh hằng, thiên địa tinh khí khắp nơi tràn tới, dấu ấn đại đạo như dòng sông đan vào hư không.

Vạn ngọn núi rung động, địa mạch vô tận sống lại, bầu trời vang đạo minh phủ xuống huyền quang, tất cả đều do Nguyên Thiên Sư sử dụng, nhấc tay đại biểu ý chí mảnh thiên địa này.

Ầm!

Hắn nhẹ nhàng vươn tay, ấn tới trước, như thế giới sụp đổ, Vương cổ lập tức bị đè lùn xuống, phun máu, thân thể xương cốt vỡ ra.

Đạo là sơ, Nguyên là cuối, Nguyên Thuật cũng là một loại đạo, tu đến cùng cực Thiên Nhân Hợp Nhất, thiên đạo tự nhiên không gì không làm được.

Vị Tổ Vương kia gầy trơ cả xương, vô cùng hùng mạnh, nhưng lúc này đang phun máu, bị đại đạo tổn thương, ánh mắt vạn vật chìm nổi, tiếp đó tất cả cảnh vật sụp đổ, hắn càng trở nên đáng sợ.

Diệp Phàm đương trường muốn vận dụng Thôn Thiên Ma Quán, nhưng bị Trương Lâm ngăn cản, âm thầm cảnh báo:

- Muốn để người đời cho rằng ta nghe theo pháp chỉ Vô Thủy Đại đế đến đây trấn áp Thần Linh Cốc, chấn nhiếp vạn tộc. Đừng vọng động dùng Thôn Thien Quán, bằng không sau này khó mà xóa bỏ khí tức Độc Nhân Đại đế.

- Giết!

Đến lúc này không cần nói lời thừa nữa, chỉ có thể dùng sinh mệnh soạn khúc nhạc chiến đấu, chỉ có huyết chiến đến cùng.

Diệp Phàm đội chiếc chuông không đầy đủ, cầm chiến thương màu đen chém giết khắp nơi trong Thần Linh Cốc, như đi vào chỗ không người.

Phốc!

Mũi thương quét qua là một mảnh lớn, màu đen lóe lên, sáu bảy chiếc đầu nhuộm máu bay lên, kèm theo vẻ mặt không cam lòng hoảng sợ, thi thể không đầu ngã xuống vũng máu.

Phốc!

Diệp Phàm quét ngang khắp nơi, mũi thương đánh ra như cắt cỏ, một sinh linh cổ bị chém eo, máu phun đỏ mặt đất, thi thể phủ kín con đường phía trước.

Nơi hắn đi qua không thể chống đỡ, chiến quét khắp nơi, máu tươi chảy tràn thành dòng, dưới chân toàn là thi cốt.

Các tử thần cũng cực kỳ đáng sợ, chủ yểu là thân thể bọn họ rất vững chắc, không yếu hơn thánh xác.

Bởi vì bọn họ là bộ hạ ngày xưa của Bất Tử Thiên Hoàng, từng là một đám thần tướng, dù là năm tháng xa xưa, bọn họ vẫn không hề yểu đi.

Các loại binh khí, cổ bảo đánh tới, đánh lên người bọn họ khó mà vách ra vết rách, cực kỳ khủng bố.

Bọn họ như dòng thác kim loại, căn bản không thể cản nổi, một người đủ để quét ngang ngàn quân.

Từ xưa đến nay, Vương tộc thái cổ vẫn ở tít trên cao, đứng trên thiên hạ nhìn xuống đất bằng, chưa từng bị người ta đánh tới như thế?

Hôm nay, đánh tới trời trăng không ánh sáng, quỷ khóc thần gào, Thần Linh Cốc sắp hóa thành quỷ cốc, khắp nơi là tử thi, gió tanh mưa máu vô tận.

Nhân tộc lần đầu tiên bước vào nơi này, tiến vào chinh phạt biến động khủng bố.

Bên kia, Trương Lâm thét dài, ngạo nghễ đứng đó, chiến ý sôi trào, đè ép Tổ Vương thái cổ, sắp chém giết hắn.

Tổ Vương kia tung ra một chiêu mạnh nhất, bốn mươi chín đôi cánh vỗ lên, luân âm đại đạo không dứt, sau lưng xuất hiện thần linh bất hủ.

Ánh sáng chói mắt bùng lên, xuất hiện từng đạo thần hoàn vờn quanh, vỗ cánh, đồng bộ động tác với thần linh, đánh thẳng tới trước.

Xuyên qua vũ trụ hồng hoang, cô đọng thiên địa huyền hoàng.

Khai thiên lập địa, đạo chi thủy, thần chi tắc, toàn lực chém tới.

Định Mạch Khóa Càn Khôn!

Trương Lâm đối mặt với công pháp tuyệt thể của Tổ Vương thái cổ, vẫn vận dụng cổ thuật trong Nguyên Thiên Thư.

Từng đạo thần quang trút xuống từ khe hở, như tơ như lũ hóa thành từng đạo ánh sáng như hoa, xuyên thấu mọi thứ, chọc thủng hư không quấn chặt phía trước.

Đây là thuật định núi non long mạch, có thể trói trời trăng ngân hà, thay trời đổi đất, hôm nay trở thành thần tắc sát sinh.

Tổ Vương thái cổ bị trói cánh, thần linh hiện lên sau lưng cũng bị khóa chặt như bị cố định trong luyện ngục.

- A...

Tiếng kêu thảm thiết vang vọng bầu trời đêm.

Thân thể hắn bị xé rách, tựa như có xích sắt đang cuốn lấy, kéo chặt đứt rời.

Trương Lâm như đã hợp đạo, lật tay đánh xuống thần quang vô tận, đại đạo bùng nổ, ầm ầm giáng xuống cực kỳ khủng bố.

Phốc!

Tổ Vương kia bị thiên đạo thần liên cắn nát, nguyên thần bay ra muốn đoạt đạo khu, bị đạo minh ầm ầm đánh thành phấn bụi.

Ầm!

Nhưng cùng lúc, Nguyên Thiên Sư cũng bị thương nặng, gần như bị xé thành hai nửa, một vị Tổ Vương già yểu hết chỗ nói xuất hiện, xé mất nửa người của hắn.

Một vị Tổ Vương cuối cùng trong Thần Linh Cốc hiện thân, hắn vẫn ngủ say đến nay mới thức tỉnh, phá tan Thần Nguyên đi ra.

Hắn không có tóc, da đầy nếp nhăn, hiển nhiên thọ nguyên đã cạn đến mức đèn cạn dầu, nhưng cũng cực kỳ hùng mạnh, khủng bố đến cực điểm.

Đó là tổ đương thời của Thần Linh Cốc.

Trương Lâm toàn thân đầy máu, lông đỏ trên người cũng bị nhuộm đỏ, nhưng hắn vẫn trấn tĩnh, không nối lại nửa người, lẳng lặng đối mặt phía trước.

- Trương Lâm...

Trên vách núi, Dương Di đầy nước mắt, Nguyên Thiên Sư oai hùng vẫn hiên ngang như trước.

- Tổ sư!

Diệp Phàm tiến lên muốn ra tay.

Trương Lâm cản lại, nói:

- Tám mươi mốt cây cờ có thể hủy thiên diệt địa một lần, ngươi tự quyết định khi nào sử dụng, nhưng mà lấy ra chúng nó sẽ nhanh chóng hủy hoại, không thể để lâu.

Nói xong những lời này, hắn ung dung đối mặt nhìn thẳng Tổ Vương xa xưa nhất phía trước.

Một đêm sắp qua, vầng trăng ngã về tây, đã không còn nhiều thời gian.

Trương Lâm nhìn trời, nhìn lại bên này, không nói gì nữa, xoay người nhìn về vách núi xa, nơi đó có một bóng hình xinh đẹp.

Bỉnh minh phủ xuống, không còn nhiều thời gian, hắn sắp phải biến mất.

- Trương Lâm!

Dương Di khóc lớn mặc kệ mọi chuyên lao tới nhào vào lòng Trương Lâm, mặc cho máu loãng nhuộm bẩn quần áo trắng của nàng, ôm thật chặt không muốn buông tay, sợ chỉ trong khoảng khắc là hắn sẽ biến mất.

- Nghe ta, phải sống cho tốt.

Trương Lâm vỗ nhẹ lưng nàng, chậm rãi lau nước mắt trên mặt của hắn.

Vào lúc này, Tổ Vương hùng mạnh nhất Thần Linh Cốc lại ra tay, đại đạo đè bầu trời, hủy hoại mọi thứ.

- Thiên thu vạn cổ, nhất mộng trảm đạo!

Cùng lúc, Trương Lâm quát, thân thể hắn hóa thành một đạo thần quang bất hủ.

Không có âm thanh, không có dao động, không có bờ bển, cực kỳ tường hòa, đạo thần tắc chém hết Thần Linh Cốc, Tổ Vương kia đứng mũi chịu sào, nhanh chóng bị chưng khô.

Tiếp đó, tất cả sinh linh trong cốc không ngừng vỡ vụn, biến mất trong đạo ánh sáng bất hủ.

- Nên làm đã làm, Nguyên Thiên Sư nhất mạch diệt trừ Thần Linh Cốc, trấn áp Bắc Vực, để cho Nhân tộc thanh bỉnh.

Trương Lâm lời cứng cỏi như chuông vang.

Cuối cùng, hắn vươn tay nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt cuối cùng cho Dương Di.

- Trương Lâm!

Dương Di dùng sức ôm lấy hắn, sợ hãi mất đi.

Một tia bỉnh minh sáng ngời cắt qua không trung.

Toàn thân Trương Lâm nhuộm một tầng ánh sáng vàng rực, một thân lông đỏ biến mất, lộ ra hình dáng oai hùng.

Hắn cười sáng lạn, vẫn như còn trẻ, tự tin, phong thái siêu phàm, Dao Trì Thánh nữ Dương Di lập tức ngây dại, ruột gan đứt từng khúc, nước mắt rơi như mưa, muốn dùng sức níu kéo.

Nhưng mà hết thảy thành không, bóng đáng hùng vĩ thành cát bụi trong tay nàng, trở thành mảnh vỡ ánh sáng chậm rãi trôi đi, biến mất xa xăm.

- Không, Trương Lâm... chàng...

Dương Di khóc lớn, nước mắt chảy dài, muốn lưu lại một đoàn ánh sáng cuối cùng, nhưng cũng không cầm giữ được.

Mảnh vụn ánh sáng không ngừng trôi đi, tràn qua khe bàn tay của nàng, bóng người hùng vĩ mơ hồ dần mất đi.

Nguyên Thiên Sư đời thứ năm phong thái vô thượng buông tay trần đời, khiến người ta khó quên.

Trong bóng đêm lóe ra tia càn khôn, để cho Nhân tộc một lần bỉnh an, cuối cùng hóa đạo bước đi trong ánh bỉnh minh, trở thành một đạo sáng chói vĩnh hằng.

Nguyên Thiên Sư đời thứ năm hoàn thành sứ mạng của hắn, làm xong chuyện nên làm, bước đi để lại vô tận đau thương.

Ánh bình minh tinh mơ sẽ ghi khắc lại công tích của hắn, tất cả những gì hắn đã làm...

Bình luận

Truyện đang đọc