Hầu tử đã từng nói rằng, chỉ có Vương của thái cổ và mấy người đứng đầu các đại Vương tộc mới có thể tiến vào trong cổ Quáng, những người khác thì không có tư cách bước vào nửa bước nào cả.
- Nghe nói bên trong Dao Trì có thịnh hội của Nhân tộc, nên Vương của ta để cho ta tới đây truyền tin...!
Cổ Đạo Nhai nói, bức thư này là gửi cho tất cả các cường giả cả Nhân tộc.
Hắn vô cùng kiêu ngạo, trong người có dông máu Vương tộc thái cổ đang chảy, mặc dù không quá tinh thuần, nhưng vẫn khiến hắn có cảm giác ưu việt của kẻ bề trên.
Nhưng sau khi hắn lơ đàng nhìn thấy hầu tử, liền vô cùng kinh ngạc, trên cái sừng giữa mi tám lưu chuyển ánh sáng, sinh ra cảm ứng.
- Ngươi là... Đấu Chiến Thánh Viên?
Cổ Đạo Nhai vô cùng khiếp sợ, cảm ứng được khí tức quen thuộc.
Hầu tử vẫn rất bình tĩnh, ngồi cạnh bàn ngọc, không tỏ vẻ gì cả.
- Khi lão Thánh Hoàng tọa hóa, chỉ có một đứa con duy nhất, còn có một đệ đệ còn nhỏ, ngươi chính là... Thánh Hoàng Tử?
Cổ Đạo Nhai thiếu chút nữa là đã quỳ xuống rồi.
Đấu Chiến Thánh Hoàng là một vị cổ Hoàng cuối cùng thời thái cổ, vô địch khắp thế gian, cả vạn tộc cùng tôn sùng, tất cả sinh linh đều cúng bái.
Thán phận của hầu tử lại càng kinh người hơn, nó là đứa con nối dõi duy nhất của lão Đấu Chiến Thánh Hoàng, rất xứng với cái tên Thánh Hoàng Tử.
Cổ Đạo Nhai nghĩ một lát, lập tức quỳ xuống, hô:
- Tham kiến Thánh Hoàng Tử!
- Cha ta đã tọa hóa hơn trăm vạn năm rồi, làm gì còn là cổ Hoàng nữa, hiện tại ta chỉ là một Vương tộc mà thôi.
Hầu tử khoát tay áo.
- Lão Thánh Hoàng là nhân vật tuyệt thế, quán cổ tuyệt kim, công tham tạo hóa, tuy đã sớm tọa hóa, nhưng không ai dám quên người!
Cổ Đạo Nhai tỏ ra cung kính với hầu tử.
Những người khác trong đại điện đều giật mình, không ngờ hầu tử này lại có lai lịch lớn như vậy, càng thêm kiêng kỵ.
Hầu tử nghĩ nghĩ một lát, chỉ tay vào người của Âm Dương Giáo, nói:
- Cẩn thận những người này, còn có những tên kia nữa!
Nói xong, nó lại chỉ tay về đám người Vạn Sơ Thánh địa.
Những người này ngẩn ra, sau đó nổi giận, con khỉ này quả thực là rất đáng giận, âm thầm giết người mà, quả là thiếu đạo đức.
- Ket thân nhiều hơn với bọn họ!
Hầu tử lại chỉ về đám người Diệp Phàm.
Cổ Đạo Nhai chỉ phụ trách truyền tin mà thôi, không ở lại lâu, mặc dù hắn đã rời đi, nhưng mọi người lại không ai có thể bình tĩnh lại được.
Trong năm ngàn năm tiếp theo, các chủng tộc thái cổ sẽ toàn bộ xuất hiện, vùng đất này sẽ không còn bình yên nữa.
Tuy có người vẫn không muốn buông tha của Diệp Phàm, nhưng có đám người Xích Long đạo nhân, Khổng Tước Vương cường thế như vậy, không ai dám mạo hiểm đụng tới hắn cả.
Hơn nữa, Tây Vương Mẫu cũng đã nói rất rõ ràng rồi, Dao Trì bảo hộ Diệp Phàm, thảm án Vạn Long Sào cũng không thể đổ toàn bộ lên đầu hắn được.
Một hồi thiên đại phong ba từ đó trôi qua, tuy nhiên sau khi Diệp Phàm đi ra khỏi Dao Trì, sẽ rất khó nói đến tột cùng sẽ phát sinh cái gì.
Mọi người sớm biết được, Bàn Đào thịnh hội lần này chủ yếu là Dao Trì muốn mời mọi người ra tay tương trợ, phong ấn mấy khối Thạch Vương.
Đồng thời, trong phần đại hội thưởng thạch, mỗi một giáo phái đều có thể thi xuất ra kỳ thạch, bắn ra tại đây.
- Xích Long tiền bối, ta tặng ngài một quả Nhân Nguyên Quả đã thành thục.
Đi qua ở mê cung bằng kỳ thạch của Dao Trì, Diệp Phàm cười nói.
- Cái gì?
Xích Long đạo nhân cả kinh, một quả Nhân Nguyên Quả có thể tăng lên mười đến hơn trăm năm thọ nguyên, là thứ tuyệt thế quý hiếm a.
- Khang định còn thành thục hơn so với những thứ trước kia.
Diệp Phàm mỉm cười.
Hắn lập tức đi vào nơi trưng bày kỳ thạch của Vạn Sơ Thánh Địa, bỏ lại vạn cân Nguyên tinh thuần, lấy đi một khối vật liệu đá.
Người của Vạn Sơ lập tức biến sắc, nhưng lại không cách nào ngăn cản được, bởi vì kỳ thạch trong Thiên Cung này đều có niêm yết giá rồi, thể hiện đây là thứ cần bắn, chỉ cần lưu lại Nguyên là có thể tự tiện cầm đi thứ mình muốn.
- Nhân Nguyên Quả!
- Trời ạ, thật sự cắt ra Nhân Nguyên Quả!
Mọi người đều kinh hô, hương thơm tỏa ra bốn phía, tất cả các nhân vật lớp tiền bối đều lao tới, ánh mắt vô cùng cuồng nhiệt.
- Nhân Nguyên Quả đã thành thục, sắp chuyển thành Địa Mệnh Quả rồi, đây là tiên trân vô giá a, có thể tăng lên trăm năm thọ nguyên a!
Tất cả mọi người đều ngây dại, chỉ có người của Vạn Sơ Thánh Địa lập tức tái mặt, dùng một vạn cân Nguyên tinh thuần bắn đi một quả Nhân Nguyên Quả, một vị Thái thượng trưởng lão thiếu chút nữa muốn đập đầu vào tường.
Tới tận lúc này, mọi người mới nhớ tới một thân phận khác Diệp Phàm là truyền nhân của Nguyên Thiên Sư, thân phận không kém nhiều người đang ngồi tại ghế trên tại đây đâu.
Rất nhiều người lộ ra ánh mắt phức tạp, âm thầm thở dài, vô cùng ghen tị với thu hoạch của Xích Long lão đạo.
Diệp Phàm đi tới trước nơi bày kỳ thạch của Âm Dương Giáo, tìm kiếm hồi lâu, lắc đầu thở dài một hơi, ném ra ba vạn cân Nguyên, cầm lên một khối
"Phế thạch".
Hắn mở nó ra ngay trước mặt mọi người, quang hoa bắn ra vạn trượng, một khối Thần Nguyên lớn bằng đầu người hiện ra, lơ lửng trên không trung, chiếu sáng khắp Thiên Cung, sáng chói lóa mắt.
- Đáng tiếc a, không phải là tiên trân gì cả, không thể làm lễ vật đưa cho Khổng Tước Vương tiền bối được.
Diệp Phàm thở dài.
Bên cạnh, mọi người đều như phát điên, một khối Thần Nguyên lớn như vậy đủ để so với trăm vạn cân Nguyên tinh thuần, hắn không ngờ lại dám nói như vậy, thật sự là đáng bị thiên lôi đánh xuống đây mà.
Rất nhiều người âm thầm oán hận, nguyền rủa hắn.
Ket quả là chuyện khiến người ta phát điên hơn đã xảy ra, hắn tiện tay quảng khối Thần Nguyên lớn như vậy cho đại hắc cẩu. Hắc Hoàng cắn lấy nó, miệng ngoác tới tận mang tai, không ngừng cười ngây ngô.
- Con bà nó, thật là phí của trời mà, tại sao lại quang cho chó như vậy được chứ?
Người của Âm Dương Giáo tức tới mức muốn hộc máu, nhưng cũng không làm gì được, lão Giáo chủ vô thượng của bọn họ đang tìm trân bảo ở trong Thiên Cung, vừa lúc nhìn thấy một màn này, trên trán nổi hết gân xanh lên, nhưng cuối cùng cũng nhịn xuống được.
- Rõ ràng đã tìm Nguyên Thuật tông sư xem qua, đó chỉ là một khối phế thạch mà thôi, tại sao lại cắt ra một khối Thần Nguyên lớn như vậy được?
Người của Âm Dương Giáo vô cùng tức giận tới mức bốc hỏa.
- Tiểu Diệp Tử, ngươi không thể nhất bên trọng, nhất bên khinh a!
Đám người Lý Hắc Thủy, Khương Hoài Nhân đều sáng mát lên, tất cả đều vây quanh lại đây.
- Đế ta tim xem đã!
Diệp Phàm bày ra bộ dáng không thèm để ý, bước đi.
- Linh dược thái cổ, hiện tại đã tuyệt chủng, giá trị ba mươi vạn cân Nguyên tinh thuần.
Rất nhanh lại có tiếng kinh hô truyền đến, mọi người dán mắt nhìn chằm chằm vào đoàn người Diệp Phàm.
Phía xa, Âu Dương Diệp và vài tên đệ tử của Nguyên Thuật thế gia cổ xưa vô cùng phẫn uất, không ngừng thở dài.
- Tiểu tử này còn kém xa Nguyên Địa Sư, nhưng hiện tại hắn nắm giữ cấm tiên thuật của Nguyên Thiên Sư, xem Nguyên còn chuẩn xác hơn chúng ta rất nhiều lần.
- Là loại thánh thuật có thể tạo thành cấm Tiên Lục Phong sao?
- Không sai!
Người của Nguyên Thuật thế gia cổ xưa nhìn tới nóng mắt, nhưng không có một chút biện pháp nào cả, hiện giờ nếu muốn đoạt Nguyên Thiên Thư, đó chính là thuần túy đi tim chết.
- Lại một khối Thần Nguyên nữa!
Rất nhiều người cả kinh kêu lên.
Diệp Phàm ở nơi bày kỳ thạch của Tử Phủ Thánh Địa, cắt ra khối Thần Nguyên thứ hai trong ngày hôm nay, giá trị năm mươi vạn cân Nguyên, đưa cho Lý Hắc Thủy.
Rất nhiều người đều sắp phát điên rồi, chỉ giống như lững thững đi dạo trong sán nhà, tiện tay mỏ ra Thần Tàng, điều này cũng quá là khó tin, khiến người ta rất phẫn uất.
- Trách không được Nguyên Thiên Sư có thể khiến cho Thánh địa xanh mặt lại, loại thủ đoạn này ai cũng không có cách đối phó a, phàm là có thần vật, căn bản không thể tránh được pháp nhàn của hắn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Có nhân cảm thán, hận không thể lôi kéo Diệp Phàm, để hắn hỗ trợ chọn một khối vật liệu đá.
Đáng tiếc, hiện tại người có thể mời hắn ra tay thật sự không nhiều lắm, các Thánh địa là không nam trong số này rồi.
Hơn nữa, điều quá đáng hơn chính là, Diệp Phàm không ngừng đi lại tại nơi bày kỳ thạch của các Thánh địa, khiến cho bọn họ nghiến răng nghiến lợi, nhưng không có biện pháp nào.
- Một gốc Tiên Hoa!
Mọi người lại tiếp tục kinh hô.
Tới gần buổi trưa, Diệp Phàm cắt ra một gốc kỳ hoa thời thái cổ, nghe nói có thể khiến cho người ta vĩnh viễn giữ vẻ thanh xuân, dung nhan không già.
Thứ này cũng không nhiều lực hấp dẫn đối với nam tu sĩ, nhưng đối với rất nhiều nữ nhân mà nói, đây không nghi ngờ gì nữa mà là tiên trân chỉ hơn chứ không kém.
Nó lập tức tạo ra một mảnh chấn động, rất nhiều người xông tới, ngay cả các Thánh nữ cũng không ngoại lệ, đều đổ xô về nơi này.
- Tịnh đế Tiên Hoa, không ngờ lại là hai bông!
Rất nhiều người cả kinh kêu lên.
Diệp Phàm nghĩ nghĩ một chút, quay đầu nhìn lại, trong thiên cung chỉ có hai nữ nhân coi như quen thuộc và hữu hảo với hắn mà thôi, hắn liền vừa cười vừa tặng nó cho các nàng.
Một bông đưa cho Yêu tộc Công chúa Nhan Như Ngọc, một bông khác thì đưa cho Dao Trì Thánh nữ, hai người không kiềm được vui mừng, đúng là không có nữ nhân nào mà không thích đẹp cả.
Loại Tiên Hoa này sau khi cắt ra, phải lập tức dùng ngay, không thể để lâu được, Diệp Phàm cũng không muốn làng phí chúng.
Trong vô số ánh mắt cực kỳ hâm mộ, Tiên Hoa đã có chủ, khiến cho tất cả nữ tu sĩ tại đây đều lộ ra ánh mắt giết người, chiếu thẳng về phía hắn.
Đám người Diêu Hi, Vạn Sơ Thánh nữ rất muốn đi tới ngát ra một cánh hoa, nhưng cuối cùng cùng chỉ có thể nhịn xuống xúc động này.
Mấy ngày sau, Dao Trì cẩn thận đưa mấy khối Thạch Vương ra, mời các kỳ nhân dị sĩ hỗ trợ.
Trong đó có một tảng đá kỳ dị nhất, ngũ quang thập sắc, sáng chói mát, có dao động sinh mệnh rất cường đại bên trong.
Diệp Phàm vận chuyển Thần Nhãn, sau khi quan sát cẩn thận thì vô cùng kinh ngạc, bên trong lại có phong ấn một quả trứng trắng như tuyết nhưng lại trong suốt, vô cùng thần bí.
- Khối Thạch Vương này càng ngày càng có sức sống, vài lần thiếu chút nữa đã xuyên qua hư không mà đi, nếu không có có Tiên Lệ Tháp trấn áp Dao Trì, nó đã sớm biến mất rồi.
Tây Vương Mẫu thở dài.
Ầm!
Khi một số kỳ nhân dị sĩ muốn ra tay nếm thử phong ấn nó, khối Thạch Vương này bắn ra vô số luồng sáng lên trời, hàng vạn luồng sáng nhiều màu phát ra.
- Đây là...!
Hầu tử cũng rất sợ hãi, bên trong Thạch Vương lại có một quả trứng, trong suốt, trắng như tuyết, chiếu xuyên qua vật liệu đá, hiện ra bóng dáng chán thật.
Trên vỏ trứng trắng như tuyết, có ngàn vạn đạo thần quang lưu chuyển, hiện ra các loại đồ án, đó chính là lạc ấn truyền thừa của chủng tộc.
- Trời ạ! Bất Tử Thiên Hoàng thật sự có tồn tại, không phải truyền thuyết a!
Hầu tử rốt cục khẳng định được cái gì đó, kinh hãi tới mức suýt chút nữa là
nhảy dựng lên.
Nó vô cùng kích động, nhìn chằm chằm vào khối Thạch Vương này, ngón tay muốn sờ lên, lại lui ữỡ về, cả cánh tay cùng run rẩy lên.
- Trời ạ! Đây là một quả trứng tiên sao?
Mọi người cả kinh kêu lên, vô cùng khiếp sợ.
Khối kỳ thạch này lớn bằng cái cối xay, phong ấn đã sớm không còn tồn tại nữa, căn bản trấn không được nó, quả trứng này nhẹ nhàng rung chuyển.
Bên trong có một quả trứng, thần bí khó lường, thấu vách đá mà ra, hình dáng lạc ấn rất rõ ràng được hiện trên không trung, phát ra hàng vạn đạo ánh sáng nhiều màu.
Trong lĩnh vực Nguyên này thì trước đây đã có rất nhiều thần vật xuất thế, có cả kỳ cảnh Thạch Trung Phi Tiên, chiếu rọi ra một phần tinh ữạng chán thực trong đó.
Khối Thạch Vương này rõ ràng không bình thường, lúc này gần như trong suốt, có thể thấy hết thảy bên trong, hơn xa kỳ cảnh Thạch Trung Phi Tiên, nó có dao động sinh mệnh rất cường đại.
-o0o-