GIÀ THIÊN

Hắc Hoàng làm bộ mặt xúi quẩy, đáng tiếc là Diệp Phàm không thấy. Nếu như hắn thấy được bộ mặt Hắc Hoàng bây giờ, chắc chắn hắn sẽ nhào tới đánh nó một trận, mặc dù có thể ai đó sẽ bị chó cắn a.

Giờ phút này, ở trên dốc đá kia xuất hiện một mặt trời to lớn như núi, che khuất cả bầu trời, làm cho khắp nơi được bao phủ bởi một màu trắng xóa, giống như lúc này là ban ngày chứ không phải ban đêm. Diệp Phàm khoanh chân huyền phù ở trong bầu trời đó, không có cử động nào, thần thái hắn điềm tĩnh, hoàn toàn chìm đắm trong một đạo cảnh kỳ lạ.

"Kinh dẫn" trong Nguyên Thiên thư đã tác động tới ấn ký Tây Hoàng Mẫu lưu lại, làm cho vầng mặt trời ngay dốc núi xuất hiện.

Vầng mặt trời lớn cỡ bàn tay kia thực chất là một khối đạo văn không thể nào tưởng tượng được, bên trong có ẩn chứa ấn ký của Tây Hoàng Mẫu. Dù đã đi qua mấy chục vạn năm, nhưng ấn ký ấy vẫn bất hủ, trường tồn với thế gian.

Thần trí Diệp Phàm thư thái, thân thể huyền phù trong ngọn lửa ngập trời kia. Ngay lúc đó, thần tàng ở ngay tim hắn phát ra ánh lửa chói rọi, làm cho cả Đạo Cung bừng sáng lên.

Tâm pháp nói về bí cảnh Đạo Cung hắn học được trong Nguyên Thiên thư không trọn vẹn, nhưng lúc này đã được bổ sung toàn bộ. Thần tàng tại tim bây giờ như mặt trời ban trưa, đối ứng với mặt trời lớn ở bên ngoài, tản phát tinh khí ra khắp nơi.

Tiên thiên chi tinh hóa sinh, Hậu thiên chi tinh tẩm bồ, đạo lực mênh mông từ bên trong mặt trời của thân thể con người từ từ truyền đi tới mỗi một tấc huyết nhục.

Cả thân thể Diệp Phàm theo đó đỏ ửng lên, rồi dần chuyển sang trong suốt. Khói lửa bao phủ thân thể hắn, tinh khí của thần tàng tại tâm gột rửa mọi thứ dơ bẩn, làm cho Đạo Cung cả trong lẫn ngoài đều trong vắt, thân thể của hắn nhờ thế mà trở nên trong suốt.

Đây là một loại biến hóa hoàn toàn mới, cũng nhờ loại biến hóa này mà Tiên thiên chi tinh và Hậu thiên chi tinh bên trong thần tàng tại tim được vận chuyển theo những lộ tuyến phức tạp hơn lúc thường rất nhiều.

Diệp Phàm không chuyển động, dùng tâm cảm ứng loại biến hóa này.

Vầng mặt trời to lớn che khuất bầu trời kia không di chuyển, cũng không phát ra âm thanh, nhưng từ trong nó, Diệp Phàm lại cảm nhận được một loại đạo vận, và loại đạo vận này giải thích cách tu luyện thần tàng tại tim của bí cảnh Đạo Cung vô cùng nhuần nhuyễn.

Mặt trời được khắc họa trên vách đá đối ứng với nội dung nói về cách tu luyện thần tàng tại tim của bí cảnh Đạo Cung, sau khi tác động đến nó xong, tuy Diệp Phàm không nhận được tậm pháp cụ thể, nhưng hắn lại hiểu rõ được diễn biến của quá trình vô cùng huyền ảo này.

Cách truyền thừa này không lưu lại lời nói, cũng không có ghi chép lại, nó chỉ khai sáng ý cảnh của người ngộ đạo, thôi diễn đủ loại biến hóa của cổ kinh. Tuy không có chánh văn của Tây Hoàng kinh, nhưng mặt trời được khắc trên vách đá lại có thể so với cổ kinh.

Diệp Phàm ngồi thẳng bất động, cho đến khi mặt trời thực sự xuất hiện chiếu sáng ánh bình minh thì hắn bỗng nhiên mở to mắt ra. Cùng lúc đó, mặt trời to lớn che khuất không trung bỗng "phốc" một tiếng, rồi hóa thành vạn đạo ánh lửa chìm vào bên trong mặt trời trên vách đá.

Diệp Phàm cảm thấy phần thần tàng tại tim của bí cảnh Đạo Cung đã được hoàn thiện rồi, có sự khác biệt rất lớn so với trước kia. Hắn cảm nhận được đạo lực trong người vận chuyển rất tự nhiên, tinh khí cũng mênh mông hơn.

Hắn đứng ở trên vách núi đón ánh bình minh mới hé lộ, tà áo phần phật bay theo gió, cả thân thể trở nên trong suốt như bạch ngọc. Tuy bề ngoài hắn vẫn chỉ là một thiếu niên, nhưng lại có khí chất của tiên nhân, hiển thị rõ phong thái phiêu dật.

- Ngươi thật sự lấy được "Tây Hoàng kinh" sao?

Hắc Hoàng không cam lòng, nói.

- Ngươi có ý gì? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy dù có dẫn ta tới đây, rồi chỉ dẫn cho ta thấy Tây Hoàng kinh, nhưng ta cũng không có cách nào tu luyện được cổ kinh của Tây Hoàng Mẫu sao?

Sắc mặt Diệp Phàm trở nên hung ác, quét mắt nhìn nó.

Hắc Hoàng ngượng ngùng cười cười, nói:

- Sao có thể như vậy được? Bổn Hoàng có nói thế sao? Ta chỉ thuận miệng nói như vậy thôi.

- Mau mau dẫn ta đi tìm mấy bộ phận khác của Tây Hoàng kinh!

Diệp Phàm hối nó.

- Tiểu tử, trước kia ngươi có từng nhìn thấy Tây Hoàng kinh hay nhận được thứ nào đó gọi là "kinh dẫn" hay không?

Hắc Hoàng nói.

- Ngươi đang nói cái gì? "Kinh dẫn" là cái gì?

Diệp Phàm nhìn nó.

"Con bà nó, không nhận được "kinh dẫn" sao có thể tu hành được chứ? Lần này lỗ thật rồi" - Hắc Hoàng dùng âm thanh chỉ có mình nó nghe lầm bầm.

Nhưng thần thức của Diệp Phàm còn siêu việt hơn tu vi hiện tại của hắn, có thể hóa hình ra được, nhờ thế mà nghe được mấy lời nói nhỏ của con chó mực này. Nhất thời mặt hắn dần tối đen lại, cảm thấy không thể nào tin tưởng con chó đáng chết này được.

- Hắc Hoàng, có tìm thấy ấn ký nào khác của Tây Hoàng Mẫu không?

- Không thấy, tìm khắp nơi rồi nhưng vẫn không thấy, chỉ có chỗ này thôi.

Hắc Hoàng tỏ ra không hiền lành, lắc đầu.

- Ăn nói hàm hồ, đừng có nói vậy để qua mặt ta. Mau dẫn đường đi, chẳng lẽ ngươi không muốn lấy con rùa màu xanh kia?

Diệp Pham uy hiếp.

- Đưa cái hạt có hình lão đầu trọc kia cho ta mượn một chút, dựa vào nó chắc chắn ta có thể tìm được Tây Hoàng kinh.

- Đừng có nói chuyện tào lao, mà ngươi biết được tác dụng của hạt này sao?

Diệp Phàm nghiêng đầu nhìn nó một cái.

- Sao ta không biết được, không phải ngươi dựa vào nó nên mới nhận được Tây Hoàng kinh sao?

- Ngươi đừng hòng có ý đồ gì với nó!

Diệp Phàm nghiêm mặt cự tuyệt, đưa hạt Bồ Đề cho nó cũng coi như là đưa dê vào miệng cọp.

Cuối cùng Hắc Hoàng cũng chỉ còn cách chịu thua, ấm ức dẫn Diệp Phàm tới trước một ngọn núi đá khác. Trên núi đá này có một khối ấn ký bằng kim loại hình dáng như một bàn tay.

Lần này Diệp Phàm cứ như ngựa theo đường cũ, không mất quá nhiều thời gian liền dẫn phát được ấn ký do Tây Hoàng Mẫu lưu lại.

Trong phút chốc, có một đạo tinh khí xông thẳng lên trời, phát ra âm thanh kim loại leng keng. Diệp Phàm bị hút vào trong một luồng thần quang kim khí, rồi ngồi xếp bằng tại vòm trời, khí hải dâng cao lên như nước thủy triều.

Thần tàng tại phổi mang thuộc tính kim trong Ngũ Hành, kéo dài bao phủ cả ngũ tạng.

Giờ phút này, sau khi được tẩm bổ lại, thần tàng tại phổi phát ra ánh sáng bén lạnh ngất trời, tạo nên những âm thanh vô cùng rung động, giống như có vạn mũi kiếm cùng nhau xuất hiện.

Bên ngoài thân thể Diệp Phàm xuất hiện ánh sáng kim loại sáng bóng, giống như một lưỡi đao sắc bén chém tận trời xanh, tỏa hàn khí bức người, làm cho người ta có cảm giác không thể nào ngăn chặn được lưỡi đao bén nhọn đó.

Ngọn núi đá này cũng không có lời văn hay tiếng nói truyền đạo nào, chỉ có những cảnh tượng nói về cách tu hành thần tàng tại phổi, hình ảnh vô cùng rõ ràng.

Thần tàng tại phổi tác động đến vạn khí, dẫn động tinh - khí - thần bố trí đến toàn thân và da lông bên ngoài, giúp cho thân thể thu nạp sức sống bừng bừng bên trong bổn nguyên thiên địa!

Giờ phút này, trọc khí bên trong Đạo Cung Diệp Phàm đã biến mất, chỉ còn lại tinh hoa nồng nặc. Không chỉ có lục phủ, ngay cả tứ chi bách hải và da lông ở bên ngoài cũng trở nên trong suốt.

Toàn bộ tinh khí trong cơ thể con người đều thuộc về thần tàng tại phổi, và thần tàng tại phổi tương liên với thiên địa. Cho nên, thân thể cần phải dựa vào nó để hóa sinh ra mọi tinh khí cần thiết.

Lúc mọi ánh sáng xung quanh thân thể biến mất, Diệp Phàm mở hai mắt ra.

Sau khi hoàn thiện thần tàng tại phổi của Đạo Cung, toàn bộ lỗ chân lông trên cơ thể hắn giãn ra, hắn cảm thấy thân thể và thiên địa đã hòa thành một thể, có thể dẫn động được vạn khí bất cứ lúc nào.

- Tây Hoàng kinh quả nhiên huyền ảo, có thể đoạt được tạo hóa trong thiên địa, làm cho người ta phải sợ hãi than thở!

Hắn đã từng tu luyện qua hai thần tàng này, nhưng qua lần bổ sung và hoàn thiện này, hắn đã hiểu rõ được mọi ý nghĩa sâu xa huyền ảo trong đó, giống như thần linh đang ở trên đỉnh núi, không có gì không hiểu rõ nữa.

- Nếu như ngươi không tu hành qua "kinh dẫn", có đánh chết ta cũng không tin ngươi cứ vậy mà lấy được Tây Hoàng kinh!

Hắc Hoàng xị mặt ra, lẩm bẩm.

- Hắc Hoàng, ngươi đang thì thầm cái gì đấy?

Hắc Hoàng tỏ ra hung hăng, nói:

- Tiểu tử, ngươi đã từng câu dẫn Dao Trì thánh nữ phải không? Nếu không, chắc chắn ngươi không lấy được Tây Hoàng kinh dẫn.

- Đừng có nói sang chuyện khác, mau dẫn ta đi tìm mấy phần khác. Chúng ta không thể ở Dao Trì cố địa quá lâu được, sau khi làm xong phải rời đi ngay.

Mọi chuyện kế tiếp rất thuận lợi, Diệp Phàm nhận được tâm pháp thần tàng tại gan tại một ngọn núi đá có khắc họa một cây cổ thụ, sau đó cũng tìm được thần tàng tại lá rách và tại thận.

Cách tu luyện năm thần tàng của Đạo Cung đã được bổ sung đầy đủ, nhưng hắn còn chưa tu luyện ba thần tàng sau, cho nên hắn chỉ mới ghi nhớ lưu vào trong lòng mà thôi. Đến đây, hắn đã nhận đầy đủ phần Đạo Cung của Tây Hoàng kinh, có được tâm pháp trọn vẹn.

Diệp Phàm đứng yên một hồi lâu, khó kiềm chế được rung động trong lòng. Phần cổ kinh này vô cùng thâm ảo, huyền ảo khó dò, có thể phá được trời xanh, đoạt lấy tạo hóa trong thiên địa!

- Ngươi thật là may mắn, phần Đạo Cung của Tây Hoàng kinh có thể nói là đứng đầu cả Đông Hoang, là tâm pháp hoàn mỹ nhất, thật không ngờ ngươi có thể thu thập đủ cả năm phần này.

Hắc Hoàng nhe răng, nói:

- Mau mau đưa cho ta con rùa xanh kia.

- Ngươi gấp cái gì? Mới chỉ nhận được phần Đạo Cung thôi, Tây Hoàng kinh còn có rất nhiều bí cảnh khác, ta còn chưa lấy bí cảnh Tứ Cực đây.

Diệp Phàm cười nói.

- Ngươi còn tham lam hơn ta!

Hắc Hoàng cắn răng nói.

Qua một hồi lâu sau, Hắc Hoàng chỉ có thể tìm được một Cực trong phần bí cảnh Tứ Cực, nhưng cho dù Diệp Phàm đã cầm hạt Bồ Đề trong tay rồi cẩn thận cảm nhận, nhưng hắn vẫn không lấy được.

- Chẳng lẽ phải cần "kinh dẫn" thật sao?

Hắn liền nghĩ tới Tây Hoàng kinh dẫn Hắc Hoàng đã nói.

Không lâu sau, bọn họ lại tìm được dấu vết một Cực khác, đáng tiếc vẫn không thể nào dẫn động được, Diệp Phàm không nhận được phần bí cảnh này.

- Ta còn tưởng ngươi có thể sánh với Đại Đế chứ, không cần kinh dẫn cũng có thể nhận được Tây Hoàng kinh. Bây giờ nghĩ lại, chắc chắn ngươi đã thông đồng với Dao Trì thánh nữ, nhận được phần kinh dẫn của bí cảnh Đạo Cung.

- Con chó chết nhà ngươi, đã sớm biết tình huống như vậy mà không nói cho ta biết, đã vậy còn lừa gạt ta tới đây. Có phải muốn ta tới đây rồi tay không mà về không?

- Tiểu tử, ngươi đang xúc phạm tôn nghiêm của ta, coi chừng ta ăn ngươi!

Hắc Hoàng hung dữ la lên.

- Chứ không phải như vậy sao?

Diệp Phàm nhìn nó chằm chằm.

- Bổn Hoàng luôn luôn trượng nghĩa, sao có thể làm như vậy chứ? Tự ta có cách giải quyết vấn đề này, ta đang muốn ngươi đưa cho ta con rùa xanh kia rồi mới nói cho ngươi biết cách tu hành.

- Đúng là ngươi có tính toán từ trước. Dẫn ta tới đây, nhìn thấy cổ kinh trước mắt nhưng không thể lấy được, lúc đó sẽ tự động dâng con rùa xanh kia cho ngươi phải không?

Diệp Phàm cố gắng chịu đựng con chó này, nói:

- May mà ta đã có kinh dẫn bí cảnh Đạo Cung.

- Đừng so sánh ta với những tên khốn khác.

Hắc Hoàng không đỏ mặt, dụ dỗ Diệp Phàm:

- Chẳng lẽ ngươi không muốn những phần bí cảnh khác của Tây Hoàng kinh sao?

- Con chó chết nhà ngươi đúng là đồ gian xảo, ngươi có "Tứ Cực kinh dẫn" sao? Làm thế nào ta mới lấy được phần bí cảnh Tứ Cực của Tây Hoàng kinh?

Diệp Phàm hung dữ nhìn nó, nói:

- Nếu như có thì mau nói ra, đọc một đoạn để ta nghe đã.

Hắc Hoàng chỉ nói như thế, chứ làm sao có ở trong người được. Bỗng nhiên nó mở cái miệng to như chậu máu ra, nói:

- Tiểu tử ngươi nhiều lần khinh nhờn ta, còn gọi ta là chó chết nữa, bổn Hoàng sẽ giáo huấn ngươi!

- Chó chết, ta đang muốn đánh ngươi đây!

Diệp Phàm kết ấn rồi ra tay trước, sử dụng Đấu chiến thánh pháp.

Nhưng bản thân Hắc Hoàng từ đầu đến giờ không phải là một con vật hiền lành gì, ngay lúc đó cũng xông tới cắn Diệp Phàm.

- Con bà nó, chó chết nhà ngươi quả nhiên bản tính khó đổi, suốt ngày chỉ biết mở miệng cắn!

- Lần này là ngươi đánh lén ta trước!

- Ta mà không xuất thủ trước thì giờ này lại bị chó cắn rồi.

- Con bà nó, tiểu tử ngươi đang vũ nhục ta!

Diệp Phàm và Hắc Hoàng đánh với nhau trong rừng đá, thể chất của cả người và chó đều thuộc loại biến thái, mỗi lần va chạm vào nhau là lại có âm thanh phát ra, giống như kim loại vậy.

- Tiểu tử, dù nói sao đi nữa thì ngươi cũng lấy được phần bí cảnh Đạo Cung của Tây Hoàng kinh rồi, mau đưa con rùa xanh kia cho ta. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Hắc Hoàng vừa mở miệng cắn, vừa la lớn lên.

- Cho ngươi mới là lạ, ngươi còn muốn tay không bắt được sói ư? Cả đời này ngươi cũng đừng hi vọng có được nó nữa.

Diệp Phàm vung chưởng ra, bàn tay lập tức tản phát ánh sáng màu vàng kim. Hắn thôi động Nhật Nguyệt đại ấn và Sơn Hà đại ấn, cùng lúc đánh xuống.

- Ngươi muốn cho mọi công sức của bổn Hoàng đều trở thành vô ích sao?

Hắc Hoàng nhe răng uy hiếp.

- Con chó chết nhà ngươi ăn cái gì lớn lên thế, ngay cả Đấu chiến thánh pháp cũng không đánh được!

Diệp Phàm nguyền rủa.

- Con bà nó, thì ra là Cửu Bí, hèn chi ta lại thấy đau đau, đau chết bổn Hoàng đi mất!

Hắc Hoàng kêu thảm thiết, lần này là nó đau thật chứ không phải giả bộ.

Còn Diệp Phàm bị cắn liên tục mười mấy cái, giờ nghe Hắc Hoàng như vậy thì cả người gần như choáng váng: Đấu chiến thánh pháp cũng chỉ làm đối phương cảm thấy đau đau, rốt cuộc đây là chuyện gì?

- Chó chết nhà ngươi thật biến thái!

- Ngươi mới là đồ biến thái, tu sĩ bí cảnh Tứ Cực mà bị ngươi đánh một cái thì cả thân thể cũng nát bấy đó, chỉ có bổn Hoàng mới thừa nhận nổi. Á, đau chết mất!

Hắc Hoàng nhe răng nhếch miệng kêu thảm thiết.

"Ầm"

Đột nhiên có một lực chấn động mạnh mẽ truyền ra bên ngoài đến mấy chục dặm, rồi trên trời xuất hiện mây đen cuồn cuộn. Chỉ trong thoáng chốc, cả bầu trời đã bị mây đen bao phủ, trở nên tối như mực.

- Tiên hồ!

- Đúng, chính là tiên hồ!

Diệp Phàm và Hắc Hoàng không dám đấu nữa, rồi nhanh chân bỏ chạy như điên.

Ở ngay chỗ khởi nguồn của Dao Trì thánh địa - tiên hồ, một cỗ lực lượng đáng sợ từ trong hồ tràn ra bên ngoài, làm cho mây đen trên trời cao quay cuồng theo.

- Đó là một cái tiên hồ a, rốt cuộc đang có biến hóa gì? Chẳng lẽ có liên quan tới việc người của Dao Trì bỏ chạy?

Trước đó không lâu bọn họ còn lặn xuống hồ dò xét qua một lần, bây giờ nhớ lại những gì mình đã làm, cả Diệp Phàm và Hắc Hoàng đều có cảm giác kinh hãi.

Tốc độ của bọn họ cực nhanh, không lâu sau đã phóng tới cái hồ khô cạn kia, rồi theo khe nứt lớn trở về giếng cổ.

Mặc dù tiên hồ xảy ra chuyện lạ, nhưng cũng không có đồ vật gì đó đuổi theo xuống chỗ này, điều này làm cho Diệp Phàm và Hắc Hoàng thở dài một cái.

Ngay lúc này, Diệp Phàm bỗng nhiên kêu la thảm thiết. Hắn bị Hắc Hoàng cắn lấy tay trái, làm gì cũng không chịu bỏ miệng ra.

- Ta ^&*%$...sao ngươi cứ cắn người suốt ngày vậy hả?

- Tiểu tử, ta không biết bay. Nếu lát nữa tới giếng cổ ngươi cứ chạy một mình, bỏ ta ở chỗ này thì làm sao bây giờ? Cứ cắn lấy ngươi trước đã.

Hắc Hoàng vừa cắn tay trái của hắn, vừa lẩm bẩm.

- Sau khi đi ra ngoài, chúng ta đường ai người đó đi. Ta đường đường là một tu sĩ bí cảnh Đạo Cung, nhưng hàng ngày lại bị ngươi cắn, thật quá mất mặt...

Đi dọc theo thông đạo thuận lợi trở về giếng cổ, Diệp Phàm mang Hắc Hoàng bay lên trời. Không lâu sau đã bay tới mặt đất.

Ánh mặt trời chiếu sáng khắp vùng đất trống trải này, Diệp Phàm cũng không còn thấy kỳ cảnh Dao Trì phi tiên nữa. Những chuyện đã xảy ra trong chuyến đi này làm cho hắn có cảm giác thật hư vô, không thật chút nào.

Diệp Phàm ném Hắc Hoàng ra xa, rồi chạy nhanh đi.

Hắc Hoàng tức giận mắng:

- Tiểu tử, ngươi lấy được Tây Hoàng kinh rồi, nhưng còn chưa đưa con rùa xanh kia cho ta, cũng không có nói tung tích của cổ kinh do Đại Đế Yêu tộc để lại. Nếu ngươi dám chạy đi, ta thề sẽ không để yên cho ngươi!

- Ngươi cứ quay về thôn trại đi, đến lúc đó ta sẽ tìm ngươi!

Diệp Phàm truyền âm rồi chạy trốn mất dạng.

- Tiểu tử, ngươi muốn trốn nợ sao?

Hắc Hoàng hô lớn:

- Nếu như ngươi còn dám chạy, ta sẽ nói toàn bộ bí mật của ngươi cho Cơ gia và Diêu Quang thánh địa, còn ta thì sẽ đi lấy giải thưởng.

Diệp Phàm giảm tốc độ lại, cảm thấy thật khó đối phó với con chó mực này.

- Tiểu tử muốn trốn nữa không? Dám lừa gạt bổn Hoàng!

- Hắc Hoàng, ngươi còn không biết xấu hổ sao? Ngươi không có kinh dẫn mà dám dẫn ta tới nơi này, là ngươi lừa gạt ta trước.

Hắc Hoàng cũng biết mình đuối lý, nó nói:

- Dù thế nào đi nữa, ngươi cũng đã lấy được Tây Hoàng kinh rồi, thực hiện lời hứa đi.

Diệp Phàm sờ cằm, suy nghĩ một chút rồi nói:

- Bây giờ ta chưa thể đưa miếng ngọc đó cho ngươi được, nhưng ta sẽ dẫn ngươi đi tìm cổ kinh Đại Đế Yêu tộc.

- Ngươi....không phải muốn tính kế ta chứ?

Hắc Hoàng cảm thấy nghi ngờ.

- Ngươi cho rằng ta là ngươi sao? Yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không làm những chuyện không nói đạo lý như thế.

Diệp Phàm đáp lại.

- Ta cảm thấy ngươi còn hung ác hơn cả ta!

Hắc Hoàng nhe răng.

- Muốn tìm cổ kinh Đại Đế Yêu tộc, rất có thể sẽ phải vào nơi Đại Năng cư ngụ, ngươi cảm thấy có thể ra tay được sao?

Diệp Phàm hỏi.

- Đại Năng? Ngươi đang chơi khó ta à?

- Mặc dù cổ kinh đang ở chỗ đấy, nhưng cũng chưa chắc gặp phải Đại Năng. Thật ra cổ kinh không phải ở trong tay Đại Năng, mà ở trong tay người khác.

Đại Hắc Cẩu suy nghĩ trong chốc lát, nói:

- Như vậy cũng có thể thử một chút.

Nói tới đây, bỗng nhiên nó ngẩng đầu lên, cắn răng nói:

- Tiểu tử, ngươi đang lừa dối ta phải không?

- Đừng có nghĩ bậy như thế, ngươi cho rằng ta là ngươi - con chó đen hư đốn!

Diệp Phàm đáp lại.

Hắc Hoàng nhìn hắn chằm chằm, nói:

- Không thể tin ngươi được!

- Ta phải là người nói lời này mới đúng. Sau khi tiến vào Dao Trì, ngươi có nói thật bao giờ không hả?

Diệp Phàm chất vấn lại, rồi nói:

- Trong thân thể người nắm giữ cổ kinh có hai linh hồn, ngươi có biện pháp nào đuổi một linh hồn ra không?

Càng lúc Hắc Hoàng càng cảm thấy nghi ngờ, nó nói:

- Tiểu tử, sao ta cảm thấy ngươi không an tâm thì phải?

- Ta là loại người này sao? Từ đầu tới cuối cũng chỉ có ngươi không biết nói đạo lý là gì?

Diệp Phàm nói khuyết điểm của nó lên, rồi nói tiếp:

- Yên tâm đi, mặc dù quá trình này rất phức tạp, nhưng nhất định sẽ được cổ kinh.

- Ta cảm thấy không thể nào tin tưởng ngươi được!

Hắc Hoàng theo dõi hắn.

- Bởi vì ngươi làm chuyện xấu nhiều quá, luôn luôn tính kế người khác, cho nên bây giờ mới nghĩ người khác sẽ tính kế ngươi.

Diệp Phàm chê cười.

- Tạm thời ta tin ngươi một lúc, nhưng mà tiểu tử ngươi cần phải nhớ kỹ điều này: Nếu như ngươi dám tính kế ta, bổn Hoàng sẽ có cách để cho ngươi gặp phải cảnh trời cao không còn đường chạy, địa ngục không còn cửa vào!

Hắc Hoàng hung dữ uy hiếp.

Bình luận

Truyện đang đọc