GIÀ THIÊN

Núi lớn sông dài tại Trung Thổ nhiều vô số kể. Hoàng Hà chín khúc, Côn Lôn lồng lộng, Thái Hành Sơn hùng vĩ, khí thế mênh mông, bao la khôn cùng, khiến người ta ngạc nhiên thán phục sự kỳ vĩ của thiên nhiên.

Nhưng lúc này sau lưng đám người Diệp Phàm phát lạnh. Tất cả những thứ này đều là sự bố trí của người thượng cổ. Sự bố trí này to lớn tới mức nào chứ, mênh mông tới khó lường.

Bọn họ tìm tới bí mật cấm kỵ này, chẳng ai không tham dự, kinh sợ muôn đời. Mỗi một long sơn thượng cổ đều là một con cờ trên một bàn cờ.

Diệp Phàm rung động. Ở Bắc Đẩu cổ Tinh Vực cũng có thể tìm được Long Sơn như vậy nhưng không nhiều, càng không thể thấy được mười mấy ngọn ở cùng một chỗ thế này, càng không nói tới chín mươi chín ngọn núi quấn quanh thế này. Đây đã là cực hạn rồi.

- Đi qua rất nhiều cổ tinh cũng rất khó nhìn thấy cảnh tượng này. Chín mươi chín long sơn quấn quanh, hoang đường như trong thần thoại vậy.

Đây đúng là một thần thoại. Một đại thần thoại đã tan biến, bị người ta che dấu đi, không cho người khác truy tìm nữa, cũng không biết là tại sao.

Lão hạc, tam Cốc chút đều cẩn thận suy tư lời nói của Hoàng Hà giao và Huyền Quy, cảm thấy khí lạnh lan tới tận xương. Những chuyện liên quan trong đó bọn họ thực không thể thăm dò nổi.

Nếu là thực thì phỏng chừng chính thủy tổ của bọn họ đã tới đây, có lẽ đều đã bị bọn họ dùng một ngón tay điểm chết. Chuyện này thật quá mức dọa người rồi.

- Không thể đàm luận, không thể truy tìm, nếu không có tai họa bất ngờ. Ngay cả Thánh hiền cổ cũng không dám đụng vào.

Những lời này do Hoàng Hà giao và Huyền Quy tổ tông truyền xuống, ẩn chứa sự cảnh báo lớn lao, khiến người ta đều sợ hãi.

- Từ thượng cổ tới bây giờ không biết đã bao nhiêu năm rồi mà vẫn là cấm kỵ như cũ. Tinh khí thiên địa đã khô căn, năm tháng lại dài lâu như vậy, những tồn tại liên quan có lẽ đã chết rồi, có lẽ cũng rời đi rồi.

Tam Cốc chủ tự an ủi.

Diệp Phàm lấy khúc xương trong huyệt hỏa táng của Xích Tùng Tử ra, lại lôi cả Thạch Đồ trong Sơn Địa Cung và Nguyên Thủy Long Động ra quan sát.

- Không đúng. Trên tấm bản đồ Cơ Hội Thành Tiên cũng không có chín mươi chín ngọn cổ Long Sơn, không có liên hệ nào hết.

Hắn sợ run. Chuyện này là thế nào? Chẳng lẽ mọi người xâm nhập nhầm vào lĩnh vực cấm kỵ sao?

Hắn lại đưa chín viên cổ ngọc ra quan sát lại một lại một lần nữa, thấy không hề sai lầm, hình như có có liên hệ gì quá lớn với Cơ Hội Thành Tiên đồ.

Chuyện gì thế này? Diệp Phàm cảm thấy hơi mê hoặc. Xích Tùng Tử vào Thục địa điều tra lại không có quan hệ với nơi này sao? Chẳng lẽ còn có bí mật khác nữa?

- Các ngươi chú ý tới lời có của lão giao và Huyền Quy không? Từ trước thời thượng cổ rất lâu thì chín mươi chín long sơn đã xuất hiện, người đời sau căn bản không thể khảo chứng.

Lão hạc nói.

Mà chín khối cổ ngọc lại ra đời từ thời thượng cổ, sau khi Long Sơn bị phân chia mới được khắc thành thiên thư, thuyết minh tất cả đều đã xảy ra, không thể sửa đổi. Vậy thì khắc mấy khối ngọc này có ý nghĩa gì chứ?

- Có lẽ chúng ta đều nhầm lẫn, đi vào lĩnh vực cấm kỵ rồi. Chín khối ngọc này có chỉ tới nơi nào khác không?

Tam Cốc chủ nói.

- Giáo phái nào cổ xưa nhất hiện nay? Có thể từ đó biết được bí mật cấm kỵ của chín mươi chín Long Sơn không?

Diệp Phàm nói. Nếu đã tìm được một ít manh mối thì hắn không có khả năng buông tay.

Hiện giờ đã là thời kỳ mạt pháp, tất cả người có thần thông đều đã rời khỏi địa cầu. Đây có lẽ là cơ hội tốt nhất. Hiện nay không ai có thể ngăn cản hắn.

- Cổ giáo lâu đời nhất...hơn phân nửa là trăm vạn năm trước.

Đại Cốc chủ nói.

Diệp Phàm ngẩn ra. Thời điểm đó chắc vân là thời người vượn rồi. Vậy mà đã có người khai sáng giáo phái sao? Vậy không phải là quá hoang đường sao?

- Thật sự là đã từng thấy di chỉ của cổ giáo nguyên thủy. Thời đại ăn lông ở lỗ không giống hiện giờ, cũng có kế thừa quỷ bí nhưng đã sớm biến mất rồi.

Lão hạc nói.

- Thật ra nếu muốn điều tra thì có thể tới tìm Thục sơn Kiếm tu. Dù sao thì đó cũng là đạọ thống do Xích Tùng Tử lưu lại, nói không chừng có thể có đại bí mật không muốn cho thế nhân biết.

Tam Cốc chủ nói.

- Đúng, nên đi tới Tiên Kiếm Môn một chuyến. Phải làm cho rõ ràng mới được.

Diệp Phàm gật đầu.

Cái gọi là Thục Sơn chính là tên chung của cả vùng núi Nga Mi. Bọn họ trở lại Xuyên Thục, đi vòng qua Pháp trận, tiến vào trong khu vực nguyên thủy mà giới phàm tục vĩnh viễn không thể biết tới.

Thục Sơn, Tiên Kiếm Nhất Môn có thực lực mạnh mẽ nhất, đứng trên rất nhiều cổ giáo, có thể sánh với Vạn Yêu Cốc - Thánh địa của Yêu tộc, đạo thống chấn thế, không ai dám trêu chọc.

Lão hạc năm đó tiến nhầm vào Thục Sơn, ở trong một ngọn núi chiếm được đại cơ duyên, kế thừa một bộ phận đạo thống Kiếm tu, bởi vậy mà thực lực mới tăng vọt.

- Đạo thống của Xích Tùng Tử hiện giờ đã không còn trọn vẹn nữa. Tiên Kiếm Nhất Môn không thể mạnh mẽ như thời thượng cổ nữa rồi.

Đại Cốc chủ giải thích. Trên thực tế các giáo phái đều như vậy, thất lạc rất nhiều điển tịch rồi.

Lần này lão hạc đã hiểu Diệp Phàm rốt cục khủng bố tới mức nào. Hắn để hai người chờ ở nơi này, một mình hóa thành một làn khói nhẹ chìm sâu vào trong vài ngọn kiếm phong.

- Mạnh mẽ tiến vào Thục Sơn Kiếm Môn, đạo hạnh cao thâm tới mức nào chứ? Tối thiếu phải là một vị đại thần thông cảnh giới Tiên Thai đã bay kiếm trận nơi này rồi.

Đại Cốc chủ ngạc nhiên thán phục.

Tam Cốc chủ còn may, bởi đã tận mắt thấy cảnh tượng Diệp Phàm tiến vào Tiên Kiếm Thiên Trì, một mình đối mặt với ngàn vạn kiếm quang khủng bố, thế nên đã có chút lực miễn dịch rồi.

Diệp Phàm vào tổ sư đường, gặp một tượng đá tiên phong đạo cốt, còn cúi đầu bái kiến. Hắn đã thấy đạo của Xích Tùng Tử, ngộ được một loại căn nguyên, thu hoạch rất lớn nên trong lòng cũng có kính trọng.

Hắn tìm kiếm bí điển, điều tra đạo thư thượng cổ, hơn nữa chú ý các bản chép tay, cẩn thận nghiên cứu, muốn truy tìm dấu vết để lại.

Không thể không nói, Tiên Kiếm Nhất Môn rất cường đại, pháp môn đích xác là đạo thống chân truyền của Xích Tùng Tử, tuy rằng thiếu một bộ phận nhưng cũng đã đủ để bao trùm cả phàm trần rồi.

Diệp Phàm dùng thần thức cường đại tìm tòi hơn nửa ngày, khống chế cả một vị Thái thượng hộ pháp, tìm trong thức hải mới lần được chút manh mối.

Hắn dùng thủ đoạn mạnh mẽ hủy diệt dấu vết lưu lại, sau đó mặt không đổi sắc mở ra một đạo bí môn, tiến vào trong một nhà đá đầy bụi, không có cổ pháp chính thống, không có linh đan tiên dược mà chỉ có một đống hỗn độn.

Đây là mật thất bế quan năm đó của Xích Tùng Tử, bị bọn họ coi như cấm địa, rất nhiều thế hệ đều thủ hộ ở đây, chỉ có đại chưởng giáo mới được đi vào.

Địa phương này nghiễm nhiên trở thành mật địa cao nhất của Tiên Kiếm Nhất Môn, có rất nhiều bản chép tay, rất nhiều đều là của các người có đại thần thông mỗi đời, có đầy bí ẩn.

Bản chép tay rất dài, từ thời thượng cổ tới nay, đều là do các đời chưởng giáo lưu lại. Hắn đọc rất kỹ càng, rốt cục tìm ra một số điều.

Xích Tùng Tử truy tìm Cơ Hội Thành Tiên đồ, cũng đã thấy có liên quan tới chín mươi chín Long Sơn thượng cổ.

Hắn tới Thục Địa cũng không phải để truy tìm hy vọng thành tiên từ chín mươi chín Long Sơn. Bởi vì vào thời kỳ của hắn đã có người tìm ra rồi. Hắn chính là muốn tìm một vị Địa Tiên, đã hiểu rõ bí mật của Long Sơn, muốn tìm cửa đột phá trên người này.

Diệp Phàm càng tìm hiểu kỹ lại càng kinh hãi, rốt cục biết được một số sự thật.

Chín mươi chín Long Sơn thượng cổ có hy vọng thành tiên. Xích Tùng Tử truy tìm, Thánh Hoàng thượng cổ cũng tìm, Yêu Thần thủy tổ Vạn Yêu Cốc cũng tìm kiếm. Mà Thánh hiền cổ lại đều kính sợ, tránh như tránh rắn rết.

Trong đó có một vị Địa Tiên hư hư thực thực có được thu hoạch phi phàm nghe đồn ẩn ở trong Thục Địa. Bởi vậy Xích Tùng Tử mới tới đây, muốn tìm được bí mật thành tiên.

Hy vọng thành tiên của chín mươi chín Long Sơn thượng cổ đã bị người khác lấy rồi. Còn vị Địa Tiên kia lại ẩn bên trong Thục Địa, không biết kết cục ra sao.

Diệp Phàm nhìn một lượt các bản chép tay, rất nhiều thứ đều là lời đồn đại rồi sửa sang lại, thông qua chút tin tức này mà có thể tìm ra một số tin tức kinh người.

Địa Tiên tạo thành chín mươi chín con tiểu long, bắt chước chín mươi chín con đại long tại Long Sơn kia. Hắn đã đem chôn hết tất cả bí mật ẩn trong đó.

- Thì ra là thế. Long Sơn mà chín khối cổ ngọc khắc lại không phải là chín mươi chín con Chân Long kia mà là nơi chôn hắn.

Diệp Phàm rời khỏi Tiên Kiếm Môn, kể lại mọi chuyện cho tam Cốc chủ. Dù sao thì Vạn Yêu Cốc điều tra chuyện này đã nhiều năm như vậy, nhất định sẽ có chút trực giác.

- Nhất định phải điều tra ra.

Đại Cốc chủ nói. Các đời tổ tiên Vạn Yêu Cốc đã dốc hết tâm huyết, hao phí tinh lực mới có kết quả như vậy, làm sao có thể ngừng lại chứ?

Tuy rằng cuối cùng cũng có thể xâm nhập vào lĩnh vực cấm kỵ có liên quan nhưng bọn họ cảm thấy trước đó phải tìm cho được Địa Tiên thì mới có thể đi tới bước cuối cùng.

- Địa Tiên đã chết, hẳn không thể đạt được hy vọng thành tiên, bằng không cũng không qua đời. Nói là Địa Tiên chẳng qua chỉ là phóng đại mà thôi.

Diệp Phàm tự nhủ.

Sinh không chạm đất, chết không nhập tổ, cả đời là một tiên thai. Đây là những lời miêu tả của chín khối ngọc thượng cổ về Địa Tiên. Nếu suy nghĩ một chút có thể hiểu được nơi chôn Địa Tiên nhất định có huyền quan, không cần nhập thổ.

- Khó trách Xích Tùng Tử lại mở huyền quan, tìm cổ táng. Hắn biết Địa Tiên kia quy ẩn ở Xuyên Thục, lại biết phương thức hạ táng.

Lão hạc nói.

Bọn họ đi một vòng, cảm thấy chín thượng cổ Long Sơn không thể chuyển động, sớm đã bị người ta tách ra. Việc có khả năng nhất là tìm được một quan tài của Địa Tiên.

Ngày nay ưu thế duy nhất đó là địa cầu đã sớm không còn Thánh nhân nữa. Bọn họ đã có thể coi là người mạnh nhất, không cần sợ ai cản trở nữa.

Thời gian sau đó bọn họ bỏ ra đi khắp các dãy núi của Thục Địa, còn thực sự tìm hiểu những nơi có thể có tiểu Long Sơn, muốn tìm ra Táng Tiên Địa nhưng không có thu hoạch gì.

- Có thể là không ở bên trong Xuyên Thục không? Bằng không với thủ đoạn thông thiên triệt địa của Xích Tùng Tử vì sao lại không tìm được chứ?

Diệp Phàm nghi ngờ.

- Phàm là một khi núi có đại khí thế đã thành thì đều sinh ra thần tính, trải qua ngàn vạn năm sau liền ảnh hưởng tới sơn thể phụ cận. Chúng ta có thể dựa vào điểm này mà tìm kiếm.

Nếu Địa Tiên noi theo chín mươi chín thượng cổ Long Sơn để tạo thành tiểu long thì dù nó có ẩn trong cổ trận thì từ thượng cổ tới nay, nhiều năm như vậy nhất định sẽ ảnh hưởng tới núi non bên cạnh.

Vạn Yêu Cốc vận dụng tất cả thủ đoạn, phái ra rất nhiều nhân lực, dùng toàn bộ lực lượng để điều tra, cuối cùng cũng có phát hiện mang tính đột phá.

Vào một ngày nọ, bọn họ lên đường, không hề dừng chân, tới đích liền từ xa xa nhìn lại.

Dãy núi hình rồng vọt lên trời, lại giống như hùng cứ, khí thế hùng vĩ, long hổ tranh hùng, không hề phân nhường, có nước chảy quanh co. Tổng cộng có chín mươi chín ngọn núi, hai mươi tư thung lũng nhưng loại khí thế này lại…

"Có Thượng Cổ đại trận khóa lại mật địa, mà nó ảnh hưởng đến ngoại giới sơn thủy cách cục, địa Tiên Táng Địa phải làm ở chỗ này!"

"Đây chính là Đạo Giáo tổ, không thể lộn xộn a, vạn nhất bị bọn họ phát giác, khắp thiên hạ đạo sĩ tối thiểu có nửa số có cùng chúng ta sinh tử cùng hướng."

Nhất định là vậy trong, Diệp Phàm bằng vào nguyên thiên diệu thuật cảm giác đến rồi vừa cùng khí cơ, Thượng Cổ pháp trận sở phong không người nào phân biệt tất là bọn hắn muốn tầm đích địa phương.

 

Bình luận

Truyện đang đọc