Thái Dương Tinh rất lớn, độ nóng nóng cháy, thỉnh thoảng có lửa bắn toé thành dòng, nhằm về phía Vực ngoại mà đến.
Diệp Phàm vừa tới gần liền mơ hồ nghe được tiếng tụng kinh. Đây là một viên thần tinh rực rỡ, tồn tại trên thế gian đã lâu, khắc trên nó từng đạo thần ngân phức tạp khó hiểu.
- Thương Viêm là sinh ra tại cổ tinh này!
Giờ khắc này, Diệp Phàm ý thức được nơi này có khí tức căn nguyên của Thương Viêm, là nơi sinh ra hắn, có khắc dấu ấn bất diệt về một vị Hỏa Linh.
Đây là động phủ của một vị Đại Thánh, dĩ nhiên Diệp Phàm không dám sơ suất, hắn mở Nguyên Thiên Nhãn, ở giữa mi tâm còn xuất hiện một khe hở, là con mắt thứ ba dựng thẳng đứng.
Tu sĩ ở trên tiên lộ có tịch mịch cũng có thu hoạch, phá mở ra từng cái bảo tàng trên thân thể chính là đạo quả.
- Sát khí quá nhiều!
Diệp Phàm líu lưỡi. Nơi này từng sinh ra Thánh linh, không cần bày trận, bản thân nó đã là một chỗ cấm địa, có rất nhiều văn lạc đại đạo thiên nhiên.
Chính vì thế, Thương Viêm cũng không có bố trí gì nhiều, trời xanh ban cho hắn trận đồ tiên thiên như vậy là đủ để ngăn cản ngoại nhân thăm dò.
Hơn nữa, hắn thân là một Thánh linh, chỉ kém một đường là bước vào cảnh giới Chuẩn đế, ngày thường ai dám trêu chọc? Trận văn đối với động phủ của hắn mà nói là vô dụng.
Điều này làm cho Diệp Phàm cảm thấy may mắn, hắn có Nguyên Thuật, vào khoảng mười năm trước đã bước qua cửa ải trở thành Nguyên Thiên Sư chân chính. Đối với thần mạch, quặng mỏ, đạo ngân cổ của thiên nhiên hình thành... hắn đều có nghiên cứu qua.
Đối với người khác nơi này là cấm địa Sinh Mệnh, mà với hắn chỉ cần suy tư, cân nhắc là thông suốt.
Từng đốm từng đốm lửa vọt lên, Thái Dương Tinh đốm lửa ngập trời, Diệp Phàm cẩn thận khống chế dời đi từng mảnh từng mảnh đạo ngân tiên thiên, dọn thông một con đường thẳng vào một động phủ. Là một khu vực yên tĩnh trong Thái Dương Tinh, thần hoa bốn phía, là một chỗ tu đạo lý tưởng.
- Trong Thái dương có một núi đá nguy nga bàng bạc như vậy, thật là khó tin!
Long Mã cùng Cửu Vĩ Ngạc Long hai mặt nhìn nhau, cảnh vật nhìn thấy trước
mắt thực giống như mộng ảo.
Một ngọn núi lớn trôi nổi trong Thái Dương Hỏa Tinh, giống như một hòn đảo trên biển rộng mênh mông. Ngọn núi cao tới mấy vạn trượng, cả vật thể có màu đen, trầm trọng mà phong cách cổ xưa.
Không nói gì khác, chỉ riêng núi đá màu đen này, bản thân nó chính là một kiện chí bảo hiếm có, Thánh linh chính là sinh ra ở trong núi, nó tràn ngập lực lượng thần tính bất hủ.
- Đây dường như là một khối... Hỗn độn thạch!
Long Mã vô cùng kinh ngạc.
Cửu Vĩ Ngạc Long cũng tiến lên, ánh mắt nóng cháy, ngay cả thân thể đều run run, nói:
- Đúng thật là Hỗn độn thạch!
Hỗn độn thạch rất thần bí, cực kỳ hiếm thấy, bên trong thường thường có ẩn chứa tiên liệu, muôn đời khó gặp. Tương truyền, Vô Thủy Đại đế ở Tần Lĩnh thu được một khối Hỗn độn thạch, tinh luyện ra tiên liệu, mới luyện hóa thành Vô Thủy Chung rúng động thế gian kia.
Nơi này có một khối Hỗn độn thạch lớn như thế, sao không khiến cho chúng khiếp sợ!
Diệp Phàm cẩn thận quan sát, vận dụng Nguyên Thuật thông thiên nhìn thấu mỗi một tấc vật liệu đá, cuối cùng lộ ra dị sắc, nói:
- Khối thần thạch này dựng dục ra Thương Viêm, trong đó còn lại một phần tinh hoa thần tính, tương lai có thể còn đản sinh ra một Hỏa Linh khác.
Long Mã nói: Bạn đang đọc truyện được lấy tại
T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
- Khó trách Thương Viêm không có luyện thành binh khí, nơi này đối với tộc của hắn mà nói là một chỗ mẫu sào, tọa lạc trong thái dương chừng trăm vạn năm sau có thể sẽ dựng ra một đồng loại của hắn.
Hỗn độn thạch, bản thân nó đã là chí bảo, luyện thành một kiện Đại Thánh binh tuyệt đối không có vấn đề. Mà nay, bên trong nó còn thừa lại một số vật chất thần tính, tự nhiên bị Diệp Phàm chú ý.
- Những vật chất thần tính này nếu đưa đến chủ tinh Vĩnh Hằng, nói không chừng có thể luyện ra Tiến hóa dịch giai đoạn thứ sáu!
Diệp Phàm tự mình động thủ, hấp thu ra từng đạo thạch tương trong suốt, đáng tiếc còn không có chuyển hóa thành Cửu khiếu thạch nhân thần dịch, chỉ có thể xem như một loại khoáng vật.
Bọn họ không chờ được thời gian lâu như vậy, bởi vì ít nhất cũng cần mấy chục vạn năm nó mới có thể chuyển hóa, mới có thể có hình người đá.
Trong mắt Long Mã sáng rực, nói:
- Chốc nữa các ngươi trợ giúp ta, luyện hóa nó thành một khối Phiên Thiên Ấn!
Bọn họ leo lên núi Hỗn độn thạch, vùng đất an bình lập tức dâng lên từng đợt tinh hoa của Thái Dương hỏa. Lửa này có thể đốt cháy Thánh nhân thành tro tàn, nhưng lại khó có thể đốt cháy mảy may Hôn độn thạch này.
Bọn họ đều có thực lực phi phàm, liền thi triển Tị hỏa quyết, tự nhiên có thể chống lại. Nhất là Diệp Phàm từng tu luyện qua Thái Dương tiên kinh, loại địa phương này với hắn mà nói không tính là gì.
- Nhiều bảo bối như vậy!
Bọn họ tiến vào một cổ động liền phát hiện rất nhiều kỳ trân dị bảo, hầu hết đều là chất liệu thuộc tính hỏa phát sáng óng ánh.
- Thu lấy đi! Một cọng lông cũng không chừa lại cho hắn!
Long Mã chịu ảnh hưởng của Hắc Hoàng sâu sắc, lúc này như châu chấu quá cảnh, ngay cả giường ngủ, thậm chí bồ đoàn của Thương Viêm cũng không buông tha, cướp đoạt sạch sẽ.
- Đây là cái gì này?
Cửu Vĩ Ngạc Long phát hiện một cái lọ, lập tức mở ra, ngay khoảnh khắc hỏa tinh bắn ra bốn phía, thiếu chút nữa làm tổn thương nó.
Trong lọ là chất lỏng đỏ rực giống như dung nham, nhưng lại có từng đợt từng đợt mùi thơm ập vào mũi, làm cho người ta say mê.
- Đây là... Hỏa tinh thần trấp!
Diệp Phàm cúi đầu nhìn một hồi mới nhận ra, trong lòng vừa kinh ngạc vừa khiếp sợ, loại vật này rất hiếm có, tìm khắp thiên hạ cũng khó có được một giọt.
Đáng tiếc, loại này các tộc đều vô phúc tiêu thụ, ai dám uống vào ắt thành tro tàn. Đây là thần trấp sinh ra trong hỏa tinh.
- Đây là một trong chủ dược để luyện chế Cửu Chuỵển Tiên Đan, ngoại trừ luyện thành đan dược ra hoàn toàn không có biện pháp nuốt vào.
Diệp Phàm tức thì tịch thu. Loại thần vật nghịch thiên này có lẽ qua muôn đời đều không dùng được, nhưng cùng không thể vứt bỏ hoặc để lãng phí.
Cửu Chuyển Tiên Đan, là cổ đan trong truyền thuyết thần thoại, Tiến hóa dịch của chủ tinh Vĩnh Hằng đạt tới cực hạn, có lẽ có thể chạm vào cánh cửa của tiên đan này.
Đáng tiếc, từ xưa đến nay không nghe nói có người nào từng luyện chế ra được, có chăng chỉ là truyền thuyết.
về phần một vài cổ tinh phát hiện mảnh nhỏ tiên đan, hoặc là tung tin vịt có cổ nhân từng luyện chế ra, đều không có bằng chứng xác thực, bao gồm bí phương luyện đan của chủ tinh Vĩnh Hằng cùng không thể tin. Trên ý nghĩa chân chính dù là Cửu Chuyển Tiên Đan hoặc phương thuốc cổ truyền đều thất truyền.
- Đây là thứ gì?
Long Mã nghi ngờ kêu lên. Nó vọt vào chỗ sâu trong động phủ, nhìn thấy một mảng cây nhỏ, tất cả chỉ cao một thước, mỗi một cây đều trong sáng óng ánh, bắn ra từng đạo từng đạo thần hà.
Diệp Phàm đầu tiên là ngẩn ra, rồi sau đó cẩn thận quan sát, trong lòng chấn động mãnh liệt, hắn không thể không ngạc nhiên thán phục, Thánh linh Hỏa tộc Thương Viêm cất chứa thật phong phú!
Loại cảnh tượng này hắn từng thấy qua, vì vậy trước tiên nhận ra, đây là đất bồi dường ra Bất Tử Diệu Thụ!
Nơi này thực mát mẻ, không có hỏa tinh nóng rực mà là một mảng cây ngọc xanh biếc, mà cây ngọc này đều không phải điêu khắc mà thành, chúng đều cắm rễ trên mặt đất, rể cây nổi vồng lên.
Nơi này cộng tất cả bốn mươi chín cây ngọc, màu sắc không giống nhau, có cây như Hồng mã não, có lá xanh biếc như Ngọc bích, còn có cây óng ánh như vàng.
- Bất Tử Diệu Thụ, ở trong Thánh binh được xếp vị trí tuyệt đỉnh, một khi dường thành, tế luyện xong, có thể nói thông thiên triệt địa, có người từng cầm nó mà vô địch thiên hạ!
Diệp Phàm nói ra điều ghi lại trong sách cổ.
- Cái gì, đây là Bất Tử Diệu Thụ, lại xưng là Thất diệu cổ thụ gì đó ư?
Long Mã khiếp sợ, rồi sau đó nuốt nước miếng ừng ực. Nghe nói ở thời đại thần thoại một vị đạo nhân luyện ra cổ bảo, truyền lại phương pháp tế luyện, uy lực tuyệt luân.
Nó nhìn chung quanh tìm kiếm, ý đồ tìm kiếm thân cây chính.
- Công dụng có năm mươi, thì dùng nó hết bốn mươi chín! Nó có liên quan với đại đạo, khi còn có một gốc cây, là có thể độn đi, cùng chính là cây Thất diệu cổ thụ chân chính!
Bốn mươi chín cây này cùng chỉ là nó sử dụng qua thân cây hấp thu tiên hoa mà thôi.
- Ở trong này!
Long Mã rốt cục nhìn thấy, nó lơ lửng ở phía trên, rể cây cắm rễ trong hư không, hấp thu lực lượng hư không.
Hiển nhiên, đây là binh khí của Thương Viêm tự mình tế luyện, ngày nay vẫn đang trong thời gian bồi dường, thời gian chưa tới còn không có hoàn toàn hóa thành Đại Thánh binh vô địch.
- Đáng tiếc, còn chưa có trưởng thành!
Long Mã kêu to tiếc rẻ.
- Ngươi không thích, thì ta lấy!
Cửu Vĩ Ngạc Long nói, nước miếng chảy ào ào.
Cây cổ thụ này cao tới một thước, trên thân có bảy chạc cây, chọc nứt bầu trời, như là có thể khai thiên lập địa.
- Ngươi không biết sao? Nếu đợi nó trở thành Đại Thánh binh, dù tặng cho ngươi cũng không thu phục được!
Diệp Phàm nói.
Hắn vận chuyển bí quyết chữ "Binh", lập tức trong lòng bàn tay hiện lên một đoạn cành cây, có bảy cái lá, trong sáng lấp lánh, tương tự như cây cổ thụ kia, chỉ có điều nhỏ hơn chỉ có một khúc.
Đây là năm đó Diệp Phàm thu được ở Tiên Phủ thế giới, chỉ có một cành nhỏ, vẫn chưa dùng tới.
- Ồ! Không đúng! Tuy rằng chỉ là một khúc nhánh cây, như thế nào có một cổ dao động Binh Hồn đáng sợ như thế?
Long Mã hỏi.
Diệp Phàm gật đầu, năm đó hắn từng ở Bắc Vực Thần Thành cắt một khối kỳ thạch, bên trong có một loại Binh Hồn gì đó khó có thể tưởng tượng, có thể chữa trị các loại cổ binh.
Cuối cùng, hắn dùng lên đoạn cây Bất Tử Diệu Thụ, đáng tiếc chung quy nó chỉ là một nhánh cây ngắn, thiếu sót rất nghiêm trọng, Binh Hồn ẩn vào trong đó, cùng không thể giúp nó đạt tới hoàn mỹ.
- Lấy nó xuống!
Diệp Phàm bảo Long Mã lên nhổ xuống Thất diệu cổ thụ trong hư không.
- Nhưng nó còn chưa hoàn mỹ, ngày nay chỉ có thể luyện thành một kiện Thánh binh!
Long Mã đau lòng nói.
Diệp Phàm nói:
- Nếu thực chờ nó hoàn mỹ không tỳ vết, sẽ không phải ngươi có thể khống chế, hiện tại nhổ xuống, mượn dùng Binh Hồn hợp nhất nó với đoạn nhánh này, có thể luyện thành chí bảo, chỉ cần ngươi có đủ thực lực, tương lai có thể bồi dưỡng cho nó tiếp tục trưởng thành!
Long Mã nghe vậy, gật gật đầu, đi nhổ xuống cây cổ thụ.
Trong tay Diệp Phàm hào quang màu sắc rực rỡ nhoáng lên một cái, đoạn cành cây có chứa Binh Hồn bay lên chìm sâu vào trong cây cổ thụ, lập tức làm cho nó có được một cỗ thần tính đáng sợ, nở rộ hào quang bất hủ.
Long Mã mừng rỡ, nói:
- Binh Hồn này chẳng lẽ là do nhân vật vô thượng ở Bắc Đẩu lưu lại?
Nó biết rằng, có Binh Hồn vô chủ này dung hợp, tương lai kiện binh khí có thể tiếp tục trưởng thành, nó sẽ có một cây cổ thụ kỳ diệu vô địch!
- Binh khí tốt nhất là trưởng thành cùng một đạo với bản thân, như vậy mới có thể thuận buồm xuôi gió phối hợp hoàn mỹ.
Diệp Phàm nói xong, liền thu hết toàn bộ bốn mươi chín cây nhỏ cùng đất ngọc thạch có liên quan trên mặt đất, giao cho Long Mã.
Long Mã hiểu ý, nói:
- Chờ ta luyện nó thành Thánh binh, kết hợp với ta, sau đó tiếp tục sử dụng bốn mươi chín bảo thụ này tẩm bổ nó, sớm muộn gì cũng có thể trở thành cổ khí vô địch.
- Bảo bối của ta đâu?
Cửu Vĩ Ngạc Long cũng ướt ao có được phần mình, lớn tiếng hỏi.
Diệp Phàm nói:
- Long Mã có cổ thụ, vậy núi Hỗn độn thạch lưu lại cho ngươi dùng. Có thể dựa theo cổ pháp tể luyện thành Phiên Thiên Ấn!
Không hề nghi ngờ, đây tuyệt đối là một kiện đại sát khí, một khi tể luyện thành công, sẽ không yếu kém so với Thất diệu cổ thụ của Long Mã.
Ba người càn quét động phủ của Thánh linh Hỏa tộc Thương Viêm, thu hoạch thật lớn, cuối cùng ngay cả Hỏa long thảo cũng không chừa lại, núi cổ, động phủ, cung khuyết... trong Thái Dương Tinh đều cướp đoạt sạch sẽ.
- Lão già này một khi trở về, khẳng định sẽ điên lên mất!
Long Mã vui sướng khi người gặp họa nói.
Lúc này Diệp Phàm thành công tìm được hỏa tinh cực cảnh dựng dục ra Thánh linh Hỏa tộc, Thương Viêm là sinh ra trong thái dương, còn thừa lại rất nhiều thần tinh thái dương cùng một tính chất.
Ở trong một hồi thiên kiếp đáng sợ, Diệp Phàm sử dụng Thái Âm tinh hạch cùng Thái Dương thần tinh, sinh tử va chạm vào nhau, âm dương cùng tương trợ, thành công đột phá cửa quan.
Cùng ngày sau khi thiên kiếp kết thúc, hắn thuận lợi thăng cấp đến Thánh nhân tầng thiên thứ tám. Tu đạo càng về sau càng gian nan, lần này hắn chỉ tăng lên một tiểu bậc thang, nhưng thực lực lại tăng lên một mảng lớn.
Vô địch trong Thánh!
Tới giờ khắc này, ở trong cấp Cổ Thánh, Diệp Phàm khó có thể gặp được đối thủ, Thánh nhân tầng thiên thứ tám đủ để hắn đại chiến với Vương của Thánh nhân.
Hắn đứng trong tinh không tối om, từ xa nhìn vào chỗ sâu trong vũ trụ, như là vượt qua thời không, thấy được Đại Ma Thần, Đế Thiên cùng địch thủ truyền đời của Thánh thể... từng người đều là đại địch chân chính cái thế đáng sợ!