GIÀ THIÊN

Kết quả chấn khiếp vạn vực chư thiên, ngón tay hỗn độn này hạ xuống, trực tiếp đánh Thí Thần Đế phun ra một ngụm máu lớn, bay tung đi, đụng vỡ nát cũng không biết bao nhiêu tinh tú, rơi xuống ở biên hoang vũ trụ.

- Thiên Đế!

Thí Thần Đe khiếp sợ.

Ngón tay che phủ bầu trời!

Giờ khắc này, khắp vũ trụ đều ồ lên, tất cả cao thủ biết được tình huống này ai cùng thần hồn rung chuyển, kinh hãi đến không thể tin được.

Thiên Đế vẫn còn sống, trải qua hai kiếp tân Đế, tuy rằng chưa từng xuất hiện, nhưng hắn thủy chung cao cao tại thượng, nhìn xuống nhân gian, tân Đế dù có cường đại mấy đi nữa cùng không thể sánh vai cùng hắn.

Từ đó về sau, Thí Thần Đế tránh xa ở biên hoang vũ trụ, cả đời cùng không có đặt chân lên tinh vực trọng yếu một bước, thẳng đến khi tọa hóa.

Thiên Đế, trong lòng sớm đã vô địch, củng không hề để ý tới.

Thiên Đế lịch hai mươi mốt vạn sáu ngàn năm, diệp Phàm tái hiện ở nhân gian, hoàn thành một lần lôt xác nghich thiên.

Suốt thời gian trăm năm, phiến tinh vực kia đều tràn ngập khí hỗn độn, vạn đạo đan vào và tiếng nổ vang, diệp Phàm tiến hành nhảy vượt, từ trong Hỗn Độn thể thoát ra, lột bỏ thể này, trở lại như cũ.

Lần này, hẳn sống ra đời thứ sáu.

Một vạn bốn ngàn năm sau, ở Thiên Đế lịch hai mươi ba vạn năm, lại là một đại thế sáng lạn, phát sinh chuyên khiến người ta giật mình, một Hỗn Độn thể tiên thiên hiển hóa ở nhân gian.

Một năm này Diệp Phàm thức tỉnh, cỡi bỏ phong ấn tiểu nữ anh Diệp Tiên, chuẩn bị cho nàng vào đời.

Các tộc vũ trụ sợ run, thiên Đình một người, ở bên ngoài một người, hai Hỗn Độn thể rồi lại gặp nhau ở một đời!

Diệp Tiên chi chừng bốn năm tuổi, tiểu nha đầu trắng mịn đáng yêu, đúng là ở vào tuổi hoạt bát hiểu động; mới vừa được giải phong ấn liền hoan hô một tiếng, như là con bướm nhỏ nhanh nhẹn nhảy tung tăng.

- Gia gia! Ngài rốt cục thả Tiên nhi ra rồi!

Diệp Phàm mỉm cười, cưng chiều vuốt đầu của bé, bắt đầu truyền pháp giảng đạo cho bé, đốc thúc bé tu luyện.

Đời thứ sáu, Diệp Phàm mới khỡi đầu, tóc đen bay phất phới, mắt như tinh hải, cơ thể trong suốt, lưu động tiên huy, lột bỏ Hỗn Độn thể, trở về như cũ, xưng được với cái thế vô song.

Một đời trước hắn khai sáng ra đại đạo Hỗn Độn, viết thành một bộ kinh văn, ngày nay toàn bộ truyền thụ cho Diệp Tiên, để nàng chuyên cần khổ luyện.

Ở bên ngoài, một nam nhân đã uy chấn vũ trụ, tuy rằng mới chỉ có năm sáu mươi tuổi mà thôi, nhưng cũng đã trở thành Thánh nhân Hỗn Độn, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, uy chấn nhân giới.

Có người cảnh giới cao đuổi theo giết hắn, hỗn Độn thể luôn có thể tránh thoát, hữu kinh vô hiếm, tung hoành trên Thiên lộ, một ngày so với một ngày cường đại hơn.

Mọi người đều ngạc nhiên thán phục, dự cảm được một thiên kiêu chí tôn chân chính khó lường đã quật khởi, tái hiện huy hoàng của thời đại thần thoại, phải khai sáng tương lai bất hủ.

Thời gian trôi mau, ngày tháng như thoi đưa.

Tiểu nha đầu Diệp Tiên trưởng thành, được Diệp Phàm đưa ra ngoài Thiên Đình, ở các nơi hạ thấp mình lịch làm, theo nàng không ngừng trưởng thành, uy danh dần dần truyền bá lan rộng ra.

- Hỗn Độn thể của Thiên Đình cũng xuất thế rồi! Đây là Thiên Đế muốn làm gì, chẳng lẽ muốn cho bọn họ cùng một thế hệ tranh nhau sao?

Mọi người đều kích động, kiếp này chú định sẽ không yên lặng!

Hỗn Độn thể ở bên ngoài tên là Vương Ba, không có người nào biết lai lịch của hắn, hẳn từng lạnh lùng nói qua, cha mẹ hắn không là cái gì Thái Âm thể hay Thái Dương thể, làm cho người ta ngạc nhiên.

Khi Diệp Phàm biết được những điều này, gật đầu tự nói:

- Đúng rồi, cùng giống như Thánh thể thời đại sơ khai, không nhất định phải là cha mẹ kế thừa Thánh huyết, mà tiên thiên sinh ra!

Thiên Đế yên lặng thôi diễn, rồi không khỏi đổi sắc, người này có lai lịch cực lớn, cực kỳ kinh người, cường đại như Diệp Phàm mới có thể đẩy ra sương mù suy tính ra hắn là đến từ thời đại thần thoại.

Thiên Đế dùng thủ đoạn cấm kỵ thôi diễn chân mày hơi nhảy giật: Đây đúng là một người chết, ngày nay lại tái hiện!

- Người kia từng bị Thiên Tôn giết chết, nguyên thần niết bàn vẫn chưa chết thật, cuối cùng rồi lại còn sống tự phong đến nay, thẳng đến hao hết tiên nguyên mới xuất thế!

Diệp Phàm than nhẹ, người này không ngờ là Hỗn Độn thể của thời đại thần thoại kia, năm xưa hắn còn không có tnrờng thành lên, chưa từng thành đạo, đã đánh bị thương nặng một vị Thiên Tôn cổ, thiếu chút nữa lôi đi tánh mạng của một vị Hoàng giả đỉnh phong.

Đây là một loại thần thoại như thế nào? Loại chiến tích này đến nay còn truyền lưu ở nhân gian.

- Thân thể người này bị phong ấn ở Bắc Đẩu, hóa thành năm khối đại lục, trở thành Ngũ sắc Tế Đàn siêu cấp, lưu lại chi dùng để tấn công Tiên lộ, không thể tưởng được năm xưa hắn có thể qua mặt Thiên Tôn cổ, nguyên thần niết bàn bỏ chạy, tự phong ở trong Nguyên!

Cường đại tới loại tình trạng này, nguyên thần bất diệt, tự nhiên có thể tái tạo thân thể hỗn độn, chỉ có năm tháng mới có thể hủy diệt hắn.

- Kiếp này hắn chém bỏ tu vi, một lần nữa bắt đầu tu đạo, đây là còn muốn đi đến huy hoàng tuyệt đỉnh hay sao?

Diệp Phàm khẽ lẩm bẩm.

Tiên thiên Hỗn Độn thể Vương Ba, công cao chấn thế, từ đầu đến cuối hắn đều cố ý khống chế tốc độ tu luyện, chú trọng xây dựng cơ bản, mặc dù như vậy ở hơn trăm năm sau hắn vẫn trở thành Đại Thánh.

Trên lịch sử, người có tốc độ tu luyện nhanh nhất là trong vòng trăm năm trở thành Đại Thánh, mà hắn nếu có ý muốn phá kỷ lục này hiển nhiên không thành vấn đề, nhưng hắn không làm như vậy.

Hỗn Độn thể đáng sợ vừa hiện manh mối: theo hắn tu luyện vạn đạo đều sống lại, toàn bộ cùng reo vang với hắn, ở chỗ hắn bế quan, đạo ngân dầy đặc, ù ù vang đông.

Trong thời gian đó, từng có Chuẩn đế đi ngăn chận hắn, kết quả hắn vẫn như trước ung dung rời đi.

Diệp Tiên từ lâu đã lớn lên, buông lòng như tiên, hỗn độn khí bốn phía, hơn trăm năm nay uy chấn tinh không, rốt cục lần đầu tiên sập nhau với Vương Ba, vừa nhìn thấy nhau liền trực tiếp giao chiến.

Một trận chiến này tự nhiên là Diệp Tiên đại bại! Thời gian tu đạo ngắn hơn nhiều so với đối phương, hơn nữa nàng không biết đó là một nhân vật khủng bố từng gây chấn động trên trời dưới đất ở thời đại thần thoại.

Cuối cùng, nàng dùng trận văn hỗn độn của Diệp Phàm khai sáng tránh được một kiếp, toàn thân đẫm máu trở về Thiên Đình, chỉ thiếu chút nữa đã chết đi.

Tiểu nha đầu thực quật cường, cùng không chịu thua, sau khi trở về không nói một lời, dường lành thương thế xong liền lập tức bắt đầu tu luyện, thẳng đến Diệp Phàm tới tìm nàng, Diệp Tiên mới đi ra chỗ bế quan. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn

- Sư gia! người này sát khí rất nặng, con cảm giác hắn rất nguy hiểm, như là một người muốn hủy diệt vạn vật!

Diệp Tiên nói ra chi tiết.

- Năm đó, hắn chết ở trong tay Thiên Tôn, giãy giụa niết bàn, rất nhiều năm sau mới chỉnh thức dường lành đạo thương, đáng tiếc kẻ thù mất đi, kiếp này trong lòng có một cơn phẫn nộ, hơn phân nửa hắn sẽ khiêu chiến với hết thảy chí tôn.

Diệp Phàm lên tiếng, chậm rãi nói ra lai lịch của hắn.

Diệp Tiên nghe vậy, giật mình mở to hai mắt.

- Lần này, kỳ thật hắn đã kiềm chế thực lực rồi, bằng không có lẽ ngươi cũng không về được!

Diệp Phàm nói, tuy rằng hắn ngồi xếp bằng ở Thiên Đình, nhưng lại chính mắt quan sát trận chiến ấy.

- Hắn đang thử phản ứng của gia gia à?

Diệp Tiên hỏi.

- Đúng vậy! Ngươi không cần suy nghĩ nhiều làm gì, ta cho ngươi xuất thế, chính là muốn để hắn tôi luyện ngươi, đều nói Hỗn Độn thể vô địch thiên hạ, đây là đối thủ tốt nhất trên đường trưởng thành của ngươi!

Diệp Phàm nói ra tình hình thực tế.

Một trăm năm sau, hai đại Hỗn Độn thể đại chiến đỉnh phong, lại tiến hành một trận quyết chiến sinh tử, diệp Tiên vẫn như trước bị đánh bại, đối phương làm người hai kiếp, tu luyện từ lâu khủng bố đến dọa người.

Nàng lại là cửu tử nhất sinh chạy thoát trở về, tuy rằng biết đối phương còn không dám hạ sát thủ, cùng với gia gia luôn đang chú ý theo dối, sẽ không dễ dàng cho phép phát sinh bi kịch, nhưng nàng vẫn thở phì phì, bắt đầu vùi đầu khổ sở tu luyện.

Năm mươi năm sau, song phương lại quyết đấu đỉnh phong, hấp dẫn toàn bộ cường giả vũ trụ, đều tới xem cuộc chiến.

Lần này, Diệp Tiên vẫn như cũ bị thương nặng, nhưng cũng làm cho Vương Ba ho ra máu, cuối cùng cùng đánh cho đối phương bị thương một chút.

Cứ như vậy bọn họ cách mỗi mấy chục hay trăm năm sẽ quyết đấu một lần, Diệp Tiên tăng tiến vùn vụt, nhanh chóng trưởng thành, đã có thể chịu đựng đối địch với đối phương, nhưng Vương Ba cũng cực độ đáng sợ, hắn sử dụng đoạn năm tháng này, học trộm thông suốt Hỗn Độn Kinh của Diệp Phàm khai sáng truyền cho Diệp Tiên.

Từ đó, trong đại thế rực rỡ nhất này, những người khác đều trở thành vai phụ tá, chỉ có hai Hỗn Đôn thể cùng tồn tai, vô địch thiên ha.

Diệp Tiên từ một đường đại bại đến một đường tiểu bại, dần dần rút ngắn chênh lệch lại, kinh nghiệm chiến đấu đều dần tích tụ vô cùng phong phú, thế nhưng bởi vì đều là Hỗn Độn thể, sau khi chân chính lĩnh ngộ, ai có thể kém ai?

Cộng thêm Thiên Đế chỉ điểm, rốt cục ở thời điểm Diệp Tiên bảy trăm tuổi chiến thành ngang tay với Vương Ba, trong mấy trận chiến đều như thế, thẳng đến lại qua một trăm năm, chiến tích thủy chung không sai biệt nhiều.

Cả thế gian đều kinh sợ, sau một trăm năm tranh phong, thế gian rất nhiều cao thủ đều không tham dự được trong tranh đấu của hai người kia, còn xa không phải đối thủ của họ, thế gian này chỉ thuộc về bọn họ.

Mà hai người này đều cố ý áp chế, bằng không, hơn phân nửa đã thuận lợi thành Đế.

Đen tận đây Thiên Đế gọi Diệp Tiên trở về không cho nàng xuất chiến tiếp muốn tự tay phong ấn nàng chờ đến tương lai.

- Gia gia! Con đã sắp trở thành Hỗn Độn Đại đế, ngài sao lại làm như vậy?

Nàng thở phì phì chu miệng nói.

- Sẽ có thời điểm cho ngươi thành Đế!

Diệp Phàm mỉm cười.

Diệp Tiên mở to đôi mắt, nàng biết Thiên Đế gia gia vẫn luôn đang chuẩn bị đánh vào trong Tiên vực, lúc này nghe được tin tức này, lập tức trong lòng hơi động, dự cảm tới điều gì đó.

- Có hi vọng rồi sao?

Nàng truy hỏi.

Diệp Phàm lắc đầu nói:

- Con đường đang đi vẫn như trước, nếu ta dự cảm không đúng, nhất định sẽ trước thời hạn an bài tốt đường lui cho các ngươi!

Đen tận đây, Hỗn Độn thể tranh bá chấm dứt, kết thúc trong thế hoà! Thế gian chỉ còn lại có một mình Vương Ba, độc tôn trong năm tháng sau này.

Ngàn năm sau, Vương Ba thành Đế vạn đạo giao hòa, pháp tắc thiêu đốt, cả thế gian sinh ráng mây tường hòa, chấn động nhân gian giới.

Đây là Hỗn Độn thể thành đạo sao? Quá mức phi phàm, vạn đạo đều cùng kết hợp với hắn, quả nhiên có khí thế vô địch thiên hạ, có lẽ Thiên Đế thật sự gặp người khiêu chiến rồi.

Thế nhưng, mọi người mới nghĩ đến hai chữ khiêu chiến lại đều lắc lắc đầu, thiên Đế là độc nhất vô nhị, khai sáng kỳ tích xưa nay chưa từng có, không thể chiến thắng, một vạn năm sau, Hỗn Độn thể như mặt trời ban trưa, cường đại tới tuyệt đỉnh của cuộc đời này, thẳng hoa cực hạn, tự xưng là Hỗn Độn Thiên Đế.

Mọi người đều dự cảm một trận đại chiến sắp tới rồi! Chỉ với danh hiệu hắn đưa ra đã rõ ràng rất có tính khiêu chiến, đương thời chỉ có một người có thể tôn xưng là Thiên Đế.

Năm trăm năm sau, vương Ba đi tới Thiên Đình, khiêu chiến với Thiên Đế, một ngày này rốt cục đã đến!

Cả thế gian đều ồ lên, mọi người giật mình kinh sợ mà lại chờ mong.

Đáng tiếc, một trận chiến này không có phấn khích như trong tưởng tượng của mọi người, Thiên Đế đích xác ứng chiến, cũng từng ra tay, nhưng rất nhanh chóng liền kết thúc chiến đấu, đánh cho Hỗn Độn thể bay tung ra tới biên hoang vòi trụ.

Bởi vì cảnh giới của họ quá cao, mọi người không biết đến tột cùng là giao thủ mấy chiêu, có người nói vẻn vẹn chi ba chiêu mà thôi Vương Ba liền bị đánh bại, cùng có người nói là tám chiêu, nhưng đều công nhận chưa quá mười chiêu, kết quả này chấn động khắp vũ trụ.

- Đúng rồi, chiến lực của Thiên Đế không thể đo lường được!

Mọi người chỉ có thể ngạc nhiên thán phục như thế, một đời trước của Diệp Phàm đã hiểu thấu Hỗn Độn thể, rồi sau đó lại chém hết, thoát thai đi ra, hắn sớm trở lại như cũ, đều đã không cần loại Hỗn Độn huyết này.

- Thiên Đế một người có thể địch nhiều vị cao thủ Hoàng Đạo, bao gồm Hỗn Độn thẻ!

Mọi người đều hiểu được, sự cường đại của Hỗn Độn thể chỉ là phụ trợ cho thần uy cái thế của Thiên Đế, nhưng lại trở thành "đơn vị giá trị" để đo lường thực lực chân chính của hắn.

Trận chiến này qua đi, Thiên Để liền đi xa, buông xuống trên một viên tinh tú, ngồi ở trước một phần mộ lớn.

Khi một tên mập mạp cố sức bỏ lên, mới vừa thò đầu ra, lập tức hắn phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo bị thọc huyết:

- Quỷ mà!

Hắn tự lẩm bẩm càu nhàu rồi lại lăn vào trong huyệt mộ, thật lâu sau mới một lần nữa mặt xám mày tro leo lên, nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm thời gian rất lâu, tin tưởng hắn thật sự còn sống, như trước là Thiên Đế, mới căm giận phun ra bốn chữ:

- ngươi thực biến thái!

- Vì để thành tiên, ta không thể không còn sống a!

Diệp Phàm thở dài.

- Ngươi có phải đã hiểu được cái gì rồi không?

Đoạn Đức hỏi.

- Đúng! Những năm gần đây, ta nghiên cứu Bất tử dược, phát hiện một vài chuyện đáng sợ, chúng nó dường như là một vị lại một vị tiên ngã xuống!

Diệp Phàm nói ra một sự thực kinh người.

Lời vừa ra khỏi miệng, muôn đời dường như đều chấn động lên! Đoạn Đức sắc mặt trắng bệch, nói:

- Ngươi với nữ Đế ở cấm địa Thái cổ kia đều phát hiện vấn đề này, vậy đã nói lên tám chín phần mười, nàng từng chia Cừu Diệu Thần dược làm chín cây, nghiên cứu rất nhiều vạn năm!

- Không phải chúng ta không thành được tiên, mà là ở nhất giới đó xảy ra vấn đề!

Diệp Phàm thở dài, từ đó cáo biệt Đoạn Đức.

- Đây là ngươi nguyên nhân chậm chạp chờ đợi sao?

Đoạn Đức ở phía sau hỏi, không có tiếng trả lời.

----------------------------------

Hỗn Độn thể đại bại, vẫn chưa gượng dậy nổi, ngược lại hắn lại làm ra một quyết định đáng sợ, lại tiến hành tự chém, giống như Diệp Phàm chém bỏ hết Hỗn Độn thể, phong ấn tu vi, bắt đầu một lần nữa tu đạo.

Bởi vì, thọ nguyên của hắn vẫn còn sung túc!

Mà một năm này, Diệp Phàm lại giải khai phong ấn cho một người, đó là đứa nhỏ, tuy rằng tiểu mập mạp thực tự kỷ, hơn nữa bị Hắc Hoàng, Lệ Thiên hun đúc có điểm không đáng tin, nhưng chân chính là thiên phú tuyệt thế.

- Ha ha ha... vũ Phong Đại đế ta rốt cục nhìn thấy ánh mặt trời, Thiên Đế vạn ác cùng không thể ngăn cản bước chân của ta, ta sẽ đứng trên thiên hạ, quan sát bát hoang!

Tiểu mập mạp mới vừa ra tới, liền tay chống thắt lưng, kiêu ngạo hết biết.

Kết quả, Diệp Phàm mỉm cười, xách bổng nó lên, vỗ một trận vào mông nó.

- A! Đau chết mất! Con chó vô liêm si kia không ở đây, tên lưu manh Lệ Thiên cùng bị phong ấn ngồi chồm hổm rồi, như thế nào còn có người đánh mông ta, ta hận mà!

Kiếp này, Diệp Phàm truyền cho nó đại pháp, để nó nhanh chóng trưởng thành.

Cuối cùng lại đi nghênh chiến với Hỗn Độn thể, tiến hành tôi luyện, ở trong năm tháng kế tiếp, cả thế gian đều kinh hãi: Thiên Đình thật đáng sợ, không chỉ có nữ anh Hỗn Độn kia nghịch thiên, mà tiểu mập mạp này cũng giống nhau thật khiếp người.

Khi tiểu mập mạp chân chính trưởng thành lên, quán tuyệt trong thiên địa, đại chiến với Vương Ba đến tám trăm tuổi, cũng là kết thúc với thế hoà.

Đương nhiên, nếu không có Diệp Phàm trấn áp, đứa nhỏ khẳng định sẽ vọt vào cảnh giới Đế, hắn thực đặc biệt không bị áp chế, là khí linh của Thành Tiên Đỉnh hóa sinh mà thành, tiềm lực lớn kinh người, thần linh của Tiên khí hóa thành người, không kém Hỗn Độn thẻ!

Đen tận đây, đứa nhỏ lại bị phong ấn vào trong Nguyên, không hề xuất thế, hỗn Độn thể phá giải phong ấn, cuối cùng lại trở về cảnh giới Đế, lại khiêu chiến với Diệp Phàm, nhưng như trước là đại bại, nghe nói vẫn là không thể vượt qua mười chiêu.

Vương Ba sống đến hơn hai vạn tuổi, huyết khí như biến, gầm lên giận dữ, đi chinh chiến, muốn mạnh mẽ mở ra Tiên lộ, cuối cùng biến mất ở trong một mảng tia sáng hừng hực, hắn xuyên thủng ra một cái thông lộ, cất bước đi tới phía trước, nhưng cuối cùng ở trong vũ tru lưu lai một mảng tro tàn.

Trong đoạn năm tháng này, Diệp Phàm luyện chế ra hai thanh kiếm, sát khí ngập trời, chấn khiếp khắp vũ trụ, hợp cùng một chỗ với bốn thanh kiếm của Linh Bảo Thiên Tôn, cộng là sáu thanh kiếm.

Tiếp sau đó, hắn một lần nữa tế luyện tấm Trận đồ kia, cho nó thăng hoa cực hạn vượt thoát đi ra, cường thịnh hơn quá khứ.

Bên trong Thiên Đình chấn động, đây có thể nói là thần tích, Linh Bảo Thiên Tôn là người khai sáng bí quyết chữ "Tổ", vô địch về Trận đồ cổ kim, thế mà ngày nay Thiên Đế lại bổ sung Trận đồ, thêm vào hai kiếm, quả thực là kinh người, sau đó không lâu, diệp Phàm lại trước sau cho tiểu Thánh Viên, và cháu sái của lão nhân răng vàng xuất thế, cho chúng đi thử luyện, đến khi đạt tới cảnh giới cao cực hạn lại trấn phong.

- Thiên Đế muốn làm aỉ?

Ở bên ngoài đều phỏng đoán.

Trong Thiên Đình, diệp Phàm treo sáu thanh sát kiếm ở chung quanh, trên đầu là Trận đồ đã được bổ sung đang chìm nổi, lẩm bẩm:

- Để Hỗn Độn thể Diệp Tiên, tiểu mập mạp của Thành Tiên Đỉnh dựng dục, tiểu Tàm sống ra đời thứ hai, tiểu Thánh Viên, cháu gái lão nhân răng vàng cùng nhau thành Đế, mỗi người nắm trong tay một thanh sát kiếm, có thể trấn áp phong bế một vị Thiên Đế hay không?

Diệp Phàm nhíu mày, trừ năm đứa nhỏ này, còn phải tuyển chọn thêm một người.

- Thiên Đế chỉ sợ là sắp có động tác lớn!

Ở bên ngoài mọi người đều phỏng đoán cùng một dạng này, bởi vì nhìn thấy trước sau hắn đưa mấy đứa nhỏ tư chất chấn nhiếp thế gian của Thiên Đình đi ra ngoàì lịch lãm, nên dự cảm hắn sắp có hành động gì đó, thế nhưng, ra ngoài phỏng đoán của mọi người, Thiên Đế từ đó lại không có động tác gì, tất cả tiếp tục yên tĩnh.

Thiên Đế lịch ba mươi vạn năm, dấu ấn của Thiên Đế gần như vỡ ra, từng một lần khuếch tán tới các nơi vũ trụ, xuyên thủng vạn đạo khiến thế gian chấn động mãnh liệt.

- Cái gì? Thiên Đế thiếu chút nữa chết đi?

- Thiên Đế suýt nữa hóa đạo chết!

Các tộc vũ trụ khiếp sợ.

Mà trong Thiên Đình lại là một mảnh tình cảnh bi thảm, đây là một sự thực, Diệp Phàm gần như ngã xuống, tuy rằng gian nan sống ra đời thứ bảy, nhưng dấu ấn Thiên Đế không xong, hắn vẫn hôn mê bất tỉnh, không thể sống lai.

Tiểu Tùng phụ trách thủ hộ Thiên Đình xuất thế, hắn nghiên cứu một trăm năm CŨNG không có nhìn ra vấn đề, sư tôn đã trở lại trẻ tuổi, thành công sống ra đời thứ bảy, nhưng vì sao không thế tỉnh lại?

Cuối cùng, hắn đi tới một vùng cấm địa, mở ra phong ấn, mang ra một khối tiên nguyên thật lớn, bên trong phong ấn một con chó đen.

Nhìn kỳ, nó đã rất già rồi, bộ lông đã có màu xám trắng, so với trước kia khô gầy rút nhỏ không ít.

Tiểu Tùng thức tỉnh lại nó, giải phong ấn tiên nguyên, thời gian rất lâu sau, đại hắc cẩu mới hồi phục tinh thần lại, hét lớn: Có phải thành tiên rồi hay không? Tiểu Tùng lắc đầu, nói rõ một lần vấn đề của Diệp Phàm, hắn cảm thấy đại hắc cẩu từng đi theo Vô Thủy Đại đế, kiến thức rộng rãi, có lẽ có thể nhìn ra được gì.

- Ha ha ha ha...

Nào ngờ, đại hắc cẩu nghe nói xong liền cười một tràng dài điên cuồng, không có một chút lo lắng hay đồng tình, trong mắt lóe sáng ánh mắt kẻ trộm.

- ngươi cười cái gì?

Tiểu Tùng đơn thuần hồ nghi hỏi.

- Không có gì! Gặp phải vấn đề này, cứ giao hắn cho bổn hoàng là được rồi, ha ha ha ha... rốt cục rơi vào tay ta rồi, hắc hắc...

Trong tiếng cười của Hắc Hoàng có kiêu ngạo có đắc ý, như là rốt cục đạt được tâm nguyện nào đó.

Tiểu Tùng hoài nghi và khó hiểu, tuy rắng sư phụ vô địch thiên hạ, nhưng ngày nay đang hôn mê, nếu giao cho Hắc Hoàng, thấy thế nào đều có cảm giác có điểm như bánh bao thịt đưa vào miệng chó, như đưa dê vào miệng hổ.

- Không nhìn được lòng tốt của người, ta dám nói nếu muốn giải quyết phiền toái của hắn, trên đời này không có người nào thích hợp hơn so với ta!

Đại hắc cẩu sĩ diện nói, nhưng như trước đang cười miệng rộng tới mang tai, và cái đuôi sói to không ngừng lắc lư.

Tiểu Tùng theo dối hắn, như thế nào đều cảm thấy con chó đen lớn này cười thực gian trá.

- Như thế nào ngươi còn không tin được ta sao? Bổn hoàng làm việc ngươi yên tâm đi!

Đại hắc cẩu vỗ ngực nói.

Tiểu Tùng có điểm không nói gì, người của Thiên Đình đều biết, con chó này làm việc là không đáng tin nhất, truyền thuyết vô liêm si của nó mặc dù trôi qua ba mươi vạn năm, đến nay vẫn còn truyền lưu.

Bọn họ đi vào trong Thiên Cung, nhìn Diệp Phàm trên giường Hỗn độn thạch, hai tròng mất hắn nhắm chật, sợi tóc đen nhánh, toàn thân trong suốt và lưu động tiên quang bảy màu rực rỡ như ngọc lưu ly.

Thiên Đế khí tức nội liễm, không có tràn ra một chút thần lực nào, hắn giống như ngọc thạch luyện chế thành, không nhúc nhích.

"Thực trở thành Thiên Đế tối cao, có thể sánh bằng Vô Thủy Đại đế." Đại hắc cẩu nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, nhìn thời gian thật lâu sau, không ngờ miệng chảy nước miếng.

- Ngươi... muốn làm cái gì?!

Tiểu Tùng cảnh giác nhìn nó.

- ngươi có biết hắn là ai không?

Hắc Hoàng hỏi.

- Sư phụ của ta!

- Hắn còn là ai?

- Thiên Đế!

- Vậy là được rồi! Trong cơ thể hắn chảy xuôi chính là Thiên Đế huyết đó!

Hắc Hoàng chùi nước miếng, trong mắt toát ra tia sáng kẻ trộm.

Bình luận

Truyện đang đọc