GIÀ THIÊN

Sau khi Diệp Phàm đi vào thế giới này, hắn luôn luôn lang bạt khắp nơi, chạy trốn giữ mạng, giãy giụa để sinh tồn, hiện giờ hắn có thể bình tĩnh đối mặt với các Thánh địa rồi.

đã nhiều ngày, hắn nhận được lời mời tham gia dự tiệc của các thế lực lớn, rất nhiều tu sĩ tới làm quen, mặt mũi của Thần Vương quả là lớn, tình cảnh của hắn đã hoàn toàn khác xưa.

Cái gọi là nhân tình ấm lạnh, lòng người dễ thay đổi, chỉ có ai từng trải qua thì mới có thể hiểu thấu được điều này, cũng là một người, nhưng sau khi được Thần Vương ủng hộ thì lập tức trở nên khác hẳn.

- Gâu... ngao...!

Đại hắc cẩu say mèm, chốc lát lại sủa lên dưới ánh trăng, lâu lâu lại hú lên như một con sói vậy, làm cho chim chóc sợ hãi bay tán loạn.

ở đây có một cái hồ nhỏ yên lặng, mùi bùn đất trộn lẫn với bèo cỏ bốc lên, không có cây gì được trồng hai bên, lại càng không có một cái đinh nào để làm nền cả, trông nơi này rất có vẻ Nguyên thủy hoang sơ.

Bèo, rong, chim trời, cá nước, rất có hương vị nơi thôn dã, đây tuyệt đối là một nơi đặc biệt trong Thần Thành, mặc dù không phải là nơi tao nhã, nhưng cũng được một số tu sĩ vô cùng ưa chuộng.

- Lời ca men rượu, đời người có được bao nhiêu...

Diệp Phàm hát vang.

- Còn không bằng một trận say...

Lý Hắc Thủy loạng choạng, nâng chén ngắm trăng, thiếu chút nữa thì rơi tọt xuống hồ nước.

- Ngươi cũng thật là đen a...

Đại hắc cẩu say mềm, đôi mắt mông lung, nghếch đầu lên nhìn hắn.

- Con bà nó, con chó chết bầm nhà ngươi nói mấy lần rồi, muốn ăn đòn hả?

Lý Hắc Thủy giận dữ. Nguồn truyện: Truyện FULL

Tất cả mọi người xung quanh đều cười to, không khí rất sôi nổi, mọi người chén qua chén lại, nâng ly chúc mừng.

Gần mấy ngày vừa qua, không ngày nào là không thiếu những cuộc xã giao như vậy, rất nhiều thế lực lớn tỏ ý lôi kéo, phần lớn đều phái một thế hệ trẻ tuổi tự mình tới lung lạc hắn.

Hôm nay là Đại Diễn Thánh tử Hạng Nhất Phi và vài tên con cháu của Thánh địa, đại giáo cùng mời, Diệp Phàm cũng không từ chối, cùng với Lý Hắc Thủy và Đồ Phi tới dự.

Tới tận khuya thì cuộc tụ hội ven hồ mới giải tán, đám người Đại Diễn Thánh tử rời đi.

Sau nửa đêm, Thần Thành vẫn như cũ đèn đuốc sáng trưng, đây là một tỏa cổ thành vĩnh viễn không hiu quạnh.

Ánh sáng chiếu ra như sương khói màu bạc đang tràn ngập nơi này.

- Ta sẽ chờ ngươi đánh vỡ được lời nguyền, nếu không ta cũng không cách nào bắt ngươi đến luyện dược được.

Đúng lúc này, một thiếu niên tầm mười ba, mười bốn tuổi từ phía đối diện đi tới, tay áo phấp phới, như một vị tiên giáng trần.

hắn mặc một bộ áo trắng, không nhiễm một hạt bụi nào, làn da trắng như tuyết, đôi mắt đen như bảo thạch, môi hồng răng trắng, vô cùng tuấn tú, khuôn mặt xinh đẹp tới mức khiến cho cả nữ nhân cũng phải ghen tị.

Đây chính là thiếu niên kỳ tài Hạ Cửu U, hắn nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, nói:

- Ta chờ ngươi tiến vào Tứ Cực, Thần Vương đã nói rồi, khi đó thì một thế hệ trẻ tuổi ai cũng có thể quyết đấu sinh tử với ngươi, lúc đó mà giết ngươi thì Thần Vương cũng không thể nói gì được.

- Ngươi là một mao đầu tiểu tử, hay là một tiểu nha đầu vậy?

Hắc Hoàng nồng nặc mùi rượu, nói không kiêng nể gì.

Hạ Cửu U hừ lạnh một tiếng, vươn bàn tay trắng như tuyết ra, chộp tới đại hắc cẩu, muốn bắt lấy nó.

- Gâu!

Bộ lông đen nhánh của đại hắc cẩu dựng ngược lên, nó cảm giác được nguy hiểm, liền há mồm vồ lên cắn.

Ông!

Hư không run rẩy lên, một tấm Cổ Bi thần bí hiện ra, dán vào bàn tay Hạ Cửu U, đập thang về phía Hắc Hoàng.

Đương!

Hắc Hoàng há mồm, phun ra một cái chuông lớn, chặn lại Cổ Bi đang lao đến, phát ra tiếng vang trầm thấp, truyền đi tận mười dặm, kinh động tới rất nhiều tu sĩ.

Không thể không nói, Hạ Cửu U đích thực là có tư chất ngút trời, xưa nay ít có, tuy tuổi còn nhỏ, nhưng đã là nhân vật tuyệt đỉnh trong thế hệ trẻ tuổi, thực lực cường đại tới mức khiến người khác phải rung động.

Hắc Hoàng bị đánh văng ra ngoài, tuy nhiên, nó cũng không bị thương, có xương đồng da sát, chỉ lộn một vòng, sau đó đứng lên, cảm giác say rượu cũng tỉnh táo lại hơn phân nửa.

- Gâu! Thật là một tiểu yêu nghiệt, ngay cả trước thời kỳ hoang cổ cũng không có mấy người được như vậy.

Diệp Phàm nhanh chóng bước lên, bình tĩnh nhìn Hạ Cửu U, nói:

- Muốn chiến với ta một trận sao, tốt lắm, chờ mấy ngày nữa đi, nếu ta tiến vào Tứ Cực Bí Cảnh thì trận chiến đầu tiên sẽ là với ngươi.

- chỉ sợ ngươi sẽ làm ta thất vọng mà thôi.

Hạ Cửu U vẫn như trước, thiếu niên đắc chí, kiêu ngạo tận trời, không thèm để Diệp Phàm vào mắt.

Hai bên đường có không ít tòa nhà, rất nhiều tu sĩ xuất hiện, đứng dưới ánh trăng nhìn về phía này, không ngờ trong thời khác mẫn cảm này lại có người đi tìm Diệp Phàm gây phiền toái.

- Rốt cuộc thì ngươi là mao đầu tiểu tử, hay là tiểu nha đầu?

Hắc Hoàng vẫn bám chặt không buông, kiên quyết hỏi rõ việc này, miệng thì đầy mùi rượu.

- Con chó dữ này, ta lột da của ngươi!

Hạ Cửu U nổi giận.

- Thiếu chủ bớt giận, đừng ra tay!

Hai lão già áo xám không một tiếng động nào xuất hiện, ngăn cản kỳ tài trẻ tuổi này động thủ, sợ hắn chọc giận Thần Vương.

- Tiểu Diệp Tử, các đổi thủ trong tương lai của ngươi thật nhiều a, mỗi một người lại còn cường đại và biến thái hơn nữa.

Trên đường về, Đồ Phi cảm thán.

Diêu Quang Thánh tử, Kim Sí Tiểu Bằng Vương, Thần thể, Tiên Thiên Đạo Thai, Hạ Cửu U... Không người nào không phải là nhân tài kinh thế hãi tục, tuyệt đối là vương giả tương lai tại Đông Hoang.

- Nhanh chóng nghỉ ngơi dưỡng sức đi, một khi tiến vào Tứ Cực thì chỉ e rằng sẽ phải đại chiến mấy ngày liền, không chừng còn có rất nhiều tên ngoan độc xuất hiện nữa đây.

Lý Hắc Thủy cũng gật đầu.

- Như vậy thì mới có cảm giác thành công được, nam thì nhốt hết lại, nữ thì bắt lấy làm vợ...

Đại hắc cẩu hoàn toàn say rượu rồi, vừa chảy nước miếng vừa nói năng lung tung.

Ngày tiếp theo, tin tức chấn động được truyền đến, Thánh chủ Khương gia mang một ngàn vạn cân Nguyên tới Thần Thành, chất đống số lượng này vào trong Hóa Long Trì.

Ngay cả ban ngày cũng có thể thấy được màu sắc rực rỡ tại đó chiếu thẳng lên trời, ánh sáng che lấp cả mặt trời, vô cùng sáng chói, linh khí nồng đậm tỏa ra, gần như sắp hóa thành chất lỏng rồi, tràn ngập bên trong Thần Thành.

Tất cả mọi người đều rung động, đây chính là ngàn vạn cân Nguyên a, vậy mà thật sự được mang tới đây, việc này thật sự là chuyện chấn động thiên hạ, tất cả mọi người đều bàn luận về nó.

Hiện tại trong Thần Thành chỉ có một đề tài bàn luận, đó là rốt cuộc Thánh thể Thái Cổ có đánh vỡ được lời nguyền hay không, có thể đột phá tiến vào Tứ Cực Bí Cảnh hay không. Tất cả mọi người đều sôi nổi bàn luận chuyện này.

Hiện giờ chi thiếu mỗi việc Thần Vương trở về nữa là Diệp Phàm có thể tiến vào trong Hóa Long Trì, tấn công cửa ải khó khăn đầu tiên trên con đường tu luyện.

Trong những ngày tiếp theo, rất nhiều đại giáo khắp vùng đất Đông Hoang đều chú ý tới nơi này, ngay cả các nhân vật cấp Thánh chủ cũng không ngoại lệ, bởi vì chuyện này quá mức trọng đại.

Vạn nhất Diệp Phàm thành công đột phá được cửa ải này, như vậy có nghĩa là trong tương lai Thánh thể Thái Cổ sẽ được tái hiện, đánh vỡ tất cả thế cục hiện này.

Điều này là do Thánh thể Thái Cổ đại thành gần như có thể sánh vai với Đại Đế, đây là tồn tại cỡ nào cơ chứ?

Trong thời kỳ thiên hạ không có Đại Đế, một vị chuẩn Đại Đế có lẽ sẽ xuất hiện làm cho lòng người rung động, khó có thể đánh giá được ảnh hưởng của nó mang lại.

Tất cả các tu sĩ Đông Hoang đều hướng ánh mắt về phía Diệp Phàm, tất cả đều theo dõi chờ kết quả, yên lặng chờ Thần Vương quay lại chủ trì việc này.

Cơn phong ba này lớn hơn mọi người tưởng tượng nhiều lần, ngay cả Trung Châu cũng bị kinh động, chư tử bách giáo đều phái người tới quan sát, xem Thánh thể có đánh vỡ được lời nguyền, sáng tạo ra kỳ tích sau thời Thái Cổ hay không.

- Tiểu Diệp Tử, có thấy áp lực không? Mọi người chăm chú nhìn a!

Đồ Phi ngạc nhiên thán phục.

- Làm sao mà không áp lực cho được, hiện tại thiên địa đã biến đổi, ngay cả ngàn vạn cân Nguyên cũng không đủ để ta tiêu xài đâu.

Diệp Phàm thật sự trầm tư.

Trong mấy ngày kế tiếp, có không ít người từ Trung Châu đến đáy, tiến vào trong Thần Thành, Thánh thể đại thành có thể vô địch thiên hạ, sánh vai được với Đại Đế, lần đột phá cửa ải này hấp dẫn được sự chú ý của cả thiên hạ.

Hiện tại, ánh mắt tất cả mọi người đều hướng về phía Đông Hoang Thần Thành, vạn người nhìn vào, Diệp Phàm bắt đầu cân nhắc các khả năng, chuẩn bị nghênh đón đợt phong ba bão táp ngập trời này.

Trong những ngày tiếp theo, không khí trong Thần Thành lại càng khẩn trương hơn, cao thủ thường xuyên đi lại, cường giả tập hợp cùng nhau, người từ bốn phương tám hướng đổ về đây, không giới hạn chỉ trong Đông Hoang.

Mà trong lúc này, Kim Sí Tiểu Bằng Vương, Diêu Quang Thánh tử, Cơ gia Thần thể, Diêu Hi, Tử Phủ Thánh nữ, Hạ Cửu U cũng không có ai rời khỏi Thần Thành, mục đích của bọn họ đã vô cùng rõ ràng rồi.

Diệp Phàm còn chưa đột phá được cửa ải, vậy mà khí tức đại chiến đã tràn ngập nơi đây, tất cả mọi người đều có thể tưởng tượng được, sau này chắc chắn sẽ xảy ra đại chiến long trời lở đẩt.

Mà trong những ngày này, càng có nhiều thế lực tới lôi kéo Diệp Phàm, có một số Thánh tử và Thánh nữ còn tự mình tới, rũ bỏ ân oán trong quá khứ, cải thiện quan hệ với hắn.

Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, nếu Diệp Phàm đột phá thành công thì có thể đoán được, thời đại huy hoàng của Thánh thể đại thành chắc chắn sẽ đến.

Vào buổi trưa, Diệp Phàm và mấy người Lý Hắc Thủy được mời đến Huyễn Thực Phủ, không ngờ lại gặp được người quen ở đây.

Kim Sí Tiểu Bằng Vương có mái tóc vàng bay múa, kiệt ngạo bất tuân, có một cỗ dã tính trời sinh, đôi mắt màu vàng tràn ngập sát ý, thân thể khôi ngô cao lớn tràn ngập cảm giác áp bách người khác.

hắn nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, lạnh lùng nói:

- Nếu ngươi tiến vào Tứ Cực thì ta nhất định sẽ lấy đi tính mạng của ngươi, cứ cầu nguyện đi, một ngày nào đó ta sẽ khiến cho máu của ngươi chảy tới mức không còn giọt nào.

Trên mặt Diệp Phàm lộ ra ý cười, nhưng lời nói cũng rất cứng rắn, nói:

- Rất chờ mong cuộc đại chiến thứ hai với ngươi.

- Lần trước ta đã tự bó tay bó chân, hiện giờ không còn phải bó buộc gì nữa, ta muốn dùng Thiên Bàng Bác Long Thuật vô thượng để xé nát ngươi ra.

Sát ý của Kim Sí Tiểu Bằng Vương xông lên tận trời, cả người tràn ngập một cỗ ma tính.

- Bằng huynh, chúng ta uống rượu đi, hôm nay uống rượu hôm nay, nói chuyện ngày mai làm gì.

Một người bên cạnh cười to, lôi Kim Sí Tiểu Bằng Vương đi, hắn chính là Bàng Bác, khoác vai với vương giả tương lai của Yêu tộc, dường như rất tâm đầu ý hợp với nhau.

Diệp Phàm sờ cằm, lập tức nở nụ cười, tiến vào trong Huyễn Thực Phủ.

- Tiểu Diệp Tử, Diệu Dục Am lại mời sao?

Bên trong Huyễn Thực Phủ, Đồ Phi rất ngạc nhiên, nói:

- Ta nhớ hình như đã đi vải lần rồi mà?

Lý Hắc Thủy cười hắc hắc, nói:

- Cái này mà còn phải hỏi sao, khang định là An Diệu Y đang tuyển chồng, Tiểu Diệp Tử rất có triển vọng đẩy.

- Thật hay giả vậy?

Đồ Phi trợn mắt, kêu lên quái dị:

- Diệp Phàm, ta muốn quyết chiến với ngươi!

- Đừng có mà nghe hắn nói lung tung!

Diệp Phàm lắc đầu.

Lý Hắc Thủy nói:

- Lần trước Diệp Phàm không được chọn, bị An Diệu Y dứt khoát bỏ qua, lần này thì khác xa, có Thần Vương tuyệt đại làm chỗ dựa. nếu có thể đánh vỡ được lời nguyền thì sau này có thể sánh được với Đại Đế, tuyệt đối có ưu thế hơn bọn Thánh tử kia. Nếu có thể tiến vào Tứ Cực Bí Cảnh thì không cần phải nghĩ nhiều, tất nhiên An Diệu Y sẽ chọn Diệp Phàm.

- Diệp Phàm, ta muốn liều mạng với ngươi!

Đồ Phi liên tục kêu lên quái dị.

- Tuy nhiên, ta cảm thấy rất có thể An Diệu Y đã sớm phát hiện ra một vương giả cường đại trẻ tuổi, Diệp Phàm sẽ bị cạnh tranh đấy.

Lý Hắc Thủy nói.

- Hai tên các ngươi nói gì có ích chút đi, ta cho rằng việc đột phá cửa ải này khẳng định sẽ có sóng to gió lớn xảy ra, tuyệt đối không bình lặng vượt qua được đâu.

Diệp Phàm suy tư.

Tới ngày thứ chín, Thần Vương quay trở lại Thần Thành.

Trong chín ngày Thần Vương áo trắng rời đi này, trên khắp Đông Hoang xuất hiện rất nhiều tin đồn, nhiều người nhìn thay thân ảnh cô đơn của hắn.

Tới ngày thứ chín, hắn ôm thi thể của Thái Vân tiên tử, đi tới một nơi, là vùng đất mà ngày xưa họ từng đi du lịch qua.

Thần Vương tuyệt đại thăm lại chốn xưa, ôn lại tinh cảm năm xưa, đáng tiếc người kia đã qua đời, chỉ còn lại một mình Thần Vương cô độc trên thế gian này.

Trong ngày mà Thần Vương trở về, cả tòa cổ thành chấn động, tất cả mọi người đều chờ mong nhìn thấy Thánh thể Thái Cổ đột phá cửa ải.

Các Thánh địa Đông Hoang rất chú ý tới nơi này, ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng tới đây, từ xa quan sát.

Bốn đại hoàng triều bất hủ tại Trung Châu và các chư tử bách giáo đều cử người tới quan sát.

-o0o-

Bình luận

Truyện đang đọc