GIÀ THIÊN

Diệp Phàm xoay người cái vụt, chạy rất nhanh quay trở về. Hắn không tin ba năm qua đi một đứa nhỏ không có một chút biến hóa. Điều này hiển nhiên là không bình thường.

Hắn cảm thấy cô bé này không phải ngụy trang nhưng nhất định là đứa nhỏ không tầm thường. Thế gian không có ánh mắt ngây thơ thuần khiết như vậy, bộ dạng đáng thương vừa nhìn qua khiến cho lòng người run lên.

Trên đường người đến người đi như nước chảy không ngừng, Diệp Phàm cẩn thận tìm tòi nhưng đột nhiên ngừng lại, thần thức nội liễm không phát tán ra nữa.

bởi vì hắn nhìn thấy cao thủ tuyệt thế. Phía trước có bốn vị đại nhân vật, đầu đội long quan, long khí vờn quanh, khí vù hiên ngang long hành hổ bộ. Có khí thế hùng mạnh, khiếp tâm hồn người.

Tu vi tới cảnh giới này bọn họ khinh thường che giấu, cũng không cần che giấu. Trên người mỗi đầu đều có đầu Tổ Long hiện lên, như Thiên Đế giáng trần, khiến người ta không kìm nổi muốn quỳ bái.

Bốn nhân vật tuyệt đỉnh của Cổ Hoa hoàng triều.

Diệp Phàm từng nhìn thấy khi ở Thần Thành, bọn họ từng ở Thiên Yêu bảo khuyết dùng bốn mươi mốt vạn cân Nguyên mua lấy cây Thần dược hình người cực kỳ tàn khuyết chỉ còn lại bàn chân mà hắn cắt ra.

- Đúng rồi!

Diệp Phàm đột nhiên bừng tỉnh. lão Thánh chủ của Cổ Hoa hoàng triều thọ nguyên sắp hết, bọn họ khắp nơi tìm kiếm Bất Tử Thần Dược, muốn kéo dài mạng sống.

Lần này, bất hủ hoàng triều Trung Châu muốn tiến vào cấm địa Thái Cổ tự nhiên là bọn họ không thể nghi ngờ. Chắc rằng một đại giáo vô thượng khác cũng có người tới rồi.

Chỉ hơi chậm trễ một chút như vậy, Diệp Phàm lại tìm cô bé thì đã không thấy bóng dáng. không biết bị đám người chen đi đâu rồi. Hắn thoáng nhíu mày, ở ngã tư đường chọn một hướng rồi đi tới.

- Các ngươi đừng luôn đi theo ta như vậy!

Phía trước truyền đến một giọng thiếu nữ êm tai, tuy nhiên làm sao nghe như là đang bực bội.

Diệp Phàm kinh ngạc, hắn không ngờ tới lại gặp Cơ Tử Nguyệt ở nơi này. Nàng mặc đồ tím, nhẹ nhàng xuất trần, mái tóc như thác, chun mũi nhe răng nanh sáng bóng.

Chung quanh nàng có một đám người vây nàng ở giữa, bảo hộ nàng đi tới.

- Ai cha, Diệp Phàm ở kia!

Cơ Tử Nguyệt bỗng nhiên kêu lên, dùng tay chỉ về phía trước.

người vây quanh nàng đều vô cùng kinh ngạc, đồng loạt quay đầu lại nhìn. Cơ Tử nguyệt lập tức nhảy dựng lên, một tay cầm gấu váy co giò bỏ chạy, muốn rời đi - Nhìn rất hoạt bát và buồn cười.

Diệp Phàm kinh ngạc. Nàng hiển nhiên bị phong ấn tu vi nếu không đã sớm bay lên trời mà đi.

Trên đường cái, một bà lão đứng ra ôm lấy cánh tay Cơ Tử Nguyệt làm nàng ngừng lại, nói:

- Càng ngày càng bướng bỉnh.

- Ta không muốn các ngươi đi theo.

Cơ Tử Nguyệt bực bội nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Bà lão rất nhanh biến mất, đám người vừa rồi lại chạy lên, lại vây quanh Cơ Tử Nguyệt ở trung tâm.

Sắc mặt Diệp Phàm trầm xuống. Hắn nhìn thấy Cơ Huệ, bà lão vừa rồi chính là bà ta. Đủ loại ân oán năm xưa, có thể nói đều là vì bà ta mà ra.

Lúc trước hắn hộ tống Cơ Tử Nguyệt trở về, Cơ Huệ lấy oán trả ân, không chỉ không có ân tình gì còn phái Cơ Nhân đuổi giết hắn, cuối cùng lại càng đích thân ra trận.

Một loạt phong ba sau đó đều là do Cơ Huệ đuổi giết. người mà Diệp Phàm thống hận nhất có thể nói chính là bà lão này.

- lão bà này xem ra liệu trước ta sẽ trở về, lại đặt bẫy ta, còn muốn đối phó ta.

Bên cạnh Cơ Tử Nguyệt có không ít người tuy nhiên Diệp Phàm cũng không đặt ở trong mắt. Chân chính khiến hắn kiêng kị chính là cường giả ở trong tối, vị trưởng lão Hóa Long Bí Cảnh.

- Cơ Huệ... lão thái bà đáng chết!

Ngày trước, hắn không tiếc xa xôi ngàn dặm hộ tống Cơ Tử Nguyệt trở về, Cơ Huệ không báo ân lại khiến hắn suýt nữa vạn kiếp bất phục. Hắn chưa từng thống hận một người nào như vậy.

Diệp Phàm âm thầm dõi theo Cơ Huệ, vài lần đều suýt nữa không nhịn nổi mà ra tay. Bằng vào thân thể bất diệt hiện tại của hắn, vô thanh vô tức đi theo đủ có thể một đòn tiêu diệt.

Tuy nhiên cuối cùng hắn vẫn nhịn được. Việc nhỏ không nhịn sẽ hỏng việc lớn. Hắn vỉ Bất Tử Thần Dược trong cấm địa Thái Cổ mà đến, xử lý Cơ Huệ, bại lộ hành tung sẽ gây ra rất nhiều biến số.

ở khu vực này, Cơ gia cùng Diêu Quang là người thống trị tuyệt đối. Đây là phạm vi thế lực của bọn họ, không ai có thể lay chuyển địa vị của họ.

- Các ngươi rất đáng ghét, ta không đi!

Cơ Tử Nguyệt ngồi sụp xuống đất dở trò, chu cái miệng nhỏ nhắn nói thế nào cũng không chịu đứng lên.

Đôi mắt to của nàng chuyển động một cách tinh quái, đang tiếp tục tìm kiếm cơ hội chạy trốn. Nàng nhằm vào người của Cổ Hoa hoàng triều, mượn mượn lực lượng của bọn họ.

Có không ít tu sĩ tới Yến đô, người của Cổ Hoa hoàng triều căn bản không che giấu, có người mặc Cổ Hoa long y, có người long khí vờn quanh.

Diệp Phàm suy tính trong chốc lát, không tiếp tục đi theo. Hắn tiếp tục tìm kiếm cô bé kia ở trong thành nhưng mặc hắn thần niệm như biển cũng không tìm thấy.

Hắn hỏi thăm một số người, đều nói trong thành trẻ em bị bỏ rơi rất nhiều, không biết hắn nói tới người nào, không có ai đặc biệt chú ý, cũng không có kết quả gì.

Diệp Phàm ở vào trong một nhà trọ, bao một tiểu viện yên tĩnh bắt đầu tế luyện thạch y. sắp tiến vào cấm địa Thái Cổ, đây chính là thứ căn bản quyết định có thể thành công hay không.

Lớp đá ngoài của Thần Nguyên cũng không chắc chắn, không thể dùng làm aiáp trụ nhưng lại có thể ngăn cách mọi khí cơ, là một loại tài liệu kỳ dị.

Nguyên Thuật đại sư đều có Thần Nguyên thạch y, là báu vật tuyệt thế ra vào tuyệt địa, tiến vào thâm sơn cổ Quáng. Diệp Phàm thân là truyền nhân của Nguyên Thiên Sư, tự nhiên hiểu được những thứ này.

Cấm Tiên Lục Phong là một loại Nguyên Thuật tuyệt đỉnh, cần vò đá của sáu loại Thần Nguyên làm tài liệu. Thuật gần như đạo, không những có thể phong Nguyên, còn có thể phong núi rừng đất đai, phong cao thủ tuyệt thế.

Nhưng rất đáng tiếc trong Nguyên Thiên Thư chỉ có vài chữ ít ôi, cực kỳ tối nghĩa khó hiểu. Đây là một loại Nguyên Thuật cũng chưa hoàn thiện, còn đang trong thôi diễn.

Diệp Phàm khổ ngộ thời gian rất dài, căn cứ vào mấy dòng chữ cổ, dốc hết tinh lực cũng chỉ ngộ ra một hai thành, nhiều nhất có thể thực hiện cấm Tiên Nhất Phong hoặc hơn một chút.

Tuy nhiên như vậy cũng đã đủ rồi. Tuy rằng hắn thu thập được không ít vò đá nhưng chỉ có hai loại mà thôi, căn bản không có khả năng gom đủ sáu loại cổ liệu.

Thần Nguyên mà Diệp Phàm có được đều là màu vàng, những chủng loại khác đều rất hiếm có, chỉ có thể gặp mà không thể cầu.

Ngày đó hắn quyết đấu với người của thế gia Nguyên Thuật, Nam Cung Kỳ mở ra Huyết Tế Thai, bên trong có một khối Nguyên bạc lấp lánh như trăng sao, có phong một cô gái.

Lúc ấy hắn không biết lai lịch khối Nguyên đó, sau này mới giật mình đó là một loại Thần Nguyên càng thêm quý báu, cực kỳ hiếm thấy. Mà vỏ đá của loại này tự nhiên rơi vào trong tay hắn.

Suốt bảy ngày bảy đêm Diệp Phàm gần như hao hết tâm huyết, dốc hết mọi khả năng, phá hỏng bảy tám phần số vò đá mới rốt cục khiến cho thạch y xuất thế, hai loại Cổ liệu giao hòa cùng một chỗ.

Cũng không phải nói thạch y thành hình là xong. Trong những ngày này, Diệp Phàm có thể gọi là dốc hết tâm huyết, tập trung toàn bộ tâm thần khắc lên thạch y hàng ngàn hàng vạn Nguyên Thuật Văn Lạc.

Thần văn khắc xong huyền ảo phức tạp, mỗi một đường mỗi một vạch đều ngưng kết tinh khí thần của hắn. Đây là thể hiện tới cực hạn của Nguyên Thuật mà hắn nắm giữ vào thời điểm hiện tại.

Diệp Phàm đem cảm ngộ vô tận cùng với rất nhiều Nguyên Thuật huyền ảo hóa thành Thần văn hữu hình, dựa theo ghi lại trong Nguyên Thiên Thư luyện hóa vào trong thạch y.

Sau khi hoàn thành hết thảy, hắn gần như hư thoát, ngay cả nhúc nhích đầu ngón tay cũng lưỡi, nghỉ ngơi thời gian rất lâu mới khôi phục được.

Thạch y cổ xưa tự nhiên, nhìn không ra điểm kỳ lạ gì, không giống như từ tay của cao thủ Nguyên Thuật, phản phác quy chân.

Diệp Phàm cũng rất vừa lòng. Đây là kiệt tác duy nhất của hắn từ trước đến giờ, sau khi mặc lên người giống như hoàn toàn ngăn cách với vùng thiên địa này, thân ở một hư không khác.

Sau khi hắn xuất quan lập tức cảm thấy được dị thường. Rất nhiều tu sĩ đến Yến đô, bầu không khí vô cùng khẩn trương. Một đại giáo vô thượng khác của Trung Châu rốt cục cũng tới.

Âm Dương Giáo truyền thừa cực kỳ lâu đời, xa xôi dị thường, có thể ngược dòng đến khi nhân loại mới sinh ra, sư pháp thiên địa tự nhiên, thực lực cường đại khủng bố.

Trong số chư tử bách giáo của Trung Châu, Âm Dương Giáo được xếp vào mấy thứ hạng đầu, có thể coi là một nơi Thánh địa. Mặc dù chưa từng có Đại Đế cũng không có Thánh binh Cực Đạo nhưng lại có thể sánh ngang cùng bốn bất hủ hoàng triều.

Chi nhánh của Âm Dương Giáo trải khắp thiên hạ, ngay cả Bắc Vực của Đông Hoang đều có nhưng ngọn nguồn lại ở Trung Châu. Từ xưa đến nay thủy chung cường thịnh, sinh sôi không thôi.

Ngoài Cổ Hoa hoàng triều cùng Âm Dương Giáo còn có không ít người của thế lực lớn tới, khó thể chống lại hấp dẫn. Bất Tử Thần Dược có thể coi là tiên trân, duy nhất có Đại Đế cổ mới từng trồng được, thế gian tuyệt tích, chỉ còn lại vài cây trong vùng cấm.

Diệp Phàm nhoáng lên vài cái hóa thành một đạo lưu quang lao ra khỏi Yến đo, bay về phía rừng cổ Nguyên thủy nơi cấm địa Thái Cổ. Hắn thật sự sợ bị người nhanh chấn đến trươc, đến lúc đó khóc không có nước mắt.

Rừng rậm Nguyên thủy tám trăm dặm lộ diện mạo viễn cổ, khu vực bên ngoài sớm có rất nhiều tu sĩ tụ tập, không ít người đều đã xâm nhập vào trong.

Trong lòng Diệp Phàm trầm xuống, cảm giác không ổn. Chẳng lẽ Cổ Hoa hoàng triều cùng Âm Dương Giáo sắp hành động?

Sau khi đi tới mấy trăm dặm, không ai dám tiếp tục phi hành. Bởi vì vòng ngoài cấm địa có sinh sống không ít thứ vô cùng khủng bố.

Có một số Yêu tộc từ rất sớm đã lựa chọn hóa hình người mà có Yêu tộc thì thủy chung lựa chọn dùng bản thể tu hành, không ngừng dùng hình thái Thú Vương tiếp tục tiến hóa, không nói rõ ai mạnh ai yêu.

Nhưng Yêu tộc không chọn lựa hóa thành hình người hơn phân nửa đều là chủng tộc trời sinh cường đại, vô cùng cao ngạo. Bọn họ không nguyện hòa nhập vào thế giới nhân loại làm chủ.

Rất nhiều người đều biết vùng ven cấm địa Thái Cổ có những thứ như vậy. Chúng nó bất cận nhân tình, một khi bị chọc giận động một cái chính là thây chất thành núi máu chảy thành sông.

Diệp Phàm đi vào sâu, gặp được vài tên tán tu, sau khi hiểu biết kỹ càng mới thở phào một cái.

Cổ Hoa hoàng triều cùng Âm Dương Giáo cũng không tính toán tiến vào, hiện nay chẳng qua là dò đường, an bài kế hoạch chu đáo mà thôi.

Phía trước tiếng rống rung trời, dãy núi rung chuyển, trong rừng cổ lá cây bay loạn. Mặt đất đều rung chuyển thật lâu sau mới ngừng lại.

- Quá khủng bố. Một con dị thú đánh ngang tay với hoàng thúc của Cổ Hoa hoàng triều.

Tin tức kinh người truyền ra khiến cho đám tán tu tới đây rung động, biến sắc. Cân tài cân sức với nhân vật cấp Thánh chủ, đây là dị thú đáng sợ cỡ nào?

Diệp Phàm cùng hơn chục tán tu đi tới nơi vừa rồi xảy ra đại chiến. Nơi đây yên tĩnh như chết, không một gốc cây ngọn cỏ, không có chim muông sâu bọ. ở phía trước một rừng loạn thạch có một hồ nước thật lớn.

Nó yên tĩnh như khối sắt, không một gợn sóng. Mà khiến người ta giật mình nhất chính là màu sắc của nó, tối đen một mảnh, giống như mực nước, đen ghê người.

Đây là một vùng đất cằn sỏi đá, phụ cận ngay cả một cọng cỏ dại cũng không thể sinh trưởng. Hồ lớn màu đen tử khí trầm trầm, không có một chút dấu hiệu của sinh mệnh, là ác thủy danh phó kỳ thực.

Có vài tên tán tu nhìn thấy đại chiến vừa rồi, tất cả đều sắc mặt tái nhợt. Trong đó một người run giọng nói:

- Là Ô Kim Thiền trong truyền thuyết!

Ô Kim Thiền là dị thú thượng cổ, theo năm tháng trôi qua khó gặp trên thế gian, ngàn vạn năm mới ngẫu nhiên gặp một con ở trong Đại Hoang.

-o0o-

Bình luận

Truyện đang đọc