SÁT THỦ TẠI DỊ GIỚI (CUỐN 2): TRỖI DẬY

Hai con người.....hai số phận
Một kẻ đứng trên một con đường được dắt bởi hoa và bạch kim
Một bên là kẻ đứng trên những thây xác và máu me.
Hai mắt nhìn nhau, gái này khí biên , trai kia tay không.
Một bên sắc lạnh chiến binh, một bên ngạo mạn Ác Thần.
Cả hai lao lại và......
<Ha.....Harutoooo!>(Hitomi)
Cô thức dậy trong lòng còn đầy bộn bề, đây là lần thứ bao nhiêu cô đã mơ thấy giấc mơ này từng đêm sau khi Haruto không từ mà biệt. Kể từ đó, trong tâm trí cô như bị ám ảnh bởi thứ gì đó, một cuộc chiến giữa Bạch Kim Chiến Thần và cậu trai kia, tuyệt nhiên cô nhớ khuôn mặt đó. Ngạo mạn, lạnh lùng, hung bạo, tất cả những thứ đó làm nên.....
<Haruto......cậu đang ở đâu? Tớ nhớ cậu.....>(Hitomi)
Nhưng cô nói vậy mà trong lòng vẫn canh cánh giấc mơ điềm báo kia, đó có phỉ là Haruto cô từng biết? Quan tâm tới người khác? Hay là một kẻ bá đế như trong giấc mơ kia?
Đã tới giờ cô phải tới trường, tưởng rằng mình và các đồng đội sẽ khó khăn khi quay trở lại Nhật Bản và sống một cách bình thường nhưng nó có vẻ dễ dàng hơn nhiều, họ đã theo kịp tiến độ bài học bằng một cách nào đó. Kẻ vui vì gặp lại bàn lại bè, còn cô? Mỗi ngày tới lớp, cô lại hướng mắt về phía chiếc bàn trống dưới góc lớp cạnh cửa sổ cùng hình ảnh cậu thiếu niên mặt thiếu sức sống, luôn quăng cặp làm gối mà đổ gục xuống bàn mà ngủ, mặc cho trời trăng thế nào? Không ai có thể phá vỡ giấc ngủ của cậu. Quả thực hoài niệm và nhớ nhung vô cùng, học lực trung bình, không thích giao tiếp nhưng vì bằng một cách nào đó.....cô đã phải lòng cậu lúc nào. Không phải lần đầu cô học cùng, cô đã để ý cậu trước đó hai lớp nhưng ngày qua ngày chỉ ngủ và ngủ, cùng lắm tới phiên trực nhật thì đứng dậy, đụng chân đụng tay.
<Eh?>(Hitomi)
Hai hàng nước mắt cô lã chã rơi xuống, cô đã khóc từ lúc nào? Kể từ khi nào cô đã rung động vô cùng trước cậu ta?
<vì sao mình lại khóc chứ? Vì sao chứ? Mình trở lên yếu đuối từ bao giờ vậy?>(Hitomi)
Gạt đi những giọt nước mắt vì yêu của mình, cô đi xuống giường và bắt đầu một ngày mới.

***
<Yo! Hitomi-san>(Kaito)
Lớp phó, một người bạn có lẽ khá thân với cô cũng như lớp trưởng, hay an ủi cô mỗi khi cô nhớ tới Haruto mà khóc, cũng chẳng phải gian tình gì khi mà cậu ta đã có bạn gái nên bạn bè thân thiết giúp đỡ nhau là điều đương nhiên.

Nhìn hai mắt của Hitomi hơi đỏ, Kaito biết rằng cậu đã khóc lần nữa, nhưng cảm xúc con người mà? Đâu phải van nước muốn đóng thì đóng? Muốn mở thì mở?
<chào cậu....>(Hitomi)
<cậu lại khóc đấy hả?>(Kaito)
Quay sang chiếc bàn cuối lớp, Kaito xoa thái dương mà nói
<cái tên đó.....hắn không về thật sao? Chắc đang vui vẻ bên dàn vợ đẹp>(Kaito)
Ngay cả cậu cũng có khi ít tiếp xúc được nhiều với cậu thiếu niên đó. Ngay khi vừa mới nói tới từ " vợ" , Hitomi lại lần nữa cứng người, nước mắt lại trào ra, không thể kìm được, đó như là một lỗ hổng lớn sau khi bị Haruto tuyệt hệ.
Kaito thấy rằng không ổn nên rút ngay khăn tay của mình mà đưa cho Hitomi, mà càng thấy thế lại càng dấy lên liệu hắn ta đã làm gì mà để cho Hitomi ra nông nổi không can không trường được xúc cảm này? Hỏi cũng không chịu nói? Chắc phải nhờ tới lớp trưởng khuyên nhủ.
<lớp trưởng! Nhờ cậu vậy>(Kaito)
<được rồi>(Misuru)
<các em chú ý! Vào tiết rồi đấy!>(Giáo viên)
Những tiếng gõ bộp bộp vào bìa sách khiến học sinh im lặng cả thảy. Những học sinh bắt đầu đi vào chỗ, đứng dậy mà chào giáo viên. Ít nhất là cả lớp đã quen dần sau khi tất cả bị triệu hồi tới dị thế, cả một lớp học bị triệu hồi mà thế này thì được rồi.
<cảm ơn! Giờ chúng ta sẽ v.....>(Giáo viên)
Nhưng.....áp đi tiếng đó là tiếng cửa lớp kéo xoạch ra và một giọng nói đầy quen thuộc vang lên khiến Hitomi quay lại.
<xin lỗi Sensei, em tới trễ>(Haruto)
Cô không thốt lên một lời nào nữa......nó đột ngột quá.....cậu trai đã bất ngờ quay trở lại. Bộ đồng phục khoác trên người đầy cẩu thả, một tay đút túi quần, một tay xách cặp, đó là.....
<Haruto.....>(Hitomi)
Cả lớp xôn xao, họ đã từng giáp mặt với Haruto ngay khi họ mới được triệu hồi xong, rồi lại còn hạ Hitomi, người có chỉ số thích ứng cao ngất ngưởng mà không cần đến những giọt mồ hôi. Kẻ được nữ hoàng hết mực yêu thương, nuông chiều hiện đang đứng ở đây.
Không để những ánh mắt đó làm bị nao núng, cậu bước về chỗ ngồi quen thuộc. Trùng hợp, Hitomi đã ngồi ngay cạnh Haruto.
<cậu....đã quay trở lại....>(Hitomi)

<ta không trở lại vì cô>(Haruto)
Cô cứng lại trong phút chốc, đúng là sau nửa năm mèo cũng hoá cọp, ngay trước đó, cậu còn chẳng dám làm phụ nữ khóc.....giờ thì.....cô đang khóc trong lòng, cô đã hơi tự tin vì nghĩ rằng Haruto sẽ quay trở về vì cô.
<ngu ngốc.....>(Haruto)
<cậu.....ý cậu là......>(Hitomi)
<ta nói rằng cô là một kẻ ngu ngốc! Không nghe rõ hả?>(Haruto)
Cô cúi mặt xuống trước sự ngỡ ngàng của Kaito,Misuru và cả lớp.
<đúng......mình đúng là kẻ ngu ngốc....>(Hitomi)
Cô đứng dậy, chạy thật nhanh ra khỏi lớp, tránh đi sự tổn thương lòng mình, tránh đi ánh mắt vô cảm của Haruto, trái tim của cô như vỡ thành từng mảnh nhỏ vậy,haha.....tận cùng nỗi đau là gì? Là thế này sao?
Mặc kệ cho Hitomi đang tổn thương tinh thần, Haruto vẫn ngồi đó, không phải vì con ả thần chiến kia buông lời thách đấu ở đây thì cậu cũng chẳng phải tới. Chỉ có một điều mà cậu phải tới, ả ta nói nhiều, để xem có thể duy trì hình dạng bên trong Hamiko trong bao lâu?
<thằng khốn này! Mày biết cô ấy trở nên vô hồn như thế chỉ vì mày không?>(Kaito)
Cậu chịu không nổi, lao ra khỏi chỗ mà nắm lấy cổ áo Haruto, nhưng đó chỉ là dự định, nhưng thực tế rằng, Haruto đã biến mấy ngay lập tức mà xuất hiện phía gần cửa, nhàn nhạt liếc kẻ định nắm cổ áo mình bằng một ánh mắt quỷ thần khiếp đảm.
Kaito cũng giật gân lên! Các thớ lông trên người dựng ngược lên hết tất thảy đem lại sự lạnh lẽo vô cùng tới chân tay.
Thẩm Định
__________
$€=¥$*€€¥#
¥T€: ..........
#$¥$: ...........

[%$#¥: ............
&₫$¥>: ............
&

¥

$

[Warning:Chỉ số vượt bậc! Không đủ Level tăng trưởng để xem]

______________
Không.....không thể thẩm định! ATK, DEF,LUK,SPEED và tất cả những thứ khác bị đảo loạn xạ cả lên bằng cách kí tự lạ! Phải nói đó là thứ không thể thấy được! Nó đang bị lỗi . Hắn là kẻ nào!? Không! Phải nói rằng hắn là thứ quái vật gì!?
Liếc sang Misuru, cô cũng có một khuôn mặt không có gì hai từ "Kinh hãi", kẻ này đã không còn là cá thể trong mức quy định tên "Bảng Trạng Thái".
<không có thời gian đùa với lũ các ngươi nữa rồi>(Haruto)
Cuối cùng nó đã đến, một vùng rộng lớn ấn pháp kết giới được bao phủ tất cả. Tất cả đều cảm nhận thấy, ngay cả các học viên trong lớp. Đem cả một dư trấn rung chuyển cả ngôi trường.
<Bạch Kim Chiên Thần đến rồi sao?>(Haruto)
Cậu nhếch mép cười, cái tên như trên chỉ là cậu chế giễu.
Haruto bước tới, nhảy từ cửa sổ lên không trung mà bay đi trước ánh mắt kinh ngạc của tất cả. Kaito chạy nhanh tới cửa sổ đó.....
<trên trời......cùng hắn......một cô gái.....>(Kaito)
Không thốt lên được lời nào.....cô gái kia......chính là nữ hoàng!
<ngươi đến rồi nhỉ? >(Haruto)
<bất lịch sự quá.....con không nghĩ vì tình mẹ con nên ta mới cất công tới đây?>(Hamiko thần chiến)

<nhiều lời!>(Haruto)
Oanh!
Cả hai con quái vật của sức mạnh đã chạm trán với nhau.
Đúng như khung cảnh trong giấc mơ của Hitomi.
Một kẻ lạnh lùng, kiêu xa
Một kẻ ngạo mạn bá đế


***

<Haruto.....đồ đáng ghét....>(Hitomi)
Đang ngồi trong kho mà ngẫm nghĩ, một điều Hitomi không thể tưởng tượng tới.....
Uỳnh!
Một bóng đen bị đánh bật vào mà bắt chéo hai tay.
<Có chút mạnh mẽ đấy.......Hamiko!>(Haruto)




___________
Còn nữa


Bình luận

Truyện đang đọc