SÁT THỦ TẠI DỊ GIỚI (CUỐN 2): TRỖI DẬY

Tất cả chuyến đi về sau,càng làm rõ  bản chất thống trị riêng biệt của Haruto,toàn bộ công nghệ nếu có Haruto nhúng tay vào là sẽ lột xác trở thành nhứng bá khí cổ đại,bá đạo không tưởng. Độ mô phỏng chân thật cực kì,tiềm năng tỏa ra thỉnh thoảng làm rối loạn điện lực rồi vật mô phỏng phát nổ. Tuy hay phát nổ nhưng Haruto cũng có vẻ khá hứng thú,những thứ bá đạo trong mắt mọi người chỉ là nhưng cũng chỉ là mấy món đồ chơi xuất hiện trong con người cũ của cậu. Tất cả đều nhìn cậu với náh nhìn kinh sợ,thứ
<thực sự.....tôi tò mò về thân thế của cậu>(Delisil)
Delisil,một cô gái bị quăng sang thế giới hiện đại và cũng là chủ tịch nơi đây,tò tò tiến lên phía trước và gặng hỏi.
<Điều khôn ngoan nhất là không nên biết nhiều về ta>(Haruto)
Thật là bí ẩn,ngay cả thân thế cũng để trong bóng tối,thực sự không còn cách nào để gặng hỏi hắn,nếu cô mạnh hơn hắn thì đã có thể cậy miệng lấy thông tin nhưng đời là đời,hắn ta với vẻ ngoài chẳng chút đặc biệt nhưng ẩn sau cái thứ không đặc biệt đó là sự ngông cuồng,bạo tàn,loại bỏ tất cả những kẻ nào lắm lời. Chế nhạo hắn một hai lời? Những lời gió thổi! Còn chửi hắn nhưng lại lặp đi lặp lại,thấy không phản ứng mà được đà lấn tới? Cái chết là điều tất yếu. Kể cả đàn bà,hắn không tha thứ cho kẻ nào! Như cô? Có lẽ khi nãy cũng sắp chết tới nơi.
Cho cô ta biết thân phận của mình quá bằng nói chuyện với thằng câm,có khi còn chẳng biết Ám vương là kẻ nào? Ra sao? Ngơ ngơ đụt đụt mà đứng đó với dấu hỏi to đùng trong tâm trí.
Bỏ lại Delisil phía sau đang đầy nhóc đầu những suy nghĩ khó khăn,suy đoán liên miên,cậu tự tách mình ra khỏi Angela và Delisil và đi tới một nơi khác,nơi này lạ kì vô cùng,một khi vực với mật độ năng lượng nguyên thuỷ dày đặc ,trên trái đất này,đây là lần đầu cậu gặp một nơi như thế này. Nếu mà nói nó cần thiết với cậu thì cũng chẳng đúng,cậu đâu phải là kẻ tham lam mấy cái thứ nguyên thuỷ vặt vãnh này? Mà dù cho có hấp thụ được nó cũng chẳng tăng được chút gì. Chỉ là lần đầu trên trái đất được nhìn thấy thôi!
Đang trong dòng năng lượng cuốn quanh mình,túi trong bên phải của cậu rung lên mạnh! Chiếc vòng hiền thiwwcs cậu nhận được của linh hồn trong Thuẫn vương ngọc giao phó.
Cậu cũng chẳng buồn ngăn lại,để xem có thứ gì sẽ diễn ra? Điềm báo huỷ diệt? Hay là một sự tái hợp? Cậu lạnh lùng đút tay vào túi quần ung dung đứng đó.




Quay lại với Angela và Delisil,sau khi quay lại mà chẳng thấy bóng hình Haruto đâu,cuống cuồng chạy ngang dọc,tìm từng phòng một,chỉ sợ hắn bị kẻ khác khó dễ rồi đánh chết kẻ đó thôi.Tìm một hồi,cả hai không thể thấy hắn ở đâu,cứ ngỡ rằng hắn đã bỏ đi nhưng hắn đâu phải kẻ tiếc một lời thông báo ? Hắn đã đi đâu được?
Và rồi áp lực xung quanh tăng mạnh,thứ áp lực này thuần cổ đại,Delisil giật thót khi áp lực cứ thế mà chảy qua người,cứng đờ cả chân,tay. Tuy không bằng thứ áp lực đặc thù do Haruto tạo ra nhưng cô là con người! Thứ này cyngz có thể làm cô tê liệt như thế.
Nguồn khí tức cổ đại đậm đặc này,chỉ có gian phòng cung cấp năng lượng cho cả cơ sở,nơi đó chỉ có người thẩm quyền như cô và Angela mới được phép ra vào,qua lại,chỉ cần một nhân viên bén mảng tới,coi như người đó bị đuổi ngay lập tức.
Chẳng lẽ có ai đó phá luật mà cả gan đi vào đó? Điều này không thể chậm trễ,cần phải ra tay ngay trước khi nơi đó bị khí tức bùng nổ.
<đi thôi! Angela! Phòng cung cấp đã có kẻ đột nhập!>(Delisil)
<vâng!>(Angela)
Cả hai cố vùng dậy mà chạy thật nhanh tới phòng cung cấp,nếu xảy ra điều gì! Điều đầu tiên và cũng là điều xấu nhất đó là cả nơi này sẽ tan thành tro bụi.


Vẫn trong căn phòng cung cấp khí tức đang bị vòng Hiền thiếc hút lấy,cậu có suy nghĩ rằng cái vòng này như một lỗ hút không đáy vậy,từ này tới giờ hút rất nhiều,sắp cạn năng lượng nơi đây nhưng vẫn chưa có biến đổi nào,vẫn chỉ lơ lứng toả sáng chói và hút đi năng lượng. Hút hết những gì có trong căn phòng,nó tiếp tục tìm những thứ có ma lực mà hút lấy hút để,tốc độ hút còn nhanh và nhiều hơn trước,và thứ đó không khác gì con quái vật hình người Hitsuga Haruto,những dòng chảy đen đặc chảy từ cơ thể cậu dẫn tới thẳng chiếc vòng,không biết nó có thể hút được bao nhiêu nữa? Nhưng cậu có thể đứng đó cho nó hút đến khi nào chính nó tự huỷ thì thôi.

<chuyển sang ta? Cái vòng này hình như thật tham vọng>(Haruto)
Mỉm cười,cậu gồng lên ,tăng tốc độ di chuyển của ma lực lực dẫn tới chiếc vòng,dòng đen nay trở thành một con lũ ma lực đầy hỗn loạn. Giống như một địa ngục vậy! Tất cả căn phòng bắt đầu bao bọc bới màu đen vô đáy,đen tới mức khi soi đèn vào cũng chẳng thấy cảnh vật phía trong,nó như nuốt chửng từng tia sáng cho dù nó là nhỏ nhất.
Angela và Delisil chạy tới nơi thì hãi hùng vô cực,chỉ thấy một màu đen không lối thoát,thứ ánh sáng duy nhất hai người thấy lờ mờ rồi biến mất đó chính là màu xanh lam của chiếc vòng. Lưỡng lự có nên vào hay đứng ngoài,mộ giọng nói bình thản,cực kì bình thản vang lên.
<nếu hai ngươi không muốn chết thì đừng có vào>(Haruto)
Delisil hét to để hỏi nhưng những thứ có nhận lại chỉ là những âm thanh gầm rú của thứ gì đó rất ghê rợn,nó như tiếng của một đứa bé và áp đi tiếng khóc đó là những tiếng tiếng ai oán chồng chéo lên nhau,ghê rợn,quỷ mị mà cũng khó chịu lạ thường.
Chiếc vòng có vẻ đã đạt đến mức giới hạn,từng đường nét nứt vỡ hiện ra tung lên manh và rồi
Oành!
Một tia sáng xanh lam xuyên thủng nóc nhà và xuyên qua những tầng mây,tạo thành một vệt dài nối từ mặt đất lên đến tít tận nơi trời xanh kia. Haruto cũng bắt đầu thu hồi năng lực của mình và bước tới.
Một cô nhóc nhỏ tuổi đang lơ lửng bên trong cột sáng kia với những vệt nước mắt trên khuôn mặt dễ thương,chốc chốc lại nấc lên và lẩm bẩm "đáng sợ quá,đáng sợ quá". Tia sáng bắt đầu biến mất,để lại cô nhóc với cơ thể nhỏ bé cung chiếc vày tây âu bên dưới chân Haruto. Hai mắt từ từ mở ra,thấy cái bản mặt đơ lạnh như băng của Haruto thì kinh hãi vô cùng nước mắt thành sống,lê mình lại phía sau mà nức nở.
Cảm thấy rằng đã an toàn cộng thêm với tiếng khóc và kêu ka thất thanh,Angela và Delisil không khỏi lo âu mà chạy vào. Trước mặt hai người,cô bé với quần áo xộc xệch đang lê lết dưới chân Haruto lại còn khóc lóc thảm thương,không khiến hai người nhìn Haruto như kiểu con kiến bẩn thỉu,liền chạy tới mà ôm lấy cô bé.

<tôi báo cảnh sát đó ! Không ngờ cậu lại là một tên cặn bã thế này!?>(Delisil)
<tôi thật không ngờ Huyễn vương lại là một kẻ bệnh hoạn>(Angela)
Haruto khó hiểu? Cái gì mà bệnh hoạn chứ? Cậu còn chẳng kịp làm gì? Con nhỏ kia mới nhìn thấy cậu đã khóc lóc như bị kề dao lên cổ?
<hai đứa các ngươi.....điên cả rồi>(Haruto)

Rồi bất thình lình,mũi kiếm màu hắc của Haruto bắn đi,găm đâm lên vách tường một con mắt bắt đầu tan biến
<có kẻ nào đó theo dõi>(Haruto)

________________
Ở đâu đó,một cung điện nhìn ngoài có vẻ khá là lung linh nhưng ẩn bên trong cung điện lại là một khung cảnh chết chóc,các bộ xương,đầu người được treo xung quanh các dãy hành lang heo hút,không khiến kẻ khác phải rợn gáy.
Ngồi trên chiếc ghế được làm bằng từ hài cốt con người,một lão già đang gặm một chiếc tay người còn rỉ máu tươi xong quẳng đi.
Trọng bầu không gian tĩnh lặng đó,giọng nói thanh thanh của một cô gái trẻ vang lên
<vòng hiền thiếc đã bộc lộ sức mạnh của nó,ngươi không định đoạt con nhóc Hiền thiếc đó?>(Cô gái)

<ngươi hãy áng binh bất động nếu thấy lỏng lẻo,hãy trực tiếp giết luôn con nhóc đó>(Lão già)
<không phải mục tiêu của ta là con bé đó ư? Sao lại giết?>(cô gái)
<thứ chúng ta cần không phải thân xác hay linh hồn của nó mà thứ chúng ta cần chính là trái tim của nó,đó là vật tế cần thiết đã bị đoạt đi>(lão già)
Cô gái như hiểu điều đó,gật gật
<theo ý ngươi,và vì Vương minh nữ muôn đời>(Cô gái)
<đúng! Tất cả vì Vương minh nữ>(Lão già)
Cô gái quay lưng toan đi nhưng lão già lại như nhớ ra một điều gì đó
<hãy khoan!>(Lão già)
<ngươi có điều gì cần nhắc ta nữa?>(Cô gái)
<hãy cẩn thận với tên nhãi ranh tóc đen kia,nếu là người phát hiện ra "Thị giám " của ta tất không phải kẻ thường>(Lão già)
<được! Có lẽ ta sẽ chơi đùa với cậu nhóc đó một chút>(Cô gái)
Cô gái liếm môi mình rồi quay đi để lại lão già kia không hiểu vì sao day dứt ,bồn chồn không yên và rồi cuốn trôi nó theo dòng máu tươi được đổ vào miệng.


Bình luận

Truyện đang đọc