SÁT THỦ TẠI DỊ GIỚI (CUỐN 2): TRỖI DẬY

Đứng trước xác của toàn bộ hai chục tên DaiYami mới nát đầu,Haruto hừ lạnh một cái.
Bọn này dã tâm che khuất cả tầm nhìn rồi? Đã bao lần tổn hao binh lực mà vẫn không sáng mắt ra,cậu cũng chẳng ngại tiếp mấy kẻ như con ả kia kia hay vài ba cái thế lực khác nhưng lười vẫn hoàn lười,nằm yên tĩnh mới đúng là cái cậu đang cần.
Việc cho chúng diệt vong giờ cũng chẳng có gì khó khăn,cậu biết chắc nơi cư ngụ của chúng,nương nơi này chỉ cần một niệm chú cũng đủ nơi của hắn,dù có nửa vòng trái đất cũng tan nát.
Nhưng thế thì nhạt nhẽo quá,nếu đã ra tay thì ra tay cho chót,đứng nghênh ngang rồi nát xác ,điều đó khiến cậu chán nản vô cùng,chi bằng......
"nên giúp chúng phục sinh Vương Minh Nữ"
Đó là điều được cậu nghĩ tới ngay tức thảy,chỉ bằng kiểm chứng thực lực của Vương Minh Nữ còn hơn là khua môi múa mép về cái lí tưởng vĩ đại của bọn DaiYami tôm tép kia.
Với tiềm lực của cậu,việc tách cơ thể của Tensi ra khỏi vỏ bọc biến dị Minh Vương Nữ là điều cực cực kì đơn giản.
<chịu khó chút,Tensi>(Haruto)
Cậu mỉm cười nhẹ,rồi biến mất trong không khí,để lại trước cánh cổng của Huyền Long Điện những cái xác mất đầu,vô hồn. Mong chúng sẽ dọn giúp.


Phía trong Huyền Long Điện,viễn cảnh tan hoang hiện ra  trước mặt mọi người,nơi còn âm ỉ cháy bởi ngọn lửa Ignis, Hanako đã công nhận rằng mình đã thua tên ác mà kia. Nhưng việc hắn liên quan tới một phần kí ức của Lira thì không thể ngẫu nhiên là trùng hợp!
<Lira.....con không cần phải cố gắng vì những điều xảy ra trong quá khứ....hãy thả trôi nó>(Hanako)
Như một người mẹ hiền từ đối con mình,Hanako ôm lấy Lira quỳ dưới mặt đất với những giọt nước mắt trực trào. Đây là lần đầu cô thấy Lira mong manh như đoá hoa anh đào kia tới vậy,bình thường con bé rất mạnh mẽ,thất bại hai ba lần thì con bé luôn tự vươn mình lên vượt qua nhưng nay,đây là lần cô thấy Lira khóc nhiều đến vậy.
<con không thể....con không thể ngừng suy ngẫm vì nó!>(Lira)
Suốt những năm qua,bóng hình Haruto đã luân chuyển trong trí óc cô,nhìn đâu cũng không thể quên mối tình đó. Và với những thứ hắn đã làm,cô càng thêm chuyển mình,biến tình yêu thành một chất xúc tác cho sự trả thù mãnh liệt cực kì. Như ngọn lửa Ignis,không thể bị dập tắt dễ dàng,đó là ở thời điểm này.
<nếu con có thể mạnh hơn.....>(Lira)
Lira ngước mắt mình lên một chút,nhìn vào hoả ngọc Ignis phía dưới mặt đất.
<con....không thể....>(Hanako)
Đó là lúc,Hanako biết rằng,cô không thể ngăn cản Lira được nữa.
Tình yêu là một con dao cực bén. Khi đã yêu thì nhớ nhung đủ nơi,khi mất nhau mù quáng tầm nhìn.
<thưa sư phụ!>(Konoka)
Hớt hải chạy vào,Konoka làm mất đi bầu không khí trĩu nặng,nay mang đến một tin còn nặng hơn
<bên phía ngoài.....có tổng cộng xác của hai chục DaiYami bị mất đầu nắm đó!>(Konoka)
Giật mình.....chính là hắn.
Giờ đây,Hanako run rẩy thực sự.

<kẻ làm vua.....kẻ sinh ra đã mang trong mình thiên cơ đế vương đây sao!?>(Hanako)
Không phủ nhận rằng,sức mạnh đó là cực hạn của cực hạn, tưởng như một kẻ trẻ tuổi nghênh ngang như đối mới biết mặt. Năng lượng,sức mạnh,ánh nhìn,cách nói! Tất cả những thứ đó thôi cũng đủ làm nên một đế vương huyền bá.
Cũng giống như hắn,năng lượng che dấu,sức mạnh vượt bậc,ánh nhìn lạnh lùng,cách phát ngôn nhẹ nhành nhưng mỉa mai vô cùng! Hẳn là đế vương muôn loài.
<Lira....con đã thấy? Hắn ta không cùng đẳng cấp với con,con nên từ bỏ.....>(Hanako)
<.....>(Lira)
<người đã chết không thể sống lại,nếu con ra tay giết được hắn thì sao? Thì con cũng trở thành một kẻ như hắn thôi>(Hanako)
<sư phụ....người không hiểu.....>(Lira)
Đứng phắt dậy,cô tự mình bỏ đi,để lại Hanako nơm nớp bất an,lo sợ,rồi hắn sẽ tha cho Lira?
Kiểu gì cũng rất nguy hiểm!
<Konoka! Từ trước tới giờ nó luôn rất ngưỡng mộ con,xin con hãy thay ta để mắt tới nó>(Hanako)
<đó là việc con nên làm,sự phụ hãy yên tâm>(Konoka)
Cả Konoka và Hanako cũng chẳng muốn Lira dây vào con quỷ kia,chỉ sợ một ngày......thật khó nói!

-
Những ngày vừa qua,Haruto cảm thấy mình nghỉ học hơi nhiều với một phần vì chán nản nên hôm nay cậu quyết định một việc mà một tên lười như cậu cũng không ngờ đến. Hôm nay! Cậu sẽ quay trở lại TSu gần một tuần nghỉ.
Trên đường trở về ,thấy vài học sinh nắm vai nhau mà vui vẻ chuyện trò trên đường tới trường,cậu cũng cảm thấy mình muốn đến lớp,coi như hứng thú bất chợt đi!
<cậu vừa về đã đi đâu rồi?>(Delisil)
<đi học>(Haruto)
<đi học? Kẻ như cậu cũng đi học sao?>(Delisil)
Delisil thắc mắc,kẻ này trí thông minh đã vượt quá cả cấp học,nay lại nói rằng mình đi học! Không phải là đi gây chuyện đấy chứ?
<tuỳ cách ngươi nghĩ nhưng ta thích thì ta đi thôi,với ta không muốn nghe cằn nhằn>(Haruto)
Nói xong,cậu tự dịch chuyển về khu Ktx,hm.....có dấu hiệu của việc bị cậy khoá.....không! Là bị đạp bung cả chốt trong mới đúng,người mà dám làm điều này mẩm rằng chỉ một kẻ
<Akako.....cô ta điêm tiết?>(Haruto)
Còn lại,trong phòng cũng chẳng thiếu hay thừa ra cái gì,nói chúng căn phòng được dọn rất là cẩn thận,vẫn còn dấu vết mới được lau chùi,quét dọn,không phải Akako chứ? Có điều gì không đúng khi nghĩ tới thiếu nữ đó.
Thôi thì tạm gác nó sang một bên vậy,chính cậu cũng không phải không ghét sự bụi bẩn mà cực kì dị ứng,có người dọn cho thì quá tốt rồi nhưng.....

<không đến trường lâu vậy,lo rằng kêu than đủ thứ>(Haruto)
Nói rồi,khoác lên mình bộ đồng phục,cậu bước ra khỏi Ktx mà đi thẳng tới trường,học viên chi nhánh cũ đang tu bổ từ từ,khả năng chuyển đi về là cực kì thấp. Chưa kể trong lớp có một kẻ tựa hung thần như cậu,việc bỏ mặc cậu cũng chẳng dám,sợ rằng mọi chuyện theo hướng khác ,theo hướng tiêu cực là cao nhất!
Mà trông cậu giống hung thần lắm sao? Chỉ cần không to miệng,không chọc điên tiết,thì dù làm gì cũng chẳng đến nỗi cậu phải can dự.
Đi ra khỏi hành lang,giờ còn chưa là lúc vào học,vì lí do nào mà toàn bộ ktx nam đều chẳng có mống người,đến bóng còn chẳng thấy đâu,im lặng lạ thường. Bình thường khi cậu thức dây là một đám đực rựa phải bắt đầu kéo nhau đi ăn rồi mới đi học,giờ lại chẳng thấy ai.....
Bỏ qua điều đó,cậu đi bộ tới trường,ồ! Một điều lạ nữa là càng đi về phía cổng chính,học sinh đứng hai bên đường vui vẻ chuyện trò càng nhiều,lâu lâu trên bầu trời lại có một chùm bóng bay được thả lên.
<lễ hội ? Bảo sao tối hôm đó Ren lại bảo có gì đó bất ngờ>(Haruto)
Đang trong dòng suy nghĩ,một người không biết từ đâu đụng phải Haruto mà ngã xuống
<Á!>(?)
Từ từ quay lại,mộ gương mặt thật quen thuộc,đó chẳng phải.....
<Mimi?>(Haruto)
<Haruto?!>(Mimi)
Chính cố cũng bất ngờ,hắn ta từ lúc cứu cô từ tận cùng tuyệt vọng thì mất bóng ! Cả trường lớp cũng chẳng thèm đến,có nhiều đồn đại rằng cậu đã bỏ học hay bị hiệu trưởng đuổi. Mimi cũng bất ngờ lắm! Một kẻ coi kẻ khác chỉ như lũ bỏ đi mà bị đuổi học được? Ai ngờ giờ đây lại đứng ngay trước mặt cô.
Bình thường một chàng trai gặp một cô gái bị ngã do va chạm với mình,sẽ chủ động đưa tay ra để kéo cô gái đó lên,vì Haruto cũng rất biết cách đối xử với mọi cô gái,thế nên cô mong chờ điều như vậy nhưng nó xụp đổ hoàn toàn khi cậu quay lưng bỏ đi.
<Eh?>(Mimi)
Một tiếng kêu thật ngớ ngẩn làm sao?
<không tự đứng dậy được?>(Haruto)
<anh có cảm thấy điều đó hơi khiếm nhã không?>(Mimi)
<ý cô là?>(Haruto)
<bỏ đi! Mong chờ điều đó từ một kẻ như anh đúng là ngu ngốc>(Mimi)
Cô đứng phắt dậy,giận dỗi một cách dễ thương mà bỏ đi thẳng.
<hả? Khó hiểu>(Haruto)
Mọi người hai bên đều hiểu lý do khiến cô gái kia giận nhưng chẳng ai dám nói,sợ nói ra không hay lại ăn vài cái bạt tai.
Từng người,từng người một,thấy Haruto tới thì dàn ra một con đường thẳng tắp,như một tấm thảm lụa để cho bậc đế vương đi. Mà chẳng cần ví von cao xa như thế bởi nó đã gần lắm rồi,mọi học viên trong trường đã công nhận một điều rằng-cậu đã là kẻ đứng trên tất cả,hội đồng kỉ luật không dám dây tới mà vẫn im hơi lặng tiếng.
Bước đi,lâu lâu lại người vài kẻ thủ thỉ với nhau.

<Kia là Ou-sama trong lời đồn?>(qua đường)
<Xuỵt! Nói bé thôi,hắn mà nghe thấy là chết vì tò mò đấy>(Qua đường)
<Ou-sama có vẻ thua chúng ta một năm thì phải>(Qua đường)
Ùn ùn những câu truyền tai này sang tai nọ,hết những lời này lại truyền lại lời kia,ồn ào kinh khủng! Cái gì mà Ou-sama chứ? Cậu còn có thể xử được bao nhiêu cái tên tự đặt đây,cảm thấy mình đang là đề tài nóng hơn nham cho bè lũ chunnin nói.
Mặc kệ cảm giác đang muốn khoá mồm bọn này lại,Haruto bước qua cửa sau của trường mà đi lên tầng,cũng may rằng ở hành lang không có ai nên bớt chút ồn ào,có lẽ tất cả học viên đang ở trong lớp của mình,lẽ hội mà? Cũng phải trong lớp mà chuẩn bị một gian hàng chứ?
Xoạng!
<Eh?>(Akako)
Đầy là lần thứ hai cậu nghe thấy tiếng kêu nhẹ này,mặc dù không phải to tát nhưng cậu khá khó chịu. Từ sáng tới giờ ai gặp cũng Eh mới chả hả,không thuận tai chút nào.
Mà cũng phải thôi,cậu bất thình lình ,ở cửa phòng học ra như vậy mà không chú ý phía trong có moitj thiếu nữ,lỗi là do cậu,không thể đổ cho ai. Ou-sama tự nhận lỗi? Có vẻ là chuyện không tưởng!
Quay lại với Akako,đang khoác lên mình một bộ váy cưới trắng,tô cực đậm lên vẻ đẹp của cô,một thứ vẻ đẹp có thể miêu tả bằng một bầu trời thu. Mĩ lệ vô cùng,như một bông hoa vậy.
<Ou-sama của cậu tới rồi kia? Mới nhắc tới>(Cô gái)
Một cô bạn đứng phía cạnh Akako lên tiếng đùa giỡn,họ vừa nói chuyện với nhau là Haruto được học viện thánh này phong lên làm Ou-sama là việc nên vui hay buồn? Đọt nhiên cửa chính kéo ra và như đã thấy,Haruto xuất hiện thực.
<cái gì thế này?>(Haruto)
Chỉ nhẹ vào bộ váy cưới,Haruto khó hiểu
<đây là cho cuộc thi hoa hậu của trường......>(Cô gái)
Rồi cô tiến lại gần và nói bé
<Akako tự tham gia là vì ngài đó,Ou-sama>(Cô gái)
<chứ không phải mấy người bắt ép tôi sao!?>(Akako)
Akako khóc không ra khóc,hét lên thật lớn.
Vụ lộn xộn này không biết sẽ đi về đâu và về mục đích gì? Haruto từ từ khép cánh cửa lại.
<mới đó mà đã muốn sống chết phe nữa?>(Haruto)
Phía kia hành lang,Lira không biết từ đâu đã đứng đó với đôi song kiếm trong tay,đôi mắt hận thù nhìn vào kẻ trước mặt.
<Ta muốn tỉ thí lại>(Lira)
<tỉ thí? Hay muốn giết ta?>(Haruto)
<tiếp đòn!>(Lira)
Vụt!
Tiếng xé gió vun vút vang lên,Haruto lách mình qua một bên mà né đòn đó,rất nhanh nhưng không thiếu lực,có chút tiến bộ hơn vài phút trước,xem ra cô ta đã tập trung rồi.
<nơi đây không tiện,hãy ra nơi khác>(Haruto)
Với thân thủ mau lẹ,cậu vọt ra ngoài cửa sổ ngay lập tức. Cũng chẳng đợi Haruto đi mới đuổi theo,bước chân Lira canh sát thời điểm Haruto nhảy ra ngoài cũng theo bước mà nhảy ra.

<Ou-samaaaaa,.......mới đó đã đâu rồi?>(Cô gái)
<kệ hắn đi! Hắn là kẻ bí ẩn vậy mà>(Akako)
<đúng như lòi đồn,công chúa của Ou-sama rất hiểu chồng mình>(cô gái)
<là người quản thúc!>(Akako)
<A-chan dối lòng quá>(cô gái)




-
<ngươi chỉ biết chạy!? Hẹn hạ!>(Lira)
Với những nhát chém làm đổ rập cả cây,khu rừng gần trường không biết tự bao giờ đã trở thành chiến địa.
Một kẻ né tránh,một kẻ bám theo tận diệt.
Đơn giản Haruto né vì cậu đang chẳng tập chung,đang ngày lễ hội mà lại gặp nữ nhân cuồng đấu này,coi như hôm nay cậu xui.
Không muốn dây nhiều,cứ né thế này thì đến tối đã hết hội. Và lại một lần phải nói,cô ta đúng là thù dai
<thực tình ta chẳng muốn nói nhiều....>(Haruto)
<????>(Lira)
Chớp mắt,khuôn mặt của Lira đã bị Haruto bóp lấy mà dụi thẳng tay xuống mặt đất. Hai lần như vậy,cô có đủ sức lực để thoát ra hay thêm vào vài phát trét đất đày mặt.
Cuối cùng,cậu cũng chẳng ra tay mạnh,chẳng qua sức Lira còn chịu nhiều được hơn cả thế.
Cậu nắm tóc Lira mà phát ngôn
<ngươi biết vì sao ngươi mãi mãi không thể vượt ta?>(Haruto)
<vì....?>(Lira)
Lira cắn môi mình,cô gượng mà hỏi
<vì ta sinh ra để làm vua! Ta là Vua của lũ các ngươi>(Haruto)
Cô cả kinh,lạnh người!



Còn nữa


Bình luận

Truyện đang đọc