SÁT THỦ TẠI DỊ GIỚI (CUỐN 2): TRỖI DẬY

Kết quả của hai mạng người hi sinh và 10 người bị tàn phế là một cái giá quá đắt để chỉ nghe những lời nhạo báng của hắn.
Trong căn phòng dưỡng thương,tình hình của đám người kia bắt đầu chuyển biến,những kẻ không qua khỏi đều bị xương sườn gãy mà đè vào phổi,không thở được nên đã thiếp vào cõi âm nhanh chóng,còn những kẻ khác? Chân không thể cứu chữa,có những kẻ đã mất đi hoàn toàn khả năng nhận biết,đôi mắt trống rỗng nhìn về hư không.
<họ không xong rồi,tất cả họ sống cũng bằng chết,không thể chữa được>(?)
Một người đàn ông với y phục y sĩ nhưng lại là màu đen lắc đầu mà nói,họ không còn biết trời đâu đất đâu nữa,đều sống một cuộc sống thực vật cả rồi.
<không thể!? Chẳng lẽ hắn ta lại mạnh đến vậy!? >(Trưởng hội)
Izu,trưởng hội thứ 29 của Tử thần hắc hội đang run lên vì giận dữ,tất cả những thành viên thuộc đội trừng phạt 1,tất cả đã coi như là đã chết hết cho dù vẫn còn hơi thở
<tôi không biết cô đã đối mặt với kẻ nào nhưng tôi khuyên chân thành một điều rằng cô không nên đối mặt với hắn lần nữa>(Y sĩ)
Trải qua nhiều năm hành nghề,tâm tư của những kẻ bị cướp đoạt ông hiểu chứ? Nhưng tất cả những kẻ ông cứu đều lao vào con đường báo thù và lần này không còn nằm trên cáng cứu thương hay giường bệnh nữa mà sẽ bị chuyển thẳng vào nhà xác.
<chẳng lẽ cứ ngồi mà nhìn họ đau đớn không nói lên lời?!>(Izu)
<nhưng hãy nhìn xem!? Chỉ với vài đòn mà mọi người đều thực vật và cô bị thương nặng ở mạn sườn? Liệu cô còn có thể đánh bại hắn?>(Y sĩ)
<tôi sẽ tìm cha!>(Izu)
<nhưng cha cô nói rằng không được làm phiền!>(Y sĩ)
<mặc kệ tôi! Nếu là người thì chắc chắn người sẽ có cách>(Izu)
Nói xing,Izu chạy ngay ra khỏi căn phòng đó,để lại người y sĩ đang lắc nhẹ đầu vì sự bồng bột nơi tuổi trẻ của cô.
<thật là......mong cô chủ không sao>(Y sĩ)



_____________
Trải qua các dãy hành lang heo hút tiếng gió rút với những bước tranh kinh dị về tử thần nằm ngnag dọc hành lang,cô nhanh chóng tiến về căn phòng cuối,nơi có chiếc đầu lâu treo phía ngoài và gõ cửa
<ai đó? Ta đã nói rằng không được làm phiền ta?>(Zura)
Zura-chủ nhân đời trước của Tử thần hắc hội nay đang trong thời gian tu luyện,không ra khỏi phòng và ông ta đã dặn tất cả không đươc làm phiền,nay lại có kẻ dám coi lời ông như ngọn gió thoảng?
<thưa người,là con >(Izu)
<ta đã nói rằng trong mấy tháng này không được làm phiền,con không nghe?>(Zura)
<xin lỗi cha vì sự bất tiện này nhưng con có chuyện gấp cần báo>(Izu)
Chuyện gấp? Tử thần hắc hội làm theo những quy định của trời,vạn vật,nay lại có biến? Không biết là biến gì? Chỉ mới nghe những lời Izu nói là ông cảm thấy có chuyện gì đó chẳng lành
<con hãy nói>(Zura)
<thưa cha,khi nãy con nhận được tin rằng có kẻ đã cố tình cứu người được sắp đặt bị chết.....>(Izu)
<con cứ nói tiếp! Ta vẫn đang nghe thôi>(Zura)
<nhưng khi con tới nơi,mọi người đã bị hắn đánh cho không còn biết cảm giác đau đớn và hắn đã giết hai người của hội
*rầm!
Tiếng đập bàn cực mạnh vang lên,chiếc bàn bằng gỗ quý bị Zura đập nát

<thật không thể tha thứ! Không cần biết hắn là ai! Thần thánh phương nào nhưng hắn đang chống lại chúng ta cũng như hắn đang chống lại thần linh!>(Zura)
Mọi chuyện đã theo đúng kế hoạch,Izu mừng thầm vì sự nổi giận của cha mình,sớm thôi! Sức mạnh của cô sẽ ngang bằng với hắn,giờ thì chỉ cần ngỏ chút lời quyết đoán là cô sẽ có báu vật.
<vậy thưa cha.....cha có thể đưa con "thuẫn vương ngọc"?>(Izu)
<thứ đó con không thể lĩnh hội được,dù có sử dụng được đi chăng nữa thì nó cũng sẽ rút cạn sinh mệnh của con thôi! Ta chưa huỷ nó là vì ông cha đã truyền lại rằng đây là thứ cần bảo tồn nếu không nó đã sớm tan nát rồi>(Zura)
<nhưng chẳng lẽ con cứ ngồi đó mà nhớ lại cái cách chúng hạ sát những thành viên tàn bạo?>(Izu)
<Izu,con lớn rồi.....con nên cân nhắc giữa sức mạnh và tham vọng nắm giữ sức mạnh,ngay từ đầu "thuẫn vương ngọc" đã không dành cho chúng ta.....>(Zura)
<con đã lớn! Và con có quyền được lựa chọn! Chẳng phải cha đã từng nói?!>(Izu)
<đúng là vậy....nhưng.......>(Zura)
<vì thế nên lựa chọn của con sẽ là "Thuẫn vương ngọc"!>(Izu)
Ông không còn gì để mà nói,bản tỉnh ương ngạnh của cô y hết như mẹ cô khi còn sống,ông nên nói rằng thứ luôn rút sinh khí của người sử dụng đó chính là linh hồn của những tà ma đã được chuyển hoá thành dạng ngọc,và chuyển những tà niệm thành sức mạnh?
Ông không còn cách nào khác,có lẽ Izu sẽ tự lượng sức mình,còn nếu cô sử dụng mà bị hút linh vào trong viên đá,đó chính là hệ quả của nhũng việc làm thiếu suy nghĩ. Ông sẽ không cho Izu thứ gì ngoài sự hiểu biết và suy nghĩ,ông sẽ đưa viên ngọc cho cô.
Moẻ hé cửa,ông thò tay ra và đưa ra trước mặt Izu một viên đá nửa đen-trắng cùng với hoạ tiết ánh trăng đứt vỡ trên đó,cô nhận lấy và cảm ơn cha cô.
<con cảm ơn cha!>(Izu)
<nếu con sử dụng,hãy nhớ về những lời ta nói khi nãy?>(Zura)
<con biết rồi>(Izu)

Nắm chắc viên ngọc trong tay,cô chạy về phía đại sảnh.
<tất cả chú ý! Hãy tìm cho ra kẻ đã đả thương đoàn 1,nếu tìn thấy! Hãy báo ngay lập tức>(Izu)
<rõ!>(tất cả)
Cô đắc ý cười mỉm.

Kẻ chết sẽ chết mà kẻ sống trước kẻ khác đã chết lại càng phải chết.

__________________
Lờ mờ mở mắt ra một cách mệt mỏi,Mei nhìn thấy một trần nhà màu trắng quen thuộc,có lẽ cô đã lên thiên đàng chờ đợi xét sử.
Cứ nghĩ là như vậy đến khi cô liếc sang bên cạnh,một cô gái với mái tóc màu vang đang ngủ gật cạnh giường cô. Đây không phải là phòng của Haruto? Những kí ức lờ mờ trước khi cô nhìn thấy khuôn mặt cậu lần cuối vẫn còn hiện rõ,điển hình là chiếc áo của cô có một lỗ hổng với những vết máu loang ra một vùng .
Nghĩa là......cô đã được cứu sống?
Tỏng những kí ức thổn thức đầy nghẹn ngào ,người con gái kia-Lumia đã tỉnh giấc trước tiếng sột soạt của chăn,quần áo.
<bạn đã tỉnh dậy!?>(Lumia)
Cô ngạc nhiên nói,thực tình thì khi thấy Haruto bế trên tay Mei trở về với những vết máu trên áo,mọi người đã rất hoảng hốt nhưng may sao,cô đã được cứu bằng hồi sinh thuật.
<để mình đi gọi mọi người>(Lumia)
<đợi chút! Trước đó mình có thể hỏi vì sao mình còn sống không?>(Mei)
Quả thực muốn trả lời câu hỏi này thì quá khó khăn bởi cô cũng chẳng biết nhiều về hồi sinh thuật,chỉ biết rằng nó có thể hồi,tái tạo lại bộ phận đã mất kể cả não bộ mà con người hoặc sinh vật nào đó trở lại nguyên trạng ban đầu thôi. Có vài lần thấy Haruto dùng cứu người nên mới biết.
<điều này mình cũng không rõ! Bạn chỉ cần biết rằng Haruto đã cứu bạn bằng một phép màu?>(Lumia)

Câu trả lời mơ hồ khiến Mei không hết lo lắng,bồn chồn mà còn làm cho cô cảm thấy lo lắng hơn.
Cô ngồi trên giường mà nghĩ tới việc làm sao để làm sao để nhìn mặt Haruto lần nữa?
Nhưng có một điều mà Haruto đã tính trước với nhiệm vụ phải đi dọn rác
<Haruto đã đi đâu rồi?>(Mei)
<em ấy đã rời đi lúc nào rồi>(Lumia)
Trong lòng Mei và mọi người nổi lên một ý nghĩ chẳng lành. Chẳng tự nhiên mà cậu dời đi đâu bao giờ,phải chăng? Cậu đang đối mặt với điều gì?


Riêng cậu? Cậu biết trước rằng cái Tử thần gì gì hội sẽ phái người đi tìm tung tích của cậu một lần nữa? Bản thân cậu cũng muốn ăn đủ thì trả đủ,vậy nên cậu nhong nhong ngoài đường mà để cho bọn mồi câu bắt được cá,cứ cho chúng vui vẻ một lúc đi rồi cậu sẽ làm cho chúng có chân mà không thể đi,có mắt mà không  hể thấy ánh sáng nữa.
Đứng trong khu vực trọng tải thi công dở,cậu nói vang vọng hết cả các tầng của toà nhà
<cứ ra hết đi! Ta biết sớm muộn gì các ngươi cũng tới!>(Haruto)
Hàng chục ngườ bắt đầu hiện ra,với giáo kiếm chĩa thẳng vào cậu.
Bên kia xông lên cũng là lúc mở đầu cuộc chiến giữa một bên là kẻ nắm giữ,là chủ nhân của sức mạnh tối thượng,một bên là một kẻ tham vọng đên mức ngu muội làm nô lệ cho sức mạnh.


________________
Còn nữa


Bình luận

Truyện đang đọc