SÁT THỦ TẠI DỊ GIỚI (CUỐN 2): TRỖI DẬY

Sau chuyện tối qua,giờ đây Haruto đang có một giấc ngủ "không thể ngon hơn" trên ghế sofa của mình. Phòng cậu đã có mọi người dùng,mặc dù không rộng lắm nhưng thừa chỗ cho cả hội ở mà không cần lo lắng.
Ngủ hay không thì đối với cậu cũng chẳng quan trọng,đơn giản rằng thời gian đã thay đổi so với hàng ngàn năm trước,sự trôi cực nhanh nên cậu chỉ nhắm mắt lại tưởng chừng như vài giây thì tiếng chim đã báo rằng bình minh ló rạng đông,một điều tẻ nhạt! Mà nếu có ngủ được thì cũng phải đề phòng chuyện bất chắc xảy ra,nên nửa tỉnh nửa mộng.
*reng! Reng!
Chiếc điện thoại rung lên bên cạnh Haruto,cậu mở từ từ mở mắt và với lấy chiếc điện thoại,chẳng ai chủ động mấy khi gọi cho cậu nhiều,cho nên không biết ai đã làm phiền vào buổi sáng sớm này.
<Juko? Gọi có chuyện gì thế nhỉ?>(Haruto)
Sau vài giây khó hiểu,cậu mới bắt máy lên và hỏi với chút khó chịu
<Haruto-chan! Cậu vẫn ở đó chứ?>(Juko)
<tôi không nơi đây thì ai bắt máy? Mà cô gọi tôi có việc?>(Haruto)
<à thì .......có chút việc ấy mà.....>(Haruto)
<cứ nói ! Đầu cần phải úp mở vô điều như thế?>(Haruto)
Từ đầu dây bên kia không nghe thấy giọng Juko nữa,có vẻ cô đang bối rối
<thì là tớ sắp biểu diễn ở Đại hội âm quang tại  ****,cậu có thể tới xem được không?>(Juko)

Tưởng gì chứ? Có mỗi chuyện đấy cũng phải úp mở,chi rằng cứ nói luôn là muốn cậu tới đó để xem cô gái này biểu diễn,có vậy thôi mà dài dòng lúng túng.
Mà kể ra thì nó hơi xa ,chỉ xa đối với con người thôi ? Chứ cậu chỉ cần phi vài giây là đến được nơi.
Nhưng giờ ở nhà thì cứ nằm ườn cũng chán,còn về việc Mia có ám hại mọi người khi cậu đi vắng hay không thì chắc nịch một điều rằng cô ta không có gan mà ra tay sớm nữa,bỏi rằng Lightning đã thành một thứ để hiến tế,nhưng cẩn thận lợi mình không thiệt mình! Cậu sẽ đưa họ đi cùng vậy!
<cũng được,tôi sẽ tới đó ngay>(Haruto)
<thật sao!? May quá! Tớ cứ tưởng rằng cậu sẽ từ chối chứ?>(Juko)
<còn nếu tôi nói rằng có việc bận không đi thì sao?>(Haruto)
<điều đó.....có lẽ là tớ sẽ buồn lắm>(Juko)
Từ từ giọng cô bé dần bé dần rồi ngắt hẳn.
<rồi! Tôi nói là sẽ làm,không phải lo đâu>(Haruto)
<vậy nhé!? Tớ phải chuẩn bị gặp mặt fan đã! Tớ mong chờ lắm lắm luôn đó>(Juko)
Ròi cô cụp máy,để lại Haruto vẫn cầm cái điện thoại mà thở dài,nhận lời này thì hại hay lợi,nên vui hay buồn buồn nữa? Cảm giác nặc nức mùi rắc rối mà thôi lâu ra ngoài chút cho mở tầm mắt ra.
<đành chịu vậy? Thế giới đã xoay chuyển và thay đổi,mình vừa mang kí ức của niên đại này với mang cả kí ức thời trước nên cái thứ đó tò mò cũng dễ hiểu>(Haruto)
Nhưng đối với cậu thì cũng có chút hứng thù vì khi trước cậu còn chẳng có thời gian mà đi ra ngoài thăm thú,tham dự vào những điều giải trí,cùng lắm vài cuốn manga lấy tiền của team mà mua được.
Cậu mỉm cười nhẹ khi nhớ lại cái kí ức đó,thật trẻ con và hoài niệm,hoàn toán khác với cậu bây giờ,nửa năm trước được triệu hồi tới dị giới một cách khó hiểu và rồi thân phần dần vén màn theo từng ngày,giờ đây cậu đã cảm rằng mình đã rất rất khác so với nửa năm trước.
Trong suy nghĩ đó,cậu đã tới trước cửa phòng mọi người và rồi vang lên tiếng gõ cửa rồi cảnh cửa mở nhè nhẹ
<waaaaa~~ anh dậy rồi? Bình thường giờ này anh còn đang ở trên giường mà?>(Lucia)
Cậu để ý bên trong,tất cả đã thức dậy rồi,Lucia là người dậy cuối cùng,trên miệng vẫn còn chút dãi,thật dễ thương nhưng cậu đã bắt đầu có đề kháng với những cảnh như thế này.
<coi kia,nước dãi chảy hết ra rồi,mau lau đi>(Haruto)
Cô bắn mình đỏ mặt rồi lấy tay quệt vội đi.
<Cô hãy nói với mọi người rằng chúng ta sẽ tới Đại hội âm quang,chỗ đó cách đây khá xa nên tôi sẽ tới trước và mọi người sẽ dịch chuyển tới sau nhé?>(Haruto)

<Đại hội âm quang sao!? Chị cũng muốn đi!>(Mei,Lesta)
Có vẻ tất cả đang rất hào hứng,cậu thì khác,cậu bình thản mà bỏ lại sau lưng sự hưng phấn đó ......
<khởi hành thôi>(Haruto)
Không lên lớp cũng chẳng sao,nhờ Akako chống chế hộ là êm xuôi ngay.
Cậu bước ra ban công rồi phi vụt đi,để lại phía sau ánh quang màu đen cắt đôi trời.


______________
Chỉ với vỏn vẹn vài giây,cậu đã có mặt tại nơi tổ chức Đại hội quang âm,đáng ra mới là sáng sớm thì phải thưa thớt và ít người nhưng nơi đây đã sớm tràn nhập sự náo nhiệt của các cổ khán giả,giờ mới nhớ! Juko nói rằng gặp mặt fan,thao nào đông thế này?
Hàng nguòi dài dằng dặc đợi chờ để được bắt tay và tặng quà cho Juko cũng phải ngót tới trăm ngàn người,thế mới biết độ nổi của cô anh hùng này.
Cậu lại thở dài và bắt đầu di chuyển,vì sao ư? Ở đây đâu có gì khiến cậu hứng thú? Chỉ có một thứ làm cậu khó chịu đó là những cái camera lúc nào cũng ánh vào người cậu,không xoay ổ trục của nó ra nơi khác và thứ còn tê hơn đó là những chiếc flycam liên tục di chuyển để thu ảnh cậu.
May rằng cậu đáp ở khu công viên cách đó khá xa nên không thể ghi lại cách cậu đáp xuống nhưng kẻ nào đang theo dõi cậu?
Nhin cứ như là flycam để thu lại cảnh lưu diễn nhưng chủ ý của nó lại là để theo dõi cậu,đúng thật là....kẻ nào mà ngu thế?
Cậu lẩm bẩm
<ta không muốn những kẻ theo đuôi>(Haruto)

Cậu vẩy nhẹ tay,xung lực từ đó hất ra làm nổ tan ống kính của những chiếc flycam đang bay rồi rụng xuống,nổ tan tành thành và bốc mùi nhựa kinh khủng nồng nặc,kể cả những chiếc camera cũng chịu chung mà phát nổ.
Mỉm cười,cậu cất bước,để lại sự hoang mang cho những nhân viên.


_____________
<đã mất tín hiệu hết rồi!?>(Tazaki)
Tazaki hét lên giận dữ,bố hắn là người cung nơi để Juko có thể lưu diễn nhưng hắn ta có chủ ý.
Một lần thấy Juko đang ngắm nghiền bức ảnh của Haruto nên hắn nổi lòng ghen ghét,biết chắc rằng Haruto sẽ tới theo lời Juko nói vì vậy hắn đã lập mưu để theo dõi và lám xấu mặt kẻ kia trước bản thiên hạ nhưng nhờ đâu tất cả các công cụ đều phát nổ ngay tức khắc.
Hắn giận dữ đập bàn.
<tên khốn! Tên như mày có gì mà Juko để mắt tới!?>(Tazaki)
Hắn vứt tất cả bộ điều khiển mà hét lên đầy dữ tơn.


Bình luận

Truyện đang đọc