THÁI CỔ THẦN VƯƠNG

Sắc trời cũng nhá nhem. Trên long ỷ được tạo ra từ thanh long ngọc, Sở Thiên Kiêu nhìn thoáng qua sắc trời, lập tức mở miệng nói:

- Trời không còn sớm nữa, buổi tiệc hôm nay đến đây thôi, ngày mai Quân Lâm Yến sẽ càng thêm đặc sắc.

Vừa nói xong thì Sở Thiên kiêu đã đứng dậy, mặc dù tuổi không lớn, nhưng lại khá già dặn.

Người của hoàng thất, lớn lên trong quyền mưu, đương nhiên sẽ có vẻ thành thục hơn người cùng lứa tuổi rồi.

Lời nói của Sở Thiên Kiêu vừa dứt thì người của các thế lực lẫn gia tộc lớn đều đứng dậy, cùng nâng chén kính Sở Thiên Kiêu. Hai bên cùng uống cạn chén rượu thì Sở Thiên Kiêu lập tức rời khỏi bữa tiệc, cười nói với người bên cạnh.

Tần Vấn Thiên nhìn Sở Thiên Kiêu rời đi, hắn ẩn ẩn phát hiện, lúc Sở Thiên Kiêu bước đi thì hình như đi sau người trước mặt Lạc Thiên Thu nửa bước. Có lẽ người thường sẽ không chú ý đến những biến hoá trên buổi tiệc năm nay, nhưng bởi vì biết được người bên cạnh Lạc Thiên Thu là ai nên Tần Vấn Thiên khá chú ý chuyện này.

Cửu Huyền cung là quái vật lớn đằng sau mười quốc gia như nước Sở và nước Tuyết Vân. Mặc dù chỉ có vài người trong đó đến nước Sở thôi, nhưng địa vị của bọn họ đủ để sánh vai với quân vương tương lai của nước Sở rồi. Cho nên Sở Thiên Kiêu không dám đắc tội với bọn họ.

Đương nhiên Tần Vấn Thiên biết rõ vì sao Cửu Huyền cung lại có sức ảnh hướng mạnh mẽ đến bậc này. Một tông môn có thể áp đảo cả hoàng thất, thậm chí là cả một quốc gia, đơn giản chỉ vì họ có thực lực mà thôi.

Võ tu càng lên cao thì thực lực cũng càng đáng sợ hơn, mức chênh lệch so với người có cảnh giới thấp càng lớn. Vì thế, tại nước Sở có khá nhiều cường giả Nguyên Phủ cảnh, vô số người bước vào Luyện Thể cảnh, Luân Mạch cảnh nhưng lại rất ít người vượt qua được ranh giới Nguyên Phủ này.

Còn về phần những cường giả có thể bước vào Thiên Cương cảnh thì đã rời khỏi nước Sở cả rồi. Vì nước Sở quá nhỏ, không chứa nổi nọ. Bọn họ một là gia nhập vào Cửu Huyền cung, hai là gia nhập các thế lực lớn khác tương tự Cửu Huyền cung.

- Ngươi đang nghĩ gì thế?

Không biết từ khi nào thì Mục Nhu đã xuất hiện bên cạnh Tần Vấn Thiên. Cô thấy Tần Vấn Thiên vẫn nhìn chằm chằm về phía trước thì mỉm cười hỏi.

- Không có gì, xem ra tâm trạng của cô rất tốt nhỉ.

Tần Vấn Thiên nở nụ cười ấm áp với Mục Nhu.

- Chuyện này phải cảm ơn ngươi. Ta vừa mới biết, thì ra Công Dương tiền bối lại là một nhân vật không hề tầm thường chút nào. Nhiều năm trước đã từng đoạt được hạng nhất trong Quân Lâm yến. Hiện tại lại có thành tựu cực cao trong lĩnh vực thần văn nữa. Nhờ có bức họa quyển của ngươi mà ta có được lời hứa từ Công Dương tiền bối, ngươi đã giúp ta một việc lớn rồi đấy.

Mục Nhu dịu dàng nói, mặc dù câu sau không giải thích rõ ràng, nhưng Tần Vấn Thiên vẫn có thể đoán được.

- Đó là quà sinh nhật của cô, không cần đế ý đến nó làm gì. Bằng không thì cô không xem ta là bạn rồi.

Tần Vấn Thiên cố ý nói vậy khiến cho Mục Nhu chớp mắt, hàng mi rung động càng tăng vẻ đẹp của cô lên. Dường như người này có thể làm cho người khác cảm thấy ấm áp.

- Vậy còn sinh nhật của ta thì sao, có phải cũng nên tặng quà cho ta không?

Lúc này lại có một giọng nói dễ nghe vang lên. Khi Tần Vấn Thiên quay đầu lại thì lập tức nhìn thấy Mạc Khuynh Thành.

Thiếu nữ xinh cười nhẹ, tựa như ánh mặt trời ấm áp chiếu thẳng vào tim bao người.

- Vậy cô muốn cái gì nào?

Tần Vấn Thiên cười hỏi.

- Ta phải suy nghĩ thật kỹ đã, không thể lãng phí món quà do đại sư đã khắc họa thần văn cấp ba làm ra mới được.

Mạc Khuynh Thành tỏ vẻ tự hỏi, trông có vẻ đáng yêu cực kỳ.

Đám người ở xa còn chưa tản đi nhìn thấy hình ảnh bên này đều đố kị với Tần Vấn Thiên. Người này có diễm phúc lớn thật đấy, được mỹ nữ vây xung quanh thế kia.

Nhược Hoan, Tần Dao, Mục Nhu đều cực kỳ xinh đẹp, còn có mỹ nữ số một của nước Sở là Mạc Khuynh Thành. Đãi ngộ của Tần Vấn Thiên thật khiến người khác ghen tị vô cùng.

- Cô cũng đừng làm khó ta quá.

Tần Vấn Thiên nhìn thấy vẻ mặt Mạc Khuynh Thành như thế thì nhún vai nói.

- Ngươi cứ yên tâm đi. Giờ cho ngươi nợ trước vậy, ngươi đừng có quên đấy.

Mạc Khuynh Thành mỉm cười rồi nói tiếp:

- Ngày mai tiếp tục cố gắng lên nhé, ta trông chờ biểu hiện của ngươi lắm đấy.

Mạc Khuynh Thành nói xong thì mỉm cười rời đi. Mục Nhu đứng bên cạnh nhìn theo bóng lưng đang xa dần cô, trong lòng bỗng sinh ra cảm xúc khác lạ. Lúc đứng chung một chỗ với cô ấy, cho dù dung mạo của cô có đẹp đến mấy cũng trở nên mờ nhạt làm nền mà thôi.

Bạch Thu Tuyết đứng trên đài nhìn về phía thiếu niên ở đằng xa với vẻ mặt phức tạp.

Người thiếu niên kia từng có hôn ước với cô, nhưng lại bị cô xem thường. Thế mà, hôm nay hắn được nhiều thiếu nữ xinh đẹp hơn cô vây quanh. Chỉ bằng thiên phú với thực lực của hắn thì tương lai sẽ càng bỏ xa cô hơn.

Đêm đó ở ngoài cửa Bạch phủ, thiếu niên dùng giọng điệu cứng rắn nói ra, mà những lời đó dường như đang trở thành sự thật rồi.

- Thu Tuyết, chúng ta đi thôi.

Bạch Thanh Tùng đứng bên cạnh lên tiếng, Bạch Thu Tuyết nhẹ nhàng gật đầu rồi theo phụ thân cùng nhau rời khỏi đây.

Nhiều người đã tản đi, chuẩn bị tìm chỗ ở gần đây để nghỉ ngơi một đêm, nhưng cũng còn rất nhiều người ở lại. Họ có ý muốn ở đây đêm nay chờ Quân Lâm yến ngày mai tiếp tục tổ chức.

- Lão đại có muốn dạo chơi xung quanh không?

Phàm Nhạc híp mắt hỏi Tần Vấn Thiên:

- Hình như tỷ lệ lão đại có thể đoạt hạng nhất mà phường Thiên Diệu đưa ra là một trên bốn trăm đó. Hay là chúng ta đi đặt cược vài viên Tinh Vẫn thạch đi. Mặc dù cơ hội không cao nhưng biết đâu vận khí lại tốt đến nghịch thiên luôn thì sao?

- Tỷ lệ cược lớn như vậy hả?

Tần Vấn Thiên giật mình hỏi, xem ra phường Thiên Diệu cũng không xem trọng hắn lắm. Có điều cũng khó trách họ được, có một đám cường giả như Lạc Thiên Thu, Tư Không Minh Nguyệt thì hắn khó mà giành được hạng nhất thật. Hôm nay hắn đứng trên chiến đài tham gia Quân Lâm yến cũng vì muốn giành hạng nhất đấy thôi. Đây là ý chí của hắn, nhưng Tần Vấn Thiên cũng không dám nói hắn nhất định đoạt được hạng nhất đâu.

- Bọn họ đang xem thường ngươi đấy.

Mập mạp nhún vai nói, hình như cố ý muốn kích động Tần Vấn Thiên.

Tần Vấn Thiên nhìn Phàm Nhạc nói:

- Ngươi đi chơi một mình đi, ta đi củng cố tu vi đã.

Tần Vấn Thiên vừa dứt lời thì chào hỏi mọi người xung quanh một tiếng rồi cưỡi Tiểu Hỗn Đản rời khỏi đó như một cơn gió lốc màu trắng.

Hoàng thành, Trúc Lâm Tiểu Ốc.

Ngôi nhà nhỏ này tựa lưng vào tựa một ngọn núi của Hắc Ám Sâm Lâm, còn có một con sông chảy qua. Lúc này, một bóng người mái tóc bạc phơ đang cầm cần câu ngồi trên bờ sông câu cá. Tiếng nước chảy rì rào khiến người ta có cảm giác yên tĩnh vô cùng.

- Sao hôm nay lại rảnh rỗi chạy đến đây thế?

Lão nhân thấp giọng hỏi, có thể thấy hắn đã biết Tần Vấn Thiên ở đằng sau rồi.

- Lúc Quân Lâm yến vừa kết thúc thì ta lập tức chạy đến đây thăm tiền bối.

Tần Vấn Thiên đi đến bên cạnh Công Dương Hoằng ngồi xuống. Chuyện lần trước khiến tóc của Công Dương Hoằng chỉ trong một đêm đã bạc đi rất nhiều khiến hắn hơi lo lắng. Dù sao tình trạng của Công Dương Hoằng lúc ấy khá tệ.

- Ngươi thật có lòng.

Công Dương Hoằng cười nói, trong mắt lộ ra một tia vui vẻ. Hôm nay trông hắn già hơn hẳn so với lần đầu tiên gặp Tần Vấn Thiên ở học viện Hoàng Gia nữa.

- Quân Lâm yến là chuyện trọng đại nhất của nước Sở. Ngươi nên tranh thủ tu luyện thì hơn. Nếu như có thể tiến vào chín hạng đầu thì sẽ được ban thưởng. Còn nếu như giành được hạng nhất thì ngươi có thể bước vào tầng thứ bảy của Thiên Tinh các trong học viện Đế Tinh đấy.

Công Dương Hoằng nói một cách thản nhiên. Mặc dù lâu lắm rồi hắn không còn để ý mấy thứ này nữa nhưng dù sao thời trẻ hắn cũng từng tung hoành ở hoàng thành nước Sở, cho nên biết khá nhiều chuyện.

- Đêm nay ta tu luyện ở chỗ của tiền bối cũng không muộn mà.

Tần Vấn Thiên cười nói:

- Lần trước tiền bối có nói với ta, nếu đã thích ai thì nhất định không được bỏ qua. Cho nên ta nghĩ rằng, lúc trước tiền bối hẳn đã hối tiếc về chuyện đó. Nếu đã hối hận tại sao lại không bù đắp?

- Bù đắp à, làm sao mà bù đắp được nữa.

Công Dương Hoằng lắc đầu nói

- Tiền bối chưa thử sao biết không được. Huống chi dù không bù đắp được nhưng lẽ nào tiền bối cũng không muốn thử sao? Điều đó hình như không phù hợp mấy cùng với lời nói của tiền bối. Tiền bối bảo ta không nên bỏ lỡ, chẳng phải không muốn ta phải nuối tiếc hay sao?

Tần Vấn Thiên cười nói.

Công Dương Hoằng quay sang nhìn Tần Vấn Thiên thì nhìn thấy khuôn mặt cười tươi của hắn. Trong lòng run lên.

Lúc trước, Công Dương Hoằng cũng từng là một thiếu niên phấn chấn giống Tần Vấn Thiên vậy, nhưng mà hiện tại hắn chẳng khác gì một người đã chết cả.

Năm tháng đúng là thứ tàn nhẫn nhất trên đời

Tần Vấn Thiên dời tầm mắt nhìn qua, nở nụ cười tươi rói có phần chói mắt, hắn nói với Công Dương Hoằng:

- Có phải tiền bối đang nghĩ rằng nếu mình quay lại thời niên thiếu, nhất định sẽ không phụ đời này hay không. Thật ra, người tu võ đạo, chỉ cần tu vi mạnh mẽ thì có thể cải lão hoàn đồng mà. Với thực lực hiện tại của tiền bối ở tuổi này cũng không già lắm,. Nếu tiền bối cảm thấy đã bỏ lỡ thời gian tốt nhất, như vậy chắc chắn sang năm cũng sẽ cảm thán bản thân đã bỏ qua ngày hôm nay, chẳng khác gì khi xưa.

Tần Vấn Thiên vừa nói vừa nhìn về phía ngọn núi hùng vĩ đằng kia, hắn thấp giọng nói:

- Bao nhiêu người hoài niệm hối hận thời gian đã mất đi, song chẳng có mấy ai muốn thay đổi nó cả. Nếu muốn thay đổi sao không nắm chặt hiện tại, quá khứ đã qua, tương lai chưa đến, hãy sống vì hiện tại đi.

- Quá khứ đã qua, tương lai chưa đến, hãy sống vì hiện tại.

Lời nói của Tần Vấn Thiên khiến trong lòng Công Dương Hoằng rúng động, sao một thiếu niên lại có thể nói ra những lời như thế này cơ chứ.

Bầu không khí bỗng trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng nước chảy rì rào, không gian có phần dịu đi.

- Cuối cùng ta vẫn không bằng một thiếu niên mà.

Công Dương Hoằng cảm thán một tiếng rồi đứng dậy bước vào nhà. Trong lòng hắn tựa hồ đang giãy giụa kịch liệt.

Đã bỏ lỡ rồi, liệu hiện tại có thể bù đắp lại sao?

Quá khứ đó Tần Vấn Thiên không có mặt, khúc mắc của Công Dương Hoằng còn cần chính bản thân hắn tự cởi bỏ. Thứ hắn cảm nhận được chính là Công Dương Hoằng có được tu vi cường đại, được biết bao người hâm mộ. Tại sao không quý trọng những gì mình có được hôm nay, đi làm điều mình muốn làm, đền bù lại những tiếc nuối của mình, mặc dù gặp được thất bại cũng có thể cố gắng vượt qua thôi.

Tần Vấn Thiên lấy vài viên Tinh Vẫn thạch ra từ nhẫn thần văn. Sau đó hắn nhắm mắt lại, ngồi đấy bắt đầu tu luyện, trong nháy mắt hắn đã đi vào trong mộng cảnh.

Ánh sáng ngôi sao vây quanh cơ thể hắn. Khi trời dần tối, ánh sáng của các vì sao vẫn rực rỡ như cũ, từng tia sáng rơi xuống người thiếu niên kia. Dòng sông vẫn rì rào chảy, mà Công Dương Hoằng ngồi trên mái nhà đắm chìm trong ánh sao rồi lại nhìn về phía thiếu niên bên bờ sông kia. Trên mặt hiện lên nụ cười bình thản.

Thiếu niên kia còn xuất sắc hơn hắn hồi xưa, hỏi sao người khác lại thích hắn cơ chứ.

- Sau khi Quân Lâm yến kết thúc, ta sẽ rời khỏi nơi này. Xem hiện tại ngươi có thể quân lâm thiên hạ được hay không.

Công Dương Hoằng mỉm cười nói, trong tim hắn dường như có một tia sáng. Hiện giờ, hắn tựa như đã buông bỏ hết mọi thứ, cho nên toàn thân nhẹ nhõm vô cùng!

Bình luận

Truyện đang đọc