THÁI CỔ THẦN VƯƠNG

Tần Vấn Thiên nhìn Mộ Phong rời đi. Người này trong nhà xảy ra biến cố đau thương, gặp phải tai bay vạ gió như thế, sợ rằng là từ nay về sau tính cách cũng sẽ hoàn toàn thay đổi.

Thế nhưng lòng người này lại càng trở nên cứng cỏi, độc khí đáng sợ như vậy mà vẫn không thể giết chết hắn. Ngược lại còn từ trong sự kích thích mà cân bằng, cứng rắn chống chọi, chấp niệm muốn báo thù kiên định làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.

Đưa mắt nhìn lại, Tần Vấn Thiên nhìn về phía Thư Nguyễn Ngọc, cười với nàng hỏi:

- Bị Dương Phàm bỏ rồi sao?

Thư Nguyễn Ngọc nghe hắn hỏi thế chân mày chợt nhíu lại, nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, cắn răng nói:

- Là ta chủ động đưa ra lời chia tay!

Tần Vấn Thiên cười gượng, xem ra hắn đã đoán trúng, các thế lực lớn đều chú trọng danh tiếng. Mặc dù hắn không làm bất cứ chuyện gì với Thư Nguyễn Ngọc, nàng vẫn còn trong trắng nhưng quả thật đã bị Tần Vấn Thiên hắn bắt làm con tin trong một thời gian ngắn, khó tránh khỏi bị người khác lên án, vì vậy mà sinh ra khoảng cách, dẫn đến chia tay.

- Ngày xưa là ngươi cậy mạnh muốn giết ta, phe ta mới bắt ngươi, chuyện này đến đây chấm dứt. Nếu ngươi vẫn cứ dây dưa thì sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngươi như lần trước đâu.

Tần Vấn Thiên hờ hững nói rõ, Phàm Nhạc bên cạnh nhìn chằm chằm Thư Nguyễn Ngọc lộ ra nụ cười đê tiện:

- Cẩn thận nhé, coi chừng ta bắt ngươi để làm ấm giường đó.

Thư Nguyễn Ngọc cắn chặt môi, liếc mắt nhìn chằm chằm tên mập đáng chết kia, im lặng trong chốc lát, rốt cuộc cũng đành không cam lòng mà xoay người rời đi.

Tần Vấn Thiên không để ý đến Thư Nguyễn Ngọc nữa, hắn chậm rãi đi tới phía trước, đi tới ngoài cửa chính của hoàng triều Đại Hạ cổ, đối diện với hoàng cung cổ xưa này.

Phía trước, chín mươi chín bậc thang đá ngọc Thanh Long lát thành một con đường cổ kính, vô cùng uy nghiêm. Phía trên bậc thang có chín mặt trống khổng lồ, vào lúc bắt đầu tế bái cần gióng trống. Trống vang chín lần mới có tư cách làm lễ bái hoàng triều cổ, giống như là thông báo với trời đất về lần xâm nhập này.

Dọc theo hai bên bậc thang đá ngọc Thanh Long cũng có đường đi. Những con đường kia lại mở rộng thành nhiều nhánh đường nhỏ, có thể đi thông lên trên, song song với con đường lớn. Đây là đường mà chỉ có ba mươi sáu đại thế lực cấp độ bá chủ mới có tư cách đi qua. Còn có một con đường khác nữa có thể đi thẳng lên để quan sát bầu trời.

Nghe đồn rằng hai con đường này là đường lên trời, từng được chuẩn bị cho những người hiển hách của Đại Hạ như Vương tộc, Công tộc, người cầm đầu quân đội Đại Hạ…

Hôm nay, lúc các thanh niên tài tuấn tranh giành Thiên Mệnh bảng, hai con đường này chính là chỗ dành cho người xem.

Bước lên bậc thang, gióng trống, bái tế, tranh Thiên Mệnh, bao nhiêu nhân vật phong lưu thành tựu, bao nhiêu anh kiệt bỏ mình.

Con đường này cực kỳ tàn khốc, một đoàn người triều thánh nhưng người cuối cùng có thể tranh giành Thiên Mệnh cũng chỉ có ba trăm sáu mươi người, tất cả là vì Thiên Mệnh bảng.

Thiên Mệnh Bảng ba trăm sáu mươi người nhưng chỉ có ba mươi sáu người mới thật sự là thiên kiêu của Đại Hạ.

Đoạn đường này sẽ khiến không biết bao nhiêu hào kiệt ngã xuống.

Tần Vấn Thiên đứng ở đó, nhìn về phía con đường trước mặt.

Đại Hạ bát ngát, anh kiệt nhiều vô số kể, đều vì Thiên Mệnh mà đến, mỗi người đều đã phấn đấu nhiều năm, đã trải qua không biết bao nhiêu khó khăn trắc trở. Bọn họ đều mơ ước được danh chấn Đại Hạ, được ngắm nhìn thiên hạ.

Hắn không biết mình sẽ gặp phải đối thủ mạnh đến mức nào, cũng không biết mình sẽ gặp phải nguy cơ gì nhưng hắn hiểu được, lần này ý chí bất diệt, sự quyết tâm từ trước tới nay đều không thay đổi.

Trong trận chiến này, hắn cần đoạt lấy một trong ba vị trí đầu trong Thiên Mệnh bảng để nắm thư viện Bạch Lộc trong tay, có thế hắn mới có cơ hội đặt chân vào Đại Hạ.

Trong trận chiến này, hắn cần đánh bại Trảm Trần thì mới có tư cách đứng cùng với Mạc Khuynh Thành.

Trong trận chiến này, hắn cần để cho Đại Hạ này biết đến sự tồn tại của hắn.

Nhắm mắt lại, Tần Vấn Thiên như đã nhập định, quên đi tất cả, gió nhẹ lướt qua tai, âm thanh không gian mênh mông vô tận phiêu lãng lọt vào trong tai.

Ở một không gian nào đó, một lão giả đang nhìn thanh niên bên cạnh dặn dò:

- Hài nhi, thiên tư của ngươi xuất chúng, tu hành nhiều năm, trận chiến này chính là lúc khiến ngươi nổi bật.

Lại ở một không gian khác, một thanh niên đối mặt với người thân của mình, cười nói:

- Phụ thân, mẫu thân, gia gia, mọi người cứ yên tâm đi, con sẽ cố gắng.

Còn có một thiếu nữ nhìn huynh trưởng của nàng, giơ nắm đấm lên, bĩu môi nói:

- Ca, huynh phải cố gắng lên nha, lần này có lẽ sẽ có rất nhiều mỹ nữ thích huynh, đến lúc đó lại tìm cho muội một người tẩu tẩu.

Trưởng bối dặn dò, bằng hữu nhắn nhủ, thanh niên tiếng nói hào sảng hội tụ lại với nhau.

Bọn họ đều là một trong số những chúng sinh bình thường, bọn họ cũng đều bất phàm nhưng mà lần này, có rất nhiều người trong số bọn họ sẽ bị đào thải, sẽ từ biệt cõi đời. Đây là trận tẩy lễ vận mệnh, nếu muốn tranh giành, sẽ phải đối diện với loại tàn khốc này.

Phàm Nhạc đi lên trước, nhìn Tần Vấn Thiên, tựa như muốn gọi lại thấy Nhược Hoan khoát tay với hắn, ngăn cản hắn.

Sở Mãng ngồi xuống ở bên cạnh Tần Vấn Thiên, cứ thế ngồi ở dưới đất, lặng im.

Nhược Hoan cười nhẹ, ngắm nhìn khuôn mặt trước mắt, bất kể hắn có thành công hay không, nàng cũng sẽ kiêu ngạo vì vị sư đệ này.

Lần này không phải là Quân Lâm yến, nơi này không phải là nước Sở, lần này, Tần Vấn Thiên sẽ đối mặt với hào kiệt của cả Đại Hạ, không biết bao nhiêu thiên tài.

Thanh Nhi cũng nhìn Tần Vấn Thiên, trong mắt hiện lên một tia kỳ lạ, hình như là đang suy nghĩ cái gì đó, ngay sau đó nàng xoay người, chậm rãi bỏ đi.

Huynh muội Bạch Lộc Cảnh nhìn về phía chín mươi chín bậc thang, trong lòng có niềm mong đợi và sự hướng tới vô tận.

Người ở đây càng lúc càng đông, đám người không rời đi, bọn họ đều đang đợi trận tranh đấu Thiên Mệnh bảng bắt đầu.

Trong đầu Tần Vấn Thiên đã hiện lên vô số cảnh tượng, giống như chỉ trong nháy mắt, lại như là vĩnh hằng.

Ba ngày giống như là một giấc mộng.

Một giấc chiêm bao đã trôi qua. Thời điểm Tần Vấn Thiên mở mắt cũng cảm giác có phần kỳ diệu, ba ngày này trôi qua quá nhanh.

Hắn mơ hồ cảm giác mình phải lấy được cái gì đó, rồi lại giống như không tốn sức mà lấy được. Loại cảm giác này quá mức kỳ diệu.

Trời đất tựa như nghênh đón âm thanh núi hô biển gầm, ngẩng đầu nhìn lên không trung, Tần Vấn Thiên liền trông thấy rất nhiều bóng dáng đi tới một con đường ở trên hư không, leo cầu thang đi lên trên một cái hành lang hẹp dài, hành lang hư không.

Trong những người này, Tần Vấn Thiên thấy được một số gương mặt quen thuộc, ví dụ như Lạc Hà của Đan Vương điện, ví dụ như cường giả Âu Dương thế gia... Tần Vấn Thiên biết những người này, họ là người của ba mươi sáu đại thế lực cấp bá chủ.

Chín thế lực đứng ở trung tâm, đây chắc chắn là chín thế lực mạnh nhất: Trần gia, Khâm Thiên các, Thạch gia, Vương gia, Đan Vương điện, Hoa gia, Yến Châu kiếm khách, Âu Dương thế gia và Thiên Yêu tông.

Còn ba người chính giữa, bên trái là cường giả Trần gia, bên phải là cường giả Thạch gia, ở giữa là cường giả của Khâm Thiên các.

Ba thế lực này làm chủ nhà, gần như được xem là nửa chủ nhân, người kia của Khâm Thiên các là một lão giả, hơi thở như ẩn như hiện, Tần Vấn Thiên thấy có vô số người đều lộ ra vẻ mặt tôn kính.

Nguyên nhân là vì lão nhân này là nhân vật đứng đầu của Khâm Thiên các, Thiên Cơ lão nhân.

Thiên Cơ lão nhân có thể nhìn chiêm tinh, xem vận thế Đại Hạ, thấm nhuần Thiên Cơ. Dưới sự thống trị của ông, Khâm Thiên các không thích tranh đấu nhưng không có ai dám khinh thường lực lượng của Khâm Thiên các. Bọn họ lập ra các bảng danh sách quyền uy nhất Đại Hạ, bảng danh sách Thiên Mệnh bảng trước nay cũng đều do Khâm Thiên các lập ra.

Chỉ thấy Thiên Cơ lão nhân phất tay với vô số bóng dáng phía dưới, khẽ mỉm cười, nụ cười kia tựa như ngàn năm không thay đổi nhưng mà vẫn cứ làm cho người ta có cảm giác thân thiết.

Sau khi Thiên Cơ lão nhân phất tay, đám người bắt đầu chuyển động, vô số người bắt đầu hội tụ lại ở hai bên đường, tựa như muốn nhường ra phần đất rộng lớn ở khu vực trung tâm.

Rất nhanh, không gian hai bên càng ngày càng chật chội, thậm chí có người đã sớm đi tới con đường nhỏ phía trước, còn khoảng đất phía dưới chín mươi chín bậc thang lại dần dần rộng rãi ra, nhưng vẫn có rất nhiều người vẫn còn đứng đó, có thanh niên, có trung niên, thậm chí còn có cả người già, bọn họ đều đến vì Thiên Mệnh bảng.

Giữa trời đất ngoại trừ tiếng bước chân gần như không có tiếng động gì khác, tựa hồ như có được một sự trật tự vô hình đang tồn tại. Tần Vấn Thiên ngẩng đầu nhìn các bóng dáng trong hư không, lại mịt mờ nhìn đám người xung quanh, ánh mắt của tất cả bọn họ đều nhìn về phía trung tâm, bọn họ ngưng chớp mắt mà nhìn.

Bọn họ đều muốn biết, lần này ai có thể vang danh thiên hạ.

Ánh mắt của bọn họ hình như đang tìm kiếm, tìm một số ít nhân vật mà bọn họ cho là xuất chúng nhất.

Mà những người này chủ yếu tập trung ánh mắt trên người Trần Vương và Thạch Phá Thiên, giống như bọn họ đã nhận định một trong hai người này sẽ danh chấn Đại Hạ.

- Sư đệ, cố gắng lên nha!

Nhược Hoan đi tới trước mặt Tần Vấn Thiên, cho Tần Vấn Thiên một cái ôm thật chặt, cái chỗ mềm mại kia làm cho tim người ta đập rộn lên, Tần Vấn Thiên chỉ có thể cười khổ.

Bạch Lộc Di ôm Bạch Lộc Cảnh, ngay sau đó nhìn về phía Tần Vấn Thiên, cũng tiến đến trước mặt hắn, cho hắn một cái ôm, khiến cho Tần Vấn Thiên được sủng mà kinh sợ.

- Một trong ba vị trí đầu của Thiên Mệnh bảng, ta rất mong đợi!

Bạch Lộc Di nhỏ tiếng nói, ngay sau đó nàng và Nhược Hoan lặng lẽ đi sang bên cạnh.

Tần Vấn Thiên, Âu Dương Cuồng Sinh, Bạch Lộc Cảnh, Sở Mãng, Phàm Nhạc xếp thành một hàng, đứng chung một chỗ nhưng cũng không thu hút quá nhiều ánh mắt, cho dù là có người biết bọn họ nhưng có thể có bao nhiêu người coi trọng họ đây.

Những người này mặc dù từng để lộ thiên phú ở một số nơi nhưng nơi này là hoàng triều Đại Hạ cổ. Lần này là trận đấu Thiên Mệnh bảng, tụ tập những nhân vật Nguyên Phủ cảnh kiệt xuất nhất Đại Hạ.

Mạc Khuynh Thành, giai nhân nghiêng nước nghiêng thành này, bất kể đi tới đâu cũng sẽ thu hút rất nhiều ánh mắt. Giờ phút này, nàng đi tới gần bên cạnh Tần Vấn Thiên, Trảm Trần cùng ở gần sau lưng nàng, ánh mắt tối tăm, lạnh lẽo liếc nhìn về phía Tần Vấn Thiên.

Trên hư không ở phía xa, Lạc Hà thấy cảnh này thì khẽ nhíu mày, lúc nàng lia mắt nhìn sang Tần Vấn Thiên mang theo một luồng ánh sáng lạnh.

- Nàng kia thật là đẹp?

Có người kinh ngạc, không nhịn được thốt lên, có rất nhiều mỹ nữ tham gia Thiên Mệnh bảng, song Mạc Khuynh Thành ở trong đám người kia, giống như chỉ cần liếc mắt một cái là có thể khiến ánh mắt của mọi người dừng lại ở trên người nàng, không thể tiếp tục rời đi.

- Nàng là ai?

Có người hỏi.

- Mạc Khuynh Thành của Đan Vương điện, quả nhiên tin đồn không phải là giả, khó trách cho dù là nhân vật như Hoa Thái Hư cũng có lòng muốn theo đuổi.

- Ở sau lưng nàng là Trảm Trần, Nghe nói Trảm Trần đã tu hành một loại công pháp đáng sợ, hôm nay cũng là một hạt giống cường giả. Mười vị trí đầu tiên chắc chắn sẽ có hắn, ba vị trí đầu, cũng có chút hi vọng, hắn vẫn theo đuổi Mạc Khuynh Thành nhưng lại bị từ chối.

Vô số người, có hàng vạn hàng nghìn ý nghĩ, bọn họ mong đợi thời gian qua nhanh một chút để bọn họ sớm có thể nhìn thấy những bóng dáng phong hoa tuyệt đại kia.

Cuối cùng, trừ những người tham gia tranh đoạt Thiên Mệnh bảng ra, tất cả đều rời xa vị trí trung tâm.

Thiên Cơ lão nhân nhìn xuống phía dưới, chậm rãi lên tiếng:

- Mấy ngàn năm trước, Đại Hạ Cổ hoàng triều vận số tận, hoàng triều diệt vong, song, hoàng cung Đại Hạ cổ này vẫn luôn tập trung nguồn linh khí cuồn cuộn của Đại Hạ ta. Vì vậy, ba năm một lần, thiên hạ tuấn kiệt sẽ tới đây triều thánh, đoạt cổ vận, trở thành nhân vật Thiên Mệnh.

- Ta đã xem tinh vận Đại Hạ, đã thấy rõ là trong số các ngươi sẽ xuất hiện những nhân vật đón nhận Thiên Mệnh. Tối nay, ở trước mặt Đại Hạ, hãy để cho chúng ta nhìn xem, tương lai thiên hạ này, ai sẽ nắm thế thịnh suy?

Bình luận

Truyện đang đọc