THÁI CỔ THẦN VƯƠNG

Ánh mắt sắc bén của Âu Thần tựa như xuyên thấu cả không gian phóng về phía Phàm Nhạc, ánh mắt lạnh lẽo đến cực điểm.

Một tháng trước, khi hắn mang thi thể của Âu Phong về, trên dưới gia tộc nhìn hắn với ánh mắt khiến hắn khó mà quên được, nỗi sỉ nhục này, hắn nhất định phải đòi lại bằng được.

- Chó má, không đánh chết tiểu gia thì sớm muộn gì tiểu gia cũng cho ngươi chết.

Phàm Nhạc nhếch mép cười, máu tươi từ khoé miệng tuôn ra, trông có vẻ cực kì thê thảm.

- A…

Lời còn chưa dứt, thì Phàm Nhạc kêu lên một tiếng thảm thiết, từng thanh trường thương khuấy động trong thân thể hắn, tuy chỉ là mộng nhưng loại cảm giác này lại đau đớn đến mức khắc cốt ghi tâm, hắn chỉ muốn chết quách đi cho rồi, nhưng lúc này đến cả năng lực để chết hắn cũng không có.

Tần Vấn Thiên nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Phàm Nhạc thì vội điên cuồng chạy tới, xung quanh hắn cũng xuất hiện vài tên của Kỵ Sĩ minh, nhưng bọn chúng không ngăn cản hắn chạy tới chỗ của Phàm Nhạc, chỉ đi theo hắn sát nút, tựa hồ muốn tận lực khiến hắn phải chứng kiến thảm trạng của Phàm Nhạc.

Khi Tần Vấn Thiên đuổi tới thì Phàm Nhạc đã biến thành huyết nhân, Hân Nhiên đứng cách hắn không xa, cả người không ngừng run rẩy. Từ trước đến nay cô chưa từng nghĩ tới, mộng cảnh này cũng sẽ có loại cực hình tàn nhẫn đến vậy.

- Mập mạp.

Tròng mắt Tần Vấn Thiên đỏ ngầu, Phàm Nhạc khó khăn ngầng đầu lên nhìn Tần Vấn Thiên, chỉ thấy hắn nhếch mép cười nói:

- Lão đại, đi ra ngoài đánh thức ta dậy đi.

- Không được, trong mộng cảnh, khi đang rơi vào trạng thái thống khổ cực độ, nếu như trực tiếp đánh thức ở bên ngoài thì sẽ gây ra hậu quả đáng sợ, rất có thể dẫn đến tinh thần thất thường.

Lúc này, ở trên kiến trúc xung quanh lần lượt có bóng người xuất hiện, người vừa lên tiếng chính là Nhược Hoan, cô đưa mắt nhìn chằm chằm của Âu Thần, lạnh giọng nói:

- Kỵ Sĩ minh điều động nhiều cường giả thế này để đối phó với một học viên mới, thật đúng là đủ vô liêm sỉ!

Âu Thần chẳng thèm để ý tới Nhược Hoan, đôi mắt lạnh lẽo mà lại cao ngạo nhìn xuống Tần Vấn Thiên, lạnh lùng nói:

- Ta chỉ là muốn khiến hắn ta hiểu ra một đạo lý, ở nơi này, thiên phú không phải là tất cả. Năm tháng hãy còn dài, chuẩn bị cho tốt để nhận lấy lễ rửa tội của hiện thực đi.

- Giết!

Âu Thần phun ra một chữ, những cường giả của Kỵ Sĩ minh lập tức nhào lên tấn công Tần Vấn Thiên.

- Vù!

Nhược Hoan trực tiếp nhảy về phía Tần Vấn Thiên, giữa không trung, Nhược Hoan nói với Tần Vấn Thiên:

- Nhớ lấy, trong mộng cảnh nếu như gặp phải kẻ thù không đội trời chung, thì kết cục tốt nhất của phe chiến bại chính là cái chết.

Tần Vấn Thiên nhìn sang đám cường giả của Kỵ Sĩ minh đang đánh tới chỗ mình, thình lình đạp mạnh một cái, mặt đất dường như cũng đang rung chuyển.

- Vèo vèo!

Vô số ánh thương khủng bố phóng đến tựa như độc long, cả người Tần Vấn Thiên hơi nghiêng đi để thanh trường thương kia đâm vào tim mình, đồng thời Hàng Long quyền của hắn mang theo sức mạnh dữ dội hung bạo đánh tới. Một tiếng nổ mạnh vang lên, đầu của kẻ cầm thương ở trước mặt hắn bị đánh nổ, đồng thời bản thân Tần Vấn Thiên cũng chết trong mộng cảnh.

Có chết thì cũng phải kéo theo một kẻ chết cùng.

- Phù…

Thiên Mộng lâm, Tần Vấn Thiên mở mắt ra thở hổn hện, tim đập dồn dập, vừa nãy hắn thực sự đã trải qua cái chết một lần rồi, dẫu biết là mơ nhưng loại cảm giác này vẫn khiến người ta tuyệt vọng như thế.

Hít vài hơi thật sâu xong, Tần Vấn Thiên vẫn chưa bình tâm trở lại thì vội nhào đến bên cạnh Phàm Nhạc, chỉ thấy thân hình mập mạp của Phàm Nhạc không ngừng run lên, cơ thịt trên mặt méo mó, dường như đang trải qua chuyện vô cùng đau đớn.

- Mập mạp.

Tần Vấn Thiên siết chặt nắm đấm, nhìn thấy Mập mạp đau đớn như vậy trong lòng hắn cũng rất đau.

- A…

Mập mạp đột nhiên thảm thiết kêu một tiếng, lập tức mở mắt ra, cả người trực tiếp nằm bò lên mặt đất thở dốc, thân thể như bị co giật.

- Lũ chó đẻ đó.

Mập mạp bình phục hồi lâu mới ngẩng đầu lên, nheo mắt lại lộ ra tia lạnh lẽo.

- Thân thể có vấn đề gì không.

Tần Vấn Thiên nhìn Mập mạp với vẻ lo lắng.

- Yên tâm đi, chỉ là giấc mơ mà thôi.

Mập mạp nhếch mép cười nói, ra vẻ không để tâm nhưng ánh mắt lạnh lẽo kia đã bán đứng hắn, rõ ràng loại cực hình vừa rồi chỉ cần từng trải qua một lần thì cả đời tuyệt đối không thể nào quên được.

- Không được, lại muốn ngủ rồi, trước tiên rời khỏi chỗ này cái đã.

Tần Vấn Thiên và Phàm Nhạc đứng dậy đi ra phía bên ngoài.

- Ngươi thoát ra kiểu gì thế?

Tần Vấn Thiên hỏi.

- Nhược Hoan sư tỷ tự tay giết chết ta, nếu không thì sợ là ta không thoát ra nổi.

Phàm Nhạc đáp lời:

- Ngày đầu tiên, Kỵ Sĩ minh đã thực sự dạy cho chúng ta một tiết học sinh động.

- Tiết học này quả thực rất sinh động.

Tần Vấn Thiên gật đầu.

Hai người về chỗ ở nghỉ ngơi một lúc, sau đó rời khỏi phòng, chợt phát hiện những tân sinh ở đây đều nhao nhao đi ra phía bên ngoài.

- Nhanh lên, Kỵ Sĩ minh đánh nhau với Thanh Vân minh, có trò vui để xem rồi.

Có người mở miệng nói, Tần Vấn Thiên và Phàm Nhạc đứa mắt nhìn nhau, lập tức chạy theo đám đông kia, tiết học đầu tiên mà Kỵ Sĩ minh đã dạy cho bọn họ vừa nãy cũng đủ để bọn họ ghi khắc ở trong lòng rồi.

Không lâu sau, bọn họ đi tới một khoảng đất trống của học viện Đế Tinh, xung quanh có không ít người, ở giữa có hai phe học viên cũ đang giằng co với nhau, toát ra lãnh ý vô cùng đáng sợ.

- Âu Thần.

Tầm mắt Tần Vấn Thiên nhìn về phía nào đó, chỉ thấy đám người Âu Thần từ phía Thiên Mộng Lâm đi ra, đem theo cả người của Kỵ Sĩ minh xuất hiện ở chỗ này.

- Nhược Hoan sư tỷ cũng ở đây kìa.

Một bên là mấy người Nhược Hoan, bọn họ là người của Thanh Vân minh, Tần Vấn Thiên và Phàm Nhạc tiến gần về phía bên đó.

- Sư tỷ.

Tần Vấn Thiên gọi to.

Đôi mắt đẹp đẽ của Nhược Hoan nhìn về phía này, lại nhìn Phàm Nhạc một lúc rồi mỉm cười nói:

- Tỉnh mộng rồi, vẫn còn nhớ rõ giấc mộng kia chứ?

- Quên không nổi đâu, khắc sâu trong lòng rồi.

Mập mạp nhếch môi cười.

- Vậy thì tốt, đừng trách sư tỷ không nhắc nhở các ngươi về sự nguy hiểm của Thiên Mộng lâm, có một số chuyện chỉ khi trải qua đau khổ mới biết, coi như là bài học Kỵ Sĩ minh dạy cho các ngươi, tuy bài học này có đau thật, nhưng mà cuộc sống của các ngươi ở học viện Đế Tinh mới chỉ vừa bắt đầu thôi. Nhớ kĩ, học viện Đế Tinh không phải là một cái nhà kính, ở trong nhà kính không bồi dưỡng ra được cường giả.

- Ta chỉ nói với các ngươi những chuyện cơ bản nhất, tất cả những chuyện khác thì vẫn cần chính bản thân các ngươi tự mình trải qua.

Nhược Hoan cười nói:

- Có hận Kỵ Sĩ minh không?

- Đương nhiên!

Mập mạp cười nói.

- Vậy thì hãy nghĩ cách giẫm nát bọn chúng dưới chân, bằng không, sẽ bị chúng chà đạp dưới chân giống như lúc trong mộng cảnh đấy.

Nhược Hoan mỉm cười như cũ, nụ cười kia dường như lộ ra vài phần cơ trí.

- Kỵ Sĩ minh đúng là chẳng ra gì, điều động nhiều cường giả như vậy ở huyễn mộng chi thành để phục kích hai học viên mới.

Nhược Hoan ngẩng đầu lên nhìn về phía đám người của Kỵ Sĩ minh, đôi mắt xinh đẹp giờ phút này lại lóe ra hàn quang sắc bén.

- Vậy thì đã sao?

Âu Thần thản nhiên đáp lời, sau đó lại nhìn về phía Tần Vấn Thiên và Phàm Nhạc, trên mặt lộ ra một lãnh ý:

- Đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi.

- Cái thứ không biết xấu xấu hổ.

Đại Sơn tính khí nóng này nên gầm lên với đám người Kỵ Sĩ minh.

- Ngươi không có tư cách nói chuyện với ta.

Âu Thần quét mắt qua chỗ Đại Sơn, sau đó lại nhìn về hướng Nhược Hoan, khoé miệng mang theo ý cười lạnh nhạt:

- Kỵ Sĩ minh đấu với Thanh Vân minh lâu như vậy, lần này chi bằng nghỉ ngơi một chút, chơi trò gì mới đi nhé?

- Ngươi muốn chơi theo kiểu nào?

Nhược Hoan đáp lại.

- Kỵ Sĩ minh bọn ta thu nhận được hai vị học viên mới, đám Thanh Vân minh các ngươi tựa hồ cũng có, bốn người quyết đấu, sao hả?

Âu Thần mỉm cười nhìn Nhược Hoan, khiến cho sắc mặt Nhược Hoan không được tốt cho lắm, ai cũng đều biết, trong số tứ đại học sinh minh thì Kỵ Sĩ minh là nơi thu hút được nhiều học viên mới nhất, lý do cũng đơn giản thôi, bởi vì thành viên của đám Kỵ Sĩ minh kia gần như đều là đệ tử quý tộc cả..

Học viện Đế Tinh sáng lập ra là để bồi tu sĩ Võ Mệnh ưu tú nhất, nơi này không phân quốc gia, không phân tầng lớp, chỉ xem thiên phú và năng lực của mỗi người.

Hoàng thành nhiều quyền quý, mà đám đệ tử nhà quyền quý lại không hề vô dụng như trong tưởng tượng của mọi người, tuy rằng trong số bọn chúng vẫn có vài kẻ quần là áo lượt, nhưng vẫn có rất nhiều người cực kỳ xuất chúng, cho nên sau khi vào học viện Đế Tinh thì có không ít học viên tụ lại cùng nhau, dần dần tạo thành một cỗ thế lực, cũng chính là Kỵ Sĩ minh này.

Kỵ Sĩ minh được thành lập đã khiến học viện Đế Tinh nổi lên một trận sóng gió, Thanh Vân minh cũng được sinh ra vào lúc này, bọn họ cho rằng học viện Đế Tinh là một nơi sạch sẽ, không nên có nếp sống quý tộc, bọn họ không quan tâm tới việc ngươi có phải xuất thân từ quý tộc hay không, nhưng bọn họ chán ghét cái nếp sống này.

Bởi vậy trong tứ đại minh thì Kỵ Sĩ minh và Thanh Vân minh vẫn luôn đứng ở thế đối lập với nhau từ xưa, dần dần trở thành kẻ thù không đội trời chung.

Mà Thiên Sát minh thì đã có từ trước Kỵ Sĩ minh và Thanh Vân minh, Thiên Sát minh từng là khối đồng minh học viên duy nhất tại học viện Đế Tinh này, lịch sử của bọn họ là lâu đời nhất.

Tu La minh được thành lập sau cùng, bọn họ chẳng màng đến mấy vấn đề kia, chỉ chuyên tâm rèn luyện bản thân mạnh mẽ hơn, người của Tu La minh vô cùng tàn nhẫn đối với bản thân, bọn họ mỗi năm đều tiến hành thí luyện tử vong trong Hắc Ám Sâm Lâm để rèn luyện chính bản thân mình.

Trong số tứ đại liên minh này thì đương nhiên Kỵ Sĩ minh là giàu có nhất.

Loại giàu có sung túc này đủ để khiến bọn họ thăng cấp ngọc bài Đế Tinh lên.

Loại sung túc này, khiến cho ba học viên đứng đầu của nhóm học viên mới lần này có đến hai người gia nhập Kỵ Sĩ minh.

Mộ Dung Phong đứng đầu và Đỗ Hạo đứng thứ ba, Mộ Dung Phong là Luân Mạch cảnh tầng thứ tư, Đỗ Hạo thì là Luân Mạch cảnh tầng thứ ba.

Tần Vấn Thiên và Phàm Nhạc rõ ràng bị xem như người của Thanh Vân minh, mà cảnh giới của bọn họ thì là Luân Mạch cảnh tầng thứ nhất.

Lời thách đấu mà Âu Thần đưa ra rõ ràng cho thấy đám Kỵ Sĩ minh chiếm ưu thế áp đảo.

Hai thân ảnh Âu Thần đi ra từ phía sau, rõ ràng chính là Mộ Dung Phong và Đỗ Hạo. Trong đợt tân sinh lần này Mộ Dung Phong có thực lực mạnh nhất, Tần Vấn Thiên lại được khen ngợi là người có năng tiềm lực lớn nhất, ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung.

- Ta thừa nhận thiên phú của ngươi, trong tương lai có lẽ ngươi sẽ là người có tư cách đứng trước mặt ta, nhưng hiện tại mỗi lần nghe thấy có người so sánh ta và ngươi thì ta đều cảm khái thầm trong lòng, tại sao học viện Đế Tinh lại có những kẻ đần độn như vậy kia chứ.

Lời nói của Mộ Dung Phong vô cùng bình thản, nhưng lại khiến cho những người xung quanh ồ lên xôn xao.

Rõ ràng, Mộ Dung Phong có thể dễ dàng đánh bại tất cả đối thủ để giành được vị trí đứng đầu trong lần xếp hạng tân sinh này, nên hắn cũng có tư cách để thốt ra những lời như thế, hắn bằng tuổi với Tần Vấn Thiên nên cũng có niềm kiêu hãnh của riêng mình, không cho phép kẻ khác khinh nhờn.

Bình luận

Truyện đang đọc