THÁI CỔ THẦN VƯƠNG

Sau khi Thanh Nhi rời đi, Bạch Lộc Di nhìn Tần Vấn Thiên, tỏ lộ ra ánh nhìn kỳ lạ. Nữ tử xuất trần vừa rồi, cho nàng cảm giác kinh diễm, mặc dù nhìn không thấy gương mặt của nàng kia, nhưng đứng ở trước mặt, vẫn sẽ cảm giác có chút thất sắc. Tuy nàng kia ngữ khí thản nhiên, nhưng mà hiển nhiên đặc biệt quan tâm Tần Vấn Thiên.

Người này, càng ngày càng thần bí.

- Tiểu Di, nàng ta là ai vậy?

Lúc này, lão giả canh giữ ở trước động Bạch Lộc hỏi Bạch Lộc Di, trước đó Bạch Lộc Di đưa Tần Vấn Thiên vào động hắn biết, nhưng cũng không can thiệp chuyện của Bạch Lộc Di. Nhưng hôm nay có người vì Tần Vấn Thiên muốn xông vào động Bạch Lộc, ông không thể không hỏi.

- Lương thúc, đó là bằng hữu của Tần Vấn Thiên.

Bạch Lộc Di đáp lại.

- Tiểu Di, ngươi kết bằng hữu Lương thúc sẽ không hỏi đến, nhưng mà cũng phải chú ý một chút. Ngươi hẳn biết là, trong nhà rất nhiều người đều chú ý tới ngươi. Hôm nay, ngươi cùng với người này, tiếp xúc quá mức một chút.

Lão giả nói với Bạch Lộc Di, hiện tại, học viện Bạch Lộc tuy còn chưa có người hỏi đến việc này bởi địa vị của Bạch Lộc Di, nhưng trong thư viện đã có rất nhiều người đang thảo luận.

- Lương thúc, ta biết.

Bạch Lộc Di bất đắc dĩ nói, Lương thúc gật đầu, cũng không hỏi nhiều nữa, xoay người rời khỏi.

- Đã thêm phiền cho ngươi rồi.

Tần Vấn Thiên đi đến bên cạnh Bạch Lộc Di thấp giọng nói.

Bạch Lộc Di nhìn Tần Vấn Thiên, không thèm để ý cười cười nói:

- Nào có nhiều phiền toái như vậy, chúng ta cũng không có gì, cho dù có gì thì thế nào?

- À…

Tần Vấn Thiên sửng sốt, đôi mắt lập lòe, nhìn gương mặt thanh thuần động lòng người của Bạch Lộc Di. Núi đôi đầy đặn ở dưới cái cổ thiên nga trắng nõn, chính cái gọi là gương mặt thiên sứ, dáng người ma quỷ.

- Ngươi nhìn cái gì, ta nói có ý khác mà.

Bạch Lộc Di chà chà chân, trừng mắt hung tợn nhìn Tần Vấn Thiên rồi xoay người đi vào động Bạch Lộc, bộ dáng phong tình vạn chủng nọ làm cho Tần Vấn Thiên thất thần một hồi, thật sự là vật ưu tú xuất sắc mà.

- Nghĩ cái gì vậy?

Tần Vấn Thiên vỗ vỗ đầu có chút không biết nói gì, lập tức lại nghĩ tới Khuynh Thành, nụ cười trên mặt liền tiêu tan đi một chút, thở sâu, nhìn về phía điện Đan Vương.

Đã lâu như vậy, nàng có khỏe không?

- Oành!

Trong điện Đan Vương, trong lò luyện đan truyền đến một tiếng trầm nặng, Mạc Khuynh Thành ánh mắt ngưng lại. Trên gương mặt tinh xảo tuyệt luân lộ ra một chút bất đắc dĩ, sao lại tâm trí không yên vậy.

- Sư muội, làm sao vậy?

Bạch Phỉ nhìn Mạc Khuynh Thành hỏi, Mạc Khuynh Thành có được tâm thất khiếu, nàng luyện đan xác suất thành công cực cao, rất ít thất bại.

- Ta đi ra ngoài một chút.

Mạc Khuynh Thành nhấc chân đi ra ngoài, làm cho Bạch Phỉ khựng lại, đi theo Mạc Khuynh Thành rời khỏi lò luyện đan, đi ra thềm đá bên ngoài. Ánh mặt trời chiếu rọi ở trên người Mạc Khuynh Thành, giống như tăng thêm cho nàng vài phần quang hoàn ôn nhu, đẹp tới mức làm cho người ta không thở nổi.

Bạch Phỉ nhìn Mạc Khuynh Thành hào quang chói mắt, không hiểu vì sao lại nảy ra cảm giác xấu hổ. Nàng cũng từng là người phi thường kiêu ngạo, nhưng từ khi sư tôn đưa Mạc Khuynh Thành đến, tự tin của nàng bị đánh bay đi từng chút một. Cô gái trên người giống như trời sinh mang theo quang hoàn này, sau khi quang hoàn dần dần hiển lộ, khí chất cả người nàng đều đang lột xác, hôm nay lại làm cho nàng cũng không dám nhìn thẳng.

- Có lẽ thật sự chỉ có người nọ, mới là Chân Mệnh Thiên Tử của nàng.

Bạch Phỉ trong lòng nghĩ, trong khoảng thời gian này có không ít người thế hệ trước đến điện Đan Vương muốn hỏi cưới, nhưng tất cả đều bị Lạc Hà cự tuyệt không chút khách khí. Thậm chí có lời đồn, Mạc Khuynh Thành, chỉ có Hoa Thái Hư mới có thể xứng đôi.

Hoa Thái Hư trong khoảng thời gian này từng đến bái phỏng Lạc Hà, cũng gặp Mạc Khuynh Thành, hắn không nói gì thêm, nhưng từ sau đó, liền xuất hiện không ít lời đồn.

- Ta muốn đi ra ngoài một chút.

Giọng của Mạc Khuynh Thành cắt ngang suy nghĩ của Bạch Phỉ.

- Ta đi báo cáo sư tôn.

Bạch Phỉ lập tức mở miệng, khiến cho Mạc Khuynh Thành thở dài, mình muốn giải sầu, cũng không thể sao?

Nhiều ngày như vậy, hắn hẳn đã rời khỏi Sở quốc, hắn sẽ đi nơi nào đây.

Nghĩ đến hắn, gương mặt Mạc Khuynh Thành lại lộ ra nụ cười hồn nhiên sáng lạn, trong lòng cũng cảm thấy một chút khí tức ấm áp.

Ánh mặt trời chiếu rọi ở trên khuôn mặt tươi cười xán lạn, nụ cười vẫn xinh đẹp như ở mùa đông đất tuyết năm ấy nàng gọi tiếng kẻ ngốc vậy.

Bóng người hắn giống như từng bó ánh sáng, bất luận tâm tình của nàng lạnh như băng thế nào, luồng sáng ấy, luôn có thể làm cho băng tuyết hòa tan.

...

Tần Vấn Thiên vẫn đắm chìm ở trong tu hành thần văn. Một ngày hắn ở trong mơ, xem ngộ giang sơn đồ lục, một bút một hoa đó, mang núi sông vẽ ra, mang xuân thu chú thành. Có lúc Tần Vấn Thiên cũng nghĩ, mình ở trong Hắc Ám sâm lâm gặp được người trung niên áo xanh kia, hẳn có phải cũng là thần văn sư mạnh hay không?

Giang sơn đồ lục, diễn thiên địa núi sông, khi thì xuất hiện, khi thì biến mất đột ngột. Tần Vấn Thiên trong lòng khẽ động, nhìn từng đạo văn lộ nọ biến mất, hắn trong lòng chợt rung động hẳn lên.

Đột nhiên, từ cảnh trong mơ mở mắt ra, Tần Vấn Thiên nhìn thấy đôi mắt đẹp thanh thuần của Bạch Lộc Di đang nhìn hắn, lại cười nói:

- Khó mà thấy ngươi đi nghỉ ngơi.

- Bạch Lộc Di.

Tần Vấn Thiên hô lên, khiến cho Bạch Lộc Di bị khựng lại, tò mò nhìn Tần Vấn Thiên:

- Sao vậy?

- Ngươi có nghĩ tới nghịch thần văn hay không?

Tần Vấn Thiên mở miệng nói.

- Nghịch thần văn?

Bạch Lộc Di đôi mắt ngưng lại.

- Ngươi có biết, thần binh cùng Khôi Lỗi thần văn tự thành hệ thống, hồn nhiên thiên thành, rất khó phá giải? Ngươi cũng nói qua, chiến đấu cùng Khôi Lỗi, Khôi Lỗi là không biết thống khổ, cũng không mỏi mệt, phi thường khó chơi, cho dù phá đi một ít kết cấu, vẫn khó hủy chỉnh thể Khôi Lỗi. Nhưng nếu như ta có thể cảm giác được cấu tạo thần văn, như vậy nghịch chuyển ngược, không còn là phá hư một điểm nào đó, mà là phá hư nghịch hướng, nói như vậy, bất kể là Khôi Lỗi, thần binh hay là trận đạo, chẳng lẽ không phải đều sẽ phế bỏ sao?

Tần Vấn Thiên đôi mắt sáng lên, Bạch Lộc Di trong mắt cũng sáng hẳn lên, song lập tức nói:

- Nhưng mà muốn dễ dàng cảm giác được thần văn tồn tại cũng nghịch lại, cái này so với đúc thành thần văn còn khó hơn.

- Ha ha, Bạch Lộc Di, ngươi thử ngẫm lại mình học thành khắc chế thần văn như thế đi?

Tần Vấn Thiên bỗng nhiên nói.

- Tự nhiên trước lĩnh ngộ từ thần văn cơ sở, sau đó bản thân vẽ ra, lại lĩnh ngộ, từng bước một mà bước tới.

Bạch Lộc Di nói.

- Như vậy, nghịch thần văn, ngươi chẳng lẽ không có thể sử dụng phương pháp giống như vậy được à? Trước khi bắt đầu cân nhắc từ thần văn cơ bản nhất, phá giải như thế nào, sau đó lại cảm ngộ.

Tần Vấn Thiên lớn mật nói ra ý nghĩ của mình, khiến cho Bạch Lộc Di tim chợt nhảy dựng lên, nhìn Tần Vấn Thiên không chớp mắt, thở sâu một hơi.

Tần Vấn Thiên, thật là một kỳ tài, ý tưởng của hắn quá lớn mật, quá điên cuồng.

Mà điều làm cho Bạch Lộc Di có chút cảm động là dù bất luận Tần Vấn Thiên có bao nhiêu ý tưởng đi chăng nữa cũng đều nói với nàng, làm cho nàng đối với thần văn giải thích càng ngày càng rộng rãi.

Tần Vấn Thiên thấy Bạch Lộc Di nhìn chằm chằm vào mình, không khỏi run run nói:

- Ta anh tuấn như vậy sao?

- Ngươi ngộ nhận à?

Bạch Lộc Di cười một tiếng, lập tức từ trong thần văn giới của nàng lấy ra mấy quyển thư tịch, đưa cho Tần Vấn Thiên:

- Cho ngươi.

- Đây là cái gì?

Tần Vấn Thiên tò mò hỏi.

- Ngươi xem sẽ biết, một ít bút ký thường ngày của ta.

Bạch Lộc Di cười nói:

- Những ngày này ta không quấy rầy ngươi, ngươi xem cho tốt, ta ở bên ngoài, có việc gọi ta.

Nói xong Bạch Lộc Di liền đi ra ngoài, Tần Vấn Thiên lật xem bút ký trong tay, đúng là tự tay viết, nét chữ xinh đẹp, hẳn là làm từ tay Bạch Lộc Di, bút ký có bốn bản, phân biệt là quyển cơ sở, quyển chiến đấu, quyển trận pháp, quyển Khôi Lỗi.

Tần Vấn Thiên sau khi xem, liền không thể tự kìm chế, mang bốn quyển bút ký này, dùng thời gian mấy ngày, xem hết một mạch.

Sau khi xem xong Tần Vấn Thiên rất rõ ràng, hắn bị Bạch Lộc Di lừa, đây nào là bút ký gì, rõ ràng là bí kíp, bí kíp thần văn bác đại tinh thâm, chẳng qua không phải nguyên bản, mà là quyển viết tay của Bạch Lộc Di.

Tần Vấn Thiên đứng dậy đi ra khỏi động phủ, hắn ở trong động phủ thứ ba thì gặp được Bạch Lộc Di.

- Xem xong chưa?

Bạch Lộc Di thấy Tần Vấn Thiên đi ra, mở miệng hỏi.

- Ngươi luôn luôn ở nơi này thay ta canh chừng?

Tần Vấn Thiên thấp giọng hỏi, trước kia ngẫu nhiên sẽ có người đến, nhưng mấy ngày nay, không có bất kỳ kẻ nào xuất hiện.

- Ta không hiểu ngươi nói cái gì.

Bạch Lộc Di phủ nhận.

Tần Vấn Thiên liếc mắt nhìn nàng một cái, đi đến bên cạnh nàng trả lại bí kíp, nhìn ánh mắt của nàng, chỉ thấy ánh mắt Bạch Lộc Di tránh né, thấy Tần Vấn Thiên vẫn không chịu bỏ qua, không khỏi tức giận nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên nói:

- Nhìn cái gì vậy?

Tần Vấn Thiên nhìn thấy bộ dạng đáng yêu của Bạch Lộc Di, im lặng chút rồi nói:

- Cảm ơn.

Bạch Lộc Di sửng sốt nói:

- Làm như vậy, cũng không phải là làm không công cho ngươi, thời gian ở đông vực thành Vọng Châu có hội giao lưu, ngươi phải giúp ta.

- Tốt.

Tần Vấn Thiên không hỏi là hội giao lưu gì, chỉ gật đầu đồng ý.

- Đừng đồng ý sớm như vậy, có thể phải lấy đệ nhất đó.

Bạch Lộc Di cười lên, có Tần Vấn Thiên hỗ trợ, như vậy cơ hội nắm chắc sẽ lớn hơn.

Hội giao lưu thành Vọng Châu lần này, không chỉ riêng ở đông vực, các vực khác thành Vọng Châu sẽ đồng thời tổ chức. Cuối cùng, người thành công, sẽ có cơ hội đi theo mấy đại bá chủ cấp thế lực thành Vọng Châu tiến vào một nơi thần bí. Nơi đó, chính là thần văn sư bảo địa, lời đồn, có các loại cổ thần văn cường đại, thần văn cấp bốn, thậm chí thần văn cấp năm đều có khả năng xuất hiện.

Nơi đó, có lời đồn là còn có Khôi Lỗi phi thường đáng sợ. Có một số Khôi Lỗi, là Khôi Lỗi cấp bốn, có thể đối kháng Thiên Cương cảnh.

Đông vực không chỉ có học viện Bạch Lộc nàng đang chuẩn bị. Diêm gia, còn có Lãnh gia, các gia tộc lớn cũng đều đang chuẩn bị. Nếu lớn hơn nữa thì toàn bộ thành Vọng Châu đều đang chuẩn bị, bao gồm điện Đan Vương, gia tộc Hoa thị.

- Tốt, cố hết sức lấy được đệ nhất.

Tần Vấn Thiên cười nói. Hôm nay, hắn đối với tạo nghệ của mình trên thần văn, cũng càng ngày càng có tin tưởng, mấy tháng này học tập, so với lúc trước mạnh hơn rất nhiều.

- Ta đi Lãnh gia xem xem.

Tần Vấn Thiên lại nói, Sở Mãng, Phàm Nhạc còn có tiểu tử kia đều ở Lãnh gia, còn có Lãnh Ngưng, cũng không biết nàng hiện tại thế nào? Chỉ sợ lại chịu khó dễ, khoảng thời gian này tu tập thần văn quá mê mẩn, hôm nay rốt cuộc đã có thành tựu.

- Ta đưa ngươi đi ra ngoài.

Bạch Lộc Di gật đầu, hai người cùng nhau đi ra khỏi động Bạch Lộc, Bạch Lộc Di tự mình đưa Tần Vấn Thiên ra khỏi học viện Bạch Lộc.

Bạch Lộc Di và Tần Vấn Thiên cũng không biết, giờ phút này ở trên một tòa gác cao, một hàng bóng người trung niên đứng chung một chỗ. Một người trong đó với Bạch Lộc Di tướng mạo có vài phần rất giống, đúng là phụ thân Bạch Lộc Di, giờ phút này ông đang day day đầu, có chút đau đầu.

- Tiểu Di nha đầu kia, hình như thật sự thân mật với thanh niên này, ở chung cùng một chỗ mấy tháng, một tấc cũng không rời.

Nghe một người mở miệng nói, khiến cho phụ thân Bạch Lộc Di cười khổ. Nữ nhi lớn, chung quy là phải tìm bạn trai, nhưng mà, tìm hiểu không rõ chi tiết về người này. Có vẻ như là người bên ngoài đến, điều này làm cho ông có chút đau đầu.

Bạch Lộc Di nha đầu kia nhìn như lãnh đạm, lại đơn thuần lương thiện, coi chừng bị người ta lừa gạt tình cảm.

- Kệ nó đi, cho dù nó có bạn trai cũng không sao, nếu như không thích hợp, chúng ta sửa lại cho đúng thôi.

Phụ thân Bạch Lộc Di đáp lại.

- Nữ nhi ưu tú như vậy, người nhìn cũng thực rộng rãi, ta còn chuẩn bị vì nó giật dây, xem có cùng bốn người ở thành Vọng Châu nọ kéo lên quan hệ hay không.

Người nọ tùy ý nói, khiến cho đồng tử của cả phụ thân Bạch Lộc Di đều co rút lại, ông tự nhiên biết bốn người nọ là chỉ bốn người nào.

Trong ba mươi sáu ghế trên bảng Thiên Mệnh, thành Vọng Châu, có bốn người, hơn nữa đều khá trẻ tuổi, xuất từ thế lực lớn. Bất luận là gia thế hay là bản thân, đều xuất chúng phi thường, nhất là người cầm đầu, là hào quang vạn trượng. Nhưng mà cũng nghe nói, có người muốn tác hợp hắn cùng với nữ tử Khuynh Thành xuất hiện ở điện Đan Vương!

Bình luận

Truyện đang đọc