THÁI CỔ THẦN VƯƠNG

Tần Vấn Thiên đứng trên mặt đất, hít sâu một hơi, lòng tĩnh lặng như nước, tiến vào trạng thái quên mình.

Đột nhiên, thân thể của hắn khẽ run lên, trong nháy mắt này, thân thể trở nên vô cùng phối hợp, Tinh Thần Nguyên Lực bắt đầu điên cuồng khởi động, giơ cánh tay lên, chỉ thấy yêu khí trên người hắn ngất trời, toàn bộ thân hình như mang theo vận luật đặc biệt đung đưa rất khẽ.

Toàn thân Tần Vấn Thiên giống như hóa thành một con yêu thú đang giận giữ thét gào, muốn lay động vùng đất trời mây gió này.

Oành…

Một quyền được tung ra, hư không như bị chấn động mạnh mẽ, phần đất dưới chân Tần Vấn Thiên xuất hiện vết nứt, cảnh tượng này giống như mãnh thú tập kích bất ngờ.

Man Vương kinh ngạc, tiểu tử này có năng lực lĩnh ngộ thật mạnh.

- Không đủ, phối hợp lực lượng còn chưa đủ hoàn mỹ, nếu không lực lượng của ngươi không đến mức đi xuống chân rồi phóng ra ngoài.

Man Vương lên tiếng nói tiếp:

- Còn nữa, khí thế của ngươi cũng quá yếu, căn bản là không có uy lực của đại thế, như thế thì phát huy lực lượng chung quy cũng chỉ là giới hạn thể lực của bản thân. Nếu không mượn được luồng khí thế từ bên ngoài, kẻ được gọi là thiên tài như ngươi cũng thật sự là quá kém rồi.

- Vâng…

Tần Vấn Thiên bĩu môi, sau đó lại thử lần nữa, tung ra từng quyền, dần dần tiến vào một loại trạng thái kỳ diệu, ánh nến trong lòng lặng lẽ thiêu đốt, giống như cả thế giới này chỉ còn lại duy nhất có mình hắn.

Hắn động, toàn bộ thế giới như cũng động theo hắn.

Nhìn mỗi một quyền của Tần Vấn Thiên đều tiến bộ, mắt Man Vương mở thật to, ôi trời, tu vi của tiểu tử này là Nguyên Phủ tầng sáu thật ư, thật sự là khiến người ta phải chịu đả kích.

Một ngày sau, Tần Vấn Thiên đã phối hợp lực lượng tới mức hoàn mỹ, chỉ thấy hắn dữ dội tung ra một quyền, toàn bộ đất trời như đang chuyển động theo hắn, từ trước đến nay chưa từng có, thật giống như một con Thương Long giận dữ gầm thét, càn quét cả một vùng đất trời. Cảm giác này khiến Tần Vấn Thiên có phần si mê, giống như lực lượng đều chuyển động ở từng chỗ trên cơ thể, toàn bộ đều được sử dụng, không hề mảy may lãng phí, thậm chí còn mượn cả đại thế từ bên ngoài.

- Tốt lắm!

Giọng của Man Vương truyền đến, Tần Vấn Thiên ngừng lại, xoay người nhìn về phía Man Vương, cười ngây ngô nói:

- Tiền bối, phải chăng cũng đã có chút tiến bộ?

- Ừm, cũng tạm được rồi!

Man Vương gật đầu, nhìn Tần Vấn Thiên nở nụ cười như có như không, bóng dáng hắn lướt đi, lao thẳng tới hung hăng gõ lên đầu Tần Vấn Thiên, khiến cho vẻ mặt Tần Vấn Thiên xấu hổ, buồn bực nhìn Man Vương. Tốt xấu gì ngài cũng là cao nhân tiền bối, sao có thể bắt nạt người ta như thế chứ?

- Nhìn cái gì, không phục thì đánh một trận!

Man Vương hai tay chống nạnh, mở to mắt nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, khiến cho Tần Vấn Thiên hoàn toàn không biết phải làm sao, dở khóc dở cười, buồn bực quá đỗi.

- Mới lĩnh ngộ được chút xíu mà đã tỏ vẻ đắc ý trước mặt ta, chỉ với một chút thực lực này của ngươi, biết cái gì là võ đạo ý chí sao? Từng tiếp xúc với võ đạo ý chí chưa?

Man Vương bày ra vẻ dạy dỗ nhìn Tần Vấn Thiên:

- Lực ý chí của ngươi mới lĩnh ngộ nhất cảnh, cũng chính là lực lượng ở cảnh giới nền tảng, hôm nay cũng mới chỉ là hóa cảnh mà thôi, kế đó mới đến viên mãn. Sau này phải cố gắng nhiều, tranh thủ sớm ngày đến viên mãn, nếu ngươi có thể lĩnh ngộ ý chí nhị cảnh ở cảnh giởi Nguyên Phủ tầng tám hoặc tầng chín thì sẽ trở thành kẻ “thần cản giết thần” ở cảnh giới Nguyên Phủ rồi.

- Nhị cảnh mạnh đến như vậy ư?

Tần Vấn Thiên tò mò hỏi.

- Nói nhảm, võ đạo ý chí, nhất cảnh là nền tảng, nhị cảnh là do lĩnh ngộ mà thành, nhị cảnh vốn là ở trên nhất cảnh, dĩ nhiên là mạnh rồi.

Man Vương giải thích cho Tần Vấn Thiên:

- Ngươi đừng thấy Lực võ đạo ý chí là loại võ đạo ý chí thường gặp mà coi thường, rất nhiều người cho nó là yếu là bọn họ đã sai lầm rồi. Càng đơn giản thì càng bất phàm, ta cho rằng Lực võ đạo ý chí chính là loại võ đạo ý chí mạnh nhất, thử nghĩ xem, ngươi là nhất cảnh viên mãn, cũng chính là lực lượng gấp mười sáu lần, đây là khái niệm gì, người cùng cảnh giới nào có thể có được sức mạnh bằng ngươi? Chỉ một quyền thôi đã đánh chết đối phương!

- Cũng chưa chắc có thể đánh người được đâu.

Tần Vấn Thiên yếu ớt nói rõ, những lời mà Man Vương nói tuy rất có lý nhưng rõ ràng là có mang theo chủ kiến cá nhân, mỗi một loại võ đạo ý chí đều có điểm lợi hại riêng. Ví vụ như Tiễn ý chí, nhất cảnh là thuấn sát, nếu như viên mãn thì tốc độ thuấn sát sẽ gấp mười sáu lần, lực công kích thì lợi hại được bao nhiêu? Hơn nữa muốn trốn cũng trốn không nổi, võ đạo ý chí dù có đến viên mãn sợ rằng cũng không tránh thoát được.

- Hừ, đó là bởi vì ngươi yếu, động tác của ta có chậm hơn nữa cũng có thể giết ngươi trong tích tắc.

Man Vương vừa nói vừa bước từng bước về phía Tần Vấn Thiên, tốc độ rất chậm. Tần Vấn Thiên sửng sốt, lùi dần về sau nhưng hắn lại phát hiện, thân thể của hắn như có một luồng lực lượng vô tận đè ép trói buộc chặt chẽ, càng cứng rắn càng không cách nào nhúc nhích, cánh tay của hắn, chân của hắn, cũng không nâng lên nổi, thực lực của Man Vương quá kinh khủng, so với những nhân vật Thiên Cương cảnh mà hắn từng gặp còn mạnh hơn rất nhiều.

- Đây là...

Trên trán Tần Vấn Thiên bắt đầu chảy mồ hôi.

- Đây là Lực võ đạo ý chí nhị cảnh mà ta lĩnh ngộ được, lực lượng trấn áp, ngươi nói xem, ta muốn giết ngươi còn không phải là giống như bóp chết một con kiến ư?

Man Vương không chút khách sáo tiếp tục đả kích Tần Vấn Thiên, đi tới trước mặt của hắn.

Trong lòng Tần Vấn Thiên khẽ run, may mắn những nhân vật Thiên Cương trước kia hắn từng đối mặt đều không quá mạnh, nếu như là võ đạo ý chí lợi hại hơn chút, vốn dĩ hắn có muốn trốn cũng trốn không thoát, thật sự là quá may mắn.

Dùng võ đạo ý chí nhị cảnh trấn áp ngươi, sau đó từ từ đi tới bên cạnh ngươi, giết chết ngươi chỉ bằng một quyền, giết chết ngươi một cách đơn giản không tốn bao nhiêu sức lực.

- Tu sĩ Võ Mệnh ngoài phải tu hành cảnh giới của bản thân ra, lĩnh ngộ võ đạo ý chí cũng cực kỳ quan trọng, sau đó mới đến thuật thần thông. Sau này ngươi phải nhớ cho kỹ, lúc tu hành phải lĩnh ngộ cho tốt, tranh thủ lĩnh ngộ võ đạo ý chí nhị cảnh sớm chút, trừ khi đụng phải nhân vật có năng lực tương tự, nếu không thì ai ở Nguyên Phủ cảnh cũng không thể trở thành đối thủ của ngươi?

Man Vương vừa nói thì thấy Tần Vấn Thiên lộ ra vẻ mặt suy tư:

- Thôi đi, ngộ tính của ngươi quá kém, không có gì hay để dạy nữa, tự mình suy nghĩ cho kỹ đi.

Dứt lời, Man Vương liền sải bước, biến mất không thấy nữa.

Ánh mắt Tần Vấn Thiên hơi khựng lại, nhìn theo phương hướng Man Vương biến mất, ngay sau đó hướng về phía đó khẽ khom người. Có danh sư chỉ điểm, một ngày ngàn dặm, nếu như mình tự tu hành, không biết còn phải mò mẫm mất bao lâu, khó trách nhiều người đều muốn tới Vô Song giới như thế. Nơi này có ba mươi sáu núi, mỗi một vị Vô Song lão nhân đều am hiểu một lĩnh vực riêng của mình, làm sao có thể không thu hút thiên tài tụ tập.

Tần Vấn Thiên ở lại chỗ này một ngày rồi mới rời đi, lại tới một ngọn núi tu đạo khác để tu hành.

Bởi vì mỗi một vị cường giả đều am hiểu một lĩnh vực riêng thế nên phần lớn lời giải thích của các tiền bối, Tần Vấn Thiên chỉ có thể tham khảo, khi bọn họ giảng giải, Tần Vấn Thiên tĩnh tâm lắng nghe.

Tốn thời gian nhất là lúc hắn đi theo một vị cường giả tiền bối am hiểu mộng cảnh và một vị lão giả am hiểu Thần Văn để tu hành. Hai vị Vô Song lão nhân này đều tự mình chỉ giáo tất cả những điều mà Tần Vấn Thiên thỉnh giáo, khiến cho Tần Vấn Thiên tiến bộ không nhỏ ở lĩnh vực Mộng lực lượng. Về Thần Văn, hắn còn tham khảo Kim Hình cổ quyển, đồng thời lĩnh ngộ những điều mà đối phương chỉ dạy, càng ngày càng tiến bộ.

Cứ thế tu hành khiến cho Tần Vấn Thiên cảm giác vô cùng thỏa mãn. Trước kia hắn không muốn một mình bế quan tu hành quá lâu vì suy cho cùng khi phong bế chính mình, khả năng lĩnh ngộ của mỗi người đều có giới hạn, bất cứ lúc nào cũng nên mở rộng tầm mắt của bản thân, hoặc là lĩnh ngộ qua việc chiến đấu, mới có thể không ngừng tăng tiến.

Nếu ngươi tu hành một mình ở trong núi sâu, có lẽ qua mười năm hai mươi năm thì cảnh giới của ngươi vẫn như cũ, không có gì thay đổi.

Vậy tại sao tất cả những người có thiên phú cao kia, sau khi gặp phải chuyện gì liền đi núp ở đâu đó tu hành mấy chục năm, như thế là đúng đắn ư? Thật ra đó là hành động ngu xuẩn nhất.

Nhưng ở Vô Song giới, Tần Vấn Thiên có cảm giác rằng, dù cho hắn vẫn cứ tu hành ở chỗ này mấy năm cũng sẽ không gặp phải gông cùm xiềng xích.

Trong nháy mắt, hai tháng đã trôi qua, Tần Vấn Thiên tới Vô Song giới cũng đã được hơn ba tháng rồi.

Hiện giờ, trên núi tu đạo của Tiễn Vương ở Vô Song giới, Tiễn Vương, Phàm Nhạc và Sở Mãng đều có mặt.

Tiễn Vương tuy chỉ thu Phàm Nhạc làm đệ tử nhưng vẫn cho phép Sở Mãng tới núi tu đạo của mình vì Sở Mãng cũng có tài bắn cung, vì vậy hắn thường đến chỗ Phàm Nhạc, cùng nhau thỉnh giáo Tiễn Vương.

- Tốt lắm, nghỉ ngơi một chút đi.

Lúc này, sau khi Sở Mãng và Phàm Nhạc vừa luyện tập xong một lượt, Tiễn Vương phất phất tay ra hiệu với hai người.

Phàm Nhạc và Sở Mãng đi về phía Tần Vấn Thiên, đều nở nụ cười.

- Mấy tháng nay cảm giác thế nào?

Phàm Nhạc lên tiếng hỏi Tần Vấn Thiên.

- Rất tốt!

Tần Vấn Thiên gật đầu mỉm cười.

- Đương nhiên là tốt, cảnh giới của ngươi lại đột phá, xem ra cũng có chút hi vọng để tham gia trận chiến Thiên Mệnh bảng rồi.

Phàm Nhạc cười nói, hiện tại tu vi của Tần Vấn Thiên đang ở cảnh giới Nguyên Phủ tầng sáu, với toàn bộ thực lực của hắn, lực chiến đấu hẳn là có thể thắng được cảnh giới Nguyên Phủ tầng tám bình thường. Nếu trong thời gian kế tiếp, cảnh giới lại tiếp tục tăng lên, thật sự là có thể chạm đến Thiên Mệnh bảng rồi.

- Ngươi cũng không tồi!

Tần Vấn Thiên hiển nhiên cũng nhìn ra tu vi của Phàm Nhạc cũng đã đến cảnh giới Nguyên Phủ tầng sáu, những ngày qua tiểu tử này tu hành rất chăm chỉ, được Tiễn Vương quản thúc, ngược lại không còn lười biếng nữa rồi.

- Sở Mãng đại ca, huynh cũng phải cố gắng lên!

Tần Vấn Thiên lại nhìn về phía Sở Mãng, cười nói.

- Ha ha, ta tu hành chậm chạp.

Sở Mãng nhếch miệng cười nói.

- Không, tốc độ tu hành của Mãng ca huynh vẫn rất nhanh, chỉ là bởi vì cảnh giới hiện tại khá là cao nên có chậm cũng là điều hiển nhiên.

Phàm Nhạc nói với Sở Mãng, Tần Vấn Thiên gật đầu, tu hành, chắc chắn là càng đi về phía sau càng khó, đến Nguyên Phủ đỉnh phong, muốn bước vào Thiên Cương cảnh lại là khó càng thêm khó, muốn đúc thành võ mệnh Thiên Cương cần phải lĩnh ngộ võ đạo ý chí nhị cảnh.

- Tiểu tử, ngươi có muốn tu hành tài bắn cung hay không, ta cũng có thể dạy ngươi.

Tiễn Vương nhìn về phía Tần Vấn Thiên nhẹ nhàng cười nói.

- Tiền bối, tham thì thâm, tạm thời ta vẫn chỉ muốn tập trung tu luyện lực lượng mà bản thân am hiểu, sau này còn phải xem Tinh Hồn thứ tư của ta là cái gì đã. Đến khi đó có lẽ sẽ có thể tu luyện thêm một loại lực lượng nữa.

Tần Vấn Thiên khách sáo nói với Tiễn Vương.

- Cũng đúng, tu sĩ Võ Mệnh, lực lượng tu hành thường được quyết định bởi Tinh Hồn, Tinh Hồn thứ tư ngươi phải lựa chọn cẩn thận, nhớ phải lựa chọn loại Tinh Hồn giúp ngươi dễ dàng phát huy được ưu thế của ngươi. Sau này, Tinh Hồn sẽ có tác dụng rất lớn, việc lựa chọn Tinh Hồn vô cùng quan trọng.

Tiễn Vương nói.

- Vãn bối sẽ cẩn tuân lời người dạy bảo.

Tần Vấn Thiên gật đầu, nhân vật tiền bối ở Vô Song giới đều rất thân thiện. Nếu là ở bên ngoài, người ở cấp bậc này muốn gặp cũng không gặp được. Dĩ nhiên đây cũng là điểm đặc biệt của Vô Song giới, người có thể tới nơi này tu hành vốn là những nhân vật thiên tài có tiềm lực rất lớn.

……

Trong thời gian mấy tháng Tần Vấn Thiên cố gắng tu hành, Lâm Hạo Thiên cũng tới tìm Tần Vấn Thiên không ít lần, mỗi lần đều phát hiện Tần Vấn Thiên ở trên núi tu đạo, hắn cũng không dám quấy rầy, đương nhiên là có một số ngọn núi tu đạo, hắn cũng không thể đi lên.

Lâm Hạo Thiên đã tung ra tin tức giả, bên ngoài đều cho là Tần Vấn Thiên cố ý tránh né, không dám đối mặt với Lâm Hạo Thiên và Nhạc Băng Ảnh.

Nhưng chuyện này cũng có thể hiểu được, suy cho cùng thực lực của Tần Vấn Thiên cũng thấp hơn một phần, Lâm Hạo Thiên và Nhạc Băng Ảnh đều rất khó đối phó, huống chi còn có cả Tư Đồ Phá ở phía sau. Đây chính là nhân vật mà Tần Vấn Thiên hắn vẫn chưa thể chọc đến, ít nhất ở tình hình trước mắt, Tần Vấn Thiên vẫn không thể chọc nổi!

Bình luận

Truyện đang đọc