THÁI CỔ THẦN VƯƠNG

Sáng sớm tỉnh lại, giữa rừng núi có từng đợt khí ẩm, trong sơn động, Thư Nguyễn Ngọc nghiêng người dựa vào vách núi đá, đôi mắt đẹp hơi khép hờ, hai tay che lấy thân thể, động tác giống như mang theo vài phần cảnh giác.

Tuy nói hôm qua là Tần Vấn Thiên đã cởi trói giúp nàng, khiến nàng có thể tu hành, nhưng chỉ cần vẫn còn ở trong động phủ, nàng vẫn bị cấm đoán.

- Tí tách, tí tách!

Tiếng vang thanh thúy truyền ra, Thư Nguyễn Ngọc mở đôi mắt hơi có vẻ mệt mỏi ra, nhìn thoáng qua trong động phủ, không có một ai.

- Hử?

Thư Nguyễn Ngọc bỗng đứng lên, lập tức đi ra khỏi động phủ, bên ngoài cũng không có người, trong núi yên tĩnh, chỉ có giọt nước trên cây nhỏ xuống, là do sương mù ngưng tụ thành.

- Đi rồi.

Thư Nguyễn Ngọc thở ra một hơi thật dài, cuối cùng không cần lo lắng tên Mập Mạp chết bầm kia nữa, nhưng mấy ngày nay Tần Vấn Thiên luôn giữ chữ tín không có làm khó nàng.

- Tần Vấn Thiên, ta sẽ không quên ngươi.

Thư Nguyễn Ngọc lạnh lùng nói, ngay sau đó thấy thân hình nàng lóe lên, bay lên không.

Lúc này Tần Vấn Thiên đã sớm rời đi, hắn thả Thư Nguyễn Ngọc, tất nhiên là vì Bạch Lộc Cảnh và Bạch Lộc Di. Chuyện ngày hôm đó là do hắn lấy Thư Nguyễn Ngọc ra uy hiếp, cũng không có quan hệ gì với Bạch Lộc Cảnh, chỉ cần Thư Nguyễn Ngọc bình an, Dương Phàm cũng sẽ không “giận chó đánh mèo”, trút giận lên Bạch Lộc Cảnh. Dù sao thư viện Bạch Lộc ở phía Đông Vọng Châu Thành vẫn có một chút địa vị. Tuy không thể so sánh với Trích Tinh phủ nhưng Trích Tinh phủ cũng không đến mức vô duyên vô cớ làm mất lòng thư viện Bạch Lộc.

Hơn nữa bây giờ Tần Vấn Thiên có chút cẩn thận, nếu đã buông tha cho Thư Nguyễn Ngọc, đương nhiên cũng không thể tiếp tục ở lại.

……

Vùng đất mà nước Tề Vân tiếp giáp với thành Thương Châu nằm trong phạm vi quản lý của thành Thương Châu. Nước Tề Vân này là thế lực phụ thuộc thế lực bá chủ của Âu Dương thế gia, tương tự quan hệ của Cửu Huyền cung với nước Sở.

Tuy Âu Dương thế gia là gia tộc thế lực nhưng muốn đứng sừng sững ở Cửu Châu thành không ngã, đương nhiên thế gia phải khuếch trương lực lượng. Nếu chỉ dựa vào việc kéo dài huyết mạch của gia tộc thì vẫn chưa đủ, ở Đại Hạ hoàng triều, bất kể thế lực cấp độ bá chủ nào cũng đều không ngừng thu nạp người mới, Âu Dương thế gia cũng không ngoại lệ.

Bên ngoài hoàng thành nước Tề Vân, núi Vọng Long nổi danh chính là dãy sơn mạch vô cùng phồn thịnh của đất nước này.

Sở dĩ núi Vọng Long nổi danh là vì vách núi của nó kỳ diệu vô cùng, có thể nhìn vào nó mà ngộ ra được thần thông, nghe đồn báu vật này là do các đời tiền bối Thiên Cương Cảnh của nước Tề Vân đã để lại cho các tu sĩ Võ Mệnh của họ.

Đối với nước nhỏ mà nói, bước vào Thiên Cương Cảnh có ý nghĩa là đã đạt tới cấp độ nhất định. Thế nhưng không thể dừng lại mãi mà sẽ phải rời đi, mà trong bọn họ có không ít người lưu luyến cố quốc, muốn để lại vài thứ cho hậu bối, trăm ngàn năm qua, đã tích thành vách núi Vọng Long đặc biệt này.

Từng bệ đá cổ trước vách núi Vọng Long giống như đã bị võ tu mài phẳng, mỗi ngày đều có rất nhiều bóng người tới đây nhìn ngắm vách núi Vọng Long, cố gắng ngộ ra một ít năng lực thần thông mà các vị tiền bối đã truyền lại.

Giờ phút này, ở trên một bệ đá, chỉ thấy bóng người của một thanh niên khôi ngô đang không ngừng vung cây búa lớn trong tay, mỗi một búa vung lên, không có chút Nguyên Lực Tinh Thần nào nhưng lại đầy sinh lực, còn kéo theo cả tiếng gió.

Thanh niên khôi ngô này có làn da màu cổ đồng, bắp thịt cả người rắn chắc, giống như lộ ra sức lực khủng khiếp, nhưng thoạt nhìn tuổi hắn hình như không lớn lắm, chắc hẳn không quá 25 tuổi. Điều thú vị là thanh niên này đã ở đó vung cây búa bảy ngày mà vẫn chưa dừng lại, cũng không quan tâm ánh mắt người ngoài nhìn mình như thế nào.

- Cây búa lớn gào thét sinh gió, các ngươi đoán xem nó nặng bao nhiêu?

Trên một bệ đá có người cười hỏi.

- Có lẽ tầm 500 cân, người này thật là mạnh mẽ.

Một người khác ở trên đài đá đáp lại.

- Búa này giống như càng ngày càng nặng, hắn lại không mỏi mệt chút nào, cũng kỳ lạ quá rồi.

- Kỳ nhân không ít a, ở kia không phải còn có một người chỉ ngủ cả ngày ư, các ngươi có từng nhìn thấy hắn không ngủ khi nào chưa?

Chỉ thấy lúc này có người chỉ về phía người thanh niên khôi ngô bên cạnh bãi đá cách đó không xa. Có một thanh niên vẫn yên lặng nằm đó, giống như tất cả gió táp mưa sa ở bên ngoài đều không có liên quan gì tới hắn.

- Hai tên này đều là kẻ ngốc.

Hôm trước có một trận mưa lớn trút xuống, sấm sét vang dội, đại hán này làm như không biết, vẫn cứ vung búa lớn như vậy, người kia thì vẫn cứ ngủ ở đó, thật kỳ lạ.

Nhưng càng kỳ lạ hơn là, bên cạnh cái người ngủ kia còn có một con chó nhỏ trắng như tuyết đẹp vô cùng. Nó nằm im lặng ở bên cạnh hắn, thỉnh thoảng mới đứng dậy hoạt động một chút, khiến người ta rất yêu thích.

- Tiểu gia hỏa, qua đây.

Lúc này, chỉ thấy một thiếu nữ tướng mạo xinh đẹp động lòng người gọi con chó nhỏ trắng như tuyết kia.

Thân thể con chó nhỏ trắng như tuyết khẽ động, lập tức lao vào trong lòng thiếu nữ, khiến thiếu nữ cười lên khanh khách, ôm nó vào trong ngực, bàn tay nhỏ nhắn dịu dàng vuốt ve thân thể nó.

Tiểu gia hỏa này như là đang hưởng thụ, khiến không ít người lộ ra vẻ mặt hâm mộ lẫn ghen tị.

- Chủ nhân của mày thật là lười, lại mặc kệ mày có đói hay không?

Thiếu nữ liếc mắt nhìn Tần Vấn Thiên ở bên kia một chút, mấy ngày qua nàng đã khá quen thuộc với tiểu gia hỏa này, thường xuyên đến ôm ấp nó, nhưng mỗi ngày chủ nhân của nó đều ngủ ở đó.

- Diệp Tịch, ngươi đến rồi.

Cách đó không xa một bóng người hơi mập đi tới. Thiếu nữ nhìn hắn một cái, cười nói:

- Ngươi lại tới làm gì?

- Ta là huynh đệ của chủ nhân tên gia hỏa kia.

Phàm Nhạc mỉm cười nói, nhưng thiếu nữ lại hừ một tiếng, nhìn tiểu gia hỏa hỏi:

- Hắn nói đúng không?

- Tiểu Hỗn Đản, lại đây.

Mập Mạp nhìn tiểu gia hỏa kia gọi, chỉ thấy nó thò đầu ra, mắt nhìn Phàm Nhạc một cái, sau đó giống như không quen biết, lại chui vào trong lòng Diệp Tịch.

- Thấy chưa.

Diệp Tịch trừng mắt liếc Phàm Nhạc một cái, Mập Mạp trợn mắt lên, con chó này thật vô tình vô nghĩa a.

Phàm Nhạc vô vị ngồi xuống, nhìn thoáng qua Tần Vấn Thiên đã đi vào giấc ngủ và Sở Mãng đang cầm búa. Bọn họ tới nước Tề Vân cũng một khoảng thời gian rồi, mục đích lần này là thành Thương Châu, chỉ là Tần Vấn Thiên dự định trước khi bước vào thành Thương Châu phải nâng cao thực lực một chút, tu hành một thời gian, sau đó biết được nơi này có vách đá núi Vọng Long.

Đúng lúc này, Tần Vấn Thiên ngủ ở chỗ kia đã ngồi dậy, trong nháy mắt thân thể trắng như tuyết của tiểu gia hỏa kia hóa thành một luồng ánh sáng trắng, lao thẳng vào trong ngực Tần Vấn Thiên, móng vuốt nhỏ không ngừng cào nên người Tần Vấn Thiên, tỏ ra vô cùng thân thiết.

- Lão đại, cuối cùng ngươi đã tỉnh.

Mắt Phàm Nhạc sáng lên, nói với Tần Vấn Thiên:

- Lão đại, đây là Diệp Tịch, bằng hữu của ta, khá là thân quen với Tiểu Hỗn Đản, nhưng Tiểu Hỗn Đản kia không thèm nhận ta, thật đáng giận.

- Ngươi nói chuyện với ai thế?

Tần Vấn Thiên không thèm ngó tới Mập Mạp... Nhìn Diệp Tịch một cái, trong lòng âm thầm khinh bỉ tên này.

Mập Mạp quả nhiên bác ái mà.

- Ngươi thắng rồi.

Phàm Nhạc thẳng thừng im lặng.

- Thật hiếm có a, vị thần ngủ này tỉnh dậy rồi.

Có người kinh ngạc nói.

- Tên này thật sự có thể ngủ được.

- Thần ngủ, ngươi là tới tu hành hay là ngủ.

- Thần ngủ?

Tần Vấn Thiên nghe được từng lời từng lời, khóe miệng nhếch lên nhìn như muốn cười, có chút im lặng, Trong thời gian này, ngày nào hắn cũng không dừng việc tu hành lại.

Sau trận đại chiến lần trước, ba tòa Nguyên Phủ hầu như trống không, lại bị trọng thương, sau khi thương thế hồi phục, hắn tăng cường nạp lại Tinh Thần Nguyên Lực, làm đầy ao Nguyên phủ. Lúc này hắn lại phát hiện ao Nguyên phủ lại lớn hơn chút, thế là lại khổ tu một thời gian, nhưng vẫn không thể đột phá.

Mãi đến khi hắn đến vách núi Vọng Long, quan sát tìm hiểu vách núi kỳ dị này, chỉ trong một ngày đêm đã bước vào tầng năm của cảnh giới Nguyên Phủ, quả thật vô cùng kỳ diệu.

- Mập Mạp, vách núi Vọng Long này vô cùng kỳ diệu, bên trong ẩn giấu công pháp thần thông, như sao trên trời đếm mãi không hết, có thể làm người ta cảm ngộ được.

Tần Vấn Thiên nói với Phàm Nhạc, muốn khuyên Mập Mạp này tu hành nhiều hơn.

- Yên tâm, vách núi này ta vẫn xem được.

Mập Mạp nhếch miệng cười nói:

- Ngươi xem, Mãng ca cũng có thể xem hiểu, huống chi là dạng thiên tài như ta.

Ánh mắt Tần Vấn Thiên dời về phía Sở Mãng, nhìn thấy búa pháp của Sở Mãng, mới nhìn bình thản không có gì lạ thế nhưng cẩn thận nhìn kỹ, lại phát hiện giống như chất chứa một quỹ tích kỳ diệu.

- Là bộ búa pháp kia.

Đôi mắt Tần Vấn Thiên sáng lên, trên vách núi Vọng Long có một bộ búa pháp vô cùng kỳ diệu, nhìn như lộn xộn nhưng lại chất chứa một luồng khí lớn, thậm chí có thể làm cho các luân mạch ở trong cơ thể vận chuyển hộ tống búa pháp, công pháp thần thông hợp làm một.

- Hắn cũng là bằng hữu của các ngươi?

Đôi mắt đẹp của Diệp Tịch sững sờ, Tần Vấn Thiên khẽ gật đầu.

- Một đám quái nhân.

Diệp Tịch nhếch miệng, còn người bên cạnh cũng cười nói:

- Tên này nói khoác, mở miệng ngông cuồng, chẳng lẽ cái tên thần ngủ này có thể xem hiểu vách đá núi Vọng Long?

Ánh mắt Tần Vấn Thiên liếc qua đám người một chút, phần lớn người ở nơi này đều có tu vi là Nguyên Phủ nhưng người trên Nguyên Phủ tầng ba không nhiều, vô tình còn có vài nhân vật Luân Mạch.

Thoải mái cười một tiếng, Tần Vấn Thiên cũng không tranh luận gì, chỉ chú tâm tu hành.

Trong nháy mắt đã tới mùa đông, mưa tuyết cũng trở nên bình thường, thỉnh thoảng còn có gió lạnh gào thét, các vị võ tu tụ tập ở vách núi Vọng Long cũng dần dần dần ít đi một chút, không còn nhiều như dạo trước.

Hoa tuyết phất phới trên không, Tần Vấn Thiên vươn tay ra, một bông tuyết rơi vào lòng bàn tay lập tức tan đi, hắn ngẩng đầu nhìn lên không trung, bông tuyết đầy trời, tựa như bóng người xinh đẹp kia lại xuất hiện.

Lại một năm nữa rồi, Khuynh Thành ở Đan Vương điện có khỏe không.

Nước Sở, phụ thân, Tần Dao tỷ, Mạc Thương sư phụ, sư tỷ Nhược Hoan, bọn họ có khỏe không.

Sắp tới ngày niên tế hàng năm của nước Sở, chắc nước Sở rất náo nhiệt. Hôm nay hắn cũng đã mười chín tuổi rồi. Ba năm này giống như đã trôi qua rất lâu, giống như đã trải qua rất nhiều rất nhiều điều.

“Trời lạnh, ăn chút điểm tâm nóng.” Cách đó không xa một thiếu nữ cầm giỏ trúc đi tới, bên trong có đồ ăn nhẹ nóng hổi, nhìn thấy sự tưởng niệm hiện lên trong mắt Tần Vấn Thiên, nàng cười nói:

- Vấn Thiên ca, có phải ngươi nhớ tới nữ hài tử mà mình thích không.

Tần Vấn Thiên nhìn nụ cười thuần phác của thiếu nữ, vươn tay xoa đầu nàng, những ngày qua hắn và Diệp Tịch đã dần trở nên thân quen.

- Lại có đồ ăn ngon rồi.

Mập Mập đi tới, nhếch miệng cười một tiếng, tuy võ tu không cần ăn nhưng thỉnh thoảng thỏa mãn khẩu vị của mình cũng là một việc vô cùng tuyệt vời.

Ba người ngồi trên bệ đá, bầu không khí vô cùng hòa thuận.

Nhưng vào lúc này, như có một tia sáng trắng lóe lên, ánh mắt Tần Vấn Thiên chuyển qua, lập tức thấy Sở Mãng vung búa lớn, trong chốc lát, bông tuyết ở trong hư không bay xuống tụ lại tạo thành một con rồng tuyết, bay múa ở trong tuyết.

- Thật đẹp.

Đôi mắt đẹp của Diệp Tịch lấp lánh.

Đôi mắt Tần Vấn Thiên cũng phát sáng, gương mặt mang theo nụ cười mỉm, Sở Mãng đã đột phá rồi!

- Tuyết này rơi thật hay.

Tần Vấn Thiên khẽ cười một tiếng, bây giờ thực lực của bọn họ đều đã tăng tiến!

Bình luận

Truyện đang đọc