THÁI CỔ THẦN VƯƠNG

Trước khi Tần Vấn Thiên bước vào trong Hắc Ám Sâm Lâm thì đã biết rõ thế nào cũng sẽ có người hãm hại hắn nhưng nếu như lão sư Mạc Thương không phản đối thì chắc có lẽ lão sư đang muốn tôi luyện hắn.

- Thực lực hiện tại của ta đang ở Luyện Thể cảnh tầng tám, lực mạnh hơn cả trăm con trâu, có thể ứng phó với những người Luân Mạch cảnh tầng một bình thường rồi, nhưng còn người Luân Mạch cảnh ngưng tụ Tinh Hồn lợi hại thì e rằng khó mà đối phó được.

Tần Vấn Thiên âm thầm tính toán, sau đó hạ giọng bàn bạc với Phàm Nhạc:

- Phàm Nhạc. ta có kẻ thù chi bằng chúng ta tách ra đi.

Mập mạp chuyển mắt nhìn qua, nương nhờ ánh lửa yếu ớt nhìn gương mặt Tần Vấn Thiên, đáy mắt hiện lên nét thâm ý, cười nói:

- Phàm Nhạc ta chính là đệ nhất thiên tài lần này, sao có thể bỏ mặc bạn đồng hành cùng mình được.

- Ngươi yên tâm đi, tuy rằng chúng ta đã tiến vào Hắc Ám Sâm Lâm rồi, nhưng trong khu vực mười dặm này bọn họ sẽ không dám ra tay đâu, hiện tại các học viên còn chưa phân tán ra mà, nếu cứ tàn sát đồng bạn thì tin tức truyền ra cũng không hay ho gì.

Phàm Nhạc cười híp mắt, nói tiếp:

- Đi đi, phía trước có ánh lửa kìa, là mảnh đất trống.

- Được.

Tần Vấn Thiên vốn dĩ cũng là người sảng khoái thẳng thắn, tuy rằng tên Phàm Nhạc này hơi thô bỉ, nhưng cách làm người lại không tồi chút nào.

Trên mảnh sườn dốc trống trải phía trước, có rất nhiều người đang dựng lều vải đơn giản.

- Tần Vấn Thiên.

Một âm thanh biểu lộ sự kinh ngạc truyền đến, ánh mắt Tần Vấn Thiên lập tức nhìn về phía bên ngoài chiếc lều, gương mặt hắn lập tức tươi tắn hẳn, thế mà lại gặp người quen ở đây.

- Liễu Nghiên, sao cô lại ở đây vậy?

Tần Vấn Thiên tiến về phía trước, hắn cho rằng lần trước Liễu Nghiên đã cứu mạng mình.

- Ta tham gia kiểm tra của học viện Thần Phong, dập lửa nhanh lên rồi vào lều ngồi đi, ánh lửa có thể hấp dẫn yêu thú đến đây đấy.

Liễu Nghiên cười nói.

Trong lều trừ Liễu Nghiên thì có hai thanh niên khác, một người là Liễu Nhạc ca ca của cô, một người là Trác Phàm bạn của cô.

- Liễu Nghiên, vì sao lại tùy tiện dẫn người lạ vào thế.

Liễu Nhạc cau mày, Trác Phàm cũng tỏ ra không vui.

- Ca à, đây là Tần Vấn Thiên mà chúng ta gặp ở ngoại thành Thiên Ung đấy.

Liễu Nghiên vừa trả lời xong thì quay sang hỏi Tần Vấn Thiên:

- Đúng rồi, sao ngươi lại ở trong Hắc Ám Sâm Lâm, chẳng lẽ, ngươi cũng tham gia thí luyện của các học viện và võ phủ à?

- Chúng ta đang tham gia kiểm tra của học viện Đế Tinh.

Phàm Nhạc sửa sang quần áo chỉnh tề rồi tiến lên trước, vươn tay chào hỏi:

- Chào người đẹp, ta là Phàm Nhạc, ngôi sao tương lai của học viện Đế Tinh.

- Học viện Đế Tinh.

Đôi mắt xinh đẹp của Liễu Nghiên sáng lên một tia kỳ dị, cô cũng vươn tay nắm lấy tay Phàm Nhạc.

- Liễu Nghiên, cô xinh đẹp thế này, thiên phú lại tốt, đúng là hiếm có khó tìm.

Phàm Nhạc khen ngợi.

Liễu Nghiên cười, muốn rút tay về, nhưng dường như Phàm Nhạc không có ý muốn buông tay.

- Căn lều vải này do mọi người dựng đấy à, nhất định là mọi người đã có kinh nghiệm rèn luyện dã ngoại rồi.

- Tần Vấn Thiên là bạn của cô phải không, ta là anh em tốt của hắn, cho nên chúng ta cũng là bạn bè của nhau đấy.

Tần Vấn Thiên nhìn Phàm Nhạc không chịu buông tay, hắn trợn mắt há mồm, cái tên chết tiệt này đúng là cực phẩm mà.

Liễu Nghiên đỏ mặt, vất vả lắm mới rút tay mình về, sau đó liếc nhìn Tần Vấn Thiên.

- Ta không quen biết hắn.

Đầu Tần Vấn Thiên đổ đầy mồ hôi, mất mặt quá đi thôi.

- Hai vị, nếu như có duyên gặp mặt thì cũng là bạn bè, tuy rằng nơi đây khá hơi đơn sơ một chút, nhưng cứ nghỉ tạm ở đây một đêm cũng được, sáng ngày mai chúng ta kết bạn cùng nhau xuất phát, xem như đảm bảo an toàn hơn chút.

Liễu Nhạc đã đi đến, mỉm cười gửi lời mời với Tần Vấn Thiên và Phàm Nhạc.

- Đúng rồi, vậy cung kính không bằng tuân mệnh.

Phạm Nhạc đồng ý cực kỳ sảng khoái, Tần Vấn Thiên vẫn đứng một bên giữ im lặng.

- Liễu Nghiên, Phàm Nhạc, ta đi ra ngoài một chút, hai người cứ nói chuyện với nhau đi.

Tần Vấn Thiên cười nói, sau đó đi ra khỏi lều vải.

- Cái tên tiểu tử này.

Phàm Nhạc trừng mắt liếc nhìn Tần Vấn Thiên, sau đó quay sang Liễu Nghiên nói ngay:

- Liễu Nghiên, lát nữa gặp nhé.

Vừa dứt lời thì hắn đuổi theo sau Tần Vấn Thiên, nói:

- Sao thế, không thích Liễu Nghiên à?

- Không, con người của Liễu Nghiên tốt lắm, nhưng hai người bạn của cô ấy lại tỏ thái độ chẳng hoan nghênh chúng ta, cần gì phải nương nhờ bọn họ.

Tần Vấn Thiên giải thích, Phàm Nhạc cũng nhận ra điều này, mới vừa rồi khi hắn nói mình là người tham gia khảo hạch của học viện Đế Tinh thì đối phương mới thay đổi thái độ xoành xoạch như thay chiều gió.

- Chưa kể còn đang có người nhìn chằm chằm chúng ta, ta cũng cần phải tu luyện để gia tăng lực lượng, sao có thể để bọn chúng thất vọng được.

Khóe miệng Tần Vấn Thiên cong lên một nụ cười lạnh lẽo, khiến cho Phàm Nhạc hơi sững sờ, khóe miệng cong lên của chàng trai này mang đến cho hắn cảm giác rất sắc bén, như sắp sửa để lộ răng nanh vậy.

- Tốt thôi, đệ nhất thiên tại học viện Đế Tinh ta đây sẽ chơi đùa cùng bọn chúng một chút.

Phàm Nhạc nhếch miệng tiếp lời.

Tần Vấn Thiên lờ đi lời nói khoác của Phàm Nhạc, hắn đi đến chỗ một cây cổ thụ rồi khoanh chân ngồi, sau đó nhắm mắt tu hành, nhưng chỉ sau một lát, âm thanh vù vù truyền ra từ trong cơ thể hắn, giống hệt như biển sao đang gào thét điên cuồng.

Đôi mắt Phàm Nhạc hơi híp lại, công pháp thật bá đạo, nhưng mà, hắn cũng phải làm việc của mình rồi.

Thân hình Phàm Nhạc như ẩn như hiện, phóng nhanh vào trong rừng cây.

Đương chìm đắm trong ánh sao, Tần Vấn Thiên hệt như cực kỳ an bình, nhưng trong cơ thể lại dậy sóng cuộn trào, lực lượng tinh thần đánh thẳng vào thân thể một cách điên cuồng, trui rèn lục phủ ngũ tạng và các tinh mạch, giúp cho thân thể hoàn thiện không ngừng.

Ngay hôm sau, khi trời vẫn còn chưa sáng, các đệ tử ở đầy đều lục tục tỉnh lại đi tiếp, Tần Vấn Thiên vừa mở mắt thì đã thấy mập mạp Phàm Nhạc đang nằm dưới gốc cây đối diện hắn, tay đang cầm một cây cung và rất nhiều mũi tên.

- Mập mạp, nên xuất phát rồi.

Tần Vấn Thiên hô lên, lúc này Phàm Nhạc mới mở đôi mắt còn đang mơ màng, sau đó nhếch miệng cười cười với Tần Vấn Thiên.

- Ngươi chế tạo cung tiễn này thế nào vậy?

Tần Vấn Thiên tò mò hỏi, bộ cung tiễn do Phàm Nhạc chế tạo này, tuy rằng vẫn còn khá là thô sơ, nhưng chúng lại mang đến cho người ta cảm giác rất sắc bén.

- Ta tìm rồi chặt vài cây cổ thụ, giết con yêu thú để làm ra đó.

Giọng điệu Phàm Nhạc rất tùy ý, thuận miệng nói tiếp:

- Lên đường thôi.

- Ừ, đi thôi.

Hai thiếu niên liếc nhau, sau đó cùng đứng dậy, chạy như điên vào sâu trong Hắc Ám Sâm Lâm, giống hệt như một cơn lốc, tốc độ cực nhanh, chỉ trong chớp mắt đã không còn thánh bóng dáng tăm hỏi.

Chỉ trong chốc lát, một nhóm thiếu niên khác đã vọt tới chỗ này, người cầm đầu không ai khác chính là học viên mới Âu Phong học viện Đế Tinh, mấy người khác cũng là những học viên đang tham gia kiểm tra của các học viện và võ phủ.

- Đuổi theo, qua khỏi khu vực này thì có thể ra tay thẳng thừng rồi.

Âu Phong quát lạnh một tiếng, cả đoàn người lao băng băng đuổi theo, giống như những con báo đầu đàn.

- Mập mạp, ngươi cư nhiên lại nhanh đến mức này.

Sắc trời dần trở nên sáng sủa hơn, cũng nhìn thấy rõ ràng cảnh vật chung quanh, Tần Vấn Thiên thấy Phàm Nhạc ở bên cạnh chạy nhanh như một con dã thú, thân hình mập mạp mà lại hết sức rắn chắc, nên hắn không thể không chậc lưỡi lấy làm kỳ lạ.

- Ông đây chính là thiên tài.

Phàm Nhạc ngẩng đầu tự đắc.

Tần Vấn Thiên nhìn hắn đầy khinh bỉ, sau đó nói tiếp:

- Ở phía sau có tổng cộng sáu người.

- Âu Phong, Luân Mạch cảnh tầng hai, năm người còn lại thì, một người Luân Mạch cảnh tầng một, bốn người kia đều là Luyện Thể cảnh, hơi khó một chút, chúng ta nên làm tiêu hao thể lực của bọn họ trước đã.

Phàm Nhạc buông lời tùy ý, lại khiến cho khóe mắt Tần Vấn Thiên lóe sáng lấp lánh như sao trời.

Mập mạp này, có thể nhìn thấu tu vi của người khác, chẳng lẽ hắn là một thiên tài thật sự?

- Ở đằng trước cũng có người.

Đôi mắt Tần Vấn Thiên nhìn về phía trước, tại một mảnh đất rộng lớn ở đằng xa.

- Người của học viện Hoàng Gia, người đứng đầu tiên chính là Diệp Triển, ta đã thấy hắn kiểm tra bên học viện Hoàng Gia rồi, tu vi Luân Mạch tầng hai, có sát ý kìa, nhà ngươi chọc phải đám người gì thế này, đổi hướng đi.

Phàm Nhạc dứt lời thì lập tức chạy thẳng sang phía bên trái, Tần Vấn Thiên đuổi theo không chút do dự nào, vì muốn giết hắn mà nhà họ Diệp này hao tâm tổn sức quá nhỉ, thế lực ở hoàng thành của bọn họ rất lớn, nếu như hắn không bước vào học viện Đế Tinh, chỉ e rằng có khi chết oan chết uổng đột ngột giữa đường.

Lão sư Mạc Thương đúng là ra một cái đề kiểm tra khó cho hắn quá rồi, nhưng dù thế thì sao chứ, lần này bản thân hắn đã thu hoạch được một người anh em thật tốt.

- Phàm Nhạc, cảm ơn.

Tần Vấn Thiên vừa chạy trốn vừa mở miệng cảm kích.

- Gớm quá đi, mập mạp ta nghĩa khí ngút trời, sau này có gái đẹp thì không được quên ta đấy nhé.

Phàm Nhạc nhếch miệng cười trêu.

Người ở phía sau vẫn tiếp tục đuổi theo không từ bỏ, sau nửa canh giờ, bọn họ đã xâm nhập vào nội bộ Hắc Ám Sâm Lâm, có dấu vết hoạt động của yêu thú.

- Còn bốn người theo sau, mập mạp, tu vi thế nào?

Tần Vấn Thiên hỏi.

- Âu Phong, và tên Luân Mạch tầng một kia, với hai tên Luyện Thể cảnh, có hành động ngay không?

Phàm Nhạc trưng cầu ý kiến.

Tần Vấn Thiên quyết định dứt khoát, dừng bước đột ngột, còn Phàm Nhạc vẫn không đình chỉ bước chân, sau đó đạp mạnh lên mặt đất, thân thể bay lên trời, sau đó đáp xuống một cây đại thụ, trao đổi nhanh với Tần Vấn Thiên:

- Ta phụ trách khống chế, ngươi phụ trách giết người, làm thịt hai tên Luyện Thể cảnh trước đã.

- Được.

Không biết vì sao, Tần Vấn Thiên lại có lòng tin đặc biệt với tên mập mạp thô bỉ kia đến mức này, hắn ổn định bước chân, xoay người chờ đám phía sau đuổi kịp đến đây.

Bốn người Âu Phong nhìn thấy Tần Vấn Thiên dừng lại thì cũng giảm tốc độ, ánh mắt của hắn hệt như rắn độc nhìn chằm chằm vào Tần Vấn Thiên, không hề che giấu sát ý của mình, bốn người tạo lập thành hình vòng cung đi tới chỗ Tần Vấn Thiên đang đứng.

- Vì muốn giết ta, lần này Diệp gia sử dụng bao nhiêu sức mạnh đây?

Tần Vấn Thiên nhìn Âu Phong, hỏi.

- Diệp gia? Rất nhiều người đang muốn giết chết ngươi, còn có cả tên nhị thúc tàn phế kia của ngươi nữa, dám làm phản, sớm muộn gì cũng phải vác xác đến đoạn đầu đài, Tần Hạo Tần Xuyên đã bị tống thẳng vào tử lao Hắc Bảo rồi.

Âu Phong cười lạnh lẽo, sau đó phất phất tay, ba người còn lại lập tức xông thẳng vào Tần Vấn Thiên, hiển lộ chủ tâm giết chết hắn.

- Vút...

Đương ngay lúc đó, sau lưng Tần Vấn Thiên xuất hiện một mũi tên xuyên thủng không gian, lao thẳng đến chỗ Âu Phong, nhanh như tia chớp.

- Bên trái.

Giọng nói của Phàm Nhạc truyền đến, Tần Vấn Thiên lập tức đánh tới tên Luyện Thể Cảnh phía bên tay trái mình.

- Vút, vút vút...

Mũi tên xé gió liên tục giết tới, chúng nhắm cùng lúc vào cả ba người, duy chỉ có để lại một người bên trái cho Tần Vấn Thiên.

- Phá!

Trường Thương Tinh Hồn xuất hiện bên cạnh Âu Phong, trường thương do ngôi sao hội tụ phát ra tiếng hét giận dữ, đâm thẳng tới mũi tên, nhưng chỉ trong một tích tắc ngắn ngủi mà mũi tên đã hơi nảy lên, ấy thế mà có thể chệch hướng một chút, bay sát qua trường thương, lao thẳng vào mi tâm Âu Phong.

- Sao có thể như thế được?

Âu Phong biến sắc, trong lúc vội vã, tay trái đành phải đánh ra một chưởng cực mạnh, tạo thành gió lốc mãnh liệt, song thân thể của hắn phải lui mạnh về sau, mũi tên bị cản lại, nhưng cũng đã đâm rách bàn tay Âu Phong, màu tươi chảy ra từ lòng bàn tay trái của hắn.

- Có thể thay đổi hướng mũi tên.

Không chỉ có Âu Phong gặp phải tình huống này, mà hai người khác cũng không quá yên ổn, thậm chí là người có tu vi Luyện Thể cảnh bị xuyên thủng mi tâm, chết ngay bởi mũi tên đó.

Khi bọn chúng đối mặt với những mũi tên sắc bén thì Tần Vấn Thiên đã đánh về phía người bên tay trái, lúc hắn đánh ra một quyền chẳng khác nào chân long gầm lớn, Cưu Thiên Long Khiếu mang theo sức mạnh cực lớn, trong tích tắc khi tên cường giả Luyện Thể cảnh vừa vung nắm đấm thì đã cảm thấy hối hận, căn bản là lực lượng của hắn không thể sánh được với Tần Vấn Thiên.

Âm thanh xương cốt bị gãy nát truyền ra những tiếng răng rắc, Hàng Long Quyền của Tần Vấn Thiên thế như chẻ tre, thậm chí đối phương còn không kịp giải phóng Tinh Hồn thì đã bị quyền mang đấm cho vỡ nát, chết ngay tại chỗ.

Chỉ trong chốc lát, Phàm Nhạc và Tần Vấn Thiên đã đánh chết hai người.

Bình luận

Truyện đang đọc