THÁI CỔ THẦN VƯƠNG

Thiết kị đạp lên đất bằng, phi thẳng về phía Tần Vấn Thiên và nhóm người của học viện Đế Tinh như bão tố. Diệp Mặc không hề ra tay. Hắn chỉ hướng ánh mắt nhìn chằm chằm vào Mạc Thương. Nếu những người này chỉ đứng trên lập trường cá nhân mà tham gia vào, thế thì hắn chẳng cần mảy may khách khí.

Tần Vấn Thiên liếc nhìn xung quanh, người của Diệp Mặc vẫn còn đang tập trung về hướng này, thế nhưng học viện Đế Tinh chỉ có vỏn vẹn mười võ tu, hơn nữa bọn họ đều còn quá trẻ. Trận chiến này sợ rằng sẽ rất mực gian nan.

- Đại Sơn.

Người con gái mị hoặc bên cạnh Tần Vấn Thiên cất tiếng hô to. Một người có thân mình vạm vỡ lao nhanh tới. Trên đỉnh đầu của hắn xuất hiện hai Tinh Hồn. Một Tinh Hồn là Yêu Viên Tinh Hồn bộc phát sự cường bạo đáng sợ như đang sống, Tinh Hồn còn lại mang dáng dấp của một người đá.

- Hai Tinh Hồn này phối hợp thì sẽ có lực phòng ngự mạnh mẽ tới mức nào đây.

Đồng tử của Tần Vấn Thiên co lại. Yêu Viên Tinh Hồn và Thạch Đầu Nhân tinh hồn kết hợp với nhau trở thành một tổ hợp phòng ngự siêu cấp, hơn nữa còn có sức tấn công cực mạnh. Mỗi một người có thiên phú ngưng tụ được nhiều Tinh Hồn thì đều sẽ suy xét sự phối hợp Tinh Hồn rất cẩn thận.

- Phá!

Thanh niên tên Đại Sơn vung hai nắm đấm nện mạnh xuống mặt đất, nhất thời, một luồng khí như hồng thủy thốc thẳng về phía trước, mặt đất nứt toạc ra thành những hố sâu, chiến mã hí vang trời.

Thế nhưng vẫn có chiến mã phóng qua từ phía bên cạnh rồi lao về phía Đại Sơn. Đôi chân Đại Sơn rung lên, thân mình sừng sững như núi.

Trường thương thét gào hướng thẳng vào Đại Sơn, bị hắn vung hai tay bắt lấy. Chiến mã đâm sầm vào người hắn, thế mà sức mạnh khổng lồ lại chẳng thể khiến bước chân hắn xê dịch một li.

- Quả nhiên lực phòng ngự thật đáng sợ.

Tần Vấn Thiên khẽ run trong lòng. Sau đó hắn thấy Đại Sơn nhấc bổng cả người và thương rồi nện mạnh xuống đất, máu thịt văng tung tóe, chiến mã sợ hãi tự chạy tứ tung, một phía vòng vây đại loạn. Đại Sơn đứng đó, mang theo khí thế một người trấn ải, vạn người khó qua.

Vòng chiến lan rộng qua các phía khác chỉ trong nháy mắt. Tần Vấn Thiên nhìn thấy một người có hai Tinh Hồn đều là Kiếm Tinh Hồn, lại gần như sắp hợp thành một thể. Trên người hắn bộc lộ một luồng kiếm khí đáng sợ, mà mỗi nơi nó quét qua chính là máu đổ như mưa.

Bọn họ đều là cường giả Luân Mạch cảnh hai Tinh Hồn. Học viện Đế Tinh, không nhận người không phải thiên tài.

Thế nhưng Diệp Mặc mang theo nhiều người, vẫn có những con cá lọt lưới tấn công về phía Tần Vấn Thiên. Cô gái bên cạnh hắn cất tiếng cười nhẹ, vung tay đánh ra. Tần Vấn Thiên chỉ nhìn thấy bóng roi lóe lên, người trên lưng ngựa bị quất bay đi rồi ngã xuống đất chết cứng. Ngọn roi kia sắc bén chẳng khác chi đao kiếm, có thể giết người đoạt mệnh chỉ trong một chiêu.

- Tiểu sư đệ, ngươi phải rời khỏi đây thôi.

Cô gái ngoắc cánh tay qua cổ Tần Vấn Thiên, gương mặt mang ý cười gần trong gang tấc khiến cho lòng hắn xôn xao, thầm mắng một tiếng “nữ yêu tinh”.

- Đi thôi, ngươi ở đây sẽ làm ảnh hưởng tới bọn họ chiến đấu.

Nhược Hoan nói tiếp, Tần Vấn Thiên khẽ gật đầu. Hắn biết với thực lực hiện nay của mình thì chỉ có thể trở thành trói buộc mà thôi.

- Đi!

Tần Vấn Thiên quyết đoán chạy về một hướng ít người.

- Tỷ tỷ sẽ bảo vệ ngươi.

Nhược Hoan mau chóng đuổi kịp, bóng roi trong tay càn quét mở ra trước mắt họ một con đường thoáng.

- Dư Phi, đoạn hậu giúp ta.

- Được.

Thanh niên dùng kiếm nhảy vọt lên không rồi đáp xuống phía sau Nhược Hoan. Mấy đạo kiếm quang càn quét phóng ra, người truy kích phơi thây đầy đất.

Tần Vấn Thiên guồng chân chạy điên cuồng, thậm chí còn không quay đầu lại nhìn chiến trường sau lưng. Sau khi nhìn thấy thực lực của nhóm người học viện Đế Tinh, hắn lại càng cảm thấy bản thân mình nhỏ yếu. Dù là Đại Sơn hay Dư Phi đứng ở đằng kia, bao nhiêu người Luyện Thể cảnh cũng không đủ cho họ giết. Chí ít cũng phải là người ở Luân Mạch cảnh mới có thể chiến đấu với bọn họ được.

- Tiểu sư đệ, chúng ta đi đâu đây?

Nhược Hoan đi theo bên cạnh Tần Vấn Thiên, bước chân lững thững như dạo bước trong sân vắng, duy trì tốc độ ngang bằng với hắn mà không hề tốn chút sức lực nào.

- Mạc Thương tiền bối và các sư huynh có thể đánh thắng những kẻ đó không?

Tần Vấn Thiên hỏi.

- Không thể. Trong chúng ta, trừ thầy là Nguyên Phủ cảnh thì người có tu vi cao nhất mới chỉ ở Luân Mạch cảnh tầng thứ bảy mà thôi. Đối phương có Diệp Mặc là Nguyên Phủ cảnh, ngoài ra còn có không ít cường giả Luân Mạch cảnh. Hơn nữa đây không phải là toàn bộ lực lượng của bọn họ, chỉ cần có thêm một cường giả Nguyên Phủ cảnh nữa tới đây thì tình hình cuộc chiến sẽ nghiêng về một phía. Một khi xuất hiện tình hình ấy thì người của học viện Đế Tinh sẽ phải lập tức rút đi.

Tuy Nhược Hoan đang chạy rất nhanh nhưng lời nói lại rõ ràng mạch lạc. Cô hiểu rõ một vị cường giả Nguyên Phủ cảnh đáng sợ cỡ nào. Nếu có thêm một người xuất hiện, thì cho dù các sư huynh đệ của cô có lực chiến đấu mạnh đến đâu cũng nhất định phải trốn chạy, hơn nữa còn phải trốn chạy thật nhanh.

Tần Vấn Thiên gật đầu rồi nói:

- Đa tạ.

Rõ ràng những người này xuất hiện ở thành Thiên Ung cứu hắn là một chuyện vô cùng mạo hiểm.

Nhược Hoan cười khanh khách rồi hỏi tiếp:

- Bây giờ chúng ta đi đâu đây?

- Công hội Tinh Hà.

Tần Vấn Thiên đáp. Vẻ mặt Nhược Hoan lóe lên một chút khác lạ, cô hỏi:

- Ngươi gia nhập công hội Tinh Hà à?

- Không, ta quen biết một đại sư luyện khí của công hội Tinh Hà, hắn nói ta có thể đến đó lánh tạm.

Tần Vấn Thiên đáp.

Đôi mắt yêu mị của Nhược Hoan lóe lên như đang suy tư gì đó. Sau đó cô hỏi tiếp:

- Không đến đó có được không?

Tần Vấn Thiên nhìn cô với vẻ ngạc nhiên rồi nói:

- Có thể người nhà của ta cũng đến đó, hơn nữa thành Thiên Ung đã bị phong tỏa, công hội Tinh Hà là nơi duy nhất ta có thể tạm lánh lúc này.

Nhược Hoan không nói thêm gì nữa mà theo Tần Vấn Thiên chạy như điên về phía công hội Tinh Hà, không hề dừng lại nghỉ ngơi. Khi Tần Vấn Thiên đến được công hội Tinh Hà thì hiệu lực của thuật châm huyệt cũng biến mất. Cảm giác mệt mỏi xâm nhập vào thân thể khiến cho hắn muốn ngã gục xuống, thế nhưng hắn lại không thể gục ngã vào thời điểm này.

Trong công hội Tinh Hà, quả nhiên Tần Dã và Tần Dao đều đến, thế nhưng so với lúc phá vòng vây, nhân số của họ chỉ còn lại một nửa, những người hi sinh cơ hồ đều là võ vệ. Thành viên trung tâm của Tần phủ vẫn còn, nhưng ai nấy đều bị thương.

- Vấn Thiên.

Nhóm người Tần Dã nhìn thấy Tần Vấn Thiên đi vào công hội Tinh Hà thì đều tập trung đến.

- Có tin tức gì của nhị thúc con không?

Tần Dã hỏi.

Nét mặt của Tần Vấn Thiên khựng lại, hắn hơi lắc đầu. Sắc mặt của Tần Dã và Tần Thương đều tái nhợt đi.

- Xem ta ta đoán không sai, quả nhiên Tần phủ sắp bị tiêu diệt.

Một giọng nói chói tai vang lên, Tần Vấn Thiên đánh mắt nhìn qua thì ánh mắt hơi nheo lại.

Hôm nay Lâm Nguyệt tới lấy thần binh, nhìn thấy đám người Tần Vấn Thiên sa sút đến vậy thì bèn cất lời trào phúng.

Tần Vấn Thiên cất bước đi tới chỗ Lâm Nguyệt, ánh mắt lạnh lùng như dao sắc khiến cho thần sắc của Lâm Nguyệt cứng đờ:

- Gia tộc sắp bị diệt, bây giờ ngươi định tìm ta để trút giận hay sao?

- Cút.

Tần Vấn Thiên phun ra một chữ khiến cho Lâm Nguyệt ngây ra, cút? Con chó nhà có tang này mà cũng dám bảo cô cút đi ư? Thế nhưng áp lực mà Tần Vấn Thiên mang tới cho cô lúc này vẫn khiến cô hoảng hốt.

- Phong Bình đại sư.

Lúc này Phong Bình đi tới từ một nơi cách đó không xa. Lâm Nguyệt vui vẻ chạy tới.

- Cút ra.

Lâm Nguyệt còn chưa kịp đến gần thì đã nghe thấy Phong Bình thốt ra một câu lạnh nhạt. Bước chân Lâm Nguyệt cứng đờ ra đó, sắc mặt trắng nhợt tái đi.

Tâm trạng Phong Bình đang rất kém. Hắn không đếm xỉa gì tới Lâm Nguyệt mà đi thẳng tới trước mặt Tần Vấn Thiên rồi nói:

- Vấn Thiên thiếu gia, các ngươi tới rồi.

- Mộc Thanh đại sư đang bế quan luyện khí, tí nữa sẽ ra, mời mọi người nghỉ ngơi ở đại sảnh này một chút.

Phong Bình khách khí khác thường làm cho Lâm Nguyệt đứng gần đó sượng mặt. Đám người Tần Vấn Thiên gật đầu rồi ngồi xuống nghỉ ngơi, thế nhưng tâm trạng mọi người đều rất mực nặng nề, không một ai nói chuyện. Không biết bây giờ tình hình ở Tần phủ thế nào rồi.

- Cút đi, sau này đừng đến tìm ta nữa.

Phong Bình lạnh lùng nói với Lâm Nguyệt, chẳng hề quan tâm ánh mắt cô đong đầy nỗi nhục nhã.

Tần phủ oai phong một cõi ở nước Sở nay lại lung lay sắp đổ, ăn bữa hôm lo bữa mai, người của Tần phủ lâm vào tuyệt cảnh. Không ít người trong công hội Tinh Hà chú ý đến Tần phủ, thấy cảnh ấy thì than thở không thôi.

Thời gian từ từ trôi đi mà Mộc Thanh vẫn không xuất hiện. Cho tới một lúc lâu sau, tiếng vó ngựa vang vọng bên ngoài, một đoàn thiết kị dừng lại chỉ cách công hội Tinh Hà hơn trăm mét, người của Diệp Mặc đã tới nơi. Diệp Mặc đưa theo một số người đi thẳng tới cửa công hội Tinh Hà, mặt đối mặt với người của Tần phủ, uy áp đáng sợ tràn ngập khắp nơi.

Tiếng vó ngựa không ngừng lại, càng ngày càng nhiều người bên phe Diệp Mặc đến tiếp viện thêm, ngay cả Võ Tu La cũng chạy tới.

Người của Tần phủ đều cảm nhận được một luồng áp lực nặng nề thốc thẳng vào mặt.

- Để chư vị đợi lâu rồi.

Đúng vào lúc này thì một giọng nói sang sảng vang lên. Hội trưởng công hội Tinh Hà, Mộc Thanh và cô gái cao ngạo nọ đi tới.

- Tần Vấn Thiên, ngươi nghĩ xong chưa?

Mộc Thanh cười hỏi, thần sắc hiền hòa, làm cho người ta vô cùng thoải mái.

- Nghĩ gì?

Tần Vấn Thiên sửng sốt.

- Gia nhập công hội Tinh Hà, trở thành môn hạ của ta.

- Mộc Thanh đại sư, không phải là thành khách khanh sao?

Tần Vấn Thiên tỏ vẻ khó hiểu.

- Không, không… hội trưởng nói nơi này không cần khách khanh nữa. Ngươi suy xét việc gia nhập công hội Tinh Hà và bái sư đi thôi.

Mộc Thanh vẫn cười nói.

Ánh mắt của Nhược Hoan bên cạnh Tần Vấn Thiên nheo lại thành một đường kẻ, đến lúc này, cô đã mường tượng ra toàn bộ sự tình. Ghé miệng sát bên tai Tần Vấn Thiên, cô nói khẽ:

- Có phải trong tay ngươi có thứ gì mà hắn muốn có không? Nếu ngươi trở thành khách khanh của công hội Tinh Hà thì hắn không có lực ước thúc gì với ngươi, thế nhưng nếu ngươi gia nhập công hội Tinh Hà và bái hắn làm thầy, thì hắn nói cái gì, ngươi sẽ phải làm cái đó.

Tần Vấn Thiên không ngốc, người của Tần phủ cũng không phải là kẻ ngốc. Giờ phút này họ nhìn thấy vẻ tươi cười ôn hòa của Mộc Thanh mà chỉ thấy lạnh ngắt trong lòng. Nụ cười kia như một con rắn độc, làm cho người ta phải kinh hãi không thôi.

Hiển nhiên Mộc Thanh cố ý. Hắn cố ý đợi Diệp Mặc mang người tới đây, đẩy người Tần phủ vào tuyệt cảnh rồi mới đi ra. Hắn muốn khiến cho Tần Vấn Thiên không còn đường lựa chọn.

- Đúng là một kẻ âm hiểm.

Phong Bình thầm mắng một tiếng trong lòng, nộ khí dâng đầy hai mắt. Hắn tự nhận mình chẳng phải là người tốt, thế nhưng ở chung với Mộc Thanh mấy ngày thì hắn thấy mình thật sự rất “đơn thuần”. Sở dĩ tâm trạng hắn không tốt là vì huyền văn cấp hai mà Tần Vấn Thiên cho hắn đã bị Mộc Thanh mượn mất. Hôm nay lúc hắn đi đòi lại còn bị Mộc Thanh làm nhục một phen.

Bình luận

Truyện đang đọc