THÁI CỔ THẦN VƯƠNG

Học viện Đế Tinh, quanh sân riêng của Tần Vấn Thiên nhanh chóng rối loạn hết cả lên, chung quanh được bao phủ kín kẽ.

Tần Vấn Thiên vừa đạt được vị trí đứng đầu Quân Lâm yến thì đã bị người ta ám sát. Đây rõ ràng là chuyện mà học viện Đế Tinh tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ được. Nếu không tìm ra được thế lực đứng sau lưng tên sát thủ này thì rất có thể chuyện tương tự sẽ xảy ra lần nữa.

- Vấn Thiên, đối phương sử dụng năng lực gì thế?

Cố lão đi bên cạnh Tần Vấn Thiên mở miệng hỏi.

- Thiên Thủ ấn, ngoài ra trong thời khắc cuối cùng có vội vàng đánh ra một thần thông sắc bén giống như kiếm khí, nhưng ta cứ cảm thấy có cái gì đó không đúng. Đối phương đang cố ý che giấu thủ đoạn của mình, nên không dám phóng thích Tinh Hồn ra.

Tần Vấn Thiên trả lời cặn kẽ.

- Đúng là như thế.

Cố lão gật đầu, Thiên Thủ ấn có trong Thiên Tinh các tầng năm học viện Đế Tinh nên cũng không phải là thần thông cấm kỳ gì. Số người tu luyện Thiên Thủ ấn mà học viện điều tra được cũng có rất nhiều.

- Phái người đi hỏi người bảo vệ Thiên Tinh các tầng năm ngay xem có ai mượn xem thần thông Thiên Thủ ấn trong một tháng gần đây không. Bất kỳ ai cũng phải điều tra cho ra.

Nhậm Thiên Hành đứng trên không trung ban bố mệnh lệnh, giờ phút này hắn đang cực kỳ phẫn nộ.

Người bên dưới rời đi, cùng lúc đó có rất nhiều trưởng lão đạp trên hư không đi tới, sắc mặt của ai cũng vô cùng khó coi, hỏi:

- Có người muốn đối phó với Tần Vấn Thiên?

- Thật là to gan!

Mỗi một người đều cất giọng chỉ trích lạnh lùng, còn Nhậm Thiên Hàng lại nhìn chằm chằm vào bọn họ chất vấn:

- Hiếm khi các người tụ lại thế này đấy.

Thần sắc của bọn họ đều cứng lại, sau đó cảm thấy lạnh cả lòng. Đây rõ ràng là Nhậm Thiên Hành đang nghi ngờ vài người trong số họ.

- Lần ám sát này không phải chuyện đùa, cho dù là ai cũng bị tình nghi. Hơn nữa có thể khẳng định rằng đây là nội gián của học viện Đế Tinh chúng ta. Tuy rằng có thể sẽ không liên quan gì đến các vị nhưng để có thể bắt được kẻ này thì cần phải điều tra từng gốc cây ngọn cỏ.

Lời nói này của Nhậm Thiên Hành khiến cho mọi người đều gật đầu tán thành, chợt có một người mở miệng giải thích:

- Ta và Dao Phong đi được nửa đường thì thấy bọn họ, vừa biết được xảy ra chuyện lớn thì mọi người cùng đến đây xem thử.

Ánh mắt của Tần Vấn Thiên nhìn về người vừa nói chuyện, người này không ai khác chính là Khương Chấn.

“Khương Chấn có thù với ta, có lẽ người này muốn giết ta. Nhưng đây lại là học viện Đế Tinh, hắn sẽ không mạo hiểu đến mức ra tay với ta trong khoảng thời gian nhạy cảm này đâu.”

Tần Vấn Thiên thầm suy đoán trong lòng, chỉ có thể nói rằng Khương Chấn có khả năng ra tay nhưng xác suất để khả năng này xảy ra vẫn khá nhỏ.

Nhậm Thiên Hành trầm mặc một lúc rồi nói ngay:

- Trong hai ngày nay, tất cả những người Nguyên Phủ cảnh của học viện Đế Tinh đều đi đến Chấp Pháp điện một chuyến, trình bày rõ ràng rành mạch hành tung của mình, mong mọi người cố gắng phối hợp.

Câu nói của Nhậm Thiên Hành làm cho nội tâm của mọi người đều run rẩy. Đây chính xác là kiểm tra toàn bộ học viện rồi, hơn nữa ai đã đạt tới Nguyên Phủ cảnh đều là những tồn tại có chức vị cao trong học viện. Ấy vậy mà Nhậm Thiên Hành vẫn muốn điều tra, e rằng nếu như không bắt được hung thủ thì sẽ không dừng tay, điều này có thể thấy được hắn coi trọng Tần Vấn Thiên đến đâu.

- Được rồi, các ngươi đi đi.

Nhậm Thiên Hành mở miệng tiễn khách, cả đám đều vội vàng rời đi sau đó hắn quay sang Tần Vấn Thiên dặn:

- Hai người các ngươi cố gắng điều dưỡng cho tốt, cứ giao cho ta xử lý việc này đi.

- Vâng!

Tần Vấn Thiên gật đầu rồi ngồi xuống nhìn Mạc Khuynh Thành. Hắn không sao cả nhưng nếu vừa rồi không có Mạc Khuynh Thành thì e rằng đã không còn Tần Vấn Thiên hắn nữa, vừa nghĩ thế thì đáy lòng hắn dâng lên cảm giác lạnh lẽo.

Gương mặt của thiếu nữ bắt đầu hồng hào lên theo thời gian, Tần Vấn Thiên cũng an tâm hơn. Tác dụng của đan dược rất kinh người, hèn gì những luyện đan sự lợi hại còn hiếm thấy hơn cả luyện khí sư.

Ngồi xuống một lúc lâu, Tần Vấn Thiên thấy gương mặt Mạc Khuynh Thành trừ việc khôi phục sắc hồng phơn phớt thì lại thêm một tia đỏ ửng. Hình ảnh đó làm tim của hắn đã đập thình thịch, đúng là động lòng người mà.

- Ngươi cứ nhìn chằm chằm mãi thế thì cô ấy không dám mở mắt đâu.

Không biết từ bao giờ Nặc Lan đã xuất hiện trong sân nhỏ.

Cô vừa dứt lời thì Mạc Khuynh Thành lập tức mở mắt, đôi mắt đẹp như nước đã khôi phục thần thái xưa cũ. Cô trợn trừng mắt nhìn Tần Vấn Thiên, gương mặt vẫn lộ ra vài phần e lệ.

- Ăn nói luyên thuyên.

Mạc Khuynh Thành đứng dậy trách Nặc Lan khiến cho Tần Vấn Thiên ngồi đó chớp chớp mắt rồi nở nụ cười. Xem ra bởi vì hắn nhìn chằm chằm nên Mạc Khuynh Thành không dám mở mắt rồi.

- Tiểu Bạch, tội cho mày quá.

Mạc Khuynh Thành cho con bạch hạc ăn một viên đan dược.

Tầng Vấn Thiên đứng dậy nhìn bóng lưng Mạc Khuynh Thành. Vừa thấy đối phương xoay người, đôi mắt dịu dàng linh động nhìn hắn nở nụ cười. Hai tiếng cảm ơn mà lại chẳng nói nên lời, không phải hắn không muốn nói mà là chúng chưa đủ để biểu đạt hết tình cảm trong lòng hắn.

- Sau này nhất định sẽ không xảy ra chuyện tương tự nữa, ta sẽ bảo vệ cô.

Tần Vấn Thiên thốt lên một câu làm đôi mắt xinh đẹp của Mạc Khuynh Thành chớp chớp. Ngay sau đó cô đỏ mặt nói ngay:

- Ai cần ngươi bảo vệ chứ?

Nói xong thì cô đi lên lưng Bạch Hạc bảo:

- Tiểu Bạch, chúng ta đi thôi.

Nặc Lan cũng đi lên rồi liếc nhìn Tần Vấn Thiên cười trêu:

- Da mặt dày lắm nha.

Bạch hạc bay lên trên không, khi người ấy đã đi xa, Tần Vấn Thiên còn ngẩng đầu nhìn lên trên không rồi cười ngây ngô. Hình như lời nói mới vừa rồi có phần mờ ám thì phải.

Hơn nữa, tu vi của Mạc Khuynh Thành bây giờ là Nguyên Phủ cảnh. Hiện tại hắn lấy cái gì để bảo vệ cho Mạc Khuynh Thành đây?

Nghĩ đến đây, Tần Vấn Thiên xoay người lặng lẽ tiến bước tu hành.

Lòng tin để bản thân trở nên mạnh mẽ hơn đã ngày càng mãnh liệt.

Ở một nơi sâu trong Hắc Ám Sâm Lâm có một toà thành tối tăm tịch mịch, toạ lạc tại nơi này như một vùng đất bị vứt bỏ.

Bên trong Hắc Bảo, từng một nhà tù đều được chế tạo từ những kim loại cứng rắn lạnh băng. Thi thoảng mới thấy có một vài người sống ở trong cái nơi lao tù buốt giá hẻo lánh này

Đây là một toà ngục giam giá lạnh, bên trong chỉ toàn là âm khí, trên con đường nhỏ băng lãnh đang truyền ra từng tiếng bước chân vang vọng trong đêm bóng tối như thể đây là âm thanh duy nhất trong Hắc Bảo.

- Tần Xuyên.

Bỗng dưng có một giọng nói lạnh lùng truyền đến, trong một căn nhà tù, đôi mắt đục ngầu cảu Tần Xuyên mở ra, mái tóc dài lay động để nhìn cho rõ bóng người bên ngoài. Hình như vẫn chưa đến giờ đưa cơm mà?

Ngay sau đó, ông nghe thấy tiếng khoá sắt được mở ra, tình cảnh này khiến cho đôi mắt của Tần Xuyên loé lên tia sáng lạnh băng, lại tính giở thủ đoạn gì nữa à? Có người tiến đến cởi bỏ xiềng xích trên người ông, việc này làm ông cảm thấy khó tò mò.

- Đi đi!

- Đi đâu?

Tần Xuyên cất giọng lạnh lùng.

- Đi ra ngoài.

Người nọ không trả lời câu hỏi của Tần Xuyên, ông cay màu nhưng vẫn đi theo người nọ ra khỏi nhà giam.

Người đi đằng trước dẫn Tần Xuyên ra ngoài, còn một người ở lại phía sau khoá căn nhà giam lại rồi liếc ngay sang nhà giam đối diện hừ lạnh, mắng:

- Con mẹ nó chứ tên này may mắn phết, nhận được một đứa con nuôi đứng đầu Quân Lâm yến!

Nói xong câu đó thì hắn cũng rời khỏi.

Căn nhà giam đối diện vẫn lạnh lẽo như trước, có một bóng người hơi hơi động đậy rồi mở mắt. Đôi mắt già nua đục ngầu đó ánh lên nét sắc bén.

Người đó hiển nhiên chính là cha của Tần Xuyên, Tần Hạo.

Bên ngoài Hắc Bảo, Tần Xuyên hít thật sâu bầu không không khí tươi mới, cảm nhận được cái ẩm ướt của buổi sáng sớm, ông lộ ra vẻ nghi hoặc.

Bây giờ toàn bộ xiềng xích trên người ông đều đã được mở ra, hơn nữa bên cạnh ông chỉ còn lại hai tên có thực lực không quá mạnh.

Câu nói “ngươi tự do” cứ quanh quẩn trong tai ông làm ông có cảm giác không thật chút nào.

Đây là âm mưu ư?

Đứng ở đó thật lâu, Tần Xuyên mới mở miệng hỏi lại:

- Đi đâu?

- Về hoàng thành, đi thôi!

Một người trong số đó trả lời, bọn họ đi vào trong Hắc Ám Sâm Lâm.

Ánh mặt trời ấm áp dần, đám người Tần Xuyên đi xuyên qua Hắc Ám Sâm Lâm, cuối cùng thì cũng đi ra khỏi khu rừng lạnh lẽo này. Ông lại thấy những con người sôi nổi, không còn không khí trầm lặng và những kiến trúc ấm áp của con người.

Nhưng những thứ này không quan trọng nữa, bởi vì Tần Xuyên đã thấy được hai gương mặt quen thuộc.

- Phụ thân!

Tần Dao bật khóc rồi lao thẳng về phía trước, vùi đầu vào trong ngực Tần Xuyên.

Tần Vấn Thiên cũng đi đến bên cạnh Tần Xuyên, nói:

- Phụ thân.

- Dao nhi, Vấn Thiên, chuyện gì đã xảy ra thế này?

Tần Xuyên có phần không hiểu tình hình hiện tại.

Tần Dao rơi khỏi ngực Tần Xuyên, môi nở nụ cười xán lạn, khoe:

- Phụ thân, Vấn Thiên đã lấy được hạng nhất Quân Lâm yến. Bây giờ không chỉ có học viện Đế Tinh và Thần Binh các đứng sau lưng hắn mà còn được cả tiền bối Thiên Cương cảnh yêu mến, do đó mới khiến cho tam hoàng tử Sở Thiên Kiêu thả người.

- Hạng nhất Quân Lâm yến, học viện Đế Tinh, Thần Binh các, cường giả Thiên Cương cảnh!

Trong lúc nhất thời Tần Xuyên ngây ngẩn cả người rồi bỗng dưng trầm mặc. Ông nhìn Tần Vấn Thiên rồi hít một hơi thật sau, đôi mắt đục ngầu ngân ngấn nước mắt.

Tần Xuyến bước thêm một bước rồi ôm lấy Tần Vấn Thiên, nước mắt tuôn dài mang theo vui mừng và sung sướng từ tận đáy lòng.

- Người đời đều nói rằng con ta không thể tu hành, nhưng Tần Xuyên ta luôn tin tưởng rằng khi con ta toả sáng thì cũng là lúc bọn người đó phải ngẩng đầu lên nhìn.

Giọng điệu của Tần Xuyên lộ ra vẻ kích động, có đứa con như thế thì còn đòi hỏi gì nữa?

Tuy đây không phải con ruột nhưng lại hơn cả con ruột.

- Đứng đầu Quân Lâm yến, e là cô Bạch Thu Tuyết kia còn không xứng để xách giày cho con đâu.

Tần Xuyên vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện nhà họ Bạch đã gây ra. Tần phủ của ông không quan trọng, quan trọng là lúc đó Bạch Thu Tuyết đã dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất để nhục mạ Tần Vấn Thiên.

- Phụ thân, lúc Vấn Thiên giành được vị trí đứng đầu Quân Lâm yến, Bạch Thu Tuyết và Bạch Thanh Tùng cũng thấy được. Ngay cả tư cách tham gia mà Bạch Thu Tuyết còn không có nữa mà, chỉ có thể nhìn lên thôi.

Tần Dao đắc ý mỉm cười.

- Phụ thân, mọi chuyện đều đã qua rồi.

Tần Vấn Thiên hít một hơi thật sâu.

- Đúng thế, vừa đi vừa nói chuyện.

Tần Dao nở nụ cười nói.

Người vừa áp giải Tần Xuyên đến đây đều xoay người rời đi. Đi theo hộ tống Tần Vấn Thiên là một vài cường giả học viện Đế Tinh, khi bọn họ vừa thấy Tần Xuyên thì đã gật đầu chào hỏi.

- Các vị tiền bối đều là cường giả Nguyên Phủ cảnh học viện Đế Tinh, các vị phụ trách sự an toàn của Vấn Thiên.

Lời giải thích của Tần Dao càng khiến cho Tần Xuyên kinh hãi. Bây giờ Vấn Thiên đi ra ngoài cũng đã có cường giả Nguyên Phủ cảnh bảo vệ rồi ư? Điều này chứng minh được rằng học viện rất xem trọng Tần Vấn Thiên,

Rốt cuộc thì thiếu niên cũng đã trưởng thành, điều này làm cho ông hết sức vui mừng.

Trong hoàng cung, tại một gian phòng xa hoa, Sở Thiên Kiêu ngồi dưới đất, ánh mắt lại nhìn về phía chiếc giường rồng.

Ở đó một một bóng người đang nằmg, sắc mặt hơi tái nhợt.

- Phụ thân, là con vô dụng, nhìn bệnh tình của người ngày càng nghiêm trọng mà lại bất lực.

Sở Thiên Kiêu cất giọng áy náy khổ sở.

- Không trách con được. Ta có thể ra đi bất cứ lúc nào, ngày mai ta sẽ đi gặp lão tổ tông một chuyến. Nước Sở này, ta giao lại cho con.

Người đàn ông nằm trên giường rồng dặn dò bằng chất giọng bình thản.

- Lão tổ tông vẫn còn ở đây sao?

Sở Thiên Kiều hỏi.

- Đương nhiên rồi, nhưng mà chỉ có quân vương mới đi đến Long Uyên các được. Đây là quy củ của Sở gia chúng ta, đợi đến khi con kế vị thì đi gặp lão tổ tông. Tuy rằn lão tổ tổ sẽ mặc kệ chuyện bên ngoài nhưng nếu đến thời khắc sinh tử tồn vong của Sở gia chúng ta, lão tổ tông sẽ không nhắm mắt làm ngơ đâu.

- Còn nữa, có việc gì thì con hỏi ý kiến của đại ca con nhiều chút, tuy rằng nó thất vọng về ta nhưng suy cho cùng thì nó cũng là huyết mạch Sở gia.

Người nọ lại thở dài một tiếng, dường như quân vương nước Sở không xem nhẹ đại hoàng tử giống như trong tưởng tượng của mọi người mà trái lại, hắn luôn hiểu rõ rằng đứa con lớn nhất của mình là con người xuất chúng.

Bình luận

Truyện đang đọc