THÁI CỔ THẦN VƯƠNG

Trên mặt Nhược Hoan hiện lên ý cười, ánh mắt nhìn về phía Thu Mạc bị Tần Vấn Thiên bóp cổ.

- Đêm nay chỉ sợ ngươi không có cơ hội cho ta hưởng thụ ưu điểm rồi!

Nhược Hoan nhìn về phía Thu Mạc nói, nhưng giọng nói của nàng làm Tần Vấn Thiên cảm thấy cực kì lạnh giá. Điều này làm Tần Vấn Thiên biết được lời nói trước đó của Thu Mạc đã khiến Nhược Hoan tỷ cảm thấy nhục nhã như thế nào. Chưa bao giờ hắn thấy giọng của Nhược Hoan tỷ tỷ vui tươi trở nên lạnh lẽo như vậy.

Cánh tay khẽ rung, tiếng rắc rắc vang truyền ra, ngay sau đó là tiếng kêu gào thảm thiết của Thu Mạc, một cánh tay của hắn bị Tần Vấn Thiên phế bỏ, rủ xuống mềm nhũn.

- Sư tỷ, hay là để hắn sống không bằng chết?

Tần Vấn Thiên nhìn Nhược Hoan cười nói nhưng nụ cười cũng rất giá rét.

Từ ngày rời khỏi Thiên Ung thành, trái tim hắn cũng lạnh dần, những người này làm tâm trí hắn càng ngày càng sắt đá, lòng hắn ngày càng lạnh giá.

- Đệ quyết định đi.

Ánh mắt Nhược Hoan dịu dàng, cảm giác có người bảo vệ thật tốt, mặc dù người này chỉ là sư đệ của nàng. Là người tận mắt nhìn thấy sự trưởng thành của Tần Vấn Thiên, Nhược Hoan rất thích vị sư đệ này, dĩ nhiên không phải là tình yêu nam nữ mà là một loại tình cảm không nói được bằng lời.

- Đừng…

Trán Thu Mạc rịn ra mồ hôi lạnh, hắn biết sống không bằng chết của Tần Vấn Thiên là có ý gì.

Một luồng ánh ánh lạnh lẽo, sắc bén như đao từ lòng bàn tay Tần Vấn Thiên bay vọt tới làm Thu Mạc rùng mình. Chớp mắt, ánh sáng đó chui vào trong ngực Thu Mạc, trong phút chốc phá hủy toàn bộ kinh mạch trong cơ thể hắn. Cùng lúc này, Tần Vấn Thiên giơ chân lên, đạp xuống nửa thân dưới của hắn.

Một tiếng kêu thê lương vang vọng khắp không gian, thân thể Thu Mạc bị Tần Vấn Thiên ném ra ngoài, nếu hắn đã dám ác độc với bằng hữu của mình thì Tần Vấn Thiên hắn sẽ càng ác hơn.

Thấy Thu Mạc nằm xụi lơ giống như đống bùn ở phía xa, người chung quanh nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên. Người thiếu niên năm đó bây giờ đã sắp mười tám tuổi, tựa hồ như đã dần trưởng thành hơn.

Mạc Thương nở nụ cười ôn hòa. Tần Vấn Thiên tàn nhẫn quả quyết lại làm hắn cảm thấy vui mừng và yên tâm, tàn nhẫn đối với địch nhân vốn là quá trình cần thiết để trở thành cường giả trong võ đạo.

Tần Vấn Thiên không thèm nhìn Thu Mạc nữa, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Mạc Thương và Nhược Hoan bị trói, xung quanh hai người họ có nhiều cường giả có thể ra tay bất cứ lúc nào.

Nhưng Tần Vấn Thiên muốn thử một lần, vì sư phụ Mạc Thương và sư tỷ Nhược Hoan, hắn phải mạo hiểm thử một chút.

- Nếu Mạc Thương sư phụ cùng Nhược Hoan tỷ có bất cứ tổn thương nào, lập tức hạ lệnh tru diệt hoàng thất công chúa.

Giọng nói lạnh như băng của Tần Vấn Thiên vang lên, ngay sau đó cất bước, chậm rãi đi về phía Mạc Thương cùng Nhược Hoan.

Những người áo đen sau lưng ngẩn ra, bọn họ định đi theo nhưng chỉ thấy Tần Vấn Thiên khoát tay, khiến cho sắc mặt bọn họ cứng đờ, nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên cảm thán, người này, quá mạo hiểm rồi.

Nếu những người kia hạ sát thủ với Tần Vấn Thiên thì bọn họ không có bất cứ cơ hội nào để cứu.

Tần Vấn Thiên cũng đang đánh cuộc, đánh cuộc người mà Thanh Mị tiên tử phái đến để bảo vệ mình có thực lực ra sao, đang ở cảnh giới nào.

Đối với thiếu nữ lạnh lùng như tiên nữ không nhiễm bụi trần kia, không biết vì sao, nàng lại làm Tần Vấn Thiên phá lệ mà tin tưởng.

Nàng không nói nhiều, thậm chí rất ít xuất hiện bên cạnh Tần Vấn Thiên nhưng vào thời khắc mấu chốt nàng nhất định sẽ ra tay.

Huống hồ cho dù lui một bước, nếu thực lực của Thanh Nhi không đủ mạnh, tiểu công chúa ở trong tay hắn, không có mệnh lệnh của Sở Thiên Kiêu, những người này tuyệt đối không dám hạ sát thủ với hắn.

- Đứng lại.

Lão giả nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, giọng nói lạnh như băng, sát ý tràn ngập bao phủ lấy cả người Tần Vấn Thiên.

Nhưng Tần Vấn Thiên chỉ hờ hững nhìn hắn một cái rồi tiếp tục bước về phía trước.

- Vấn Thiên.

Khuôn mặt Nhược Hoan đầy vẻ kinh ngạc. Người này điên rồi sao, nàng không hy vọng Tần Vấn Thiên dùng phương thức như vậy tới cứu nàng. Đối với Tần Vấn Thiên, điều đó quá nguy hiểm.

- Trở về đi.

Mạc Thương liền quát mắng, thiên phú của hắn có hạn, thành tựu sau này cũng có thể đoán được. Nhưng Tần Vấn Thiên không giống thế, hắn thu nhận không ít đệ tử nhưng Tần Vấn Thiên không thể nghi ngờ chính là người xuất chúng nhất, độc nhất vô nhị, dĩ nhiên hắn không hi vọng Tần Vấn Thiên gặp bất cứ chuyện gì.

Thậm chí Mạc Thương còn đặt hy vọng của chính mình và cả học viện Đế Tinh lên Tần Vấn Thiên. Nhất định có một ngày, học viện Đế Tinh sẽ lại đứng sừng sững một lần nữa, tái hiện thời khắc huy hoàng xưa kia, thật là tốt đẹp biết bao.

Tần Vấn Thiên nhìn Mạc Thương nở nụ cười, cách chỗ bọn họ ngày một gần. Chỉ còn mấy bước nên hơi thở lạnh lẽo bao phủ hắn ngày càng mãnh liệt, dù vậy đôi chân hắn vẫn không dừng lại.

Từng cơn gió mạnh quất vào người, sát ý lão giả kia thả ra đã sớm đạt tới đỉnh, còn ở không xa sau lưng Tần Vấn Thiên, bước chân Thanh Nhi cũng hơi xê dịch, cảm nhận sát ý bao phủ lấy Tần Vấn Thiên, chân mày nàng hơi nhíu lại.

- Ngươi thật sự đang tìm đến cái chết.

Lão giả nhìn Tần Vấn Thiên, bàn tay chậm rãi nâng lên, Tần Vấn Thiên liên tục bước ra hai bước, đi tới bên cạnh Nhược Hoan, chuẩn bị tháo xiềng xích ra.

Ầm!

Sát ý trên người lão giả bùng nổ, chỉ thấy bàn tay hắn đẩy ra, đột nhiên một luồng ánh sáng xuất hiện, Tần Vấn Thiên cảm thấy bên người lướt qua một luồng gió nhẹ.

Phụt!

Một tiếng vang nhỏ truyền ra, lão giả bay ra ngoài, sau đó chỉ nghe ầm một tiếng, thân thể dữ dội đụng vào Sở Vương đài bên dưới thanh ngọc long ỷ.

Khoảnh khắc này làm tất cả mọi người hoảng sợ, rung động nhìn cảnh tượng trước mắt.

- Chuyện này sao có thể chứ?

Đám người nhìn chằm chằm bóng người xinh đẹp đánh lui lão giả kia, lụa mỏng che mặt, tựa hồ không che giấu được dung nhan tuyệt thế đằng sau, nàng làm cho người ta cảm giác không phải là người ở thế giới này.

Thoạt nhìn nàng rất trẻ nhưng tốc độ kia quá nhanh, nhanh đến mức làm cho ánh mắt mọi người không cách nào theo kịp, nhanh đến mức cường giả Nguyên Phủ cảnh đỉnh cấp bị một chiêu đánh bay, thậm chí khả năng đánh trả cũng không có, đã bị đánh trọng thương.

Khuôn mặt Thanh Nhi vẫn lãnh đạm và bình tĩnh tựa như chẳng có chuyện gì xảy ra, chỉ tùy tiện nhìn lão giả kia một cái, đôi mắt khẽ chớp, tựa hồ đang bất mãn chuyện lão giả ra tay với Tần Vấn Thiên.

- Ta không cho phép ngươi động đến hắn.

Giọng nói thanh thúy truyền ra, tựa hồ như có một lực hút kì lạ, lại lộ ra ý lạnh hờ hững, thậm chí còn có vẻ ngây thơ.

Nghe được giọng nói này, Tần Vấn Thiên thật sự muốn ôm nàng thật chặt, thật đúng là một nữ nhân đáng yêu a, đáng tiếc, nàng chỉ phụ trách sự an toàn của mình, sẽ không giúp mình đối phó nước Sở, nhưng có một cường giả siêu cấp bảo vệ như vậy, Tần Vấn Thiên rất cảm kích, nhất là vào giờ khắc này.

Hiển nhiên hắn đã thắng cược rồi.

Những người canh giữ Nhược Hoan cùng Mạc Thương thấy lão giả bị một chiêu đánh lui bất chợt đều lùi lại, không ai dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, chỉ nhìn Tần Vấn Thiên cởi trói cho Nhược Hoan và Mạc Thương.

- Chúng ta đã ăn Cấm Nguyên tán, nếu không phải vì sợ ngươi không đến, e rằng bọn họ đã sớm phế tu vi của hai người chúng ta.

Nhược Hoan cười khổ nói, Tần Vấn Thiên đã biết vì sao xiềng xích lại có thể khóa sư phụ và Nhược Hoan lại.

Oong…

Bất chợt, một bong người xông tới Tần Vấn Thiên, hắn không thèm nhúc nhích mà chỉ đỡ Mạc Thương và Nhược Hoan trở về.

Oành!

Lại là một âm thanh chấn động mãnh liệt truyền ra, Thanh Nhi lại đánh bay cường giả vừa xuất thủ ra ngoài, thủ đoạn cũng tương tự với lão giả khi nãy, đôi mắt nàng nhíu lại, tựa hộ cực kì không hài lòng.

- Nếu các ngươi còn như vậy thì ta thật sự sẽ giết chết các ngươi.

Giọng nói lảnh lót truyền ra làm Tần Vấn Thiên suýt chút nữa cười lên. Giọng của Thanh Nhi làm cho người ta cảm giác Tần Vấn Thiên giống như bị ức hiếp, nếu những người này còn khi dễ Tần Vấn Thiên một lần nữa, nàng sẽ giết người.

Lão giả lau vết máu trên khóe miệng, nhìn chằm chằm Thanh Nhi, thần sắc khó coi đến mức tận cùng. Thanh Nhi vẫn biểu hiện ra dáng vẻ không coi ai ra gì, thấy lão giả nhìn chằm chằm, nàng liền cau lại cau mày, liền nói:

-Ta không thích người khác nhìn ta như vậy.

Khụ khụ...

Lão giả tức đến nỗi khạc ra một ngụm máu tươi, nhìn nàng?

Nàng mạnh mẽ kinh người như vậy, ngay cả nhìn cũng không được? Hơn nữa giọng nói đó còn làm mọi người cảm thấy nàng đang bị ức hiếp, đây là một mỹ nữ quái thai đến mức nào a! Thực lực sao lại cường đại đến trình độ này, đến cả lão giả bị Thanh Nhi đánh trọng thương cũng không đoán được cảnh giới của nàng là gì.

Tần Vấn Thiên dìu Mạc Thương và Nhược Hoan lùi ra xa, những người còn ở lại đưa mắt nhìn nhau, thân hình bọn họ chợt động thì bỗng thấy có rất nhiều người mặc áo đen xuất hiện, bao vây lấy Tần Vấn Thiên, bảo vệ hắn ở trung tâm.

Thanh Nhi cũng xoay người, theo sau Tần Vấn Thiên, nhất thời không ai dám cản đường bọn họ, tình cảnh như vật có chút buồn cười nhưng lại đang xảy ra trước mắt.

- Thanh Nhi, ngươi thật đáng yêu.

Tần Vấn Thiên thấy Thanh Nhi đi tới bên cạnh, nhìn về phía nàng cười nói.

Trong đôi mắt của nàng hiện lên vẻ suy tư, ngay sau đó nhìn Tần Vấn Thiên, thật lâu mới thấp giọng nói:

- Đáng yêu là tốt hay xấu vậy?

Bước chân Tần Vấn Thiên lảo đảo, máu tươi chảy ra, mắt hắn giống như nhìn quái vật mà đánh giá Thanh Nhi, hắn phục thật rồi.

- Đương nhiên là tốt, tốt vô cùng.

Tần Vấn Thiên giống như đang lừa gạt một tiểu cô nương.

Thanh Nhi vẫn không hiểu, trên người vẫn toát ra khí chất lạnh lung nhưng lại khẽ gật đầu một cái, đáng yêu có nghĩa là tốt vô cùng?

Bình luận

Truyện đang đọc