THÁI CỔ THẦN VƯƠNG

Sau Tể Mục, không còn ai tiếp tục quấy rầy Tần Vấn Thiên tu hành.

Vách đá cheo leo, núi giáp với biển, tiếng sóng vỗ vào vách núi vang vọng không ngừng, bóng dáng kia khoanh chân ngồi. Thường cách một khoảng thời gian, hắn sẽ đứng lên, đi lại phía trên mặt biển, hoặc là tung cánh chim đại bàng bay lượn khắp trời đất, hoặc như giao long khuấy đảo mây gió, có người ở phía xa nhìn Tần Vấn Thiên tu hành, lòng đầy hãi hùng.

Rất nhanh đã có tin đồn truyền ra, Tần Vấn Thiên chính là bán thú nhân, giống như sư khôi, có Yêu huyết mạnh mẽ, năng lực của hắn cực kỳ thích hợp để tu hành công pháp của yêu thú, lĩnh ngộ pháp thuật thần thông của tiền bối yêu giới lưu lại trên vách đá, năng lực tu hành của hắn rất mạnh, một ngày ngàn dặm, tiến bộ thần tốc.

Tin đồn này càng ngày càng ảo, thậm chí rất nhiều người cũng dần tin rằng Tần Vấn Thiên là bán thú nhân.

Tóm lại, khoảng thời gian này trong Vô Song giới, tin đồn về Tần Vấn Thiên rất nhiều. Có người nói hắn là Thần Văn đại sư cấp bốn, có người nói hắn là bán thú nhân, còn có người đồn rằng hắn là nhân vật dòng chính mà Âu Dương thế gia giấu giếm, hoặc là nhân vật quan trọng, là con riêng bên ngoài của Âu Dương thế gia. Đủ loại tin đồn khiến cho Âu Dương Cuồng Sinh nghe được tin tức này phải dở khóc dở cười.

Vô Song giới, trong một cái đình cổ, chỉ thấy một đôi thanh niên nam nữ ngồi đối diện nhau, cả hai người đều cực kỳ xuất chúng.

Thanh niên kia khí chất siêu phàm, nhìn như không để lộ chút hơi thở nào, lúc hắn giơ tay nhấc chân như có một luồng ý cảnh kỳ diệu, hình như mỗi một động tác của hắn đều ẩn chứa một nhịp điệu kỳ diệu, hài hòa và dung hợp với mảnh đất trời này.

Nữ tử kia cũng vô cùng xinh đẹp, thậm chí, so với Liễu Hi bị Tần Vấn Thiên đánh bại còn đẹp hơn mấy phần. Liễu Hi vốn đã có rất nhiều người theo đuổi, nhưng nàng ta thì chưa từng có người theo đuổi, bởi vì nàng đã có ý trung nhân, hơn nữa ý trung nhân của nàng chính là nhân vật vô cùng nổi danh trong Vô Song giới.

Tư Đồ Phá, đệ tử của Tuyệt Sanh kiếm phái, là nhân vật thiên tài bậc nhất của Tuyệt Sanh kiếm phái, đồng thời hắn còn là niềm kiêu ngạo của cả thành Thương Châu. Người có thể bước vào ba mươi sáu vị trí đầu trên bảng Thiên Mệnh sẽ có tư cách trở thành niềm kiêu ngạo của thành Cửu Châu. Tư Đồ Phá chính là người chắc chắn sẽ bước vào ba mươi sáu vị trí đầu của bảng Thiên Mệnh.

Có tin đồn rằng, một năm trước, hắn đã đến di tích của hoàng triều Đại Hạ cổ trước, khi đó, hắn không chút lo lắng bước vào bên trong nơi diễn ra trận đấu tranh đoạt bảng Thiên Mệnh. Thậm chí, nếu như dựa theo xếp hạng của bảng Thiên Mệnh lúc bây giờ, với thực lực của hắn cũng nhất định có thể chiếm được một vị trí trong bảng Thiên Mệnh.

Hắn là Tư Đồ Phá, trước lúc Tần Vấn Thiên đến đã có ba người giành được quyền tu hành ở ba mươi sáu núi, Tư Đồ Phá là một người trong số đó.

Hôm nay, Tư Đồ Phá có tu vi Nguyên Phủ tầng tám, lực chiến đấu của hắn dễ dàng lập tức giết chết nhân vật Nguyên Phủ tầng chín bình thường, đủ yêu nghiệt có thể đánh bại người có tu vi Nguyên Phủ tầng chín mạnh đến mức nào, bây giờ vẫn chưa thể biết được. E rằng chỉ có thể đợi đến một năm sau mới có thể lấy được đáp án, nhưng sự lớn mạnh của hắn là điều mà không ai có thể nghi ngờ.

Hắn cũng đã từng giống như Tần Vấn Thiên, tạo thành gợn sóng không nhỏ ở Vô Song giới, đánh bại rất nhiều người tới khiêu chiến, thẳng đường đi tới hôm nay, đã không còn ai dám đề xuất khiêu chiến với hắn nữa.

Về phần nữ tử xinh đẹp này, nàng tên là Nhạc Băng Ảnh, dòng chính của Thương Vương cung, thế lực cấp bá chủ ở thành Thương Châu. Trước đó không lâu, nàng đã bước chân vào cảnh giới Nguyên Phủ tầng bảy, thiên tư cũng được xem là cực kỳ xuất chúng.

- Nghe nói người kia tên là Tần Vấn Thiên, hiện tại hắn còn nổi danh hơn cả chàng rồi.

Nhạc Băng Ảnh cười tươi như hoa nói với Tư Đồ Phá ngồi trước mặt.

Tư Đồ Phá hờ hững cười một tiếng, rất bình thản, không hề vênh váo hung hăng, cũng không hề cao ngạo khinh người, nghe đến cái tên nghe nhiều đến mức phải thuộc, thậm chí hắn còn không đắn đo lo lắng gì.

Đối với những người khác, có lẽ ai cũng muốn khiêu chiến với Tần Vấn Thiên, nhìn rõ thực lực của Tần Vấn Thiên một phen, nhưng hắn thì không có ý nghĩ như vậy. Suy cho cùng bản thân hắn chính là người giống như Tần Vấn Thiên, có quyền tu hành ở ba mươi sáu núi, người như vậy, tự tin của hắn đã ngấm trong xương rồi. Giống như Tần Vấn Thiên, dòng máu kiêu ngạo chảy trong cơ thể, ngạo khí xông lên tận trời nhưng thoạt nhìn lại cực kỳ bình thường.

Hắn biết Tần Vấn Thiên có thiên phú rất cao, người có thể đạt được quyền tu hành ở cả ba mươi sáu núi làm sao thiên phú có thể không mạnh, nhất định là sẽ đi đến vòng kiểm tra cuối cùng.

Nhưng mà dù vậy thì có sao chứ, suy cho cùng Tần Vấn Thiên chỉ có thực lực là Nguyên Phủ tầng năm, có hắn ở đây thì không có gì để mà lên mặt, vì vậy đối với Tần Vấn Thiên, hắn cũng chỉ có một chút tò mò mà thôi.

- Người này cũng thật độc ác, tốt xấu gì Liễu Hi cũng là một vị mỹ nhân yểu điệu, thế mà hắn lại ra tay đánh người ta đến mức nằm trên giường rất nhiều ngày rồi mà vẫn không khỏe lại được, không biết có bao nhiêu nam nhân đang đau lòng chết đi được, chàng có cảm giác như thế không?

Nhạc Băng Ảnh mỉm cười nói.

- Chỉ cần nàng không chọc tới hắn, ta sẽ không có cảm giác gì.

Tư Đồ Phá hờ hững nói rõ khiến cho Nhạc Băng Ảnh nở ra một nụ cười ngọt ngào.

- Đúng rồi, ta nghe nói gần đây Thương Vương cung các nàng có phần không yên ổn, đã xảy ra chuyện gì? Dòng dõi trước kia của Thương Vương đã bắt đầu vực dậy rồi?

Tư Đồ Phá ngờ vực lên tiếng hỏi.

- Ừ, gần đây có dấu vết của Đế thị nhất mạch, chỉ là đã nhiều năm trôi qua, muốn tro tàn cháy lại suy cho cùng là điều không thể.

Đôi mắt xinh đẹp của Nhạc Băng Ảnh hiện lên ý cười lạnh nhạt:

- Những năm gần đây Thương Vương cung chúng ta vẫn luôn điều tra người truyền thừa mà Thương Vương để lại và người có khả năng che giấu Thương Vương hậu. Nhưng đã tìm ở rất nhiều nơi, thậm chí còn tìm đến cả những quốc gia nhỏ xa xôi vẫn không có bất kỳ tin tức nào, hôm nay bọn họ lại tự ló đầu ra, cũng xem như là chuyện tốt.

- Bản thân nàng phải cẩn thận một chút.

Tư Đồ Phá nói với Nhạc Băng Ảnh:

- Tuy nói tạm thời cũng không dính dáng đến nàng, nhưng cẩn thận không bao giờ thừa.

- Ta thì phải sợ cái gì, không phải là có chàng bảo vệ ta ư. Ta thật sự mong đợi ngày chàng thực sự trưởng thành, đến lúc đó, Thương Vương cung sẽ phụ trợ chàng nắm giữ Tuyệt Sanh kiếm phái trong tay. Sau khi trở thành người đứng đầu Tuyệt Sanh kiếm phái, Thương Vương cung lại tới khống chế, nếu hai đại thế lực cấp bá chủ có thể nhất thống thì quả là quá hoàn mỹ.

Nhạc Băng Ảnh không chút e dè mà mỉm cười, dù bị người Tuyệt Sanh kiếm phái nghe được cũng không sao cả.

Tuyệt Sanh kiếm phái vốn là thế lực tông môn, nhân vật thiên tài hậu bối tranh đoạt quyền lãnh đạo, từng bước đào thải các nhân vật thiên tài cạnh tranh khác, dần đi lên, không có dã tâm là không thể làm được.

- Sẽ có một ngày như thế.

Tư Đồ Phá cười nhẹ nói. Lúc này, cách đó không xa có tiếng bước chân truyền đến, chính là thiên tài được Tuyệt Sanh kiếm phái đề cử, Lâm Hạo Thiên, chỉ thấy ánh mắt của hắn nhìn về phía Tư Đồ Phá, trong con ngươi ánh lên vẻ phức tạp.

Hắn đã rất xuất chúng rồi nhưng ở thế hệ này lại vì có Tư Đồ Phá mà hắn bị ép tới mức không cách nào ngẩng đầu lên được.

- Lâm Hạo Thiên, nghe nói ngươi muốn kiểm tra thực lực của Tần Vấn Thiên một phen, thế nào rồi?

Nhạc Băng Ảnh đưa mắt sang, nhìn về phía Lâm Hạo Thiên cười hỏi.

- Hắn đang tu hành.

Lâm Hạo Thiên đáp lại một tiếng.

- Chuyện của Tể Mục khiến các ngươi cũng không dám tới trêu chọc người này nữa chứ gì.

Nhạc Băng Ảnh cười nói:

- Lâm Hạo Thiên, ngươi giúp ta làm một chuyện, hẹn một ngày với Tần Vấn Thiên, bản thân ta có chút tò mò, hắn và Tư Đồ Phá, có gì khác nhau.

Vừa nói Nhạc Băng Ảnh vừa cười liếc nhìn Tư Đồ Phá ở đối diện khiến Tư Đồ Phá lắc đầu cười một tiếng, đại khái là nha đầu này thấy Tần Vấn Thiên và hắn đều có quyền tu hành ở ba mươi sáu núi, vì vậy muốn gặp thử một phen đi.

Lâm Hạo Thiên sửng sốt, sau đó nhìn về phía Tư Đồ Phá, chỉ thấy Tư Đồ Phá khe khẽ gật đầu với hắn, thấy thế Lâm Hạo Thiên liền nói:

- Được.

Dứt lời, hắn liền xoay người rời khỏi nơi này.

Tuyệt Sanh kiếm phái nhanh chóng thả ra tin tức Nhạc Băng Ảnh muốn hẹn ngày gặp Tần Vấn Thiên, xem thử thực lực của hắn như thế nào, khiến cho Vô Song giới náo nhiệt hẳn lên.

Thực lực của Nhạc Băng Ảnh đã đột phá Nguyên Phủ tầng bảy, hẳn là Tần Vấn Thiên không cách nào chống lại nàng được, huống chi sau lưng Nhạc Băng Ảnh có ai, bọn họ vẫn luôn biết rõ.

Đối với những chuyện phát sinh ở bên ngoài và đủ loại tin đồn, Tần Vấn Thiên hồn nhiên không hay biết. Trong nháy mắt, hắn đã tu hành được hơn một tháng, sóng biển vỗ vào vách đá, Tần Vấn Thiên vẫn đắm chìm trong việc tu hành, thân thể của hắn ướt đẫm, lộ ra mấy phần khí chất yêu tuấn dù hơi xốc xếch. Một luồng tư thái cuồng phong từ trên người tỏa ra, yêu khí tràn ngập quanh thân, càng ngày càng mãnh liệt.

Lúc này Tần Vấn Thiên đang ngồi khoanh chân, chìm trong mộng cảnh của chính mình, hắn trong mộng, tám mươi mốt kiểu yêu pháp khủng bố, Yêu Nguyên Phủ trong cơ thể đang gầm thét, càng ngày càng đầy, điên cuồng khuếch tán. Theo sự lột xác của tòa Nguyên Phủ này, hai Nguyên Phủ khác cũng sôi trào lên, trong cơ thể Tần Vấn Thiên có tiếng rít gào ào ào truyền ra.

- Tần Vấn Thiên!

Phía xa trên một tảng đá lớn bên bờ, đám người Lâm Hạo Thiên đứng ở đó, hô lên một tiếng, song Tần Vấn Thiên đang tu hành loáng thoáng có xu hướng đột phá, vốn dĩ sẽ không để ý tới âm thanh này.

- Người này quả nhiên giống như tin đồn, nếu không phải là có Thần Văn ở phía trước, chúng ta đã đi thẳng qua đó bắt hắn lại rồi.

Bên cạnh có người của Tuyệt Sanh kiếm phái lên tiếng nói, Lâm Hạo Thiên khẽ gật đầu, chỉ thấy bên vách núi có một con chó tuyết đang tức giận nhìn hắn. Lâm Hạo Thiên nở ra một nụ cười lạnh lùng, súc sinh mà cũng dám nhìn chằm chằm hắn như vậy?

- Tần Vấn Thiên, tỉnh lại!

Lâm Hạo Thiên lại hô lên một tiếng, cách không mà phóng ra Kiếm võ đạo ý chí khủng khiếp, kiếm ý mãnh liệt đâm thẳng vào trong đầu Tần Vấn Thiên khiến hắn cảm thấy khó chịu, việc tu hành bị cắt ngang.

Tần Vấn Thiên kêu lên một tiếng đau đớn, mở mắt ra, đột nhiên phóng ra một luồng sáng lạnh mãnh liệt. Hắn đứng dậy, đưa mắt nhìn sang, nhìn về phía Lâm Hạo Thiên ở đằng xa, đôi mắt lạnh lẽo như băng, thật giống như từng thanh kiếm nhọn rút ra khỏi vỏ, đâm thẳng về phía Lâm Hạo Thiên.

- Hừ!

Thấy thế Lâm Hạo Thiên lạnh lùng cười ra tiếng, tuy nói thiên phú của Tần Vấn Thiên đã được Vô Song giới thừa nhận, nhưng ở trước mặt hắn lại dám bày cái vẻ đáng ghét này.

- Tần Vấn Thiên, có người muốn gặp ngươi.

Lâm Hạo Thiên lạnh nhạt lên tiếng.

Tần Vấn Thiên im lặng trong phút chốc, mấp máy đôi môi, ngay sau đó phun ra những câu chữ rét lạnh:

- Cút đi càng xa càng tốt.

Ánh mắt Lâm Hạo Thiên khựng lại, kiếm ý trên người rất mạnh, liên tục cười lạnh lùng, nói:

- Người đó đã muốn gặp ngươi, ngươi có trốn cũng trốn không nổi, tốt nhất là mau đi theo ta một chuyến.

- Làm chó mà cũng có thể kiêu ngạo như vậy à, ta bảo ngươi cút!

Giọng nói của Tần Vấn Thiên lạnh như băng, người tu hành kiêng kỵ nhất là bị người cắt ngang quá trình tu luyện, huống chi hắn đang trong quá trình đột phá lại bị Lâm Hạo Thiên cố tình cắt ngang. Giờ phút này hắn chỉ muốn mau chóng trở về trạng thái vừa rồi, tranh thủ trong thời gian ngắn đột phá đến Nguyên Phủ tầng sáu, về phần thù oán này với Lâm Hạo Thiên, chờ hắn đột phá xong lại tính sau.

- Mới thắng được mấy người mà đã ngạo mạn đến mức không biết mình là ai rồi. Ở Vô Song giới này, ngươi còn chưa đủ tư cách để kêu gào. Lâm Hạo Thiên lạnh lùng nói, trên người tràn ngập sát ý, Tần Vấn Thiên xoay người, khoanh chân ngồi xuống, không thèm nhìn Lâm Hạo Thiên. Bây giờ còn nói thêm nữa với hắn chỉ sợ cũng không làm được chuyện gì, hơn nữa lúc này muốn đối phó với những người đó vẫn có chút phiền phức, đành nhịn hắn thêm một thời gian nữa.

- Tốt nhất là ngươi vĩnh viễn đừng rời khỏi Thần Văn trước mặt ngươi!

Lâm Hạo Thiên thấy Tần Vấn Thiên xoay người không để ý tới mình cũng lập tức đi khỏi nơi đó, chỉ để lại một lời uy hiếp!

Bình luận

Truyện đang đọc