THÁI CỔ THẦN VƯƠNG

Thay đổi quá lớn, hơn nửa năm, Tần Vấn Thiên thay đổi làm cho Bạch Phỉ suýt nữa không nhận ra.

Tuy nói nàng từng ở Sở quốc đối với Tần Vấn Thiên không có ấn tượng quá khắc sâu, nhưng dù sao thấy qua nhiều lần, hơn nữa có nói chuyện trực tiếp. Ký ức của võ tu là vô cùng tốt, nàng không nhận ra Tần Vấn Thiên, chỉ có thể nói Tần Vấn Thiên thay đổi quá lớn.

Nàng nhớ mang máng Tần Vấn Thiên còn là một thiếu niên xung động, mang theo vài phần non nớt, còn có tính nết kiêu ngạo thản nhiên thuộc về thiên tài tiểu quốc. Lúc đó nàng khinh thường, nàng từng nói với Tần Vấn Thiên, bảo hắn không nên mang tâm hồn ảo tưởng với Mạc Khuynh Thành, nhưng Bạch Phỉ không nghĩ tới, hôm nay, nàng lại ở chỗ này, dưới tình hình như thế nhìn thấy Tần Vấn Thiên.

Thiếu niên lúc trước mất đi vẻ non nớt, càng thêm yêu tuấn, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng mang theo một sự bình tĩnh và thản nhiên. Lúc này, rõ ràng còn có mấy phần lãnh ý, lại khiến người ta cảm thấy sợ hãi, đây là một loại khí tràng, cùng tính kiêu ngạo lúc trước là hai loại khí chất bất đồng.

Nhưng điều làm nàng khiếp sợ nhất là Tần Vấn Thiên ở trong mắt nàng còn rất bình thường, nhưng bây giờ, hắn đã là Thần Văn Đại Sư cấp ba đỉnh phong, chỉ dùng một kế, chôn giết hơn mười Nguyên Phủ đỉnh phong của phủ Trích Tinh.

Như vậy làm cho Bạch Phỉ nhất thời cảm giác có chút không quen.

Thiếu niên kia thật sự đã đi tới thành Vọng Châu?

Lẽ nào hắn không biết, mặc dù hắn lại ưu tú, vắt ngang ở trước mặt hắn, vẫn là một cự phong không thể vượt qua.

- Dĩ nhiên là ngươi.

Bạch Phỉ nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên nói:

- Ngươi cố ý làm bộ không biết ta?

Tần Vấn Thiên liếc Bạch Phỉ một cái, lạnh lùng nói:

- Ta và ngươi rất quen sao?

Sắc mặt của Bạch Phỉ cứng đờ, ngực phập phồng, nơi kia trắng nõn làm người ta huyết mạch sôi trào.

- Hả?

Thanh niên yêu dị lẳng lặng nhìn tình thế biến hóa, chỉ cảm thấy rất có ý tứ.

Bạch Phỉ nhận ra Tần Vấn Thiên, mà Tần Vấn Thiên dường như có chút ân oán với nàng.

Mặt khác, phủ Trích Tinh bắt cóc Bạch Lộc Di nhưng Tần Vấn Thiên muốn cứu người.

Cường giả phủ Trích Tinh thấy Tần Vấn Thiên quát lớn hắn, để cho hắn thả người, trong mắt không khỏi lập loè lãnh mang, thật đúng là gia hỏa càn rỡ.

- Đại khái, ngươi còn không rõ ràng bây giờ là tình huống gì sao?

Bàn tay của hắc bào lão giả bỗng nhiên huy động, bàn tay kinh khủng như muốn Trích Tinh đoạt nguyệt bắt về phía Tần Vấn Thiên.

- Không nên tổn thương hòa khí.

Chỉ thấy thanh niên yêu dị kia đạp một cái, bàn tay vỗ ra, nhất thời va chạm với chưởng ấn đánh về phía Tần Vấn Thiên, phát ra âm thanh bạo liệt.

- Ngươi có ý gì?

Cường giả hắc bào mắt lạnh liếc nhìn thanh niên yêu dị kia.

- Mọi người đều vì đi ra trận pháp này, cần gì phải đánh đánh giết giết.

Thanh niên yêu dị cười nói:

- Tần huynh, nơi này nguy cơ trùng trùng, mà ngươi có thể giúp đỡ chúng ta, chờ mọi người đi ra, hắn thả người, ta đưa mỹ nữ cho Tần huynh tùy ý xử trí, chẳng phải tuyệt diệu sao? Huống hồ, tính khí của vị bằng hữu phủ Trích Tinh này không được tốt, mặc dù Tần huynh ở trên Thần Văn có tạo nghệ rất mạnh, nhưng nếu khư khư cố chấp, chỉ e khó tránh khỏi chịu thiệt.

Sắc mặt của Bạch Phỉ cứng đờ, thần sắc khó coi, đưa nàng cho Tần Vấn Thiên sao?

Tần Vấn Thiên tự nhiên nghe ra uy hiếp thản nhiên trong miệng đối phương, vẫn lạnh lùng nói:

- Tần mỗ không thể tin tưởng các ngươi.

- Hừ.

Hắc bào lão giả hừ lạnh một tiếng, sau đó bàn tay khoát lên vai Bạch Lộc Di, nói:

- Ngươi có lựa chọn sao?

- Tần huynh, dung mạo của Bạch Lộc tiểu thư hoa nhường nguyệt thẹn, cực kỳ dễ dàng khiến lòng người rung động.

Thanh niên yêu dị cười tà, nhất thời hắc bào lão giả kia vươn tay khẽ vuốt bờ vai của Bạch Lộc Di, làm cho sắc mặt của Bạch Lộc Di trắng bệch, đi về phía trước vài bước, chỉ thấy hắc bào lão giả quát lạnh, bàn tay như trước khoát lên vai nàng.

- Nếu như ngươi lại có bất kỳ động tác gì, hãy vĩnh viễn ở lại trong trận pháp này đi.

Tần Vấn Thiên đảo qua hắc bào lão giả nói:

- Trận pháp bẫy rập trước mặt càng ngày càng nhiều, mặc cho thực lực của ngươi mạnh đến đâu cũng không cách nào phá giải, ta tận mắt thấy một cường giả Hoa gia đi lầm vào một trận pháp tử vong, cho nên mới dừng bước ở chỗ này tìm hiểu Cổ trận phía trước, đương nhiên, nếu như ngươi muốn chết, ta không ngăn cản ngươi.

Bàn tay của Hắc bào lão giả cứng đờ, không dám có động tác nữa, nhìn Tần Vấn Thiên cười lạnh nói:

- Nói như vậy, ngươi nguyện ý hợp tác rồi?

- Trước tiên hãy thả nàng qua đây.

Tần Vấn Thiên lạnh lùng nói.

- Ha ha, ta sẽ chiếu cố đảm bảo sự an toàn của nàng, ngươi dẫn đường là được.

Hắc bào lão giả làm sao buông tha Bạch Lộc Di được chứ.

Tần Vấn Thiên nhíu mày nói:

- Nàng là con gái, ta không tin tưởng ngươi được.

- Ha ha, xem ra ngươi có tình cảm với nàng rồi.

Hắc bào lão giả cười nói, sau đó híp mắt:

- Đã như vậy, ta càng không thả nàng.

Thần sắc của Tần Vấn Thiên càng lạnh hơn:

- Nếu như thế, ngươi có thể giết ta, sau đó thử xem có thể đi ra trận pháp trước mặt hay không.

Đôi mắt của Tần Vấn Thiên kiên định, chân thật đáng tin, hắc bào lão giả cau mày, không nghĩ tới Tần Vấn Thiên điên cuồng như vậy, xem ra tình cảm rất sâu.

- Tần huynh, chết không giải quyết được vấn đề, một vị mỹ nhân như Bạch Lộc Di, nếu bị lão nhân này chà đạp, ngươi há có thể chết an bình.

Thanh niên yêu dị cười tà nói, nhất thời hắc bào lão giả cũng cười khanh khách lên, cả hai bên có vẻ không chịu buông tha.

Quả nhiên, chỉ thấy sắc mặt của Tần Vấn Thiên khó coi, trầm ngâm khoảnh khắc mới nói:

- Ta đổi nàng, các ngươi có thể bắt ta, sau đó đi theo ở sau lưng nàng, hai người chúng ta, đều nắm ở trong lòng bàn tay các ngươi.

Mắt Hắc bào lão giả sáng lên, cùng thanh niên yêu dị nhìn nhau một cái, sau đó hai người đều nở nụ cười, nếu như vậy, có vẻ có thể chấp nhận được.

- Ngươi qua đây đi.

Hắc bào lão giả cười lạnh nói.

Tần Vấn Thiên nhìn thoáng qua chỗ đứng của đối phương, sau đó nhấc chân đi tới, đến bên cạnh hắn, tay của đối phương mới buông lỏng Bạch Lộc Di ra.

Hai tay của Tần Vấn Thiên thả ở trên đầu vai của Bạch Lộc Di, hỏi:

- Không có sao chứ?

Bạch Lộc Di sửng sốt một chút, trên mặt thanh thuần lại hiện lên một tia ngượng ngùng, ngược lại không nghĩ tới Tần Vấn Thiên sẽ làm ra động tác thân mật như vậy.

Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, nàng liền nhìn thấy trong mắt Tần Vấn Thiên lóe lên tia sáng sắc bén.

- Ngươi muốn chết như thế nào?

Đột ngột, Tần Vấn Thiên nói, đồng thời cước bộ của hắn bỗng nhiên đạp một cái, một khoảng thời gian ngắn này hắc bào lão giả sửng sốt một chút, sau đó tiếng nổ vang ầm ầm truyền ra, thân thể hắn trầm xuống, dĩ nhiên chui xuống đất.

- Ngươi...?

Hắc bào lão giả nổi giận gầm lên một tiếng, tụ khí bay lên không, nhưng cảm giác trên không có một luồng sức mạnh trấn áp kinh khủng đè lên người, đi xuống dễ dàng đi lên khó khăn, hắn giơ tay lên nộ đánh ra, nhưng chỉ thấy Tần Vấn Thiên mang theo Bạch Lộc Di dạo bước mà ra, khí lưu trong mảnh không gian này loạn cả lên, trong phút chốc cái gì cũng không nhìn thấy rõ, nhưng trong đó lại có thanh âm kiếm rít kinh khủng.

Bạch Phỉ cũng ngây ngẩn cả người, sau đó nàng chỉ cảm thấy một đạo chưởng ấn đánh lên người nàng, trực tiếp đánh nàng bay ra trận pháp.

Té lăn trên đất, Bạch Phỉ thấp giọng mắng:

- Khốn kiếp.

Nhưng khi nàng cảm thụ được khí lưu phía trước cuồng bạo, tim của nàng lại nhịn không được run rẩy.

Tên kia, hóa ra đã sớm chuẩn bị, ở chỗ này bày ra Thần Văn đại trận trùng điệp.

Hắc bào lão giả rít gào, dưới chân truyền đến đau đớn, hai chân bị Thần Văn kiếm mai phục ở phía dưới xoắn nát bấy, sắc mặt của hắn trắng bệch, sau đó hắn thấy một tròng mắt lạnh như băng xuất hiện ở trước người, ngón tay chỉ ra, trong tích tắc vô số kiếm mang điên cuồng tập sát đến, hai chân hắn nằm trên mặt đất, muốn giãy giụa đi lên, nhưng lại bất lực.

- Tha mạng.

Ánh mắt của Hắc bào lão giả lộ ra cầu xin, nhưng Tần Vấn Thiên chẳng hề khách khí, lưỡi kiếm điên cuồng giết ra, sau cùng thân thể của hắc bào lão giả kia tiếp tục rơi xuống, bị Thần Văn ở dưới đất cắn nát thân thể, rất nhanh liền hoàn toàn biến mất.

Còn thanh niên yêu dị kia, thời điểm Tần Vấn Thiên động vào cũng đã lâm vào trong trận pháp, đây là trận trùng điệp, có khốn trận, cũng có sát lục Thần Văn, Tần Vấn Thiên một mực chờ ở chỗ này, chờ Bạch Lộc Di tới, không nghĩ tới đồng thời còn chờ được thanh niên yêu dị này cùng với Bạch Phỉ.

Trên người thanh niên yêu dị có Tinh Hồn lóng lánh, quanh thân bao phủ hàng loạt tia sáng kim sắc, vì hắn chống đỡ công kích, đồng thời thân thể không ngừng xông ra ngoài, nhưng hắn phát hiện mình giống như ở trong mê cung, dĩ nhiên không ra được.

Rốt cuộc, thanh niên kia ngừng lại, không dám đi loạn, hắn không thiện Thần Văn, biết rất khó đi ra ngoài, nhưng hiểu rõ, chỉ cần hắn cẩn thận một chút, hơn nữa Thần Văn cấp ba này công kích lợi hại cũng khó giết chết hắn, nên hắn ngừng lại, không muốn dẫm vào vết xe đổ của hắc bào lão giả kia.

Lưỡi kiếm khủng bố gào thét mà đến, chỉ thấy bàn tay của thanh niên yêu dị run lên, ánh Tinh Hồn bao phủ quanh thân, trước người của hắn xuất hiện một kim thân, ngăn trở kiếm mang, âm thanh răng rắc không ngừng truyền ra, kim thân không toái.

- Tần huynh, ngươi không giết chết được ta, thả ta đi ra ngoài, từ nay về sau chúng ta không liên hệ nhau, được không?

Chỉ nghe thanh âm của thanh niên yêu dị truyền ra, mà giờ khắc này, Tần Vấn Thiên và Bạch Lộc Di đã xuất hiện ở ngoài trận pháp.

Chỉ thấy thần sắc của Tần Vấn Thiên rất lạnh, không giết người này, sẽ có hậu hoạn.

Hắn khắc trận pháp, chất chứa sát cơ mạnh nhất chính là sát lục Thần Văn ở dưới đất, hơn nữa chỗ hắn ngồi, chính là Thần Văn sát cơ mạnh nhất, chỉ cần người đi tới trước mặt hắn, thì rất có thể sẽ đứng ở vị trí đó, mới vừa lúc mới bắt đầu, là thanh niên yêu dị đứng ở nơi đó, nhugn7 về sau hắc bào lão giả tới, thời điểm nói chuyện trong lúc lơ đãng hoạt động vị trí, làm cho hắc bào lão giả sau cũng đứng ở nơi đó, uy hiếp Bạch Lộc Di đối mặt Tần Vấn Thiên.

Việc này trực tiếp đưa đến cái chết của hắc bào lão giả, nhưng chỉ bằng vào Thần Văn cấp ba đỉnh phong đơn thuần bên trong, muốn giết chết thanh niên yêu dị cảnh giác bất động kia rất khó.

Trong trận pháp, trên mặt thanh niên yêu dị hiện lên một tia sát khí, tia sáng lập loè, ở trong tay hắn xuất hiện một trường mâu kim sắc, từ đó phóng ra khí lưu hủy diệt kinh khủng.

- Cẩn thận!

Tần Vấn Thiên mở miệng nói, đột nhiên, trong trận pháp có chùm tia sáng kinh khủng nở rộ ra, một tia sáng kim sắc vọt thẳng ra trận pháp, đánh tới bọn họ.

- Đi!

Tần Vấn Thiên nhìn Bạch Lộc Di cùng với Bạch Phỉ mở miệng nói, đối phương có Thần binh cực kỳ lợi hại, sớm muộn gì trận pháp cũng sẽ băng diệt.

Bây giờ Tần Vấn Thiên vốn vô cùng quả đoán, biết giết không được đối phương liền lập tức lôi kéo Bạch Lộc Di rời đi, thần sắc của Bạch Phỉ cứng đờ, sau đó cũng đi theo Tần Vấn Thiên, nàng ở trong này quá yếu, phải theo những người khác.

- Cút!

Đúng lúc này Tần Vấn Thiên quay đầu lại, tròng mắt lạnh như băng liếc nhìn Bạch Phỉ, làm cho sắc mặt của Bạch Phỉ cứng đờ, nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên nói:

- Ngươi...?

- Tần mỗ là kẻ bần hàn, không xứng đi cùng Bạch Phỉ tiểu thư.

Tần Vấn Thiên lạnh lùng nói, làm cho sắc mặt của Bạch Phỉ trắng bệch, ngày trước nàng đâu có thèm để mắt Tần Vấn Thiên, nhưng bây giờ nàng lại khẩn cầu đi theo phía sau Tần Vấn Thiên, có thể nào không gặp lạnh nhạt.

- Mặc dù bây giờ, ngươi ở trước mặt Khuynh Thành vẫn là bần hàn, không xứng ở cùng với nàng.

Bạch Phỉ làm sao chịu được thái độ của Tần Vấn Thiên như thế, liếc hai người một cái:

- Hai người các ngươi ngược lại xứng.

- Xứng hay không, không tới phiên ngươi nói tới, ngươi còn chưa có đủ tư cách, hôm nay ta cứu tính mạng của ngươi, là nể tình ngươi và Khuynh Thành là đồng môn, còn ta và Bạch Lộc Di là tình nghĩa bằng hữu, ngươi chuyển cáo cho Khuynh Thành, Tần Vấn Thiên ta chắc chắn tới điện Đan Vương tiếp nàng.

Tần Vấn Thiên dứt lời liền phất ống tay áo, sau đó xoay người mà đi, lưu lại Bạch Phỉ đứng chết trân tại chỗ!

Bình luận

Truyện đang đọc