THÁI CỔ THẦN VƯƠNG

Tần Vấn Thiên mắng không chút khách khí, sỉ nhục nặng nề nhóm nhân vật to lớn ở trước mắt một lần, như có ý kích thích lửa giận của những người này.

Đám người kia là ai? Ngày thường bọn họ bất luận đi tới đâu cũng đều là khách quý.

Hôm nay, bị một người còn trẻ chỉ vào mũi nhục mạ, không thể nào bảo không khó chịu được.

Thế nhưng bọn họ lại không dám trả lời, cũng không có ai bạo nộ ra tay, vừa rồi áp bức Cổ Hưu tiến lên, là để cho Cổ Hưu đi thử dò thực hư của Tần Vấn Thiên.

Cổ Hưu chết, một chút bọn họ cũng không cảm thấy đáng tiếc, chí ít để cho bọn họ biết ảo trận này bây giờ bao trùm tới nơi nào. Một ảo trận cực kỳ kỳ diệu, phía dưới giấu rất nhiều Thần Văn chí mạng. Mặc dù chỉ là tam giai, nhưng bị ẩn núp ở nơi đó không cảm giác được, tất nhiên chưa nói tới phá giải, bất luận tạo nghệ Thần Văn của bọn họ mạnh bao nhiêu, một khi đạp lên đều giống nhau là vô cùng nguy hiểm, rất có khả năng là chí mạng.

Những người này ai không phải lão gia hỏa sống năm mươi hay trăm tuổi, cục diện như vậy, tất nhiên sẽ cực kỳ cẩn thận.

Người khác chết không sao cả, nhưng mạng của bọn hắn vô cùng quý giá, quyết không thể làm chuyện chưa thể nắm chắc trong tay, mặc dù Tần Vấn Thiên muốn chọc giận bọn họ, cũng không được.

- Thiếu niên này lệ khí thật nặng.

Tống lão khẽ vuốt râu bạc trắng, lạnh lùng nói:

- Nhưng mặc dù ngươi có cổ thư Thiên Tôn có thể bố trí trận pháp kỳ diệu, lẽ nào liền cho rằng có tư cách ở trước mặt chúng ta càn rở?

- Vừa rồi, bọn ta đã cho ngươi cơ hội, nhưng không nghĩ rằng ngươi vẫn còn u mê không tỉnh, Thần Văn Sư tứ giai tự mình ra tay bày trận khắc Thần Văn giảo sát ngươi, ngươi làm sao chịu đựng được?

Tống lão nói xong nhìn những người khác, mặt mọi người đều có ý hàm tiếu.

Gừng càng già càng cay, bọn họ hà tất đi phá giải trận pháp cùng với Thần Văn của Tần Vấn Thiên, trực tiếp khắc Thần Văn công kích, tru diệt Tần Vấn Thiên, dễ dàng, không cần mạo hiểm.

- Da mặt thật dày.

Bạch Lộc Di thấy một đám Thần Văn Đại Sư tứ giai không dám lên phá trận còn nói đường hoàng như vậy, làm người ta chế nhạo.

Im lặng là bởi vì, bọn họ không dám phá trận, lại nghĩ ở ngoại vi khắc Thần Văn vây quét Tần Vấn Thiên, cách làm như thế đơn giản là sỉ nhục nhưng những lão gia hỏa này một chút cũng không có giác ngộ như vậy.

Đối với Bạch Lộc Di nói, những người kia trực tiếp lựa chọn không để ý.

- Lương lão, người này giết hộ vệ của ngươi, khắc Thần Văn tru diệt người này, thì do Lương lão tới đi.

Trung niên mặt đen nhìn về phía lão giả mũi cao, Lương lão nhíu mày, sau đó trung niên mặt đen lại nói:

- Ta để Khôi Lỗi hộ pháp cho ngươi.

Trung niên mặt đen này, luyện chế không ít Khôi Lỗi tam giai đỉnh cấp, một lòng muốn luyện chế Khôi Lỗi tứ giai, cổ thư Thiên Tôn, chính là cơ hội của hắn.

- Ta sẽ khắc trận thủ hộ cho ngươi.

Tống lão cũng nhìn Lương lão nói, Lương lão trầm ngâm một chút, lúc này mới khẽ gật đầu.

Thời khắc này Tần Vấn Thiên cũng thấy rõ, hôm nay người tới nơi này không ít, nhưng tứ giai đại sư, ngoại trừ Phong Cốc, có lẽ chính là ba người trước mắt. Mặt khác, còn có một vị cường giả cảnh Thiên Cương phía sau không nói một lời nào, có vài phần tiên phong đạo cốt, không biết có phải Thần Văn Đại Sư tứ giai hay không.

Hắn và Phong Cốc là người mạnh nhất trong này. Nói vậy đám người Tống lão, đối với hắn cũng có chút kiêng kỵ, một mực không để cho hắn phải làm gì.

Những người khác, hẳn là đệ tử, hộ vệ của bọn họ, không biết còn có Thần Văn Sư tứ giai khác ở trong đó hay không?

Lương lão cảnh giác đi về phía trước một bước, trong mắt nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, không dám cho rằng đối phương là Thần Văn Sư tam giai bình thường nữa, lộ ra vẻ nghiêm trọng.

Thấy động tác của những người này, Tần Vấn Thiên nở nụ cười nói:

- Tần mỗ ngồi đợi chư vị phá trận.

Dứt lời, chỉ thấy hắn ngồi xếp bằng thật, nhắm mắt lại, như chuyện ngoại giới đều không liên quan tới hắn.

- Người này giảo hoạt, Lương lão không nên mắc lừa.

Trung niên mặt đen gọi ra Khôi Lỗi, thủ hộ ở trước người Lương lão, dò đường thay đối phương.

Lương lão đi về phía trước vài bước, lực cảm ứng phóng thích đến mức tận cùng, cước bộ đạp một cái trên mặt đất, một đám văn lộ diễn hóa, Thần Văn Đại Sư tứ giai này, bắt đầu khắc họa Thần Văn.

Lương lão khắc họa Thần Văn, cũng không dám đi về phía trước, mà duy trì khoảng cách nhất định với Tần Vấn Thiên.

Không bao lâu, Lương lão khắc họa Thần Văn đã phóng xuất ra một sức uy thế hùng mạnh, thân là một Thần Văn Đại Sư tứ giai kinh nghiệm phong phú, hắn chỉ cần một canh giờ, là có thể khắc họa ra Thần Văn tứ giai công kích.

Thời điểm Thần Văn khắc thành, chính là lúc Tần Vấn Thiên phải chết.

Nửa canh giờ trôi qua, Tần Vấn Thiên vẫn nhắm mắt dưỡng thần. Lương lão ngẩng đầu quét mắt nhìn hắn một cái, mắt lộ ra lãnh quang âm u. Người này ngồi chờ chết?

Sau khi đảo qua, hắn tiếp tục cúi đầu khắc văn, Thần Văn kia tích chứa uy lực, càng ngày càng mạnh.

- Tốc độ thật chậm.

Tần Vấn Thiên thì thào nói nhỏ, sau đó chỉ thấy bàn tay hắn vỗ mặt đất, trong chốc lát cả người hóa thành một huyễn ảnh lao về phía trước. Một tiếng nổ vang ầm ầm, ở phía trước hắn đột ngột có hai Giao Long nộ khiếu đánh tới, thần sắc của Lương lão cả kinh, chỉ thấy trung niên mặt đen hừ lạnh một tiếng, Khôi Lỗi nhào ra, chuẩn bị ngăn trở Giao Long.

- Đùng!

Tần Vấn Thiên đạp một cái, từng mũi tên khủng bố phá không sát phạt, vô cùng vô tận, trực tiếp khóa chặt Lương lão lại.

Lương lão đạp một cái, trước người xuất hiện một Thần Văn quang thuẫn, sau đó hắn thấy Tần Vấn Thiên đứng ở trong miệng một Yêu Long, Yêu Long kia cuồn cuộn về phía trước, tả hữu Giao Long làm hộ pháp, đẩy lùi Khôi Lỗi của trung niên mặt đen.

Lợi trảo của Yêu Long khủng bố bạo kích ra, thân thể Lương lão lùi gấp, răng rắc một tiếng, quang thuẫn vỡ vụn, bàn tay của Tần Vấn Thiên vỗ mặt đất.

- Càn rỡ.

Trung niên mặt đen hét lớn một tiếng, trong tay xuất hiện một trường mâu hắc ám âm trầm, chỉ thấy thân thể hắn xung kích về phía trước. Trường mâu bỗng nhiên đâm tới, trong giây lát, trong trường mâu có Hắc Long gầm thét, sức uy thế kia cực kỳ khủng bố, dường như hắn chờ chính là một cú đánh này.

Một cú đánh oanh ra công kích tam giai đỉnh phong, trường mâu hắc ám này có lẽ tiếp cận Thần binh tứ giai.

Thân thể Tần Vấn Thiên đột nhiên xoay người đi về, Thần Văn Yêu Long kia thì tiếp tục lao tới, va chạm với công kích của trung niên mặt đen, phát ra âm thanh hủy diệt đáng sợ.

Yêu Long hủy diệt, Tần Vấn Thiên đã đi trở về tại chỗ. Sắc mặt Lương lão xanh mét không gì sánh được, hắn hết sức nhọc nhằn khắc họa tốt Thần Văn lại bị một cú đánh đáp trả kia của Tần Vấn Thiên giải quyết hủy diệt triệt để. Dường như Tần Vấn Thiên sớm đã nghĩ tốt làm sao phân giải Thần Văn chưa thành hình kia của hắn, chỉ một cú đánh đã làm cho mọi nỗ lực của hắn hóa thành bong bóng.

- Chư vị cũng đừng giấu giấu giếm giếm, mỗi người dựa vào thủ đoạn, trực tiếp chém giết người này đi.

Trung niên mặt đen tay cầm trường mâu lạnh lùng nói. Sau đó chỉ thấy trường mâu của hắn vung ra, Hắc Long kinh khủng điên cuồng gào thét, nhưng chỉ thấy trước người Tần Vấn Thiên xuất hiện một cổ thuẫn Thần Văn, tiếng nổ lớn ầm ầm truyền ra, công kích của trung niên mặt đen không thể đột phá Thần Văn phòng ngự của hắn.

Tần Vấn Thiên khắc họa Thần Văn cùng với trận pháp, dùng ròng rã ba ngày chuẩn bị, từ lần trước động Bạch Lộc chặn đường, hắn đã biết sẽ có một chút sự tình không yên phát sinh, bây giờ, những Thần Văn Đại Sư này dắt tay nhau đến, mấy ngày nay chuẩn bị quà vừa đúng lúc phát huy tác dụng.

Lương lão nghe trung niên mặt đen nói, con ngươi híp lại, sớm biết bọn người kia đều có thủ đoạn, bây giờ, rốt cuộc không nhịn được sao?

Tống lão vuốt vuốt râu bạc trắng, trong ánh mắt già nua bắn ra từng tia tinh mang, duy nhất chỉ có cường giả cảnh Thiên Cương kia, trái lại rất an tĩnh, bình tĩnh nhìn hết thảy.

Tựa như chuyện nơi đây, hắn cũng không có liên quan gì.

- Ngươi tính toán như thế nào?

Ánh mắt Tống lão nhìn người nọ, có chút kiêng kỵ. Người này giống như Phong Cốc, không chỉ là Thần Văn Đại Sư tứ giai, bản thân cũng là cảnh Thiên Cương, người như thế làm bọn hắn kiêng kỵ nhất.

- Bằng bản lĩnh của mình.

Lão giả kia chẳng qua là tùy ý nói, chỉ có một câu, giọng nói lại vẻ cao ngạo không gì sánh được.

- Được, ngươi đã nói như vậy, vậy hãy dùng bản lĩnh của mình đi.

Tống lão vừa dứt lời, sau đó trước người của hắn xuất hiện ba Khôi Lỗi, trong đó một Khôi Lỗi võ trang đầy đủ, thân thể như do Thần binh lợi khí chế tạo thành, trên hai tay hai chân, tất cả đều là lưỡi đao đáng sợ.

Cảnh tượng này làm cho con ngươi của Lương lão rút lại, trên người lão gia lời này nhất định không ít thứ tốt, thân là Thần Văn Đại Sư tứ giai đức cao vọng trọng, những năm gần đây tích lũy không ít tài phú, chỉ là Khôi Lỗi tứ giai kia thì có giá trị khủng bố.

Trung niên mặt đen cười một tiếng, bàn tay xẹt qua, hắc ám trường mâu trong tay hắn lại như cởi ra một tầng ánh sáng, vụ khí trào động, khí tức kinh khủng lan tràn ra, luồng nhuệ khí kia cực kỳ đáng sợ.

Đây là một Thần binh tứ giai, lúc trước hắn che giấu đẳng cấp Thần binh.

Ở trong mắt bọn hắn, Tần Vấn Thiên rốt cuộc cũng chỉ là vai hề, sớm muộn gì cũng phải chết, điều bọn hắn nghĩ đến nhiều hơn chính là sau khi Tần Vấn Thiên chết làm sao có được cổ thư Thiên Tôn, nên mỗi người đều giữ một tay, sẽ không thật sự đi liều mạng.

Nhưng để cho bọn họ thấy bất ngờ là thủ đoạn bình thường dĩ nhiên không giết được Tần Vấn Thiên, trái lại mình cũng sẽ gặp nguy hiểm, đã như vậy, vậy trực tiếp giải quyết bằng thủ đoạn đi.

Lương lão chửi nhỏ một tiếng, xem ra gia sản của hắn có chút mỏng.

- Đây là sức mạnh của Thần Văn Đại Sư Tứ giai sao?

Ánh mắt sắc bén của Tần Vấn Thiên lóe lên đáng sợ, rốt cuộc cùng với đồ chủy (*) hiện ra.

Tâm của Bạch Lộc Di bỗng nhiên nhấc lên, chỉ thấy Bạch Lộc Du ở bên cạnh nàng thản nhiên nói:

- Tiểu Di, chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng hắn có cơ hội sao? Những người này, đều là Thần Văn Sư tứ giai, ngươi đừng nghĩ quá đơn giản.

- Cứ chờ đi.

Bạch Lộc Di nhìn thanh niên kia, nhìn thấy Tần Vấn Thiên vẫn lãnh đạm như trước, trong lời nói của nàng cũng lộ ra vài phần cứng cỏi.

Lương lão vung tay lên, trong tay của hắn xuất hiện một cái dù, bàn tay lay động, cái dù này kéo ra, từng tia lưu quang kim sắc đáng sợ lưu động, cước bộ của hắn cũng đi về phía Tần Vấn Thiên, ánh mắt cực lạnh.

- Xùy, xùy...

Trường mâu trong tay trung niên mặt đen càn quét qua, trong khoảng thời gian ngắn, trước người của hắn xuất hiện một vết nứt, đi qua chỗ nào, mặt đất rạn nứt đến đó.

Ánh mắt của hắn lạnh lẽo vô biên, dạng Thần Văn tam giai gì có thể chịu đựng được sức mạnh như vậy? Toàn bộ sẽ hủy diệt, mặc dù bị ẩn giấu.

Lương lão phóng thích kim mang đáng sợ, xoay tròn bay về phía trước, mặt đất không ngừng bị khuấy thành đất vụn.

Còn Tống lão, hắn đi theo sau Khôi Lỗi, lưỡi đao trên chân Khôi Lỗi hùng mạnh cắt đứt vùng đất rộng, mở đường về phía trước, bọn họ từng bước đi tới cách Tần Vấn Thiên không xa, ánh mắt nhìn Tần Vấn Thiên, giống như xem một kẻ đã chết.

- Muốn chết như thế nào, thiếu niên?

Tống lão lạnh lùng lên tiếng, đã thấy Tần Vấn Thiên đứng lên, trong mắt của hắn mang theo cười lạnh nói:

- Các ngươi tự tin như vậy sao?

- Bất luận ngươi khắc họa Thần Văn bí ẩn đến cỡ nào, công kích mạnh bạo đến dường nào, đều sẽ như phế Thần Văn, giống như phía sau ta.

Trung niên mặt đen lạnh như băng nói.

- Thật sao? Vậy ngươi quay đầu lại nhìn một chút đi.

Tần Vấn Thiên lạnh lùng nói. Trung niên mặt đen cười lạnh, tùy ý quay đầu lại liếc nhìn, nhưng chỉ một giây ngắn ngủi, ánh mắt của hắn như ngừng lại ở nơi đó.

Đường cong ngân sắc lưu động lóng lánh ánh sáng chói mắt, mặt đất bị thiết cát kia như không có ảnh hưởng đến Thần Văn của Tần Vấn Thiên chút nào.

Thần Văn kia không bị cắt đứt, mặc dù vùng đất rộng đã bị phá vỡ.

Đáng sợ hơn rằng ở nơi đó ánh sáng ngân sắc khiến người ta sợ hãi chỉ ở trong thời gian ngắn ngủi, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của hắn, hội tụ thành phong bạo kinh khủng, như cơn lốc che khuất bầu trời.

- Ầm!

Một tiếng vang thật lớn, mặt đất rung chuyển, phong bạo ngân sắc bao phủ trời đất, thân thể Tần Vấn Thiên đột nhiên bị chấn nhập hư không, nơi này hóa thành một thế giới ngân sắc.

Hắc bào trung niên, Tống lão, Lương lão đều ngẩn ở nơi đó, thân thể khẽ run, ngẩng đầu, ánh mắt bọn họ nhìn thanh niên trên hư không, chỉ thấy Tần Vấn Thiên cúi đầu quan sát bọn họ, thần sắc lạnh lẽo.

- Hiện tại thì thế nào rồi?

Tần Vấn Thiên từ tốn nói, thanh âm bình tĩnh mà tự tin, lại làm cho nội tâm của bọn họ nhảy loạn lên.

Đây là tứ giai!

***

(*) Cùng đồ chủy kiến: Nguyên văn Đồ cùng chủy kiến, xuất phát từ “Chiến quốc sách - Yên sách tam” Kinh Kha giấu dao găm trong bản đồ để mưu giết Tần Thuỷ Hoàng, không may bị bại lộ. Bản đồ mở ra gần hết mới nhìn thấy dao găm. Cụm này có nghĩa là ý đồ được tiết lộ vào giờ khắc cuối cùng.

Bình luận

Truyện đang đọc